Được Voi Đòi Tiên

Ai? Ai không thể nhịn được nữa?
 
Thẩm Thiên Tranh đè lên chân Tần Tắc Sùng rồi ngẩng mặt lên, xoa đi xoa lại má trái và chóp mũi của mình, sau đó nhìn anh: “Anh có ý gì vậy?”
 
Cô lại nhanh chóng liếc nhìn vị trí trước mắt mình một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chẳng biết tự khi nào, tấm màng ngăn cách đã được kéo xuống.
 
Đêm nay tài xế tự động làm một kẻ điếc, không hề nghe thấy điều gì cả.
 
Tần Tắc Sùng híp mắt, tầm nhìn dán chặt vào khuôn mặt cô, lời lẽ ẩn chứa hàm ý sâu xa: “Chính là nghĩa đen trên mặt chữ. Anh vừa mở mắt ra đã bị em đối đãi như thế này rồi.”
 
“Em thật sự quá gấp rồi. Nhưng mà chỗ này cũng chẳng phải là không thể làm được.”
 
“...” Hiển nhiên là không thể rồi!
 
Thẩm Thiên Tranh vội rút tay về như bị điện giật: “Suốt ngày anh cứ nghĩ tới những chuyện đâu đâu. Em vẫn chưa trách anh làm cấn người em đâu đấy.”
 
Người đàn ông nhướng mày: “Sao anh lại cấn người em được?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo bản năng, Thẩm Thiên Tranh liếc nhìn vị trí vừa rồi. Tới khi trông thấy cái chỗ đang hơi phồng lên, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, hai gò má hơi nóng lên.
 
Nghiêm túc mà nói, trước đây cô chưa bao giờ trực tiếp chú ý đến bộ phận này của anh như vậy, đặc biệt là tìm hiểu rõ ràng về hình dạng lẫn kích cỡ của vật bên dưới chiếc quần tây.
 
Thế mà đêm nay nó lại có vẻ phóng đãng hơn.
 
Đoạn đối thoại này quá nguy hiểm.
 
Ánh đèn trong xe lờ mờ và u tối, sự mông lung khiến bầu không khí càng thêm nóng bỏng như thiêu như đốt. Không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người họ.
 
“Đau không?” Tần Tắc Sùng giơ tay lên, ngón tay thon dài vân vê đường nét khuôn mặt cô rồi từ tốn lên tiếng: “Nếu em không chịu nói thì làm sao anh xin lỗi được.”
 

Nghe có vẻ cuộc trò chuyện đã đứng đắn và nghiêm chỉnh hơn nhiều.
 
Chỉ có một mình Thẩm Thiên Tranh biết nó ám muội đến nhường nào.
 
“Em không đau. Anh cũng không cần xin lỗi, chỉ cần bồi thường là được.” Cô đổi chủ đề bằng cách lảng sang chuyện khác, vươn tay ra: “Bao lì xì.”
 
Tần Tắc Sùng rút tay về, cười như không cười: “Hóa ra là em không đau.”
 
Thẩm Thiên Tranh: “?”
 
Tại sao anh lại không vui khi em không đau cơ chứ? Anh không vui vì sự kiện “xe chấn” thất bại hả?
 
Lần này, cô trực tiếp vươn tay móc bao lì xì màu đỏ ra khỏi túi quần của anh. Tần Tắc Sùng chỉ tựa lưng vào ghế chứ không hề có ý định ngăn cản cô.
 
Thẩm Thiên Tranh vốn tưởng rằng anh sẽ giở trò giữa chừng, nào ngờ Tần Tắc Tùng lại thật sự không nhúc nhích.
 
Mái tóc dài của cô lướt nhẹ qua lồng ngực của anh. Một mùi hương nhàn nhạt xộc vào chóp mũi của Tần Tắc Sùng làm anh nhắm mắt lại, ổn định hô hấp của mình.
 
Thẩm Thiên Tranh lấy mấy tờ giấy từ trong phong bì màu đỏ ra ngoài, còn có hai tấm danh thiếp cùng với một lá thư cảm ơn viết tay, bên trên chỉ viết tên và thông tin liên lạc của các diễn viên chính.
 
“Mao Toại tự tiến cử mình*.”
 
*Câu này chỉ sự tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng, mạnh dạn tự tiến cử bản thân. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân của nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. May nhờ có tài năng của Mao Toại nên Bình Nguyên Quân mới giành được thành công như ý muốn.
 
Cô lắc lắc tấm danh thiếp: “Giá trị trên thị trường của tổng giám đốc Tần tốt thật đấy.”
 
Tần Tắc Sùng khẽ cong đôi môi mỏng: “Không tốt bằng giá trị thị trường của cô Tần đâu.”
 
Tất cả các nam diễn viên chính đều mến mộ cô mà.
 
Thẩm Thiên Tranh nhìn Tần Tắc Sùng với vẻ ngờ vực. Sao cô lại cảm thấy lời này của anh có chút sắc thái trào phúng thế nhỉ?
 
Cô lấy một nghìn nhân dân tệ từ bao lì xì của mình ra, cầm nó trong tay rồi vỗ vỗ lên vòm ngực người đàn ông: “Tần Tắc Sùng.”

 
Thẩm Thiên Tranh nói rõ từng câu từng chữ, giọng điệu vừa trong trẻo vừa ngọt ngào: “Tối nay anh hại em không được xem những hình ảnh vui vẻ, anh định bồi thường cho em thế nào đây?”
 
“Trình diễn thoát y nhé?”
 
“Được thôi. Biểu diễn miễn phí vì anh đã tước bỏ cơ hội rồi. Bây giờ em sẽ hào phóng một chút bằng cách trả phí cho anh một nghìn nhân dân tệ. Anh tự biểu diễn cho em xem, thế nào?” 
 
Tần Tắc Sùng chậm rãi trả lời: “Chẳng có gì đặc sắc cả.”
 
Thẩm Thiên Tranh vốn nhanh trí nên não nảy số nhanh. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì cô lại dâng trào nhiệt huyết, hứng thú nói: “Những lời anh nói không được tính đâu.”
 
Tần Tắc Sùng đột nhiên hỏi ngược lại: “Vậy những lời em nói đều được tính à?”
 
Thẩm Thiên Tranh chớp chớp mắt: “Đương nhiên rồi.”
 
Anh ung dung nhìn cô một cách chăm chú, tựa như mới sực nghĩ ra một chuyện gì đó nên ngữ điệu rất tùy ý: “Hôm nay đã là ngày thứ tám rồi.”
 
Ngày thứ tám gì cơ?
 
Thẩm Thiên Tranh vừa định hỏi anh thì đột nhiên nhớ tới một tuần trước, cô và Tần Tắc Sùng đã ở trên giường cò kè mặc cả với đối phương về thời gian hôn nhau.
 
“Em có nói không đâu.” Thẩm Thiên Tranh chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu trong lúc cấp bách: “Sau khi anh biểu diễn xong thì chúng ta có thể hôn nhau thật lâu, rất lâu mà.”
 
Lúc họ về nhà, Tần Tắc Sùng bèn cầm áo khoác bước xuống xe. Thẩm Thiên Tranh giẫm lên đôi giày cao gót, kéo cổ tay anh: “Anh không nói gì tức là anh đã ngầm đồng ý rồi nhé.”
 
Âm cuối của cô cao vút, tâm trạng rất tốt.
 
Thẩm Thiên Tranh còn nhớ tới nửa tháng trước, Tần Tắc Sùng đã để lộ nửa người trên. Chắc chắn là do không được ngắm nhìn anh đã bảy ngày rồi nên bây giờ cô lại cảm thấy ham muốn, muốn nhìn, cũng muốn sờ anh.
 
Họ đi thẳng một mạch lên lầu rồi đến phòng ngủ.
 
Thẩm Thiên Tranh giục Tần Tắc Sùng đi tắm, không ngờ anh lại cởi cà vạt ra, dù bận vẫn thong thả nhìn cô: “Bắt đầu biểu diễn đi nào, cô Tần.”

 
“...?”
 
Chuyện này đâu có đúng?
 
Tần Tắc Sùng mân mê khuôn mặt cô, khuôn miệng như quả anh đào đang chu lên ở giữa, trông khá đáng yêu: “Chính em đã nói rồi mà. Biểu diễn xong thì chúng ta có thể hôn nhau.”
 
“Em đang nói về anh cơ mà.” Cô trả lời với vẻ mờ mịt.
 
“Em cũng đâu nói là anh. Vậy thì là em rồi.” Tần Tắc Sùng đáp.
 
Làm gì có người bình thường nào thốt ra câu nào cũng có chủ ngữ chứ? Thẩm Thiên Tranh bèn véo mặt anh khiến nó bành ra, hai người cùng véo mặt nhau, quả thực là rảnh rỗi sinh nông nổi.
 
Nhìn khuôn mặt điển trai bẩm sinh của Tần Tắc Sùng bị chính mình chơi đùa, cô không nhịn được nên đã bật cười.
 
Thẩm Thiên Tranh ôm lấy anh rồi làm nũng: “Anh cởi ra cho em xem nhé.”
 
Lý do của cô vô cùng chính đáng: “Đã bảy ngày em không được nhìn anh rồi. Anh nên cho vợ mình một chút cảm giác ‘yêu’ đi chứ.”
 
Oẹ! Cô đã bị chính mình làm buồn nôn rồi. Lúc nói xong từ cuối cùng, Thẩm Thiên Tranh chán ghét đến nỗi biểu cảm nhăn nhó hẳn đi.
 
Nhưng đối tượng được làm nũng lại có vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn sâu vào đáy mắt cô: “Vậy thì thật không khéo, vì anh cũng muốn nhìn em.”
 
