Được Voi Đòi Tiên

Thẩm Thiên Tranh nhanh chóng nhìn tài xế và thư ký Văn ở băng ghế trước, đưa tay che miệng anh lại: “Anh không biết bé bé cái mồm lại một chút hả?”
 
Đôi môi mỏng của người đàn ông dán vào lòng bàn tay cô, khép mở: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, thảo luận chuyện cuộc sống thường ngày thôi chứ có gì đâu, đừng xấu hổ.”
 
Thẩm Thiên Tranh cãi lại: “... Anh mới là người xấu hổ. Cả nhà anh đều là người xấu hổ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Tắc Sùng cười trông cực kì đắc ý: “Thiên Tranh, cả nhà anh cũng là cả nhà em đấy.”
 
“...” Thật đúng là.
 
Thư ký Văn xem như mình là người câm điếc.
 
Trời ạ, chắc đêm nay mình nghĩ không thông nên mới đi nhờ xe của sếp để về nhà.
 
-
 
Dì giúp việc cần cù bận bịu suốt cả ngày trời, đột nhiên nhận được tin nhắn nghỉ phép một ngày có lương, cũng không hỏi nhiều mà cực kỳ hiểu chuyện về nhà ngay trong đêm.
 
Quản gia cũng nghỉ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban ngày cô Tần có gánh nặng nhưng đến tối lại không hề thẹn thùng chút nào.
 
Cún con ngoan ngoãn cũng không vào phòng ngủ phụ.
 
Nhưng lúc đang nồng nàn thắm thiết, cô Tần bỗng nhiên nhớ tới lời thề thốt tối hôm qua của chính mình: “Tần Tắc Sùng, anh không được hôn em trong vòng mười ngày.”
 
“...?”
 
Tần Tắc Sùng nhướng mi: “Mười ngày?”
 
Anh tạm dừng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Mơ đi.”
 
Thẩm Thiên Tranh nói: “Không hôn thì anh chết hả?”
 
“Không chết được.” Tần Tắc Sùng chống người phía trên cô, trong giọng nói mang theo vẻ thờ ơ và ngả ngớn: “Nhưng anh không đồng ý.”
 
Thẩm Thiên Tranh chớp mắt: “Miệng là của em, anh không đồng ý cũng vô dụng.”
 
“Ờ, vô dụng.” Tần Tắc Sùng đáp lại một câu cho có lệ rồi cúi đầu mổ vài cái lên môi cô.
 
“...” Người này đúng là cơ hội.
 
Vẻ mặt Tần Tắc Sùng vẫn như thường: “Mười ngày lâu lắm.”
 
Thẩm Thiên Tranh kiên định: “Không lâu.”
 
Tần Tắc Sùng cười khẽ: “Năm ngày thì may ra anh còn đồng ý.”
 
Quả nhiên là thương nhân ích kỷ, cò kè mặc cả toàn là bớt hẳn một nửa, Thẩm Thiên Tranh bất ngờ không kịp phòng bị: “Mười ngày.”
 
“Năm ngày.” Anh lại cúi đầu hôn cô.
 
“A.”
 
“Sáu ngày.”
 
Thẩm Thiên Tranh không thể nhịn được nữa: “Bảy ngày, nếu còn tiếp tục mặc cả nữa thì ly hôn.”
 
“... Được.”
 
Tần Tắc Sùng thấy đã đạt được mục đích thì không tiếp tục cò kè thêm nữa, miễn cho cô Tần thẹn quá hóa giận.
 
“Bắt đầu từ ngày mai.” Người đàn ông nhướng mi, nói xong khẽ vuốt ve bên môi cô rồi khẽ khàng hôn lên đó, dịu dàng lưu luyến thì thầm: “Cầu xin cô Tần thư thả cho buổi tối hôm nay, có được không?”
 
Anh ngoan ngoãn như vậy làm Thẩm Thiên Tranh rất khó từ chối lời năn nỉ của hồ ly, tỏ vẻ đồng ý một cách miễn cưỡng, ôm lấy anh: “Được rồi.”
 
Hai người vui sướng giằng co suốt một đêm.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi hoàn thành xong chương trình truyền hình trực tiếp bản tin buổi sáng, Thẩm Thiên Tranh nhận được thông báo đi công tác của Tần Tắc Sùng.
 
Thời gian là một tuần.
 
Hơn nữa, anh còn để lại lời dặn dò trước khi đi.
 
[Một tuần sau, cô Tần có thể hoan nghênh anh về nhà bằng một nụ hôn nồng cháy.]
 
Thật lâu sau đó, người đàn ông vừa xuống khỏi máy bay đã nhận được lời “hỏi thăm ân cần” đến từ vợ mình.
 
[Hay là anh đừng có quay về nữa.]
 
Dưới máy bay đã có một nhóm người chờ sẵn từ lâu, căng thẳng không thôi, sau đó bọn họ lại nhìn thấy người đàn ông đứng đắn kiêu ngạo đang nhìn di động, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
 
-
 
Vào thứ sáu, chương trình giải trí do Thẩm Thiên Tranh ghi hình thay Từ Thanh Chỉ được phát sóng.
 
Việc Từ Thanh Chỉ bị thương không phải là bí mật gì cả, hôm ghi hình cũng có khán giả đến xem mà bản thân cô ấy cũng đã thông báo tin tức cho fan của mình ở trên Weibo, còn tuyên truyền cho Thẩm Thiên Tranh nữa.
 
Có người cảm thấy không sao cả nhưng cũng có người không chịu chấp nhận.
 
[Từ trước đến nay cô ta chưa từng ghi hình chương trình giải trí bao giờ cả.]
 
[Sao mà đâu đâu cũng thấy cô ta thế nhỉ, cứ yên phận làm người dẫn chương trình bản tin buổi sáng không được hả?]
 
[Chương trình giải trí của người đẹp, oa, nhất định sẽ rất hay đây.]
 
[Không phải chứ, lại bú fame nữa hả? [Không được đâu cậu chủ] vừa mới hot mà đã sấn tới rồi.]
 
[Chị Thanh Chỉ mới là người thích hợp nhất, những người khác thật sự không hợp với chương trình giải trí đâu, bọn họ chỉ biết phô bày bản thân thôi, đúng không?]
 
Đối mặt với sự nghi ngờ của fan những diễn viên chính trong bộ phim đối với Thẩm Thiên Tranh, cộng đồng The Orange, fan của cô cũng rất lý trí mà khuyên bảo nhau, nhất trí đối ngoại: [Đừng mắng người quá đáng, đến lúc đó xem chương trình là sẽ biết ngay thôi.]
 
Thế cho nên vô số người chờ đợi để xem chương trình giải trí ngày hôm nay nhằm mục đích thẩm định và phán xét, Thẩm Thiên Tranh vừa mới xuất hiện trên sân khấu được một phút, tỷ suất người xem tăng vọt.
 
Thẩm Thiên Tranh không mặc âu phục nghiêm chỉnh như lúc dẫn bản tin buổi sáng, trong chương trình giải trí, cô mặc một bộ váy liền do bản thân tự chuẩn bị, cực kỳ khiêm nhường.
 
Đương nhiên, quần áo khiêm nhường không có nghĩa là người cũng khiêm nhường.
 
Ngay cả fan của những diễn viên chính trong đoàn phim cũng không thể không hướng ánh mắt về phía cô, đồng thời đều phải tấm tắc công nhận rằng khuôn mặt cô thật sự rất xinh đẹp, dáng người cũng thật sự rất chuẩn.
 
[Tuy rằng Thẩm Thiên Tranh không thể hiện ra nhưng lại giống như đang nói: thật tốt quá, tôi không cần phải lên tiếng nữa. Ha ha ha ha ha, đáng yêu quá đi mất thôi.]
 
[Quay tốt đấy chứ, ngoài dự đoán của tôi luôn.]
 
[Không thấy ánh mắt của mọi người đều dán chặt lên người Thẩm Thiên Tranh hay sao? Chương trình giải trí thôi mà, có cần tìm người xinh đẹp như vậy không?]
 
[Chưa load kịp lầu trên đang khen hay là đang chê nữa.]
 
Loáng một cái, chương trình giải trí đã kết thúc.
 
Cộng đồng The Orange trước đó bị chính chủ oán hận bảo bú fame cuối cùng cũng có thể hiên ngang ngẩng cao đầu: [Tính chuyên nghiệp của Thiên Tranh nhà chúng tôi thật là tuyệt hảo, không cần nhiều lời, chỉ cần dùng sự thật để chứng minh.]
 
Tiểu Trà ngay lập tức thông báo với Thẩm Thiên Tranh: “Cô Thẩm, người hâm mộ của cô ngầu thật đấy.”
 
“Có thể là học theo tôi đấy.” Thẩm Thiên Tranh chẳng hề khiêm tốn: “Người hâm mộ của tiên nữ luôn giống bản thân tiên nữ mà.”
 
Tiểu Trà nghẹn họng nhìn cô trân trối, lần đầu tiên nghe thấy còn có kiểu tự luyến như thế.
 
Đúng lúc này Dương Nhụy Sở cũng gọi điện thoại đến: “Cô Thẩm, đoàn chúng tôi định tổ chức tiệc mừng công, cô cũng đến chung vui đi.”
 
Thẩm Thiên Tranh uyển chuyển từ chối: “Không đi.”
 
Lạnh lùng quá đi mất, Dương Nhụy Sở bám riết không tha: “Cô thật sự không đến hả? Nếu cô Thẩm không đến, tôi cũng không muốn tham gia đâu.”
 
“…”
 
“Đạo diễn sẽ phát phong bao lì xì đấy.”
 
Thẩm Thiên Tranh chính trực nói: “Nhìn tôi giống người thiếu tiền lì xì lắm hả?”
 
Tiểu Trà gật đầu, đúng vậy, cô Dương đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa đi.
 
“Cô Từ cũng tham gia đấy, hơn nữa ngày đó có thể không cần đi làm.”
 
“Vậy tôi miễn cưỡng đến một lát vậy.”
 
Tiểu Trà: “…”
 
Vì để không cần đi làm mà cô hao tâm tổn trí quá nhỉ.
 
“Được.” Dương Nhụy Sở phấn khởi: “Thời gian là sáu giờ tối cuối tuần này, cô có thể đến sớm hơn một lát, ăn thêm nhiều món ngon, dù sao cũng là đạo diễn trả tiền.”
 
Thẩm Thiên Tranh không hề có hứng thú gì với việc đó.
 
Cô thầm nghĩ, cần phải đính chính cho bản thân một chút: “Đi xem tiền lì xì được bao nhiêu thôi, không phải vì để được nghỉ làm, đừng hiểu lầm.”
 
Dương Nhụy Sở ở đầu dây bên kia cười đến mức không khép nổi miệng nhưng ngoài miệng lại hùa theo với lời lẽ hùng hồn: “Đương nhiên, cô là nhân viên đạt tiêu chuẩn nhất của Đài truyền hình Bắc Kinh.”
 
Ôi trời, sao cô Thẩm lại đáng yêu thế chứ lại.
 
Thẩm Thiên Tranh rất vừa lòng với câu trả lời này.
 
-
 
Lúc quay [Không được đâu cậu chủ], từ đạo diễn đến diễn viên không một ai có tiếng tăm cả, chẳng ai ngờ bộ web drama kinh phí nhỏ này lại trở thành phim truyền hình ăn khách, thậm chí đã được xác định sẽ phát sóng trên kênh truyền hình vệ tinh.
 
Cho nên đạo diễn đã đặt một nhà hàng nổi tiếng ở Bắc Kinh, bao nguyên cả tầng dưới chỉ để tổ chức tiệc mừng công, không chỉ có thế, còn đặt riêng một một bàn cho bên truyền thông nữa.
 
Cùng ngày tổ chức tiệc mừng công, một số chủ đề cũng lên hot search.
 
Tần Tắc Sùng ở nước ngoài liên tục một tuần, cuộc sống của Thẩm Thiên Tranh rất tự do tự tại, nghiễm nhiên quên sạch sành sanh thời gian anh về nước.    
 
Đúng lúc cô đang trên đường đến chỗ tiệc mừng công, Tần Tắc Sùng cũng vừa về nước.
 
Lúc đó đã gần năm giờ, tài xế nghe anh dặn dò: “Đến Đài Truyền hình Bắc Kinh”
 
Trước kia thư ký Văn và Tiểu Trà đã add WeChat để tiện liên lạc, nghe anh nói vậy lập tức nhắn tin báo: [Boss muốn đến đón bà chủ.]
 
Tiểu Trà: !
 
Sao lại trùng hợp thế chứ?
 
Cô ấy lén lút nhìn Thẩm Thiên Tranh xinh đẹp tuyệt trần tối hôm nay, thân là trợ lý kiêm fan CP, cán cân của trợ lý thoáng chốc nghiêng hẳn đi.
 
Vì thế, thư ký Văn nhận được tin nhắn trả lời.
 
Anh ấy ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy tin nhắn Tiểu Trà gửi đến, nhanh chóng lên mạng tìm kiếm, đúng là tiệc mừng công sẽ tổ chức vào sáu giờ tối nay.
 
Hơn nữa còn có blogger tuyên bố danh sách khách mời tham dự, tên của Thẩm Thiên Tranh cũng ở trên đó.
 
Thư ký Văn nhanh chóng nhìn trộm người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở băng ghế sau.
 
Còn chưa kịp dời mắt đi thì đã bị bắt gặp.
 
Tần Tắc Sùng nói với giọng điệu thản nhiên: “Có việc gì thì nói đi.”
 
Thư ký Văn vội vã nói luôn một hơi: “Hẳn anh không cần đi đón bà chủ đâu bởi vì hôm nay bà chủ không đi làm mà đi tham gia tiệc mừng công của đoàn làm phim cô Dương rồi.”
 
Nghe vậy Tần Tắc Sùng cười khẽ: “Cô ấy cũng có tham gia diễn xuất đâu.”
 
Đi góp vui làm gì chứ.
 
Thư ký Văn nhỏ giọng: “Đoàn làm phim của cô Dương phát phong bao lì xì dụ dỗ bà chủ đến.”
 
Anh ấy cũng hiểu rằng suy nghĩ của mình không hợp thói thường lắm nhưng lại muốn nói có lẽ Tần Tắc Sùng nên lấy ra một bao lì xì lớn hơn để dụ dỗ bà xã trở về.
 
Tần Tắc Sùng khẽ cười, cô ấy thiếu chút tiền đó sao?
 
Anh mở WeChat ra.
 
Đúng lúc này, một tin tức giải trí cũng vừa được đẩy lên. 
 
Tiệc mừng công [Không được đâu cậu chủ], đạo diễn tiết lộ chuyện nam nữ diễn viên chính trao đổi vai diễn rồi thoát y cùng nhau tái hiện khung cảnh cạnh tranh danh hiệu hoa khôi kỹ viện!
 
Tần Tắc Sùng nhíu chặt mày: ?
 
Đoàn làm phim gì mà không đứng đắn chút nào cả?
 
Cùng lúc đó, thư ký Văn cũng làm tròn bổn phận mà lên tiếng: “Bây giờ anh có muốn về nhà không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui