Được Voi Đòi Tiên

Khi đến toà nhà của đài truyền hình, sắc trời vẫn còn tờ mờ sáng, vào thời gian này hầu hết nhân viên còn đang ở nhà ngủ.
 
Hôm nay Thẩm Thiên Tranh đến sớm mười phút, lên tầng cũng chẳng đụng phải ai, vừa đến tầng cô cần đến, WeChat trong điện thoại vang lên mấy tiếng.
 
Là bạn tốt Lạc Hân gửi tin nhắn đến: [Tớ nghe Lạc Địch nói, Tần Tắc Sùng không cho mượn xe, suýt chút nữa để cậu gọi taxi về? Anh ấy quá đáng vậy luôn, keo kiệt!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chính chủ vừa mới nói dư dả tiền, Thẩm Thiên Tranh cảm thấy cực kỳ cần thiết phải thanh minh cho anh: [Không phải đâu, cậu hiểu nhầm rồi.]
 
Lạc Hân: [Vậy nên tối hôm qua ai đưa cậu về thế?]
 
Thẩm Thiên Tranh: [Tần Tắc Sùng.]
 
Lạc Hân: [...]
 
Lạc Hân: [Đã hiểu, không cho mượn là vì muốn được về nhà với bà xã mình à, chứng minh anh ấy có ham muốn chiếm hữu với cậu.]
 
Thẩm Thiên Tranh suy nghĩ, nói như vậy cũng không có gì sai, nhưng có lẽ chỉ vừa hay trùng hợp, ai bảo Lạc Địch lái xe không cẩn thận, không cho mượn cũng bình thường.
 
“Ngày hôm qua Weibo official của chúng ta có hơn một nghìn bình luận chửi đấy, trưởng ban cũng không nói gì cô ta, bất công lắm luôn.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trước đấy có tin ông ta có quan hệ gì đấy với cô ta, bây giờ nghĩ lại tôi thấy có khi đúng là thế thật.”
 
Thẩm Thiên Tranh không ngờ mới sáng sớm đã nghe thấy người khác soi mói chuyện của mình, cô đảo mắt, nhấc chân đi vào.
 
Giày cao gót vừa hạ xuống đất, tiếng nói chuyện đột nhiên biến mất.
 
Hai thực tập sinh hoảng sợ, không ai ngờ được Thẩm Thiên Tranh hôm qua còn sát giờ mới đến nay lại đến sớm hơn mười phút.
 
“... Cô Thẩm.”
 
“Chào cô Thẩm.”
 
Thẩm Thiên Tranh cầm điện thoại xoay, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, đi ngang qua hai người họ, vòng eo thon lả lướt và đôi chân thon dài thẳng tắp trông cực kỳ loá mắt.
 
Tuy là giới giải trí, nhưng mọi người không có yêu cầu quá khắt khe với ngoại hình của người dẫn chương trình như với mấy nữ nghệ sĩ, mà chỉ riêng vẻ ngoài của cô thôi, cả toà nhà này đã không có ai sánh bằng với cô.

 
Hai thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là cô không nghe thấy.
 
“Cô Thẩm không nghe thấy có người chào mình à?”
 
Trùng hợp là Tô Nguyệt Vi vừa mới lên tầng nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy bóng lưng sắp biến mất của Thẩm Thiên Tranh, cô ta nói.
 
Thẩm Thiên Tranh xoay người.
 
Tô Nguyệt Vi đứng bên cạnh hai thực tập sinh, tiếp tục nói thêm: “Cô Thẩm giả vờ không nhìn thấy như thế có vẻ không được lịch sự lắm nhỉ?”
 
Thẩm Thiên Tranh chẳng mấy quan tâm nói: “Tôi không cảm thấy không trả lời mấy người nói xấu sau lưng người khác là hành động bất lịch sự, có khả năng là cô Tô quá rộng lượng rồi.”
 
Cô hơi mỉm cười: “Con người tôi hẹp hòi lắm đấy.”
 
Sắc mặt hai thực tập sinh trắng bệch, hoá ra cô thật sự nghe thấy.
 
Tô Nguyệt Vi không ngờ còn có chuyện này, xoay người về phía hai người bọn họ, nhìn thấy biểu cảm này thì cô ta cũng biết lời Thẩm Thiên Tranh nói là thật.
 
Cô ta tức giận xoay người rời đi.
 

 
Tài xế quay đầu xe, muộn hơn mọi khi mười phút, trở lại con đường mọi khi dẫn đến Tần Thị, đi ngang qua một cái đèn đường trông giống như ánh sao.
 
Tần Tắc Sùng nói: “Tắt nhạc đi.”
 
Tài xế đáp lời, sau khi tắt, ông ấy còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã thấy sếp mình mở máy tính bảng lên.
 
Chắc chắn là công việc, ông ấy lập tức rời mắt nhìn sang chỗ khác.
 
Tần Tắc Sùng lại dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay dài đặt trên đầu gối bắt đầu chuyển động, trong tai nghe vọng ra giọng nữ trong trẻo…
 
“Chào buổi sáng các quý vị khán giả, đây là chương trình sáng sớm [Bản tin buổi sáng] của đài truyền hình Bắc Kinh, mời quý vị khán giả đón xem...”
 


 
Nguời dẫn chương trình của đài truyền hình Bắc Kinh lại phát tin tức của Dương Duy!
 
Mới sáng sớm, bởi vì ngày hôm qua đã thanh minh, các fan còn chưa thoát fan vừa mới tỉnh dậy đã biết tin này từ chỗ mấy người cùng fandom.
 
Thế này là túm thần tượng của bọn họ để nhổ lông dê đúng không?!
 
“Weibo của người này là gì thế?”
 
“Không tìm được, không có khả năng cô ta không có Weibo!”
 
“Tôi vừa mới tra Baidu, chưa từng nghe thấy người kia dẫn chương trình kia dẫn mấy chương trình gì trước đó cả.”
 
Weibo official của đài truyền hình lại bị tấn công lần nữa.
 
Sau ngày hôm qua, nhân viên quản lý Weibo official cũng không còn luống cuống tay chân như lần trước, ngược lại còn có chút gì đấy nhiệt tình… Cuối cùng cũng không cần ăn không ngồi rồi.
 
Lần này lên hot search là tên của Thẩm Thiên Tranh.
 
“Cô nổi rồi.” Tiểu Trà kích động, kéo xuống bình luận bên dưới: “Tôi đọc qua rồi, phần lớn là người qua đường, có một nửa nói cô đẹp.”
 
Thẩm Thiên Tranh đang sắp xếp lại bản thảo, đôi mắt xinh đẹp hơi nhướng lên: “Mới một nửa?”
 
Tiểu Trà cười cười: “Một nửa còn lại nói giọng cô rất hay.”
 
Cô ấy đưa điện thoại sang.
 
Thẩm Thiên Tranh cúi người sang nhìn, không khác hot search hôm qua của Tần Tắc Sùng là mấy, khắp màn hình chỉ có “vợ mới của tôi” và “giọng hay quá đi, tôi đã xem đi xem lại mấy lần”.
 
“Dương Duy gì chứ, chẳng có ai để ý cả.” Giọng điệu của Tiểu Trà lộ ra ý khoe khang: “Mới sáng sớm thôi mà cô đã trở thành vợ của rất nhiều người!”
 
Thẩm Thiên Tranh không mặn mà gì với chuyện làm bà xã quốc dân, vừa nghe đã thấy chẳng phải cách xưng hô đứng đắn gì.
 
Cô nghiêm túc: “Tôi chỉ có một ông xã thôi.”

 
Tiểu Trà gật đầu: “Chỉ có một ông xã, nhưng cô có thể có rất nhiều bà xã nha.”
 
Thẩm Thiên Tranh mỉm cười: “Tiểu Trà, cô hiểu rất rõ nha.”
 

 
“Anh hai đưa chị Thiên Tranh về nhà?”
 
Bên kia, Lạc Địch nhìn chị gái mình với vẻ mặt không tin nổi, sửng sốt trước tin cậu ấy vừa mới biết.
 
Từ chối cho cậu ấy mượn xe vì muốn tự đưa một cô gái về nhà!
 
Chẳng lẽ Tần Tắc Sùng để ý Thẩm Thiên Tranh sao?
 
Lạc Hân không quay đầu lại: “Đúng vậy, có vấn đề gì à.”
 
Cô ấy không hề nhớ đến chuyện cô ấy chưa từng nói với em trai chuyện Tần Tắc Sùng và Thẩm Thiên Tranh đã kết hôn, cứ nghĩ em trai đã biết.
 
Vấn đề lớn đấy, trong lòng Lạc Địch hét to, chị, đàn ông đã kết hôn đưa một cô gái xinh đẹp về nhà, cái này còn không phải vấn đề à?
 
Cậu đang định hỏi lại kỹ càng hơn, Lạc Hân lại vừa nhận điện thoại vừa đi xuống tầng, để lại em trái đang bối rối một mình.
 
Tiêu rồi, thần tượng hoàn hảo trong lòng Lạc Địch sập phòng… Cậu ấy sùng bái Tần Tắc Sùng không phải ngày một ngày hai, tự dưng lại được trải nghiệm cảm giác của fans của Dương Duy.
 
Lạc Địch vẫn muốn giãy giụa thêm một chút nữa.
 
Liệu có phải anh hai chỉ lịch sự thôi, anh đã nói không cho mượn xe là vì không muốn nhận cuộc gọi của cảnh sát giao thông, lý do này cũng rất hợp lý.
 
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đang tự tìm lý do cho người đàn ông.
 
Chị Thiên Tranh xinh đẹp như thế, chỉ cần đàn ông nhìn thấy là sẽ rung động.
 
Lạc Địch càng nghĩ càng thấy ớn, cậu ấy vò đầu bứt tai nghĩ chuyện này suốt cả buổi sáng, đến cả bữa tiệc mà cậu chủ nhỏ cũng không có tâm trạng đi.
 
Cùng ở Bắc Kinh, trước giờ hành tung của những người trong vòng này không phải chuyện gì bí mật, buổi chiều cậu ấy đã có cơ hội… Tần Tắc Sùng sẽ đến trại nuôi ngựa ở vùng ngoại ô Bắc Kinh.
 
Lạc Địch chuẩn bị đầy đủ, đi đến nơi cần đến.
 
Lúc cậu ấy đến đó, trên bãi cỏ xanh mướt, một người đàn ông mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen ngồi trên lưng ngựa, quanh người anh như sinh ra đã có sẵn sự tao nhã, tự phụ, tựa như khung cảnh bức tranh sơn dầu.
 
“Anh hai!”

 
Tần Tắc Sùng liếc nhìn cậu ấy từ trên cao xuống, vó ngựa dừng lại trước mặt Lạc Địch.
 
“Mượn xe à?”
 
“...” Lạc Địch nghiêm mặt: “Không phải, xe em đã sơn xong rồi, hôm nay em có chuyện quan trọng.”
 
Chân dài của Tần Tắc Sùng duối ra, bước xuống từ lưng ngựa, anh đưa roi cho người bên cạnh rồi ung dung thong thả cởi găng tay trắng ra: “Nói đi.”
 
Thật ra không mấy khi Lạc Địch giao tiếp với Tần Tắc Sùng.
 
Bản thân cậu là con út, trong vòng tròn quan hệ lợi ích Bắc Kinh cậu cũng như là một cậu nhóc nhà giàu lêu lổng, mà những người đứng trên cậu ấy đều có sự nghiệp thành đạt.
 
Tần Tắc Sùng thì khác, anh thừa kế sản nghiệp gia đình từ sớm, anh không chỉ là cậu ấm nhà giàu bất cần đời, mà hơn cả anh còn là bàn tay vàng trên thương trường.
 
“Là như thế này...” Lạc Địch chuẩn bị sẵn lời thoại rồi mới nói: “Chẳng phải gần đây bà em đang muốn bán đấu giá mấy món đồ bà ấy sưu tầm sao.”
 
Cậu không dám hỏi thẳng có phải Tần Tắc Sùng muốn ngoại tình không.
 
Tần Tắc Sùng ngước mắt.
 
Lạc Địch đường hoàng nói: “Người nhà giao lại việc này cho em, em cũng không muốn khiến bà nội thất vọng, sợ đấu giá sẽ thất bại. Em biết lúc trước anh hai thích sưu tầm mấy cái này nhất, cho nên em định sẽ cho anh xem trước mấy món đồ sưu tầm đấy, có thể lén lấy đi trước.”
 
“Cô gái tối hôm qua đi ăn với em là bạn của chị gái em, chính là người dẫn chương trình em mời đến để bán đấu giá, không ngờ lại bị đâm xe với người khác.”
 
Cậu ấy đưa tài liệu sang, lý do mà cậu ấy nói ra có thể nói là cực kỳ thuyết phục.
 
Tần Tắc Sùng nhận lấy, lật qua qua mấy tờ, khóe môi hơi xong lên: “Lén lấy thì có vẻ không được ổn lắm.”
 
Lạc Địch thót tim: “Hả?”
 
Tần Tắc Sùng nhướng mày; “Nếu đã là bán đấu giá, vậy lấy được đồ ở ngay chỗ đấy mới tốt.”
 
Anh khép quyển sổ thông tin đồ sưu tầm lại, ung dung thong thả nói: “Chuẩn bị thêm một lá thư mời đi.”
 
Lạc Địch: “...”
 
Tiêu đời, hình như anh hai thật sự có chuyện gì đấy mờ ám, nghe thấy Thẩm Thiên Tranh là người dẫn chương trình rồi mà còn muốn đích thân đến đấy, thế này chẳng phải là ngoại tình về mặt tinh thần rồi sao?
 
Hình như phòng của cậu sập rồi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận