Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Vợ? Kiểm tra?
Đương nhiên không có vấn đề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vợ anh kiểm tra, ai dám nói có vấn đề?
Chỉ mới vài phút trước, tổng giám đốc Tần còn đang bừng bừng lửa giận mà vài phút sau lại bởi vì vợ nhắn tin đến kiểm tra mà ngoan ngoãn chụp ảnh bàn tay làm động tác hình chữ V.
Sự đối lập này, chênh lệch này...
Hơn nữa, tổng giám đốc Tần - người vẫn luôn đặt công việc lên hàng đầu, đến thời điểm hiện tại, cuộc họp của bọn họ vẫn chưa tuyên bố kết thúc, hành động này của anh cũng được xem là lười biếng, lơ là công việc đúng không?
Sếp đầu têu lơ là công việc thì đừng hỏi vì sao lại ra nông nỗi này?
Càng làm cho bọn họ không thể tin nổi chính là một chữ “vợ” này.
Bọn họ có nghe phong thanh tin đồn rằng tổng giám Tần đã kết hôn từ lâu, hơn nữa còn cam chịu cảnh phòng không gối chiếc suốt một năm trời nhưng vì vẫn không có gì chứng thực nên bọn họ đều không tin lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà cho dù có tin thì cũng chỉ phỏng đoán rằng đó là một cuộc hôn nhân thương mại mà thôi.
Có điều nếu chỉ là người vợ kết hôn vì lợi ích gia đình nhắn tin kiểm tra thì ai lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ?
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Tần Tắc Sùng quét mắt nhìn thoáng qua những ánh mắt không thể che giấu được vẻ tò mò hóng hớt của bọn họ, ung dung, thản nhiên tuyên bố: “Nếu không có vấn đề gì nữa thì tan họp.”
Anh là người đầu tiên đứng dậy, bóng dáng cao thẳng nhanh chóng biến mất ở cửa phòng họp.
Trong phòng họp diễn ra một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy, đó là cả nhóm lãnh đạo cấp cao đều không hề nhấc mông khỏi chỗ ngồi mà lại ngơ ngác nhìn nhau, người nào người nấy đều có vẻ cực kỳ nhiều chuyện.
“Vừa rồi mọi người đều nghe thấy lời của tổng giám đốc Tần đúng không?”
“Tai tôi đâu có điếc, nghe rõ ràng rành mạch nữa là đằng khác, cô Tần kiểm tra đấy.”
“Chậc chậc, giữa ban ngày ban mặt còn nhắn tin kiểm tra, vậy mà chẳng thấy tổng giám đốc Tần bực bội gì cả, còn chiếm dụng thời gian của cuộc họp để trả lời nữa chứ.”
“Theo tôi ấy mà, lúc nãy tổng giám đốc Tần bảo chúng ta ra ngoài rồi hẵng trả lời cũng được... Có thể thấy cô Tần vội vàng kiểm tra đến mức nào.”
“Mọi người nói xem, nếu cô Tần yêu cầu kiểm tra bằng hình thức khác, ví dụ như chụp ảnh những người trong phòng họp hoặc là tự chụp gì đó thì tổng giám đốc Tần có chụp không nhỉ?”
Cả nhóm lãnh đạo cấp cao bỗng nhiên trở nên im lặng, tưởng tượng đến cảnh tổng giám đốc Tần vốn nghiêm túc sau khi phát tiết cơn giận xong lại đưa di động lên đưa tay làm động tác chữ V...
Ôi, hơi đáng sợ đấy.
Không ai có câu trả lời cho câu hỏi này cả.
Bây giờ bọn họ cũng rất tò mò, không biết cô Tần là thần thánh phương nào mà lại có thể bỏ rơi sếp lớn ưu tú đến mức đó của bọn họ suốt một năm trời.
Chuyện trong phòng họp hôm nay đã trở thành chuyện thần bí nhất của Tần Thị.
Giữa trưa, nhân viên công ty đến nhà ăn để ăn cơm.
Có người nói: “Các cô đã nghe nói gì chưa? Sáng hôm nay lúc tổng giám đốc Tần đang họp bị cô Tần kiểm tra đấy.”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mọi người trong phạm vi ba bàn xung quanh đều tụ tập lại đây: “Gì cơ?”
“Kiểm tra thế nào?”
“Thì là bảo tổng giám đốc Tần chụp ảnh, đưa tay làm hình chữ V đấy.”
“Làm hình chữ V hả... Hình tượng cao cao tại thượng, lạnh lùng thần bí của tổng giám đốc Tần trong lòng tôi sụp đổ mất rồi.”
