“Xin lỗi em còn yêu cậu ấy lắm”.
Dương Đoan Ngọc nhẹ giọng nghẹn ngào nói.
Tuy rằng câu nói vừa rồi của cô nghe có vẻ hơi đau lòng nhưng Cao Vĩ Thành lại tỏ vẻ rằng mình đã biết trước được, anh cũng chẳng quan tâm đến cô còn thích người đó nhiều không, chỉ lặng lẽ nhắc nhở:
“Người em yêu đã qua đời rồi, em còn là con một nữa, chẳng lẽ em định ở vậy cả đời sao? Anh chắc là ba mẹ em không chịu đâu”.
Cô im lặng không nói gì.
Anh không nghe thấy tiếng cô nữa, chỉ biết thở dài, nói:“Em đi nghỉ đi, khi nào tỉnh thì anh tới đón em đi chơi”.
“Nhưng hai ngày nữa em về Hải Thành rồi, biết chừng nào mới đi được” Dương Đoan Ngọc lúc này cũng chịu lên tiếng.
“Vậy thì anh sẽ ra Hải Thành chơi với em, tới lúc đó em nhớ đối xử tận tình với anh chút nhé”.
Cuộc trò chuyện cứ thế ngừng lại, Cao Vĩ Thành lên xe tới chổ làm việc, Dương Đoan Ngọc thì nằm giữa sàn nhà đưa hai tay ôm đầu mà nhăn nhó:“Nhức đầu quá”.
Lúc này chuông điện thoại lại reo lên, Dương Đoan Ngọc cứ tưởng Cao Vĩ Thành còn lời muốn nhưng khi cầm điện thoại lên xem thì không phải.
Là Trương Vũ Nam gọi tới.
Đã lâu rồi cô không nhớ tới đàn anh này, Trương Vũ Nam là đàn anh khóa trên nên đã tốt nghiệp trước Dương Đoan Ngọc hai năm.
Mấy năm trước, khi cô và Trương Vũ Nam còn chung trường, anh ta thường dễ kiếm cớ để tìm gặp cô, đến khi anh ta tốt nghiệp ra trường, anh ta vì công việc nên đã ít gặp cô hơn.
Nhiều lúc Trương Vũ Nam muốn gặp Dương Đoan Ngọc nhưng đều bị cô kiếm cớ né tránh, bây giờ trong lúc cô đang say, anh ta lại trực tiếp gọi điện thoại tới.
“Alo” Dương Đoan Ngọc quyết định nhấn nút nghe máy, người bên kia đợi điện thoại lâu cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cô thì mừng rỡ:“Chào em, lâu quá không nghe thấy giọng em”.
“À chào anh” Dương Đoan Ngọc miễn cưỡng chào lại.
“Em bây giờ chắc cũng đã ra trường rồi nhỉ, tính xin làm việc ở đâu chưa?” Trương Vũ Nam hỏi cô.
“Em vừa tốt nghiệp, sau này sẽ giảng dạy tại một trường nào đó thôi” cô đáp lại.
Dương Đoan Ngọc nhíu mày, cô cố gắng bò lên giường nằm, đầu cô còn rất đau nhức.
“Có phải em sắp chuyển nơi ở tới Hải Thành không?” Trương Vũ Nam đột nhiên hỏi, câu hỏi của anh ta làm Dương Đoan Ngọc khá bất ngờ, cô không kể chuyện cô chuyển nơi ở cho nhiều người, chỉ có bạn bè thân thiết mới biết, không ngờ đàn anh lâu rồi không gặp này cũng biết.
“À vâng hai ngày nữa em đi”.
“Thật sao? Sao đi gấp thế?” Giọng anh ta có vẻ hốt hoảng, anh ta bắt đầu nói năng lộn xộn, tưởng chừng như đâu anh ta là mẹ mình đang chăm lo cho con cái vậy:
“Thế em đã giọn đồ chưa? vậy chuyển hàng thì thế nào? về Hải Thành có chổ ở chưa? ba mẹ em thì sao? có ai phụ giúp em giọn đồ không? ở Hải Thành em có quen ai không? em tính giảng dạy ở trường nào?..”
Trương Vũ Nam hỏi lia lịa, giọng của anh phát ra từ điện thoại để kế bên tai làm Dương Đoan Ngọc càng đau đầu thêm, cô ngắt lời anh ta:“Em đã xác định từ trước là sẽ chuyển về Hải Thành sinh sống nên em chuẩn bị từ nhiều năm trước rồi ạ, anh đừng lo quá”.
“Thế em về Hải Thành có quen ai không?”.
“Có chứ, rất nhiều là đằng khác”.
“Vậy…” Trương Vũ Nam chưa kịp nói thì bị Dương Đoan Ngọc ngắt lời:“Em vừa đi chơi với bạn về nên hơi mệt, có chuyện gì thì sau này rồi nói, em muốn đi nghỉ trước”.
Trương Vũ Nam nghe cô nói vậy thì hơi bối rối, anh ta định hẹn gặp mặt cô trước khi cô đi đến Hải Thành nhưng nghe cô từ chối vậy thì không biết làm thế nào, anh chỉ biết đồng ý theo cô:“Được, vậy em đi nghỉ đi, anh sẽ gọi em sau”.
“Vâng”.
Dương Đoan Ngọc tắt máy trước, cô bật chế độ im lặng sau đó ném điện thoại sang một bên, cô nằm cuộn mình trong chăn ấm, ngủ thiếp đi trong đó.
********
Tại Cơ quan Cảnh sát điều tra, Cao Vĩ Thành ngồi tronh văn phòng làm việc của Tô Văn đọc tài liệu, ngón tay anh lướt qua những tờ giấy, bên trong là thông tin của kẻ tình nghi là người gửi những tờ giấy mà ba của Cao Vĩ Thành cất giữ bí mật.
“Sau này có thể sẽ mở ra một phiên tòa hình sự đấy, cậu có muốn thuê luật sư không?” Tô Văn thấy Cao Vĩ Thành trầm ngâm đọc tài liệu thì hỏi.
“Vì sao lại mở phiên tòa hình sự?” Cao Vĩ Thành nói trong khi ngón tay anh vẫn cứ lật, mắt anh vẫn lướt qua những dòng chữ được in trên mặt giấy.
Tô Văn cau mày, anh tưởng Cao Vĩ Thành đã đọc tới phần đó trong tài liệu, hóa ra vẫn chưa nên anh ta nói thẳng luôn:“Tôi nghi ngờ vụ tai nạn của bố mẹ cậu là do người khác gián tiếp gây ra”.
“Thì?” Cao Vĩ Thành giữ khuôn mặt nghiêm túc ngẩng đầu lên hỏi.
Trái ngược lại với vẻ mặt của Cao Vĩ Thành, Tô Văn hơi có phần sửng sốt:“Tôi nói vậy mà cậu không bất ngờ sao? Tôi tưởng cậu sẽ sốc sau đó sẽ luẩn quẩn hỏi tôi lia lịa chứ”.
Bàn tay của Cao Vĩ Thành gập tập hồ sơ lại, anh nghiêng người về phía trước rồi hất tập hồ sơ lên bàn, sau đó ngả người ra vía sau, lưng tựa vào thành ghế, mười ngón tay đan vào nhau, nghiêng đầu nói:“Mấy cái tình nghi bây giờ của bọn anh đã được tôi suy đoán từ vài năm trước rồi nên chẳng có gì bất ngờ mấy”.
“Suy đoán sao? cậu ở bên nước ngoài học bao năm giờ mới về thì làm sao suy đoán được chuyện trong nước?” Tô Văn cười mỉa, anh ta chẳng mấy tin vào sự suy luận của Cao Vĩ Thành, một công tử bột chỉ vì gia đình tan nát rồi sau đó sang nước ngoài học đào tạo sĩ quan, được nửa chừng thì lại bỏ về, không biết anh ta tự về hay là bị người khác đuổi, người như vậy thì sao so được với một học viên tốt nghiệp trường cảnh sát loại xuất sắc như anh được chứ.
Cao Vĩ Thành nghe Tô Văn nói vậy, lại nhìn lên vẻ mặt anh ta có chút mỉa mai, Cao Vĩ Thành lắc đầu, sau đó một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt của người cảnh sát kia mà nói:
“Nên nhớ, chính tôi là người đã tố cáo vụ án này có uẩn khuất nên vụ này mới được điều tra lại, nếu không có sự suy đoán của tôi thì làm sao các anh mới điều tra lại vụ án này?”