Được Voi Đòi Tiên

Trước khi về nhà anh vẫn đang cáu kỉnh vì cuộc điện thoại đó nhưng bây giờ cảm xúc đó đột nhiên biến mất rồi.
 
Thẩm Thiên Tranh hỏi: "Cảm nhận được chưa?"
 
"Không có." Tần Tắc Sùng đột nhiên nhếch môi, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo ngược lại bế cô lên: "Anh cảm thấy tiếp xúc cơ thể ở khoảng cách âm sẽ cảm nhận nhanh hơn trái tim đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Thiên Tranh: ?
 
Người đàn ông này lại thay đổi sắc mặt sau khi uống rượu vậy!
 
Cô nghi ngờ người này cố ý mượn men rượu!
 
Nhưng bộ dạng hiện tại của anh thực sự rất hấp dẫn, ánh mắt anh nhìn cô giống hệt như một con hồ ly vậy.
 
Suy nghĩ của Thẩm Thiên Tranh giống như một cái cân, lúc thì nghiêng bên này lúc thì lại nghiêng sang bên kia, tầm nhìn của cô cũng nhanh chóng xoay chuyển.
 
...
 
Ngày tiếp theo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Thẩm Thiên Tranh tỉnh lại, Tần Tắc Sùng đã ăn sáng ở dưới tầng.
 
Một ngày trước vẫn đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bầu không khí khi mắng anh là chó điên cũng gần như hoàn toàn biến mất, bọn họ lại trở về làm một đôi vợ chồng yêu thương lẫn nhau.
 
Hoạt động Ngày của hoa vẫn đang được tiến hành.
 
Thẩm Thiên Tranh liên tục leo lên hotsearch hai ngày, số lượng fan trên weibo của cô đã vượt không ít so với sao hạng C, hơn nữa tất cả đều là fan còn hoạt động.
 
Tất nhiên cô cảm thấy nó chẳng có tác dụng gì với mình cả.
 
Chỉ vì nhiều người khen cô hơn thì cũng sẽ có nhiều người mắng cô hơn.
 
Nhưng tình hình của Triển Minh Nguyệt lại hoàn toàn trái ngược, đột nhiên cô ta lại khiêm tốn và chỉ có một mục ở tầm giữa trên hotsearch.
 
Dù sao trên diễn đàn chỉ nói không thể bịa đặt tung tin Tần Tắc Sùng và Triển Minh Nguyệt có quan hệ gì đó, chứ chưa chỉ đích danh Triển Minh Nguyệt vì thế bọn họ có thể sử dụng những từ viết tắt để thay thế.
 
Ban đầu Thẩm Thiên Tranh cũng không chú ý đến chuyện này.
 
Mỗi ngày cô vẫn chấm công đi làm, luôn tan làm đúng giờ và không bao giờ lãng phí một chút thời gian riêng tư nào ở đài truyền hình.
 
Ở nhà, lúc Tần Tắc Sùng đi công tác thì cô tự do tự tại một mình, lúc anh không đi công tác thì cuộc sống sau khi kết hôn của hai vợ chồng vô cùng đặc sắc.
 
Tuần cuối cùng của tháng ba, Thẩm Thiên Tranh cũng như vậy.
 
Gần tới giờ tan tầm, Tiểu Trà đang trộm lười biếng đọc truyện trong phòng làm việc đột nhiên lại hét lên một tiếng: "Chương trình đang ghi hình ở tầng dưới đã xảy ra chuyện rồi."
 
Thẩm Thiên Tranh nghiêng đầu nhìn qua: "Trong nhà xảy ra chuyện gì à?"
 

Tiểu Trà gật đầu: "Trong nhóm vừa mới nhắc đến đây, cô Từ đang ghi hình cho chương trình lúc quay được một nửa thì lại bị ngã. Ban đầu mọi người vẫn nghĩ không xảy ra chuyện gì nhưng mười mấy phút sau mắt cá chân của cô ấy lại sưng vù lên và vô cùng đau đớn, cô ấy vừa được đưa đến bệnh viện rồi."
 
"Nghiêm trọng đến mức đó ư."
 
"Đúng vậy, bây giờ Dương Nhụy Sở vẫn đang ở trong phòng thu kìa, chắc hẳn phải hoãn ghi hình hoặc tìm một MC khác, chương trình này luôn phát sóng định kỳ vào thứ sáu hàng tuần."
 
Vừa nói dứt lời trưởng ban đã bước vào khu văn phòng hỏi mấy nữ MC: "Chân của Tiểu Từ bị thương rồi, mấy người các cô có ai rảnh ghi nốt phần cuối chương trình thay cô ấy được không?"
 
"Trưởng ban, tôi cũng muốn lắm chứ nhưng mà từ trước đến nay tôi chưa từng ghi hình gameshow giải trí, rất dễ bị hỏng."
 
"Có lẽ tôi sẽ cần một khoảng thời gian để nhớ kịch bản, nếu như trưởng ban không vội thì ngày mai tôi có thể hỗ trợ ghi hình."
 
"..."
 
Tiểu Trà mở cửa phòng làm việc thông báo thông tin cho Thẩm Thiên Tranh.
 
Trưởng ban Nguyễn nhíu mày: "Dương Nhụy Sở và những người còn lại trong đoàn phim vẫn ở phòng thu, nếu để sang ngày mai thì việc sắp xếp lại một lần nữa sẽ vô cùng phiền phức."
 
Bà ấy đưa mắt nhìn đến bàn làm việc của Thẩm Thiên Tranh: "Tiểu Thẩm, cô có rảnh không?"
 
Lát nữa Tô Nguyệt Vi phải ghi hình cho một tiết mục khác cho nên ngay từ đầu trưởng ban Nguyễn đã không nghĩ đến cô ta, vừa nghe thấy người được hỏi là Thẩm Thiên Tranh cô ta lại lên tiếng: "Cô Thẩm chưa từng ghi hình gameshow giải trí đúng không?"
 
Thẩm Thiên Tranh không muốn tăng ca lắm nhưng mà trưởng ban Nguyễn đối xử với cô khá tốt, Từ Thanh Chỉ cũng vô cùng nhiệt tình: "Có kịch bản là được."
 
Theo quan điểm của cô thì tất cả công việc đều không khác nhau mấy.
 
Trưởng ban Nguyễn mỉm cười: "Được, cô đi chuẩn bị một chút đi."
 
Bà ấy vừa đi khỏi thì một nam MC ngồi đằng sau lên tiếng trêu đùa: "Lần trước cô Thẩm đây từ chối tôi dứt khoát lắm, còn nói dạ dày không tốt nên không thể tăng ca nữa, lần này cô quyết tâm tăng ca trong khi bị bệnh à."
 
Thẩm Thiên Tranh cười nhạt: "Hôm nay dạ dày tôi tốt hơn rồi."
 
Trông rất vui vẻ khiến đối phương bị nghẹn lời.
 
...
 
Bởi vì đoàn làm phim và tổ tiết mục đều đang đợi người, cho nên sau khi Thẩm Thiên Tranh đọc kịch bản xong thì đi thẳng xuống trung tâm giải trí tầng dưới.
 
Lúc này đã gần sáu giờ rồi.
 
Cũng may mà đoàn phim này chỉ là một đoàn phim nhỏ, vì muốn bộ phim trở nên nổi tiếng nên cũng không dám ra vẻ ta đây dù phải chờ đợi cũng không oán hận câu nào.
 
Khi nhìn thấy Thẩm Thiên Tranh cầm kịch bản bước vào trong, ánh mắt của nam chính nam thứ và nữ ba đồng thời sáng lên.
 
Hai người dẫn chương trình nam phải hợp tác cùng đều là người dẫn chương trình cũ của Đài Truyền hình Bắc Kinh, cùng là đồng nghiệp nên bọn họ chỉ có thể nói vài câu về công việc với Thẩm Thiên Tranh.
 
"Tiểu Thẩm có thể chuyển bớt một số công đoạn cho chúng tôi, không sao đâu." Bọn họ cũng sợ chương trình bị trì hoãn đến khuya.
 
Thẩm Thiên Tranh nhếch môi: "Được."

 
Có thể giảm bớt lượng công việc thì tại sao phải làm nhiều chứ.
 
Bởi vì Từ Thanh Chỉ đã ghi hình đa số phần khó nên công việc của cô vô cùng đơn giản, đa phần là phụ họa theo thôi.
 
Đạo diễn nhìn máy quay rồi khó khăn dời mắt đi chỗ khác, phó đạo diễn đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: "Thẩm Thiên Tranh rất thu hút ánh nhìn, cho dù cô ấy không nói gì chỉ đứng đó thôi cũng có thể thu hút ánh mắt của chúng ta."
 
Ngoại hình ưa nhìn, dáng vẻ tao nhã, cộng thêm cách cư xử lịch sự nữa.
 
Cho dù nhắc đến điểm nào cũng không thể tìm ra sai sót.
 
Kiểu người này sinh ra là dành cho sân khấu.
 
Tuy nhiên vẻ đẹp rực rỡ của cô không thu hút hết chú ý của mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi biến mất, mà từng giây từng phút vẫn cảm thấy hấp dẫn.
 
...
 
Màn đêm buông xuống, bên ngoài tòa nhà đài truyền hình.
 
Thư ký Văn lại nhìn đồng hồ thêm một lần nữa, năm giờ tan tầm nhưng đã qua hai tiếng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì của bà chủ.
 
Tần Tắc Sùng quay người mở cửa xe xuống, từng trận gió lạnh thổi vào bên trong.
 
Người đi qua bên đường đều liếc mắt nhìn về phía bàn tay đặt trên cửa sổ xe, ngón tay thon dài gõ từng nhịp từng nhịp lên trên thân xe, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
 
Bóng cây đung đưa để lại trên mu bàn tay của anh một cái bóng mờ.
 
Thư ký Văn chăm chú nhìn từ trong kính chiếu hậu.
 
Trên khuôn mặt đẹp trai uy nghiêm kia đôi lông mày hơi nhíu lại, không biết từ khi nào khuôn mặt đó càng nghiêm nghị hơn, từng giây từng phút trôi qua không khí lại càng bị đè nén hơn.
 
Thư ký Văn suy nghĩ xem có nên tìm phương thức liên lạc của Tiểu Trà để hỏi tình hình hay không, đột nhiên lại có một âm thanh vang lên từ phía sau.
 
Anh ấy quay đầu nhìn ra đằng sau thì thấy người đàn ông ngồi đằng sau đã xuống xe rồi, anh ấy chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng nghiêm túc và lãnh đạm ấy.
 
Cùng với một giọng nói trầm thấp: "Không cần đi theo."
 
Thư ký Văn hiểu được, dù sao thì ông chủ đã đợi vợ hai tiếng rồi nên có sốt ruột hay lo lắng cũng là chuyện bình thường.
 
...
 
Ghi chương trình thật sự không phải là một chuyện đơn giản, ban đầu Thẩm Thiên Tranh cứ nghĩ đây là chuyện dễ dàng, ai ngờ còn khó hơn việc cô ghi hình bản tin nữa, dù sao thì cũng có nhiều người như vậy mà.
 
Tiểu Trà nhanh chóng đưa một cốc nước đến: "Coi như ghi hình xong rồi."
 
Thẩm Thiên Tranh ậm ừ trong cổ họng, mơ hồ nói: "Nếu không phải do tôi ưu tú thì chắc phải quay đến sang năm ấy chứ, phải trả thêm tiền tăng ca cho tôi."
 

Tiểu Trà: "..."
 
Không ngờ cô Thẩm sẽ nói câu này.
 
Nhưng mà những câu này cũng là sự thật.
 
Thẩm Thiên Tranh có thể dẫn chương trình bản tin phức tạp mà không cần kịch bản, hơn nữa đây cũng chỉ là gameshow giải trí có thể thay đổi lời thoại trong kịch bản.
 
Thẩm Thiên Tranh đang định tan làm về nhà luôn thì nam chính Lý Hành - người vừa mới thêm WeChat của tất cả mọi người trong tổ chương trình đi đến: "Cô Thẩm, có thể thêm thông tin liên lạc không?"
 
"Không mang điện thoại."
 
Vì xuống tầng vội quá nên Thẩm Thiên Tranh không mang điện thoại theo thật.
 
"Tiểu Trà, đi thôi, lên tầng trên lấy đồ rồi tan làm." Bất cứ ai cũng không thể trì hoãn việc tan tầm của cô.
 
Lý Hành bất lực trơ mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia biến mất khỏi phòng thu.
 
Nam số hai đi đến: "Không thêm được à? Tôi biết là sẽ không thêm được nên cũng không hỏi."
 
Dương Nhụy Sở nhìn thấy hết tất cả: "Đừng nghĩ đến nữa, cho dù có mười nghìn các anh cộng lại cũng không sánh nổi với cái người theo đuổi người ta đâu."
 
Bọn bọ chỉ là đoàn làm phim nhỏ có chút danh tiếng nên họ có thế nói bất cứ điều gì họ muốn.
 
Lý Hành nói: "Cô nói mười người như tôi thì tôi còn tin, mười nghìn người cơ á, nghĩ gì thế?"
 
Dương Nhụy Sở lắc đầu: "Vì vậy anh không biết được đâu."
 
Chỉ là một diễn viên nhỏ thì làm gì có tư cách so sánh với tổng giám đốc Tần nhà người ta chứ.
 
...
 
Thẩm Thiên Tranh bước thật nhanh, ào ào như gió thổi lên trên tầng, Tiểu Trà không thể theo kịp tốc độ đó: "Cô Thẩm, tôi thật sự cảm nhận được tâm trạng muốn tan làm của cô rồi."
 
Đuổi theo được một nửa, cô ấy vội vàng quay đầu lại: "Cô Thẩm, điện thoại của tôi vẫn ở trong phòng thu, tôi xuống đó lấy nhé sau đó tôi mới lên."
 
Trong khu làm việc không có người, Thẩm Thiên Tranh bật đèn lên, ở đó đang treo một chiếc đồng hồ lớn, bây giờ là bảy giờ kém.
 
Cô nhớ đến việc mỗi ngày Tần Tắc Sùng đều đến đây đón cô tan ca, chắc hẳn đêm nay anh cũng sẽ đến nhưng mà có lẽ anh không đợi lâu đến thế đâu nhỉ?
 
Cô không trả lời tin nhắn thì chắc là anh sẽ biết cô đang bận.
 
Trừ phi Tần Tắc Sùng bị ngốc.
 
Trong khung cảnh yên tĩnh tiếng giày cao gót vang lên lộp cộp vô cùng rõ ràng.
 
Thẩm Thiên Tranh vừa đẩy cửa bước vào thì đèn đã sáng lên rồi, cùng lúc đó cánh cửa văn phòng cũng bị đóng lại, một bóng đen che mất ánh sáng trước mặt cô. 
 
Trong văn phòng có người khác!
 
Thẩm Thiên Tranh vẫn chưa nhìn rõ, vừa nghĩ tới đó đã muốn lùi lại một bước nhưng mùi thơm quen thuộc ở chóp mũi đã nói cho cô biết người này là ai.
 
"Lùi lại làm gì."
 
Giọng nói lành lạnh quen thuộc truyền từ đỉnh đầu xuống.
 
Trái tim của Thẩm Thiên Tranh như rơi về vị trí cũ, cô cáu kỉnh không kiềm chế được mà trách cứ anh: "Làm em giật cả mình, anh biến thành quỷ rồi à, anh ở đây làm gì."

 
Tần Tắc Sùng cụp mắt nhìn cô: "Vợ của anh không tan làm đúng giờ, hai tiếng không thèm trả lời tin nhắn và điện thoại, em cảm thấy anh ở đây làm gì?"
 
"..."
 
Thẩm Thiên Tranh không ngờ anh chờ cô hai tiếng thật.
 
Cô thở gấp trong giây lát, giọng nói trở nên mềm mỏng hơn: "Em cũng có bảo anh phải đợi đâu, anh cứ về trước là được mà."
 
Tần Tắc Sùng nghe thấy vậy thì bật cười.
 
Đúng là đồ vô lương tâm.
 
Người đàn ông này mất kiên nhẫn rồi, chắc chắn là như vậy.
 
… Nhưng mà nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ tức giận.
 
Khoảng cách quá gần khiến cho cô có thể nghe rõ từng tiếng hít thở của anh.
 
"Được rồi, em nên báo trước cho anh biết." Thẩm Thiên Tranh quyết định dỗ dành anh, từ nhỏ cô đã biết tất cả các cách làm nũng: "Chồng ơi, em xin lỗi mà."
 
Cô giơ tay lên ôm lấy mặt người đàn ông, rướn người lên hôn anh một cái.
 
Tần Tắc Sùng không hề trốn tránh.
 
Thẩm Thiên Tranh nghĩ thầm, nếu như cô đã xin lỗi rồi thì sẽ không nhắc đến chủ đề này nữa đúng không?
 
Sợ vẫn chưa đủ nên cô lại mổ nhẹ một cái nữa.
 
Ngay khi cô cảm thấy đã xong rồi thì người đàn ông lại bất ngờ ôm eo cô rồi lại kéo cô vào sát người anh, đôi môi cô nhanh chóng bị cạy mở.
 
Sự tấn công và chiếm đoạt còn mạnh mẽ hơn so với trước đây.
 
Xuyên qua chiếc váy mỏng manh, thậm chí Thẩm Thiên Tranh còn có thể cảm nhận được thắt lưng cứng rắn của Tần Tắc Sùng cộm trên eo cô.
 
Bên ngoài tòa nhà là bầu trời đêm, bên trong căn phòng lại tràn ngập không khí mùa xuân.
 
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần, giọng nói của Tiểu Trà vang lên: "Cô Thẩm cô vẫn chưa đi à, cô vẫn còn đợi tôi, tôi cảm động lắm đấy!"
 
"Lát nữa chúng ta cùng đến chợ đêm ăn gì đó đi, gần đây tôi mới tìm thấy một quán bán hủ tiếu ăn ngon lắm..."
 
Cô ấy đẩy cửa ra nhưng nó lại không di chuyển.
 
Tiểu Trà lại gõ cửa cao giọng gọi: "Cô Thẩm, cô bị sao thế? Cô có trong đó không? Kỳ lạ thật, sao lại không có tiếng động thế nhỉ?"
 
Tiếng "cốc cốc" bắt đầu vang lên.
 
Bên trong phòng làm việc, Tần Tắc Sùng khoác một tay lên bả vai Thẩm Thiên Tranh, tay còn lại thì ấn chặt cửa.
 
Thẩm Thiên Tranh không nói câu mà mà dùng tay đẩy anh ra.
 
Anh thả lỏng một chút cuối cùng vẫn cắn lên môi cô một cái, giọng nói trầm trầm của anh lộ vẻ mất kiên nhẫn.
 
"Bảo cô ấy im đi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận