Thẩm Thiên Tranh nghe kiểu gì cũng cảm thấy cái từ "hữu dụng" này mang hàm nghĩa cực kỳ sâu sắc. Là chỉ cô hay là chỉ anh vậy? Mà hình như chỉ ai thì cũng đều rất... “Dê”.
Cô nuốt miếng bánh ngọt xuống rồi nghiêm túc hỏi: "Sao anh lại nói ra những lời như này?"
Tần Tắc Sùng hỏi ngược lại: "Những lời như này?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đúng vậy, nghe hơi “tà răm”." Thẩm Thiên Tranh ho khan một tiếng.
Tần Tắc Sùng tiếp tục thờ ơ, đút bánh cho cô rồi từ tốn đáp: "Nếu đến cả vợ mà anh cũng không thể nói mấy lời này thì anh phải nói với ai bây giờ?"
Nghe cũng đúng. Thẩm Thiên Tranh há miệng chờ anh đút.
Thế tức là lời của anh chỉ có thể ám chỉ cô mà thôi.
Bàn tay Tần Tắc Sùng khựng lại giữa không trung, cái nĩa dừng trong miệng cô. Anh nhẹ nhàng lay lay hai cái rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em vẫn chưa trả lời anh."
Thẩm Thiên Tranh cảm thấy giờ chiếc bánh ngọt này cứ như được anh mua để dỗ mình vậy. Cô cắn nĩa một cái: "Em mà nói em không muốn thì anh có đồng ý không?"
"Có."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không tin."
"Vậy anh không đồng sy."
"..."
Thẩm Thiên Tranh cứ như vừa đào hố tự chôn mình vậy.
Phần bánh ngọt mà cô mua không lớn, trừ hai miếng đầu là Tần Tắc Sùng ăn, còn lại đều trôi vào bụng cô hết.
Lúc nãy cô đã ăn uống với Lạc Hân rồi nên giờ cũng không cảm thấy đói. Thế là cô chỉ ngồi nhìn anh ăn còn mình thì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lạc Hân.
Lúc nhận được tin nhắn của Thẩm Thiên Tranh, Lạc Hân vừa mới tới nơi đã hẹn.
Lạc Địch đang nhìn chằm chằm vào bên kia đường. Cậu ấy muốn nhìn thử một chút xem tên "anh rể" này là dạng người gì mà đòi làm "anh rể" mình.
Chỗ hẹn của Lạc Hân là một khách sạn theo chủ đề*.
*Khách sạn theo chủ đề (主题酒店): khách sạn sử dụng một chủ đề cụ thể để phản ánh phong cách kiến trúc, nghệ thuật trang trí và bầu không khí văn hóa cụ thể của khách sạn, để khách hàng có được trải nghiệm văn hóa cá nhân hóa.
Lạc Địch tự nhận bản thân mình không phải một thằng em cuồng chị gái nhưng sau khi nhìn thấy tên khách sạn kia, trước mắt cậu ấy vẫn tối sầm lại, cảm nhận được một cách sâu sắc cải trắng nhà mình bị heo ăn.
Lạc Hân trả lời Thẩm Thiên Tranh: [Sắp bắt đầu rồi, miễn làm phiền.]
Thẩm Thiên Tranh: [Được.]
Thẩm Thiên Tranh không làm phiền chị em tốt nữa mà bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn về phía quý công tử đang vô cùng lịch sự và nhã nhặn dùng cơm ở phía đối diện.
"Hồi ở nước ngoài anh có từng date với người khác không?"
Tần Tắc Sùng ngước mắt lên lặng lẽ nhìn cô: "Không hề."
Thẩm Thiên Tranh hơi ngạc nhiên.
"Em cảm thấy anh có à?" Anh thoải mái thong thả gác đũa lại rồi nói tiếp: "Là do thói quen bình thường của anh khiến em nghĩ vậy sao?"
Thẩm Thiên Tranh cất lời: "Em nghĩ là anh không ghét quan hệ kiểu đó."
Tần Tắc Sùng nhíu mày suy nghĩ về những lời cô vừa nói. Anh đan chéo hai tay vào nhau rồi trả lời: "Anh không ghét và anh làm là hai chuyện khác nhau."
Sau đó anh giả vờ như vô tình hỏi: "Sao tự nhiên em lại hỏi thế?"
"Em tò mò thôi." Tất nhiên Thẩm Thiên Tranh sẽ không phản bội bạn thân mình rồi: "Trước kia lúc tới Bắc Kinh em đã thấy ảnh sinh nhật của bạn học anh được lan truyền ở trong nước."
Tần Tắc Sùng ừ một tiếng rồi liếc vợ mình một cái: "Vậy một tháng nữa em hẵng hỏi lại nhé."
Thẩm Thiên Tranh không hề chột dạ chút nào: "Anh còn muốn quản lý em cả việc hỏi lúc nào nữa à? Em muốn sang năm hỏi cũng chẳng sao cả."
"Anh có nói không được đâu. Em muốn hỏi cái gì cũng được hết." Tần Tắc Sùng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, ánh mắt mang theo ý chọc ghẹo.
Thẩm Thiên Tranh tạm thời không còn gì khác muốn hỏi nữa: "Anh có gì muốn hỏi em không?"
Tần Tắc Sùng hỏi: "Lên tầng nhé?"
Thẩm Thiên Tranh ngớ người trong chốc lát rồi mới hiểu ra anh có ý gì.
Anh đi lướt qua bên cạnh cô sau đó dừng lại cười nhẹ: "Cảm ơn cô Tần đã cùng anh ăn xong bữa tối ngày hôm nay."
Thẩm Thiên Tranh: ?
Cùng anh bao giờ?
Thẩm Thiên Tranh dậm chân rầm rầm đi theo phía sau anh đi lên tầng.
Từ sau lần tắm uyên ương trong phòng tắm lần trước đến giờ, thỉnh thoảng hai người bọn họ cũng sẽ lặp lại cảnh đó một lần. Nhưng tất nhiên là tối nay chuyện đó không thể nào xảy ra được.
Mặc dù tối nay không làm nhưng Tần Tắc Sùng vẫn đi qua bên này vệ sinh cá nhân.
Bao cao su tuần trước vừa mới bổ sung thêm đã dùng hết rồi. Lúc Thẩm Thiên Tranh đi ra thì thấy anh đang khom người lấy bao trong ngăn kéo.
Anh không mặc áo choàng tắm.
Vai rộng eo hẹp, đường cong mượt mà quyến rũ.
Từ sau lần trước, rất ít khi cô thấy anh mặc áo choàng tắm nữa.
Thẩm Thiên Tranh mất tự nhiên nhìn qua đó. Mặc dù đã sờ lên cơ thể kia không biết bao nhiêu lần rồi nhưng cô vẫn chưa nhìn đã.
Chẳng qua sau khi quay lại phòng ngủ và nhìn thấy "công cụ" của công cụ hình người kia thì trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: đây cũng là một ưu điểm hạng nhất của dụng cụ hình người, cực kỳ ưu tú.
Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, suy nghĩ vốn rất rõ ràng của Thẩm Thiên Tranh trở nên mông lung. Mắt cô bị một lớp sương mù bao phủ, chỉ còn lại bóng dáng mờ mờ của người đàn ông.
Cô chọt chọt anh rồi kéo dài giọng: "Tần Tắc Sùng, ngày nào anh cũng nghĩ đến việc làm công cụ hình người như vậy thì trước kia anh sống kiểu gì hả?"
Người đàn ông cúi người nhìn Thẩm Thiên Tranh, đôi mắt kia phản chiếu bóng dáng và cả suy nghĩ của cô, chất giọng trầm thấp khàn khàn: "Không làm sẽ không chết."
Thẩm Thiên Tranh chợt tỉnh táo lại trong chớp mắt: "Vậy sao bây giờ ngày nào anh cũng..."
Tần Tắc Sùng đang bận rộn cày cấy nhưng vẫn chia ra chút thời gian rảnh hôn lên môi cô rồi từ tốn trả lời: "Bởi vì bây giờ sẽ chết."
"... Tuổi dậy thì của anh đến muộn hả?"
Sao tự nhiên lại biến thành thiếu niên mắc hội chứng Chūnibyō* thế này?
*Hội chứng Chūnibyō (中二): tâm lý phản nghịch thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì.
Chứng Chūnibyō của "thiếu niên mắc hội chứng Chūnibyō" thì không thể quay lại được nhưng cơ thể và năng lực của "thiếu niên mắc hội chứng Chūnibyō" thì đủ để Thẩm Thiên Tranh có một đêm như bay trên mây.
Trong lúc hoảng hốt, cô thoáng nghe thấy một câu không rõ ràng "Bởi vì đã có được..."
-
Ngày tiếp theo.
Thẩm Thiên Tranh tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức điện thoại. Cô lật người qua thì thấy khuôn mặt đang ngủ say của Tần Tắc Sùng, chẳng hiểu sao đột nhiên trong đầu lại nghĩ tới câu nói mình nghe không rõ kia.
Bởi vì đã có được... Có được cái gì?
"Chào buổi sáng." Trong lúc cô đang chìm vào suy nghĩ của riêng mình thì giọng một người đàn ông vang lên.
Thẩm Thiên Tranh bị dọa cho giật mình: "... Chào buổi sáng."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô khẽ hỏi: "Câu cuối cùng tối hôm qua anh nói là cái gì thế?"
Tần Tắc Sùng ngồi dậy thờ ơ trả lời: "Anh nói cái gì?"
Thẩm Thiên Tranh cũng ngồi dậy theo hỏi dồn đến cùng: "Anh còn hỏi em nữa chứ. Anh nói đã có được cái gì thế? Đồ vật, tiền, quà, hay là cái gì?"
Người đàn ông đã ra đến mép giường xoay người lại.
"Sao em lại không đoán là người?"
Cơ thể anh lộ ra toàn bộ trước mặt Thẩm Thiên Tranh.
Cô á lên một tiếng rồi nhắm mắt lại: "Mới sáng sớm mà sao anh..."
Vẻ mặt Tần Tắc Sùng vẫn như thường. Anh cột khăn tắm lên trước mặt cô rồi bình tĩnh mở miệng: "Đây là phản ứng sinh lý bình thường thôi."
Thẩm Thiên Tranh mở hé một mắt ra, thấy chỗ gồ lên giữa khăn tắm: "Em biết. Nhưng mà biết và thấy không giống nhau được không hả? Đoán là người ư? Đoán anh cưới được tiên nữ là em đây nên ngày nào cũng nhớ mong sinh hoạt ban đêm hả?"
Cô mở điện thoại lên liếc qua một cái, thấy hôm nay là ngày cá tháng tư.
Ừ, rất hợp với Tần Tắc Sùng.
Tần Tắc Sùng từ chối cho ý kiến: "Tối nay về nhà ăn cơm nhé. Chạng vạng tối anh sẽ đi đón em."
Thẩm Thiên Tranh ồ một tiếng.
Bầu không khí của ngày cá tháng tư ở bên ngoài hiển nhiên là đặc biệt hơn ngày thường một chút. Cô vừa mới tới đài truyền hình đã có đồng nghiệp chạy tới nói: "Cô Thẩm, cô thăng chức rồi."
Thẩm Thiên Tranh đáp: "Cảm ơn, cô cũng vậy mà."
Chẳng ai trong số hai người bọn họ được thăng chức cả.
Trong phòng làm việc, Tiểu Trà cầm điện thoại di động hỏi: "Cô Thẩm, tối nay cô đi hẹn hò với tổng giám đốc Tần hả? Bên này có một nhà hàng mới khai trương có mở hoạt động ngày cá tháng tư này."
Thẩm Thiên Tranh thở dài: "Hôm nay không đúng dịp chút nào."
Tiểu Trà cười híp mắt: "Thật tốt quá. CP của tôi ngày nào cũng ở bên nhau."
Đến trưa, cuối cùng Thẩm Thiên Tranh cũng nhận được tin nhắn của Lạc Hân: [Tớ sống lại rồi!]
Cô trả lời: [? Thế tối qua cậu chết hả?]
Lạc Hân: [Nếu suýt nữa chết trên giường cũng được xem là chết thì đúng là vậy.]
Thẩm Thiên Tranh chép miệng một cái, nhất thời tính hóng hớt trỗi dậy: [Sao cậu lại nói thế? Mời cậu nhanh chóng thuật lại toàn bộ mọi chuyện, nửa chữ cũng không được rớt mất.]
Lạc Hân: [Bây giờ tớ đang ở trong chùa mà nói đến chuyện này có phù hợp không nhỉ?]
Thẩm Thiên Tranh: [Cậu lên chùa làm chi?]
Lạc Hân: [Chẳng phải là tại mẹ tớ à? Trời vừa hửng sáng bà ấy đã gọi điện thúc giục tớ rồi. Người kia tiện đường đưa tớ tới, giờ ba người chúng tớ đang đi lễ Phật. Người kia đang tụng kinh...]
Lạc Hân: [Như tớ đã nói rồi đấy. Lúc tụng kinh người kia cực kỳ đứng đắn, khác một trời một vực với buổi tối, không hề nói dù chỉ là một câu dâm đãng.]
Lạc Hân: [A di đà phật, hy vọng Phật tổ đừng trách tội tớ dâm loạn hoà thượng.]
Thẩm Thiên Tranh: [.]
Đây là tình huống ngạc nhiên ngày cá tháng tư gì thế này?
Vào khách sạn với đối tượng hẹn hò xong đi thẳng lên chùa lễ Phật. Sau đó một người bái Phật một kẻ tụng kinh. Sự tương phản quá đặc biệt rồi...
Lạc Hân chụp một bức ảnh gửi qua.
Rất dễ nhận ra đây là một bức ảnh chụp vội, hơn nữa người được chụp cũng phát hiện ra cô ấy đang chụp mình.
Trong ảnh, người đàn ông kia mặc áo hòa thượng, mặt mũi thanh tú, trong tay cầm một cuốn kinh thư, đang ngước mắt nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt kia còn kèm theo ý cảnh cáo Lạc Hân không nên mất tập trung.
Thẩm Thiên Tranh nhịn cười đáp lại: [Chị em à, cậu lo bái Phật cho tốt mà tẩy rửa tâm hồn đầy sự dâm dục kia đi.]
Đối phương không trả lời.
Thẩm Thiên Tranh đoán rằng có lẽ cô ấy sợ bị người ta giám sát nên không dám nghịch di động nữa.
-
Sáng sớm hôm nay Tần Tắc Sùng quay về nhà cũ bên kia. Buổi tối anh và Thẩm Thiên Tranh sẽ cùng quay về đây dùng bữa nên mẹ Tần đã chuẩn bị đồ ăn cho hai người.
Mặc dù số lần mẹ Tần gặp Thẩm Thiên Tranh không nhiều lắm nhưng bà ấy rất thích cô bé này. Hiếm khi được ăn chung với nhau bữa cơm nên tất nhiên bà ấy muốn chiều chuộng khẩu vị của con dâu rồi.
"Bà chủ, mới vừa rồi bên kia có cử người tới bảo tối nay qua bên kia ăn." Người giúp việc đi từ bên ngoài vào khó xử nói.
Mẹ Tần đáp: "Cứ nói lại là bên này nấu xong cả rồi."
Người giúp việc gật đầu.
Một lát sau người giúp việc quay lại: "Ông cụ nói rằng nếu vậy thì mình sẽ qua bên này ăn."
Nghe vậy, mẹ Tần cười rộ lên: "Được thôi, cứ tới thoải mái, những người khác thì không cần tới đâu."
Một người thuộc vai vế dưới như bà ấy có thể ngăn cản không cho ba chồng ăn cơm cùng được sao?
Chạng vạng tối, Triển Minh Nguyệt được gọi về nhà họ Tần. Vừa vào đến nơi đã thấy ông cụ ngồi đằng kia uống trà, cô ta lập tức giơ tay lên giúp ông ta bóp vai.
"Cơ thể cháu đã yếu rồi còn đấm bóp gì nữa." Ông cụ Tần ngăn cô ta lại: "Nhanh đi thay một bộ quần áo khác chờ lát nữa qua bên kia ăn cơm."
Triển Minh Nguyệt rút tay về rồi cười rộ lên: "Nghe ông Tần cả."
Vừa nghĩ đến chuyện lát nữa có thể nhìn thấy Tần Tắc Sùng là bước chân đang chạy lên tầng của cô ta không khỏi nhanh hơn.
Vì nghe tin Thẩm Thiên Tranh sắp về nên tâm trạng của mẹ Tần không tệ. Chỉ là nó chỉ kéo dài đến khi người giúp việc vào báo cáo rằng ông cụ đi cùng Triển Minh Nguyệt tới đây.
Bà ấy lập tức nhức cả đầu. Đã tách ra ở riêng rồi mà không thể ngừng làm phiền nhau được à? Sao ba chồng bà ấy chẳng có chút mắt nhìn nào thế nhỉ?
Mẹ Tần đi ra ngoài cửa rồi nhìn người đang đi vào sân: "Đi qua đỡ ông cụ rồi đưa cô Triển về đi."
Người giúp việc trong nhà tất nhiên là cùng chung kẻ thù với bà chủ rồi. Bọn họ đi qua một người đỡ ông cụ Tần, một người kéo Triển Minh Nguyệt tách hai người kia ra.
Triển Minh Nguyệt kêu lên: "Ông Tần..."
Ông cụ Tần nhíu mà: "Làm gì đấy, làm gì đấy!"
Mẹ Tần nói: "Hôm nay là tiệc gia đình, người ngoài không cần phải có mặt ở đây."
Ông cụ Tần: "Minh Nguyệt cũng là người nhà chúng ta."
Mẹ Tần mỉm cười: "Nó chỉ là người trong cái nhà nhỏ của ông thôi, không phải nhà tôi. Ông tới thì được thôi, tôi hoan nghênh, nhưng người ngoài thì thôi miễn."
Ông cụ Tần chỉ vào mặt bà ấy: "Tôi là bậc bề trên của chị đấy!"
"Bề trên thì phải có dáng vẻ của bề trên chứ ba chồng." Mẹ Tần nghiến răng: "Tôi dễ dàng tha thứ cho ông như vậy cũng là vì ông là bậc cha chú của tôi thôi. Còn nó thì chẳng là cái thá gì cả."
Ông cụ Tần hất gậy lên, đánh lên người người giúp việc: "Minh Nguyệt, tới đây."
Triển Minh Nguyệt vội vàng chạy qua rồi thấp giọng nói: "Ông Tần, hay là... Hay là để cháu đi..."
Ông cụ Tần gõ gậy xuống đất rồi mở miệng: "Sao cháu lại không được vào nhà họ Tần được? Mọi chuyện là do ông quyết định. Ông nói có thể thì cháu có thể vào!"
Mẹ Tần lạnh lùng đứng nhìn.
Sau đó bà ấy quay sang dặn dò người giúp việc: "Chỉ cho phép ông cụ đi vào, nếu không mọi người nhận lương nghỉ việc đi."
Ông cụ Tần quát: "Chuyện Tắc Sùng đánh Minh Ngang nhập viện lần trước tôi còn chưa dạy dỗ nó cẩn thận đâu. Anh em như thể tay chân, kích động như thế sao có thể lo xong việc ngoài chứ. Tôi đã nói từ trước rằng cái đứa nó cưới về chẳng ra sao rồi mà!"
Nghe vậy, mẹ Tần đáp: "Sao lúc đó A Sùng không đánh chết cậu ta đi."
Những lời này của bà ấy chọc cho ông cụ Tần tức giận đến nỗi phồng mang trợn mắt.
Triển Minh Nguyệt cũng dịu dàng lên tiếng: "Dì Tần, chuyện của em trai cháu chỉ là do anh Sùng hiểu nhầm thôi. Dì nói vậy..."
"Ở đây đến lượt cô mở miệng à?"
Mẹ Tần chỉ vứt cho cô ta một câu rồi lại đốp chát với ông cụ Tần: "A Sùng nên nhường vị trí hiện tại lại cho cháu trai của mối tình đầu của ông. Còn con dâu là tôi thì nên nhường chỗ cho cô Triển đây ngồi mới vừa lòng ông đúng không?"
-
Năm giờ chiều, Thẩm Thiên Tranh đúng giờ tan làm.
Sợ bên ngoài đài truyền hình cũng có đám săn ảnh ẩn nấp nên cô giả vờ giả vịt một hồi lâu mới trèo lên xe Tần Tắc Sùng. Hôm nay anh lại đổi một chiếc xe khác trông không quen chút nào.
"Lúc anh đậu xe ở đây có phát hiện ra tên săn ảnh nào không? Lần sau em vẫn nên tự lái xe đi thì hơn. Lỡ lại có chuyện thì phiền phức lắm." Cô nhíu mày: "Đi mau lên, về sớm chút nào ăn sớm chút đó."
Tần Tắc Sùng liếc nhìn cô một cái: "Không có."
Thẩm Thiên Tranh lại hơi thất vọng: "Mới qua một ngày thôi mà. Ngày hôm qua còn nhiều người thế mà hôm nay chẳng còn ai chụp em nữa."
Độ flop này cũng nhanh quá rồi đó. Đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm cảm giác này.
Cô vừa dứt lời, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông bên cạnh đã vang lên: "Vừa rồi lúc em lên xe có một người dùng điện thoại di động chụp ảnh lại."
"!"
Thẩm Thiên Tranh hoảng hốt cực độ: "Vậy sao lúc nãy anh bảo không có!"
Tần Tắc Sùng buồn cười nói giỡn: "Giờ anh mới nhớ ra."
Thẩm Thiên Tranh hỏi: "Không chụp được anh đấy chứ?"
Tần Tắc Sùng đang định chọc cô tiếp thì chuông điện thoại bỗng vang lên. Nội dung đầu bên kia nói làm nét mặt vốn đang dịu dàng của anh chợt trở nên lạnh lùng.