“Đoan Ngọc, tớ xin lỗi, là do tớ làm mất hạnh phúc của cậu rồi” Bùi Mỹ Huệ quay sang ôm Dương Đoan Ngọc.
Mọi người đều biết Trương Vũ Nam thích Dương Đoan Ngọc nhiều năm, anh ta đối xử với cô rất tốt, luôn đi hỏi những người bạn về cô, tìm hiểu và quan tâm rất ân cần. Cô sau nhiều năm kể từ khi Chung Trạch Dương qua đời cũng chưa công khai có bạn trai mới, cũng không tiếp xúc thân thiết với người con trai nào khác. Cho nên trong con mắt của những người xung quanh đều cho rằng Trương Vũ Nam và Dương Đoan Ngọc sẽ thành một đôi.
Chỉ là bây giờ mọi thứ không như mong đợi nữa.
“Cậu tính làm sao với đứa bé đây?” Bạch Ái Linh hỏi.
Bùi Mỹ Huệ ôm Dương Đoan Ngọc thật chặt, cô vùi đầu vào tóc, thút thít lên tiếng:“Tớ không biết, tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ như vậy, tớ còn trẻ nữa, sau hôm đó tớ đã mua thuốc tránh thai khẩn cấp uống nhưng không hiểu sao tớ vẫn có thai, tớ không muốn trở thành thế này đâu, các cậu cứu tớ với!”.
Không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng khóc than vãn. Tất cả cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, tình yêu trong mắt mỗi người chỉ đơn thuần dừng lại ở những cái hôn hoặc cái ôm mỗi khi đêm về.
Sau tất cả, việc này chỉ có thể được giải quyết bằng người trong cuộc. Bạn bè thân thiết đến mấy cũng chỉ có thể an ủi, cổ vũ tinh thần, ai cũng mới chập chững ra đời, nói riêng về chuyện tình cảm thì chẳng ai hiểu rõ tất cả.
Lần lượt từng người nói lời tạm biệt và ra về, Bùi Mỹ Huệ cảm thấy bản thân có lỗi nên luôn ôm chầm lấy Dương Đoan Ngọc, miệng nói xin lỗi.
Người cuối cùng rời đi là Lưu Mộng Giao, cô ấy phụ giúp Dương Đoan Ngọc giọn dẹp phòng cho sạch sẽ. Trước khi đi, Lưu Mộng Giao quay lại nói:“Bùi Mỹ Huệ cũng chỉ là nạn nhân thôi, cậu ấy muốn giúp cậu thoát khỏi cái bóng của người cũ, thấy anh Vũ Nam đối xử tốt với cậu nên cậu ấy ra sức giúp anh ta đến gần cậu một chút thôi, chỉ là không ngờ mọi chuyện thành ra như vậy”.
Dương Đoan Ngọc nhìn bạn mình, bọn họ đã chơi cùng nhau từ lúc nhỏ, cái gì cũng gọi là hiểu nhau, chia sẽ cho nhau, an ủi nhau. Bây giờ Bùi Mỹ Huệ như vậy, Dương Đoan Ngọc cũng không biết giúp thế nào.
“Giao à, thành thật thì tớ không có tình cảm với Trương Vũ Nam, tớ vẫn còn tình cảm với Trạch Dương, điều này các cậu cũng biết, nhưng các cậu không biết rằng tớ cũng đang dần có tình cảm với một người khác, có lẽ tớ sắp trở thành kẻ bắt cá hai tay rồi”.
Giọng nói của Dương Đoan Ngọc vang rõ khắp phòng như muốn khẳng định rằng mình không có tình cảm với Trương Vũ Nam và mình cũng sắp bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống mà không chỉ có một tình yêu giữa Dương Đoan Ngọc và Chung Trạch Dương trong hồi ức mà có thêm một tình yêu mới giữa cô và một người khác.
Lưu Mộng Giao ngỡ ngàng, mắt mở to, hai tay túm lấy vai Dương Đoan Ngọc, lay lay mấy cái:
“Thật không? Cậu đã có người yêu mới rồi sao? Từ khi nào vậy, sao cậu không nói cho chúng tớ biết chứ?”.
Dương Đoan Ngọc mỉm cười, cô vòng hai tay ôm chầm lấy bạn mình, bàn tay nhẹ nhành vỗ nhẹ lên lưng Lưu Mộng Giao nói:“Tớ gặp anh ấy đã lâu, hình như cũng thích tớ từ mấy năm trước rồi nhưng mới đây anh ấy mới bày tỏ tình cảm với tớ, lúc đó tớ chưa chấp nhận nhưng bây giờ tớ nghĩ lại, bản thân mình vẫn nên bước tiếp, đâu có thể sống mãi trong quá khứ đúng không?”.
Lưu Mộng Giao tựa đầu lên vai cô, tay ôm chặt eo, giọng mũi sụt sịt:“Đúng đúng, cậu nên là vậy, như thế Trạch Dương mới có thể an tâm mà rời đi được”.
“Trạch Dương ấy hả, cậu ấy chắc bây giờ đã có kiếp sống mới, quên tớ từ lâu rồi, cậu ấy sẽ có bạn gái mới xinh đẹp hơn tớ, học giỏi hơn tớ, ngoan hơn tớ và có thể cùng cậu ấy nắm tay đi hết cuộc đời. Vì thế tớ không thể để thua Trạch Dương được, tớ phải hơn thua với cậu ấy, dây dưa mãi không thôi, haha” Dương Đoan Ngọc cười lớn, đã rất lâu rồi Dương Đoan Ngọc mới nhắc lại hai từ “Trạch Dương”, và đây cũng là lần đầu tiên Dương Đoan Ngọc lại đem cậu ấy ra làm thành câu chuyện cười như thế này.
Lưu Mộng Giao biết cô nói như vậy là để cho mọi người biết rằng cô không lưu luyến với Chung Trạch Dương nữa, nhưng chẳng hiểu sao Lưu Mộng Giao lại rơi nước mắt, cô ấy cứ cảm thấy luyến tiếc chuyện tình của Dương Đoan Ngọc.
Nhưng biết sao bây giờ, tình yêu đứt gãy giữa chừng làm sao có thể nối lại được nữa, chỉ đành chấp nhận nhìn người ở lại, nối tiếp tình duyên với người mới.
****************
Trong phòng làm việc, giấy tờ ngỗng ngang.
Cao Vĩ Thành ngồi ở bàn làm việc của mình, tay cầm tấm ảnh gia đình chụp lúc đám cưới của Cao Hân Nghiên. Tấm hình đã theo anh từ lúc gia đình còn trọn vẹn, đến khi đỗ vỡ, tấm hình vẫn chưa trầy xước chút nào.
Lúc này, những thông tin liên quan đến vụ án từ năm năm trước đang được chiếu ở màn hình máy tính, lại không được Cao Vĩ Thành chú ý đến, anh cau mày, vò đầu cố gắng tìm cách liên lạc với người chị của mình.
Cao Vĩ Thành lo lắng cho tình hình hiện tại của Cao Hân Nghiên, cô là người thân máu mủ còn lại trong gia đình anh, lỡ cô có chuyện gì, anh không thể chịu nổi thêm cú sốc nữa.