Cao Vĩ Thành dừng bước, anh quay người lại theo tiếng nói của cô gái.
Dương Đoan Ngọc chạy đến, chui vào lòng ngực anh.
“Ôm cái tạm biệt không được hả?”.
Ban đầu Cao Vĩ Thành còn giật mình, lúc sau tay anh cũng từ từ đưa lên, vỗ nhẹ vào lưng cô:“Được chứ”.
Có tiếng nhốn nháo từ đám thanh niên bên kia.
“Ôi vãi ôm nhau luôn hả”.
“Thằng kia, sao mày nói hai đứa nó là anh em chứ, rõ ràng là vợ chồng mà”.
“Chưa kịp ăn gì mà nhìn cặp kia ôm nhau là tao no rồi”.
“Ông trời ơi con cũng muốn có vợ đẹp như kia”.
Hai người đang ôm nhau kia cuối cùng cũng tách ra, một người lên xe đi về, một người kéo hành lí đi vào nhà.
Hai thành phố, hai con người, hai cuộc sống nhưng lại chung một tình yêu.
Cuộc sống của cả hai cứ thế trôi qua êm đềm.
Dương Đoan Ngọc đã xin được việc, cô làm giáo viên dạy lịch sử của một trường cấp ba công lập. Ban ngày có tiết thì đi dạy, không thì ở nhà soạn giáo án, tối đến nghỉ ngơi chăm sóc bản thân, cuối tuần lại đi du lịch đây đó.
Cao Vĩ Thành thì có chút bận rộn hơn, anh không có ngày nghỉ. Dưới sự thông minh khôn khéo, anh đã được lên được vị trí mà ba anh từng làm, từng bước khôi phục tất cả. Anh đã sử dụng số tiền mà mình có lại được dùng để xây nhà, mua thêm xe, anh còn chừa lại một phần tiền để đặt váy cưới và sính lễ.
Vụ án của hai ông bà làm quan kia được công bố lại. Hà Huyền Châu và Cao Duy Minh được giải oan, khôi phục lại những tài sản bị niêm phong trước đó và hai đứa con của ông bà được thừa hưởng. Trần Hiển bị án tù chung thân.
Mọi thứ trở về nếp gấp cũ.
Cao Vĩ Thành và Dương Đoan Ngọc vẫn thường xuyên liên lạc thông qua số điện thoại cá nhân. Nhưng vì anh quá bận rộn nên khoảng hai ba ngày thì cô mới dám gọi điện. Cao Vĩ Thành cũng thường xuyên lái xe về Hải Thành gặp cô, cả hai thường đứng ở góc tối để gặp nhau.
Chuyện cứ thế trôi qua cho đến khi Dương Đoan Ngọc bước sang tuổi hai lăm, Công Dương Tịnh Nhi và Dương Thanh Minh bắt đầu hối thúc cô kết hôn.
Dương Đoan Ngọc cảm thấy mệt mỏi. Cả ngày đi làm, khi về nhà hối thúc việc kết hôn khiến cô đau đầu, ăn ngủ chẳng yên.
“Mẹ có quen cậu này hơn con năm tuổi, đang làm việc tại ngân hàng, gia cảnh cũng ổn định, cuối tuần này con sắp xếp đến gặp người ta một chút” Công Dương Tịnh Nhi nói nhắc Dương Đoan Ngọc trong bữa ăn. Đây là người thứ bảy mà mẹ cô đã tìm giới thiệu cho cô, sáu người trước kia thì bị cô thẳng thừng từ chối gặp mặt, lần này mẹ Tịnh Nhi lại nhắc khéo thêm câu “đến gặp người ta một chút”.
Dương Đoan Ngọc thở dài:“Mẹ ơi con không đi đâu, hiện tại con chưa muốn kết hôn”.
“Đã hai lăm tuổi rồi mà con chưa chịu lấy chồng, ba mẹ giờ già sắp chết rồi, không tính cho hai ông bà già này bế cháu hả?” Công Dương Tịnh Nhi bực tức.
Dương Đoan Ngọc lắc đầu:“Ba mẹ không chết sớm vậy đâu, thử nghĩ lại đi, con là con một, ba mẹ lại lớn tuổi, đâu có thể nâng đỡ cả cuộc đời con mãi được? Bây giờ con muốn bản thân có một vị trí nhất định trong xã hội, có nhà có xe riêng, đến lúc đó con mới nghĩ đến việc lập gia đình”.
Công Dương Tịnh Nhi tức giận, bà đập bàn, muốn nói với Dương Đoan Ngọc lại bị Dương Thanh Minh kéo tay lại:“Thôi thôi bà bĩnh tĩnh đã nào, con nó còn trẻ, lại có mục tiêu sống như vậy, mình đừng ép buộc nó quá”.
“Ông lại nói nữa” Công Dương Tịnh Nhi quay sang trách khiển:“Con gái ông từng này tuổi rồi mà chưa dắt một thằng con trai nào về, sau này mà nó ế chổng ế chơ thì hai cha con liệu hồn đó”.
“Bà này kì ghê, bà cũng từng là con gái mà, bà phải hiểu chứ”.
“Hiểu cái gì?”.
“Thì con gái mình xinh đẹp, giỏi giang lại còn là giáo viên nữa, gia đình lý lịch tốt như vậy chắc chắn sẽ có người kề cạnh rồi, chỉ là tìm hiểu nhau chưa nhiều nên chưa muốn tính chuyện tương lai, đúng không con gái?” Dương Thanh Minh khoái chí giải vây cho Dương Đoan Ngọc, ông luôn tự hào rằng mình hiểu và thương con gái nhưng thật ra ông cũng sợ cảnh con mình đi lấy chồng, ông cô đơn không ai chơi cùng.
Dương Đoan Ngọc cười, không trả lời câu hỏi của ba, đột nhiên điện thoại reo lên, Cao Vĩ Thành gửi tin nhắn tới.
Cao Vĩ Thành[Anh đang đứng trước cổng nhà em].
Cao Vĩ Thành[Anh được người ta tặng mấy con cua con lắm, muốn chia cho em một phần].
Dương Thanh Minh và Công Dương Tịnh Nhi còn đang réo rít nói về chuyện kết hôn, thấy cô ngồi dậy đi ra ngoài, Công Dương Tịnh Nhi liền hỏi:“Con đi đâu đấy?”.
“Dạ bạn con muốn đưa đồ cho con, con ra cổng lấy ạ”.
Dương Đoan Ngọc chạy nhanh ra ngoài cổng, còn trong nhà, hai ông bà kia vẫn đang đấu khẩu với nhau, tiếng ồn ào của hai người đã truyền đến tai của người đàn ông đang đứng ngoài cổng.