Lạc Địch vừa dứt lời thì cậu ấy đã cảm thấy mình toang rồi.
Ngay cả tài xế cũng không nhịn được, rất muốn quay đầu lại nhìn biểu cảm của người đàn ông phía sau. Không phải sếp bảo là đi đón bà chủ à? Chẳng lẽ là đi đón người khác?
Hình như Tần Tắc Sùng cũng không thèm để ý đến nội dung cụ thể trong lời nói của cậu ấy, trái lại còn bày ra vẻ mặt suy tư: "Em cảm thấy là chị dâu nào?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong một khoảnh khắc, Lạc Địch đã cho là Thẩm Thiên Tranh và chị dâu kia của mình là cùng một người. Chỉ là suy nghĩ này bị cậu ấy phủ định cực nhanh.
Cậu ấy cảm thấy câu hỏi này rất hóc búa. Nói một cách công bằng thì mối quan hệ giữa Tần Tắc Sùng và Thẩm Thiên Tranh rất tốt đẹp, sao anh có thể...
Lạc Địch cứ có cảm giác như mình đang gánh vác một trách nhiệm nặng nề.
Cậu ấy thở dài một hơi rồi gửi tin nhắn cho chị gái với tâm trạng nặng nề: [Chị bảo chị Thiên Tranh về với chúng ta luôn đi!]
Đừng có ngồi xe của đồ đàn ông cặn bã kia!
Một lát sau, hai bóng dáng yểu điệu xuất hiện ở hành lang được trang trí bắt mắt.
Lạc Hân nói nhỏ: "Chồng cậu tới nhanh quá ha."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thiên Tranh lại không cảm thấy vậy. Cô xách hộp đồ ngọt đáp: "Cũng có nhanh hơn Lạc Địch bao nhiêu đâu. Chỉ là tốc độ bình thường thôi."
"Cậu thật chẳng có tí tế bào lãng mạn nào." Lạc Hân khoác tay lên vai cô: "Mấy hôm nữa tớ sẽ chia sẻ chi tiết cuộc hẹn của tớ cho cậu nghe."
Nói đến đây Thẩm Thiên Tranh lại cảm thấy hứng thú: "Thôi đừng có mấy ngày nữa, tối nay luôn đi. Tối nay cậu đi hẹn hò mà, tất nhiên là phải tối nay nói rồi.
Lạc Hân chọt đầu cô: "Tối nay chị em của cậu không rảnh. Huống chi có khi tối nay cậu còn bận hơn cả tớ cũng nên."
Lạc Địch vẫy tay: "Chị Thiên Tranh, để em đưa chị về!"
Lạc Hân: "?"
Cô ấy gọi Tần Tắc Sùng đến đây là để đón Thẩm Thiên Tranh mà, em trai hóng hớt cái gì đấy?
Lạc Hân bẻ tay Lạc Địch lại: "Em đưa cái gì mà đưa, đưa chị đây này."
Lạc Địch vẫn cố gắng giãy dụa: "Chị Thiên Tranh ngồi xe anh hai thì không được ổn cho lắm. Chị, sao chị lại vậy nhỉ? Anh hai đã kết hôn rồi đấy..."
Lạc Hân càng nghe càng cảm thấy quái lạ: "Kết hôn rồi thì sao?"
Thẩm Thiên Tranh đã lên xe lại nghe mấy lời lảm nhảm của Lạc Địch nên quỳ gối xuống ghế sau vắt người qua Tần Tắc Sùng thò đầu ra nằm nhoài trên cửa kính xe.
"Kết hôn rồi thì sao nữa? Chị thế mà lại nói được ra lời như vậy! Sao chị có thể trơ mắt nhìn chị Thiên Tranh nhảy vào hố lửa như vậy hả? Hai người có thật là bạn thân không vậy!"
"Có phải lúc đi ra ngoài em bị cửa kẹp trúng đầu không?" Lạc Hân giơ tay nhéo tai cậu ấy. Lạc Địch cao một mét tám mấy, cô ấy cũng được mét bảy tám rồi nên làm việc này dễ như trở bàn tay.
Thẩm Thiên Tranh nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: "Thằng bé nói anh là hố lửa kìa. Anh đã làm gì rồi vậy?"
Hiện tại tư thế của cô là thế này: đầu gối quỳ xuống ghế, nửa người trên cong lên vắt trên cửa sổ xe, cơ thể quyến rũ lả lướt hoàn toàn đặt ngang tầm mắt Tần Tắc Sùng, bắt mắt nhất là vòng eo thon và cái mông kia.
Tần Tắc Sùng nhìn nhìn một hồi rồi ngước mắt nhìn lên mặt cô.
Sau đó anh cười một tiếng, tựa lưng và ghế rồi mới rảnh rỗi mở miệng trả lời: "Em cảm thấy thế nào?"
Câu hỏi ngược này nghe có vẻ như anh thật sự muốn biết câu trả lời của cô.
Thẩm Thiên Tranh cũng thật sự ra dáng nghiêm túc quan sát anh.
Tư thế này cực kì tự nhiên. Cánh tay cô gác trên cửa kính xe cảm thấy hơi khó chịu nhưng lại không muốn Lạc Địch bị đánh nên quay lại thúc giục Tần Tắc Sùng: "Anh ngồi qua bên kia đi."
Tần Tắc Sùng không nhúc nhích: "Không đi."
Thẩm Thiên Tranh nhìn một lúc nhưng người đàn ông vẫn ngồi yên không xê dịch gì.
Vậy nên cô ngồi luôn lên đùi anh rồi nói với hai chị em ngoài cửa: "Đừng đánh thằng bé, đánh nhiều nó ngu đi đấy."
Lạc Địch vừa nghiêng đầu sang đã trợn to mắt: "Chị Thiên Tranh, anh hai... Rốt cuộc hai người cấu kết với nhau từ bao giờ mà không thèm che giấu nữa vậy hả?"
Thẩm Thiên Tranh: ?
Làm người dẫn chương trình lâu năm giàu kinh nghiệm đã giúp cô nhanh chóng đoán được hết mọi manh mối rồi hiểu ra tại sao Lạc Địch lại nói vậy.
Thảo nào trước kia cậu ấy thường xuyên nói với cô rằng đàn ông đã kết hôn toàn là đồ đểu. Hoá ra là vì hiểu nhầm bọn họ nên lời của cậu ấy như thế là đang kín đáo ám chỉ Tần Tắc Sùng à?
Thẩm Thiên Tranh không nhịn được cười, bỗng nhiên tựa mình ra sau dựa vào lòng Tần Tắc Sùng: "Che giấu cái gì? Nam nữ yêu nhau thì bình thường mà. Tiểu Địch, em còn nhỏ không hiểu đâu.
Lạc Địch: ?!
Hình tượng của thần tượng và chị của cậu ấy cùng sụp đổ trong một lần.
Tần Tắc Sùng túm lấy cánh tay đang giờ ra của Thẩm Thiên Tranh rồi nói với tài xế: "Lái xe đi."
Mãi đến khi ánh đèn phát ra từ đuôi chiếc xe kia biến mất ở ngã rẽ rồi mà Lạc Địch vẫn còn đang ngẩn người: "Chị, chị không khuyên nhủ chị Thiên Tranh à? Chen ngang vào cuộc hôn nhân của người khác là vô đạo đức đấy."
Lạc Hân hỏi: "Chen ngang vào cuộc hôn nhân của ai cơ?"
Lạc Địch: "Chị dâu kia đấy! Dù chỉ là vẻ ngoài thôi thì mọi người cũng không thể đối xử với chị ấy như vậy được."
Lạc Hân nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Chị chưa nói với em rằng chị Thiên Tranh và chị dâu kia của em là cùng một người hả?"
Lạc Địch: !!
Ủa má? Cái quần què gì vậy?
"Em đã gặp chị dâu hai bao giờ đâu. Chị dâu kia là chị ấy á? Cho nên chị Thiên Tranh và anh hai là vợ chồng. Anh hai và chị Thiên Tranh cưới nhau rồi á? Chị Thiên Tranh lấy chồng rồi ư?"
Cậu ấy gào lên: "Chị nói bao giờ! Chị chưa bao giờ nói với em!"
Lạc Hân à một tiếng: "Chị tưởng là chị đã nói rồi chứ. Mà chuyện này cũng chẳng có gì, giờ em biết cũng chưa muộn."
Trên mặt Lạc Địch hiện lên biểu cảm tan vỡ.
Bây giờ cậu ấy chui lại vào bụng mẹ vẫn còn kịp chứ?
Lạc Hân nói: "Em có hỏi đâu mà chị nói."
Lạc Địch: "..."
Đến kiếp sau cũng không muốn gặp lại anh hai nữa. Rõ ràng là anh hai biết cậu ấy hiểu nhầm nhưng vừa rồi còn cố ý trêu đùa cậu ấy!
Lần trước anh ruột của cậu ấy là Lạc Duật Phong cá cược với Trần Trừng còn để cậu ấy làm chứng nữa chứ. Vừa rồi chị Thiên Tranh còn giả vờ...
Thôi phân huỷ đi.
Rất khó để cậu ấy sống tiếp được trên trái đất này.
Lạc Hân: "Đừng có sầu nữa, mau lái xe đưa chị đi gặp anh rể của em."
Lạc Địch: "?"
"Con mẹ nó em có thêm một anh rể từ bao giờ vậy?"
-
"Anh thật sự chưa nói cho thằng bé biết à?"
Khi bọn họ tiến vào con đường quanh hồ thì bờ hồ đã phủ đầy sương mù rồi. Thẩm Thiên Tranh hết sức tò mò hỏi.
Tần Tắc Sùng thờ ơ đáp: "Anh tưởng nó biết rồi."
Thẩm Thiên Tranh nói: "Em cũng vậy."
... Thế nên tất cả mọi người đều tưởng rằng Lạc Địch đã biết chuyện này nên kết quả là chẳng có một ai nói cho cậu ấy cả.
"Thật thê thảm." Thẩm Thiên Tranh sinh lòng đồng cảm, chỉ là vừa rồi việc này không hề cản trở cô muốn chọc ghẹo cậu ấy: "Tần Tắc Sùng, anh cố ý không nói phải không?"
Đôi mắt đang nhìn anh của cô lúc này trông gian xảo chẳng khác gì loài cáo.
Tần Tắc Sùng cụp mắt nhìn xuống. Cô đang nghiêng người nhìn anh, trên chiếc váy liền thân hằn đầy nếp nhăn, lại được ánh đèn chiếu từ trên xuống dưới nên trông thứ bên trong thoắt ẩn thoắt hiện.
Thẩm Thiên Tranh che ngực: "Anh nhìn cái gì đấy?"
Tần Tắc Sùng cười khẽ một tiếng: "Anh nhìn hợp pháp, có vấn đề gì à?"
"..."
Mặt Thẩm Thiên Tranh nóng như lửa.
Bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh.
Lúc anh nói lời này, đôi môi hơi cong lên, cặp mắt đào hoa cũng nhướng nhướng trông chẳng khác gì một con cáo đang muốn tính kế ai đó.
Người đàn ông này mà trở nên vô lại thì nào còn chỗ cho người khác đứng đắn nữa.
Thẩm Thiên Tranh rất khó để không động lòng trước vẻ đẹp này.
Ngửi thấy mùi hương trên người anh, cô cảm thấy dáng ngồi của mình không được tự nhiên cho lắm nên đã ngọ nguậy một cái. Nghĩ lại mới nhớ từ nãy đến giờ cô vẫn đang ngồi trên đùi anh.
"Em cố ý hả?" Tần Tắc Sùng giơ tay ra bóp chặt vòng eo thon thả kia.
Thẩm Thiên Tranh vừa định nói không phải thì lại đối diện với tầm mắt anh. Thế là cô nổi hứng thú muốn chòng ghẹo nũng nà nũng nịu nói: "Làm gì có, chỉ vậy thôi mà anh đã không chịu nổi rồi à? Sao sức kiềm chế của tổng giám đốc Tần lại..."
Cô thong dong rảnh rỗi trêu đùa, lại cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đã luồn xuống dưới váy mình rồi lần mò đi dọc lên trên.
Nhiệt độ cơ thể nóng lên làm Thẩm Thiên Tranh đang đắc ý nói chợt khựng lại.
Tay đang bận rộn nhưng Tần Tắc Sùng vẫn nhàn nhã thấp giọng hỏi: "Sao không nói nữa?"
Thẩm Thiên Tranh nghiêm túc đáp: "Người đứng đắn như tổng giám đốc Tần chắc chắn là sức kiềm chế không phải dạng vừa."
Tần Tắc Sùng mỉm cười, ngón tay với lớp chai mỏng khẽ lướt qua da thịt mềm mịn, mang đến cơn tê dại và run sợ đánh sâu linh hồn chủ nhân của chúng.
"Thật sao?"
Thẩm Thiên Tranh chớp mắt mấy cái: "Thật mà."
Cô nắm lấy cánh tay người đàn ông đặt về chỗ bên cạnh.
Tay Tần Tắc Sùng rơi vào khoảng không. Anh cười nhẹ rồi gập ngón tay lại vuốt vuốt như đang tỉ mỉ cảm nhận cảm xúc tuyệt vời còn sót lại trên đó.
Lúc xe chạy từ bờ hồ lên đường lớn, Thẩm Thiên Tranh ngồi trong xe vẫn có thể thấy được khu vực đậu xe của quán cafe kia. Cô làm việc trong giới giải trí nên nhìn qua một cái là nhận ra ngay đây là xe của đám săn tin.
Thẩm Thiên Tranh nhíu mày: "Chụp em có gì hay mà chụp hoài."
Sau đó cô lại quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: "Anh tới đón em cũng rất nguy hiểm. Tin tức về hai chúng ta vẫn còn đang nằm lơ lửng trên hot search kìa. Anh bảo tài xế đến đón em là được rồi mà."
"Chuyện này thì còn phải hỏi bạn thân em." Tần Tắc Sùng liếc cô một cái rồi hé đôi môi mỏng ra thốt vài câu: "Bạn em vừa mở miệng đã kêu anh tới cứu em rồi."
Tất nhiên Thẩm Thiên Tranh sẽ không thừa nhận là mình sai. Cô đốp chát lại: "Anh nghe mà không biết là đùa hả? Hơn nữa sau đó cậu ấy đã nói thẳng là em bị cánh săn ảnh chụp rồi còn gì. Sao anh chỉ gỡ mấy tin đồn khác mà lại không gỡ tin đồn của chúng ta?"
Tần Tắc Sùng nhướng mày nhìn người bên cạnh chằm chằm, muốn xem xem cô còn nói được lời gì nữa, cũng là để nhìn rõ vẻ mặt cô.
Đợi đến khi cô tuôn xong một lèo rồi anh mới từ tốn trả lời: "Tin tức chân thật hợp pháp gỡ xuống làm gì cho phí tiền."
Thẩm Thiên Tranh: "..."
Nghe có hơi không hợp lẽ thường cho lắm nhưng nghĩ đến thân phận nhà tư bản của anh thì bỗng nhiên cô lại thấy bình thường.
Tâm trạng cảm động vừa hiện lên do anh vứt công việc chạy tới đây đón mình của Thẩm Thiên Tranh ngay lập tức biến mất chẳng còn gì. Cô nhếch môi để lộ một nụ cười công nghiệp: "Không hổ là tổng giám đốc Tần, lúc nào cũng tính toán kỹ lưỡng."
Tần Tắc Sùng không hề bị lời của cô đả động, trái lại còn cong môi lên cười, đôi mắt nhìn cô cũng sáng bừng lên: "Nếu không thì sao nuôi được cô Tần."
Chắc là vì không gian trong xe quá nhỏ nên chất giọng vốn đã trầm thấp của anh lại càng quyến rũ hơn.
Thẩm Thiên Tranh tự nhận mình không phải là người mê giọng nói hay bởi vì dù sao thì với nghề nghiệp này, cô cũng được tiếp xúc với không ít người có giọng nói dễ nghe, kể cả đồng nghiệp. Thế nhưng chưa từng có giọng ai làm cô có cảm giác này.
Cô phản bác: "Em cần anh nuôi bao giờ? Có phải là em không có tiền đâu."
Tần Tắc Sùng lười biếng mở miệng: "Anh là chồng em, tiêu tiền cho em là chuyện bình thường."
Giờ đã gần chạng vạng tối nên thành phố đã lên đèn. Trên đường quay về Thiên Đồng Hoa Phủ, cửa kính xe được mở một nửa để ánh sáng từ ngoài cửa sổ lọt vào trong, làm lộ ra khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ của Tần Tắc Sùng.
Nghe anh nói vậy, Thẩm Thiên Tranh lại có lý chẳng sợ mà rướn người qua vỗ vỗ ngực anh: "Chồng à, anh rất biết điều đấy. Nhiều người đàn ông khác không nghĩ được như anh đâu."
"..."
Mặc dù lời nói thì có vẻ rất sùng bái nhưng có vẻ lần này cô nói quá qua loa có lệ.
Tần Tắc Sùng nhéo chỗ giữa hai lông mày một cái: "Nếu em không muốn khen thì có thể không cần khen anh."
Đôi mắt Thẩm Thiên Tranh trong veo như nước, miệng cũng ngọt như đường: "Sao lại không muốn chứ. Anh nhìn này, em còn cố ý mua bánh ngọt rồi chờ anh đến đón em về nữa."
Thấy cố nhắc đến hộp bánh ngọt chocolate hạt phỉ nho nhỏ kia, anh nhìn sang rồi chớp mắt hỏi: "Đợi anh á?"
Thẩm Thiên Tranh gật đầu.
Tần Tắc Sùng bèn giơ tay qua lấy hộp bánh đi rồi cất giọng từ tốn: "Đã vậy thì chắc hẳn là cô Tần đây sẽ không ăn miếng nào đâu ha."
Thẩm Thiên Tranh vô thức gật đầu, thấy anh nhìn mình nên không thể làm gì khác hơn là đau lòng nhường bánh ngọt mình thích cho anh: "Tất nhiên rồi."
Tần Tắc Sùng chậm rãi mở hộp bánh ra. Cô nghĩ rằng mắt không thấy thì lòng sẽ không đau nên quyết định cúi đầu bật điện thoại lên. Đã một buổi chiều rồi cô chưa lên mạng, cũng không biết tin tức đã lên men thành dạng gì rồi.
Quả nhiên, tên của cô và Tần Tắc Sùng vẫn còn treo trên hot search.
Thẩm Thiên Tranh nhấn vào đó, lại phát hiện ra nội dung bên trong đã khác đi rồi. Không chỉ có vậy, những bài viết trong này còn có cùng một tiêu đề là "Tâm Tranh Tắc Linh" nữa.
À, đây là tên CP tạm thời của cô và Tần Tắc Sùng
Thẩm Thiên Tranh lại lướt tìm tin về mình và Lý Hành, phát hiện ra mấy tài khoản marketing đã xoá bài rồi. Bây giờ chỉ còn lại bài của fan hâm mộ.
[Thật ra thì Thẩm Thiên Tranh đẹp như vậy có thêm mấy CP thì sao nào? Lý Hành hay tổng giám đốc Tần thì cũng chỉ là công cụ hình người để sản xuất tin tức đường mật thôi, sau này sẽ còn nhiều công cụ hình người nữa kìa.]
Bỗng nhiên có người đọc thành tiếng câu này ngay bên tai cô.
Thẩm Thiên Tranh suýt nữa thì vứt cả điện thoại di động. Cô vừa quay đầu sang đã thấy khuôn mặt của Tần Tắc Sùng kề sát rạt mình, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ ràng.
"Sao anh lại nhìn lén điện thoại của em?"
Tần Tắc Sùng ngước mắt lặp lại câu vừa rồi một lần nữa như giờ học thuộc lòng vậy, vừa chậm rãi vừa nghiêm túc, chỉ là điều này lại càng làm cô xấu hổ hơn.
"Bây giờ không nhìn nữa." Anh đáp.
"..."
Thẩm Thiên Tranh múc một miếng bánh ngọt đút cho anh để chặn miệng: "Miệng anh rảnh quá ra."
Tần Tắc Sùng há miệng cắn rồi nuốt xuống.
Bấy giờ cô mới phát hiện ra vừa rồi mình không để ý nên đã làm bên môi anh dính một chút kem, trông khá là dễ thương.
Cô nhắc nhở: "Trên môi anh còn dính kem kìa."
Nghe vậy, người đàn ông giơ tay lên.
"Không phải, bên kia cơ. Không phải nơi đó, là..."
"Giúp anh đi."
Tần Tắc Sùng cắt ngang lời của Thẩm Thiên Tranh. Cô đang chẳng vui tí nào. Đã ăn bánh ngọt của mình rồi còn bắt mình lau kem giúp nữa: "Không muốn, anh tự mà làm đi."
"Ừ." Giọng của anh vẫn là bình thản không chút sợ hãi: "Dù sao thì anh cũng chỉ là một trong những công cụ hình người của em mà thôi."
"..."
Cô Tần thật sự rất muốn thủ tiêu mấy từ này khỏi đầu anh.
Hồi lâu sau Thẩm Thiên Tranh mới giơ tay lên. Tần Tắc Sùng để mặc cho cô làm, còn mình thì múc thêm một miếng bánh ngọt rồi đưa đến bên miệng cô: "Há miệng nào."
Cô lập tức cắn lấy rồi dùng mắt hỏi: Anh không ăn à?
Tần Tắc Sùng lại đút cô thêm miếng nữa rồi đăm chiêu đáp: "Công cụ hình người sao dám ăn nhiều."
"..." Đủ rồi nhé.
Thẩm Thiên Tranh tức phồng cả má, lại nghe anh nói đầy ẩn ý: “Nếu em đổi cách khác thì công cụ hình người sẽ hữu dụng đấy.”