“So với việc này thì tôi càng tò mò chuyện khác hơn, hóa ra tổng giám đốc Tần thật sự kết hôn rồi, vậy chuyện phòng không gối chiếc suốt một năm kia là thật rồi.”
“Tôi nghe nói, bọn họ không ở cùng một chỗ cho nên mới như vậy thì phải nhưng mà bây giờ giao thông phát triển thế rồi mà vẫn mỗi người mỗi ngả thì chắc chắn là hôn nhân thương mại rồi.”
“Hôn nhân thương mại mà còn cần phải kiểm tra á? Không phải là mỗi người mỗi ngả, ai lo việc người nấy hả?”
“Đó là người khác còn tổng giám đốc Tần thì không phải. Tổng giám đốc Tần luôn giữ mình trong sạch, thân làm chồng mà lúc vợ kiểm tra còn làm tròn bổn phận như vậy, nhất định anh ấy tốt nghiệp lớp nam đức.”
Đáng tiếc, không ai biết cô Tần trông ra sao, tính cách như thế nào.
Thậm chí nếu không phải tổng giám đốc Tần chủ động để lộ thì chưa chắc bọn họ đã biết cô Tần có thật sự tồn tại hay không nữa là.
Hơn nữa hình tượng của Tần Tắc Sùng cũng đột nhiên có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất trong nội bộ Tần Thị.
Là một thư ký luôn nắm rõ hướng gió của nội bộ công ty trong lòng bàn tay, Văn Dương không ngừng nhìn vào bóng dáng của vị sếp trong đông đảo quần chúng ăn dưa.
Anh ấy giả vờ như không phát hiện ra.
Dù sao tổng giám đốc Tần cũng đã công khai tiết lộ chuyện vợ kiểm tra, không hề có bất kỳ suy nghĩ giấu giếm nào cả, hẳn là cũng không để ý đến việc bị nhân viên trong công ty mình thảo luận chuyện tình cảm thắm thiết của vợ chồng nhà mình đâu nhỉ?
-
Nhận được ảnh chụp của Tần Tắc Sùng, Thẩm Thiên Tranh nhịn không được mà nở nụ cười.
Chao ôi, vậy mà anh lại chụp thật.
Trên ảnh chụp, bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên bàn họp, màu gỗ sẫm hoàn toàn đối lập với màu da của anh, đốt ngón tay thon dài, tùy ý làm thành hình chữ V.
Quả thật là phúc lợi tay khống mà.
Thẩm Thiên Tranh chậc một tiếng, trả lời: [Nhận được rồi, anh đã vượt qua bài kiểm tra.]
Chó hoang: [Ai dạy em?]
Nickname này cổ lỗ sĩ quá rồi, Thẩm Thiên Tranh lập tức đổi thành “Cún con ngoan ngoãn”, có vẻ mới mẻ, trẻ trung hơn rất nhiều.
Cô kiên quyết không thừa nhận đó là chiêu bài mình nhìn thấy trên mạng: [Anh quản ít thôi, sau này thỉnh thoảng em sẽ kiểm tra đấy.]
Cún con ngoan ngoãn: [?]
Cún con ngoan ngoãn: [Thỉnh thoảng là thỉnh thoảng thế nào?]
Không được, hình như nickname này phối với dấu chấm hỏi này quá tương phản thì phải?
Trong thoáng chốc, Thẩm Thiên Tranh lại không nhịn được nở nụ cười, đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên màn hình, nhắn tin trả lời: [Nếu nói cho anh thì có thể anh sẽ lừa em.]
Tiểu Trà vừa bước vào đã nghi ngờ: “Cô Thẩm, có chuyện gì mà lại vui vẻ thế ạ?”
Nụ cười trên môi Thẩm Thiên Tranh chợt tắt, tỏ vẻ bình tĩnh trả lời: “Chuyện của người lớn, trẻ con ít hỏi thăm thôi.”
Tiểu Trà: “?”
Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà, dáng vẻ của cô như vậy thật sự giống như đang chột dạ đấy.
-
Tin đồn về cô Tần lan truyền suốt một ngày ở Tần Thị.
Mãi cho đến chạng vạng, Tần Tắc Sùng, một trong hai nhân vật chính ở tâm bão đã xuất hiện bên ngoài tòa nhà lớn của Đài Truyền hình Bắc Kinh.
Hôm nay Thẩm Thiên Tranh tan làm đúng giờ, tâm trạng vui sướng, bỗng nhiên nghe thấy người đàn ông bên cạnh lên tiếng: “Hôm nay lúc em kiểm tra, anh còn đang họp.”
Cô “à” một tiếng.
Tần Tắc Sùng lại bình tĩnh bổ sung thêm một câu: “Cuộc họp vẫn chưa kết thúc.”
“...?”
Thẩm Thiên Tranh nhanh chóng quay đầu, nhìn thẳng vào anh: “Sao anh không nói cho em biết?”
Cuộc họp vẫn chưa kết thúc, vậy chẳng phải trong phòng họp đầy người sao? Anh chụp ảnh ngay lúc đang ngồi trên bàn họp, vậy tức là ai cũng có thể nhìn thấy rồi.
A a a a!
Cho dù Thẩm Thiên Tranh có bình tĩnh đến mức nào thì cũng biết xấu hổ.
Nếu như anh ngồi ở chỗ màn hình chiếu thì chẳng phải tin nhắn đã bị lộ rồi sao? Chẳng phải là tất cả mọi người đều biết cô Tần kiểm tra kiểu đó sao?
Thẩm Thiên Tranh ngây người.
Tần Tắc Sùng bình tĩnh nói: “Anh nói với em rồi.”
Thẩm Thiên Tranh lục lại lịch sử trò chuyện của mình, nhìn thấy mấy chữ “Địa điểm không thích hợp” và câu trả lời phía dưới của mình “Đàn ông vĩnh viễn đều lấy cớ.”
“Anh bảo đây là nói cho em biết ấy hả? Không thể nói thẳng là đang họp sao? Nói gì mà địa điểm không thích hợp, ai mà có thể đoán được anh đang họp chứ?”
Tần Tắc Sùng nhướng mày, giọng điệu nghiêm túc: “Những gì diễn ra trong cuộc họp đều là bí mật của công ty.”
“...”
Anh cứ việc nói thẳng là anh cố ý đi.
Nói một câu những gì diễn ra trong cuộc họp đều là bí mật làm gì?
Trái tim Thẩm Thiên Tranh gần như chết lặng, mang tâm lý bình nứt chẳng cần giữ gìn lên tiếng: “Anh nói đi, nhân viên của anh thấy được bao nhiêu rồi?”
Tần Tắc Sùng cong môi: “Nhìn thấy anh chụp ảnh.”
Thẩm Thiên Tranh sống lại chỉ trong một giây.
Anh chụp ảnh bị nhìn thấy thì có liên quan gì đến cô Tần em đây chứ?
“Siêu thoát đi con.” Thẩm Thiên Tranh trừng mắt nhìn người đang ông đang nhếch mép cười ở bên cạnh, dùng phương ngữ mắng anh: “Cố ý làm em sợ phải không? Tần Tắc Sùng, đêm nay anh ngủ phòng khách đi.”
Nụ cười của Tần Tắc Sùng biến mất: “Phòng khách không có ga trải giường.”
Những lời này Thẩm Thiên Tranh đã nghe không biết bao nhiêu lần, cô mỉm cười: “Về nhà bảo dì giúp việc trải cho, hôm nay nhất định phải để tổng giám đốc Tần ngủ ở đó.”
“Hôm nay dì giúp việc không đi làm.”
“Em nói đi là đi.”
“Không đi.”
“Đi.”
Tài xế và thư ký Văn: “...”
Đôi vợ chồng này thật là trẻ con mà.
“Anh mới là người phát tiền lương cho dì ấy.” Tần Tắc Sùng nhìn thẳng vào mắt cô.
Thẩm Thiên Tranh hùng hồn nói: “Chúng ta đã kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, tiền để anh phát tiền lương là tài sản chung của hai vợ chồng cho nên em có quyền điều chỉnh thời gian đi làm của dì ấy.”
Tần Tắc Sùng nhướng mày: “Rất có lý.”
Anh dừng lại một lát rồi tiếp lời: “Nhưng hôm nay dì ấy vẫn sẽ không đi làm đâu.”
Thẩm Thiên Tranh kề sát vào anh, bỗng nhiên nở một nụ cười, dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp, giọng nói cũng dịu dàng: “Hay là anh cứ nói thẳng đi, anh muốn ngủ với em chứ gì.”
Cô đột nhiên tới gần nhưng Tần Tắc Sùng vẫn không hề nhượng bộ một tấc nào, trước sau như một: “Anh muốn chung chăn chung gối với cô Tần đấy, có vấn đề gì không?”
“...”
Người đàn ông này thẳng thắn hết sức.