“Tổng giám đốc Tần, ngày mai anh có rảnh không?”
Trước khi tan làm, giám đốc Đài Truyền hình Bắc Kinh gọi một cuộc điện thoại.
Tay cầm bút máy của Tần Tắc Sùng hơi khựng lại, đặt tay đè lên văn kiện, tỏ vẻ vô cùng hứng thú hỏi: “Sao hôm nay giám đốc Bạch lại có thời gian rảnh hỏi tôi thế này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ha ha ha, tôi sợ cậu không nhìn thấy tin tức, hoạt động Ngày của hoa do vợ cậu tham gia, cậu có muốn trực tiếp đến hiện trường xem không?”
Kể từ khi giám đốc Bạch biết Thẩm Thiên Tranh là cô Tần trở đi, ông ta vẫn luôn ghi nhớ điều này trong lòng, dự án hợp tác giữa ông ta và Tần Thị vẫn còn đang trong giai đoạn đàm phán nên đương nhiên phải nhiệt tình hơn một chút.
Ai mà không muốn trở thành người có chất lượng, quảng cáo, tỷ lệ người xem đứng đầu trong đài truyền hình chứ.
Tần Tắc Sùng có năng lực làm được điều này.
“Tôi nghe nói Tiểu Thẩm điều chuyển công tác từ Nam Kinh tới đây, vợ chồng các cậu bình thường cũng ít khi gặp mặt nhau, kể cả có gặp cũng không gặp được bao lâu. Nếu cậu tới theo dõi chương trình của cô ấy, con gái ấy mà, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui, hôm nay cô ấy đã ăn mặc xinh đẹp như vậy cơ mà.”
Vốn dĩ ban đầu giám đốc Bạch cũng không ôm hi vọng gì cả vì dù sao hôm nay cũng là ngày làm việc, người cuồng công việc này…
Đột nhiên, giọng nam lạnh lùng của người đàn ông đầu dây bên kia vang lên: “Được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù anh ta đã trải qua nhiều sóng to gió lớn cũng không khỏi giật mình sửng sốt một giây: “Thế cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ ngồi đẹp.”
Cúp điện thoại, Tần Tắc Sùng gọi vào đường điện thoại nội bộ: “Lịch trình ngày mai hoãn lại đã.”
Thư ký Văn cũng không hiểu cho lắm, lại hỏi lại lần nữa để xác nhận: “Lịch trình ngày mai anh đã xác nhận từ đầu tuần, anh chắc chắn muốn thông báo hoãn lại sao?”
“Ừm.”
Thư ký Văn thông báo xuống bên dưới, mấy phút sau nhận được thông báo mới, sắp xếp bảng biểu lịch trình mới, sau đó lại thay đổi lịch trình mới sắp xếp xong…
Đến đài truyền hình xem biểu diễn.
-
Sau khi tan làm, lúc Thẩm Thiên Tranh ngồi vào xe của Tần Tắc Sùng, cô không nhìn thấy ánh mắt của thư ký Văn.
Cô rất đường hoàng mà hỏi Tần Tắc Sùng: “Bây giờ em đang nổi tiếng, có phải không nên ngồi xe của anh nữa không, rất dễ bị bại lộ đấy.”
“Mỗi ngày anh đều đi chiếc xe này, nếu những người khác quen biết anh thấy xe anh đỗ ở đây, nhìn thấy nhiều lần chắc chắn người ta sẽ liên tưởng đến em.”
Tần Tắc Sùng liếc mắt nhìn cô: “Vậy mỗi ngày đổi một chiếc?”
Thẩm Thiên Tranh lại chú ý tới một điểm khác: “Cổ họng anh khỏi nhanh như vậy sao.”
“Uống hết thuốc rồi.” Tần Tắc Sùng lời ít mà ý nhiều nói: “Khỏi bệnh cảm cúm rồi.”
Thẩm Thiên Tranh chủ động quay trở lại chủ đề nói chuyện trước đó: “Ý em là sau này chúng ta tách ra đi, anh cũng không cần tới đón em tan làm nữa.”
Tần Tắc Sùng nhìn cô một lúc, sau đó mới mở miệng: “Được.”
Thẩm Thiên Tranh cũng không có niềm yêu thích đặc biệt gì với xe cộ nhưng hoàn cảnh mới tâm trạng mới, cô đã suy nghĩ xem nên đi xe gì đi làm sẽ khá cool ngầu.
Cô hỏi ý kiến của người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình: “Nếu như em đi xe thể thao, có phải quá khoa trương rồi không, sẽ bị bóc phốt mất, vẫn nên khiêm tốn thôi.”
Tần Tắc Sùng ngồi đó nghe cô nói chuyện luyên thuyên không ngừng một lúc lâu, cô giống như một chú chim sơn ca vậy, lanh lảnh véo von, nghe thấy cô nói vậy anh nhếch môi cười cười: “Có chiếc xe rất thích hợp với em đấy.”
“Xe gì cơ?”
“Xe đạp công cộng.”
Thẩm Thiên Tranh: ?
Cô nở một nụ cười công nghiệp: “Anh lái đi, em ngồi yên sau cho, vợ chồng đồng lòng mà.”
Tần Tắc Sùng nhắc nhở: “Xe đạp công cộng không có chỗ ngồi đằng sau.”
“Vậy thôi, đáng tiếc ghê.” Thẩm Thiên Tranh giả vờ giả vịt: “Nếu như kế hoạch này có thể thực hiện được, tổng giám đốc Tần chắc là sẽ lái nó đi, chúng ta có thể sẽ trở thành hình ảnh đẹp nhất trong thành phố này.”
Vừa khéo đúng lúc này xe bọn họ chờ đèn đèn giao thông, trên làn đường dành cho xe thô sơ bên cạnh xe bọn họ có một chiếc xe đạp điện công cộng, có hai người ngồi trên xe.
Tần Tắc Sùng nhìn theo hướng ngón tay cô đang chỉ thấy được cảnh này.
Một giây sau, cảnh sát giao thông đã đến bắt người đi.
Thẩm Thiên Tranh: “...”
Trên khắp mọi ngóc ngách mọi nẻo đường của Nam Kinh có rất nhiều xe điện, cô thường xuyên nhìn thấy mấy chiếc xe đó chở người, việc kiểm soát cũng không được chặt chẽ, cô còn tưởng Bắc Kinh cũng mặc kệ những chuyện này nữa chứ.
Thư ký Văn ngồi ghế kế bên tài xế nhịn cười.
Tần Tắc Sùng không tiếp tục nhìn hai người đó nữa mà chuyển sang nhìn cô, ung dung mở miệng: “Đúng là rất đẹp.”
-
Bởi vì ngày mai có hoạt động nên Thẩm Thiên Tranh đã rửa mặt xong lên giường nghỉ ngơi từ sớm.
Cũng đã hai ngày liên tiếp không sinh hoạt vợ chồng, bây giờ là lần đầu tiên cô không nhớ đến chuyện như thế này, trong đầu cô chỉ có những suy nghĩ lành mạnh.
Lúc người bên cạnh nằm xuống, cô cũng không cảm thấy có điểm gì bất thường cả.
Mãi cho đến khi Thẩm Thiên Tranh sắp sửa chìm vào giấc ngủ ngon, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, đồng thời lúc cô hơi hé mắt nhìn thấy bóng đen trước mặt.
À, hôm nay người đàn ông này khỏi bệnh rồi.
Có sinh lực trở lại rồi.
Thẩm Thiên Tranh cũng thuận theo tự nhiên, sắc đẹp tối ngày hôm qua không ăn được đổi sang tối hôm nay cũng được, làm xong một trận vận động cô cũng yên lòng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
“Nói sớm đi chứ.” Cô cong môi.
Nhất định phải đợi tới lúc cô sắp ngủ rồi mới làm.
Tần Tắc Sùng gạt lọn tóc đen che trên xương quai xanh của cô ra: “Bây giờ cũng không muộn.”
Trong phòng chỉ để một ngọn đèn ngủ có ánh sáng mờ ảo, mi mắt Thẩm Thiên Trạch hơi rung lên, chiều cao của cô cũng chỉ đến bả vai anh, vừa khéo cũng là chỗ gợi cảm nhất.
Bàn tay cô men theo xương quai xanh rồi vòng qua ôm lấy cổ anh, dễ dàng chạm vào lưng anh.
Chỗ tối hôm qua nhìn thấy, đêm nay phải chạm được.
Trước kia cô cũng không để ý, bây giờ cô lén lút sờ soạng mấy lần, không ngờ người đàn ông này lại ghé sát vào tai cô hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“... Cũng, tạm được.” Thẩm Thiên Tranh nhỏ giọng trả lời.
Cũng không biết câu này của cô chọc trúng chỗ nào của anh mà sau đó tầm nhìn trước mắt cô không còn rõ ràng nữa, chỉ còn ánh đèn le lói lắc lư mờ ảo.
Giọng nói trước nay vẫn luôn thánh thót của người đẹp bây giờ lại trở nên có hơi khản tiếng.
Người dẫn chương trình Thẩm tao nhã trước kia lúc phát thanh tin tức chưa bao giờ mắc sai lầm phải ngừng ghi hình, bây giờ lại ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
Trong lúc cuộc yêu diễn ra thì trong không gian chỉ còn lại giọng nói dịu dàng của người Ngô.
“Không được..”
-
Thẩm Thiên Trạch tỉnh lại lần nữa là bị tiếng chuông của đồng hồ báo thức đánh thức. Nhưng lúc này cô đã mệt mỏi tới nỗi đến cả suy nghĩ tắt đồng hồ báo thức đi cô cũng không có, cứ để mặc tiếng kêu reng reng reng kia kêu lên.
Mãi cho đến khi một cánh tay vượt qua người cô tắt đồng hồ báo thức đi thì tiếng chuông đó mới dừng lại.
Thẩm Thiên Tranh lại ngủ say.
Lúc Thẩm Thiên Tranh mở mắt ra lần nữa, sắc trời trong phòng ngủ đã sáng choang.
Tiếng cửa phòng tắm được kéo ra.
Thẩm Thiên Tranh liếc mắt nhìn.
Nhất định Tần Tắc Sùng vừa tắm xong, khăn tắm anh tiện tay quấn ở thắt lưng, những giọt nước còn chưa được lau khô chảy vào trong eo men theo đường nhân ngư.
Mới sáng sớm mở mắt ra đã nhìn thấy hình ảnh quyến rũ động lòng người như thế, trong phút chốc cô vẫn không rõ bây giờ vẫn là đêm qua hay là sáng nay.
Đúng lúc này, người đàn ông lên tiếng: “Hôm nay là thứ tư.”
Là sang ngày hôm sau rồi.
Thẩm Thiên Tranh không biết tối hôm qua cuộc yêu của họ bắt đầu lúc mấy giờ nhưng cô biết lúc mình nằm xuống là chín giờ. Trước đó, lần đầu tiên tỉnh dậy do cô đặt đồng hồ báo thức lúc năm giờ, bây giờ là buổi sáng.
Đến cả suy nghĩ nói chuyện cô cũng không có, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, nhìn Tần Tắc Sùng đi ra từ trong phòng để quần áo, quay lưng về phía mình mặc áo sơmi.
Trên lưng anh có mấy vết cào rất bắt mắt.
“!”
Ngay khi nhìn thấy mấy vết này, Thẩm Thiên Tranh lập tức tỉnh cả ngủ.
Thật ra vì sau khi đến Bắc Kinh chuyển sang làm người dẫn chương trình tin tức nên móng tay cô chưa bao giờ nuôi dài, hơn nữa còn được làm nail đến nỗi mượt mà bóng loáng.
Tôi hôm qua cô đã dùng cào mạnh như thế nào mà để lại mấy vết này vậy?
Không phải!
Là do tối hôm qua Tần Tắc Sùng cực kì quá đáng!
Trong nháy mắt, ký ức của Thẩm Thiên Tranh quay trở lại, cô nhớ lại tối hôm qua anh cứ một lần rồi lại một lần nữa muốn cô. Cô không nhịn được mở miệng: “Tần… Tắc Sùng.”
Tuy giọng nói cô không khản đặc nhưng lại yếu ớt, khó tránh khí thế cũng yếu đi vài phần.
“Có phải anh uống lộn thuốc hay không hả?”
Chẳng lẽ lại uống thuốc chữa đau họng thành thuốc khác?
Không phải cũng chỉ hai ba ngày không làm thôi sao, có đến mức giống chó hoang đói bụng mấy ngày như thế không?
“Tối hôm qua anh nổi điên à?”
Tần Tắc Sùng từ từ quay người lại, cài cúc áo vào, nhìn về phía người con gái có gương mặt xinh đẹp diễm lệ trên giường: “Em cảm thấy sao?”
Thẩm Thiên Tranh thẳng thừng đánh giá: “Như chó điên.”
Bản thân “chó điên” lại không hề thấy buồn bực chút nào, khoác lên người chiếc áo sơmi cấm dục, bộ âu phục lịch sự, tên du côn đứng đắn nghiêm túc vô cùng mẫu mực biến thành hồ ly lịch lãm có cung cách quý ông.
“Buổi chiều gặp.”
-
Nhờ ơn “chó gặm” của Tần Tắc Sùng thì buổi chiều sau khi Thẩm Thiên Tranh nghỉ ngơi đến hơn giữa trưa mới lề mà lề mề đến đài truyền hình để tạo hình cho nhân vật.
Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc giàu nứt đố đổ vách, tài chính hùng hậu nên đã sắp xếp cho mười hai người bọn họ mỗi người một phòng nghỉ rộng rãi, trong phòng còn có đĩa trái cây nữa.
Lúc này không cần làm ầm lên chuyện trường quay nữa.
“Hôm nay trạng thái của cô Thẩm còn tốt hơn cả lần trước, đúng là rất hợp với vai thần Hoa Đào.” Lúc này nhà tạo mẫu đã mạnh dạn hơn rất nhiều, dám nói chuyện với cô.
Thẩm Thiên Tranh lại không nhìn ra: “Chỗ nào tốt vậy?”
Nhà tạo mẫu nghiêm túc chỉ ra: “Nước da rất hồng hào, mặt mày quyến rũ, chỗ nào cũng tốt cả.”
Lời này nói rất hay, tuy ngoài miệng Thẩm Thiên Tranh nói cảm ơn nhưng trong lòng cô lại lôi Tần Tắc Sùng ra mắng một trận.
Đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra được, tại sao bình thường Tần Tắc Sùng dịu dàng săn sóc là thế mà lại đột nhiên nổi điên, chẳng lẽ đây mới là bản tính của anh?
Cho dù Thẩm Thiên Tranh có thông minh thế nào đi chăng nữa cũng không nghĩ ra nổi, hành động để người ta mất cảnh giác rồi mới ra tay xử lý của đàn ông có thể đến mức độ nào.
Thẩm Thiên Tranh giơ tay ra nhìn móng tay xinh xắn của mình, sớm biết như vậy thì nuôi dài cũng tốt, có lẽ có thể bắt anh đến bệnh viện được.
Lúc tạo hình nhân vật xong, nhà tạo mẫu vừa đi ra ngoài, Tiểu Trà đã vội vàng đi từ ngoài vào: “Trường quay ghi hình trong nhà của CCTV cũng lớn thật đó!”
“Thế nên người ta mới là CCTV được chứ.” Thẩm Thiên Tranh ngáp một cái.
Tiểu Trà xiên một miếng dưa Ha - mi giơ đến bên miệng cô: “Tôi mới từ bên kia sang đây, đã có vài ông lớn trong ngành đến rồi, giám đốc đài truyền hình chúng ta cũng đang tiếp đón họ đấy.”
Thẩm Thiên Tranh ừ hai tiếng.
“Tôi mới chỉ nghe thấy một câu tổng giám đốc Tần đã bị người khác đẩy ra rồi.” Tiểu Trà than vãn: “Tôi còn định nhìn xem bản thân tổng giám đốc Tần có giống với hình ảnh trên tin tức hay không nữa cơ.”
Thẩm Thiên Tranh cắn dưa Ha - mi.
Cô nhớ ra lúc rời đi Tần Tắc Sùng đã nói một câu chiều gặp, chẳng lẽ chính là chỗ này?
Tiểu Trà còn quay cả video nữa.
Thẩm Thiên Tranh chạm tay cô vào bấm mở.
Cô không nhìn thấy Tần Tắc Sùng đâu, chỉ thấy những cái đầu nhấp nhổm di chuyển trong màn hình cùng với tiếng nói chuyện khe khẽ của đám nhân viên công tác.
“Hoạt động nhỏ như Ngày của hoa này mà vị tổng giám đốc Tần kia lại thấy hứng thú.”
“Mới vừa nãy, tôi nhìn thấy trợ lý của Triển Minh Nguyệt đi ngang qua đấy.”
“Hả, nói như vậy thì người đàn ông này cố ý gác lại công việc đến xem Triển Minh Nguyệt à, cũng có lòng đấy.”
Thẩm Thiên Tranh xem đến đây, nghĩ thầm Tần Tắc Sùng có thể đi xem Triển Minh Nguyệt, vậy cô sẽ có thể ăn hết đống đạo cụ giả làm cành hoa đào kia.
Đừng đùa chứ, người sợ anh ấy ghét nhất chính là hai người mang họ Triển.
“Cô đang cười đấy à, hóa ra Triển Minh Nguyệt mới là người có chỗ chống lưng thật.” Tiểu Trà lo lắng nhìn về phía người đẹp ngồi trên ghế, cô Thẩm đắc tội cô ta hai lần, sẽ không bị cô ta làm khó dễ chứ.
Thẩm Thiên Tranh nghĩ đến Triển Minh Nguyệt và em trai của cô ta, cô à một tiếng: “Con chó sau lưng cô ta cũng tạm được.”
Tiểu Trà: “Hả?”
-
Trong sảnh lớn trường quay ghi hình, Tần Tắc Sùng thờ ơ nghe những lãnh đạo đài truyền hình nói chuyện, dường như anh cảm nhận được điều gì đó mà vành tai anh bắt đầu nóng lên.
Trong phòng nghỉ, Triển Minh Nguyệt nghe thấy em trai mình liên tục hắt xì hai cái.