“...”
 
Mềm không ăn, cứng cũng chẳng ăn, nhất định người đàn ông này do đá biến thành.
 
Thẩm Thiên Tranh quyết định tự mình ra tay để được hưởng lợi đủ đầy. Cô vươn tay nắm lấy cổ áo anh, vốn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản mình nên ban đầu cô dùng sức rất mạnh.
 
Nào ngờ Tần Tắc Sùng lại chẳng mảy may quan tâm nên khuy áo của áo sơ mi bị cô giật ra ngay tức khắc.
 
Cùng với tiếng khuy áo rơi xuống đất, lồng ngực và thậm chí cả cơ bụng của Tần Tắc Sùng đều lộ ra trước mặt cô một cách trọn vẹn.
 
Thẩm Thiên Tranh chớp mắt ngắm nhìn rồi vô thức nuốt nước bọt. Nhưng khuôn mặt cô lại có biểu cảm như thể ta đây là người thuần khiết và vô tội nhất.
 
“Á, không phải em cố ý đâu.”
 
Hơn nữa cô còn thỉnh thoảng hạ tầm mắt để nhìn anh, mang lại cảm giác “giấu đầu lòi đuôi” cực kỳ rõ ràng.

 
Ban đầu Tần Tắc Sùng chỉ muốn trêu đùa Thẩm Thiên Tranh cho nê anh thực sự chẳng định làm gì cả.
 
Nhưng mà cô lại dùng đủ trăm phương nghìn kế, nói chuyện bằng giọng điệu Giang Nam, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, lại thêm một tiếng “á” ngắn ngủi nữa. Chẳng hiểu sao những điều này lại khiến anh nhớ tới những lúc hai người dây dưa và triền miên với nhau.
 
Thấy Tần Tắc Sùng có vẻ mất tập trung, mặc dù Thẩm Thiên Tranh cảm thấy kỳ lạ nhưng thời cơ lại vô cùng hoàn hảo, thế là cô thò tay lén sờ cơ bụng của anh.
 
Cảm giác rất tốt. Cô cũng không biết Tần Tắc Sùng đã luyện tập như thế nào nữa.
 
Ngay tại thời điểm cô đang nghĩ ngợi thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp. Phần cằm của Tần Tắc Sùng áp sát xuống, ngữ điệu hơi trầm khàn: “Chúng ta vào phòng tắm đi.”
 
Thẩm Thiên Tranh lại thốt ra một tiếng “á”.
 
Tuy nhiên, người đàn ông đã bắt lấy cổ tay của cô – thứ đang lưu luyến trên cơ bụng của anh – rồi kéo cô vào phòng tắm.
 
Thẩm Thiên Tranh chống cự theo bản năng, dùng tay kia đập nhẹ vào người Tần Tắc Sùng nhưng cô chẳng thể hất tay anh ra được.
 
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thiên Tranh như đang có ảo giác rằng: Bản thân đang ra ngoài rong chơi phóng túng đến khuya thì bị Tần Tắc Sùng bắt về nhà.
 
Khoảnh khắc nước ấm được mở ra, cô bèn nhắm mắt lại.
 
“Chẳng phải em muốn nhìn anh à? Sao bây giờ lại không nhìn hửm?”
 
Cô đâu có muốn ngắm anh ở nơi này đâu? Thế nhưng sự kích thích vẫn chiếm ưu thế. Thẩm Thiên Tranh lặng lẽ mở mắt ra rồi bắt gặp ánh mắt đầy ý tứ trêu chọc của Tần Tắc Sùng.
 
Dòng nước xối ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của Tần Tắc Sùng khiến nó dính sát vào người anh. Những đường nét trên cơ thể anh thấp thoáng như ẩn như hiện, dáng vẻ này còn hấp dẫn hơn cả lúc anh không mặc quần áo.
 
Thẩm Thiên Tranh vô thức mím môi lại.
 
Cô còn chưa kịp quan sát thì ngay giây tiếp theo đã bị anh hôn một cách bất ngờ rồi.
 
Trong phòng tắm chỉ mở một ngọn đèn duy nhất. Tần Tắc Sùng đang đứng dưới làn nước, còn Thẩm Thiên Tranh thì ở bên ngoài dòng nước nhưng vẫn có những giọt nước bắn tung tóe lên người cô, làm ướt chiếc váy dài rồi dần dần để lộ thân hình đẹp đẽ lẫn yêu kiều của Thẩm Thiên Tranh.
 
Trong cơn choáng váng và ngây ngẩn, cô thầm nghĩ rằng: Đêm nay xảy ra loại chuyện này nhất định là vì hơi nóng đã xộc lên đầu óc của cô, khiến nó mê muội rồi.
 
Thế nên ngay sau đó, hai người họ mới chìm vào cơn triền miên không dứt trong cảnh xuân thân mật của đôi vợ chồng mặn nồng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận