Cậu bé nghe điện thoại làm cho Cao Vĩ Thành có chút bất ngờ.
Cậu bé ấy vừa gọi chị gái mình là mẹ sao?
Cũng đúng thôi, vì lúc hai chị em cắt đứt liên lạc, chị ấy đang mang thai, bây giờ cậu bé này cũng khoảng 4, 5 tuổi gì đấy.
“Có mẹ con ở nhà không?”.
“Có ạ”.
Sau đấy, cậu bé chạy đi tìm mẹ mình, nói với mẹ rằng có chú nào đấy muốn gặp mẹ. Cao Hân Nghiên chẳng nghĩ ngợi gì, nhìn thấy số lạ, tưởng người giao hàng bèn đưa lên nghe máy.
Nhưng khi người ở đầu dây bên kia điện thoại lên tiếng, trong lòng Cao Hân Nghiên như vỡ vụn ra.
“Vĩ Thành, là em sao” giọng Cao Hân Nghiên nghẹn lại, cô ấy đưa tay lên bịt miệng, cố nén tiếng khóc.
Cậu bé thấy mẹ mình nước mắt lăn dài, nghiêng đầu hỏi:“Mẹ ơi sao mẹ khóc vậy, chú kia bắt nạt mẹ à?”.
Cao Hân Nghiên lắc đầu, cô ngồi xuống, dơ tay vuốt má con trai mình:“Không phải đâu chỉ là mẹ hơi đau mắt chút, con ra ngoài chơi với ba chút nhé, mẹ nói chuyện với chú trong điện thoại chút rồi ra chơi cùng con sau”.
Cậu bé nhận được lệnh của mẹ thì gật đầu rồi nhanh chân chạy ra ngoài, lúc này điện thoại mà Cao Hân Nghiên đang đặt ở bên tai phát ra tiếng nói:“Đấy có phải là cháu của em không?”.
“Phải” Cao Hân Nghiên nói, cô dường như không thể kìm nén nổi nữa, ngồi bệt xuống sàn nhà, lớn tiếng hỏi:“Em đi đâu suốt mấy năm qua? Sao em không tới gặp chị chứ? Em có biết chị lo cho em mà mất ăn mất ngủ mấy năm qua không?”. Truyện Hệ Thống
“Chị, em xin lỗi” Cao Vĩ Thành nghe tiếng chị mình khóc, anh cũng nhẹ giọng xuống, anh chẳng biết phải nói sao với chị mình, chỉ biết im lặng, nghe tiếng khóc nghẹn đau xé tim gan.
“Bao năm qua, chị cố gắng tìm em trong vô vọng, nhiều đêm nằm ngủ mơ thấy em bị người ta sát hại. Chị không chịu nổi, cho dù em còn sống hay chết, chị cũng phải đưa em về, em chưa lập gia đình chị không thể để em cô đơn một mình ở ngoài kia được” Cao Hân Nghiên lúc này như không thể kìm nổi nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống liên tiếp, cô đập tay liên tiếp xuống sàn nhà như để trút giận mọi uất ức mà cô kìm nén suốt bao năm qua:“Chồng chị không cho chị đi tìm em, hắn ta nhốt chị như con chim hoàng yến nuôi trong nhà, chị rất mệt mỏi. Vừa tháng trước chị nói muốn ly hôn, anh ta liền lấy con trai ra uy hiếp, chị không muốn hy sinh hạnh phúc của mình nhưng chị cũng không muốn bỏ rơi em!”.
Tiếng hét lớn của Cao Hân Nghiên làm cho Cao Vĩ Thành như thức tỉnh, anh không ngờ rằng, sau khi mình rời đi, chị gái lại tuyệt vọng đến vậy.
Vốn dĩ Cao Vĩ Thành không muốn chị mình bị ảnh hưởng trong khi mang thai, nên anh đã cắt đứt mọi liên lạc, cũng như phủ nhận mọi quan hệ chị em trong gia đình để chị mình được bình yên.
Trước khi nói lời tạm biệt với chị mình, Cao Vĩ Thành đã căn dặn anh rể rằng đừng để chị ấy dính vào mọi chuyện, nếu sau này mọi việc được làm sáng tỏ, anh sẽ quay về với mọi người, còn nếu như không, thì Cao Vĩ Thành mong anh chị hãy nhắm mắt làm ngơ, coi như mình không có đứa em trai này.
Trong lòng Cao Vĩ Thành có chút cảm kích, anh rể đã giữ đúng lời hứa, không để chị gái mình xuất hiện trước công chúng, không để chị ấy dính líu bất cứ bê bối gì từ gia đình anh. Nhưng Cao Vĩ Thành không ngờ, Cao Hân Nghiên lại coi hành động của anh rể là ép bức mình, là vô tâm nên muốn ly hôn với anh rể.
Cao Hân Nghiên khóc đến mất lí trí, điện thoại còn nằm kế bên tai bỗng dưng rơi xuống đất, cô ngã xuống sàn nhà nằm thoi thóp thở. Cao Vĩ Thành nghe tiếng động lớn rồi tiếng chị mình thở dồn dập, anh hét lớn:“Chị! Chị có sao không? Chị ơi?”.
Cao Vĩ Thành cố gắng nói lớn cho chị mình nghe, anh nhớ trước đây chị mình không có bệnh nền. Tiếng thở của Cao Hân Nghiên từ từ lặng xuống, ngay sau đó có tiếng hét lớn của đàn bà:“Ôi phu nhân, người có sao không? Có ai không? Phu nhân ngất xỉu rồi”.