Người đàn ông không biết, trong lúc mình đang đứng nhìn chăm chàm vào mặt nước, thì có cô gái đã bước tới cạnh mình.
“Nếu lần này nhảy xuống, em sợ mình sẽ không đủ sức để kéo anh lên nữa”.
Giọng nói của cô gái đột ngột vang lên làm cho Cao Vĩ Thành chợt tỉnh, anh nhìn về phía cô, người đứng thẳng lên, ánh mắt rung rinh:“Đoan Ngọc”.
Dương Đoan Ngọc mỉm cười, cô bước đến bên cạnh, mặt ngước nhìn về phía dòng sông, lưng tựa vào thân xe:“Dạo này anh sao rồi?”.
Cao Vĩ Thành nhìn cô, giọng run rẩy:“Cuối cùng cũng gặp được em”.
“Căn nhà đó, là của anh với cô gái kia sao?”.
Câu hỏi của Dương Đoan Ngọc làm cho Cao Vĩ Thành khẽ cau mày, anh ngơ ngác nghiêng đầu hỏi:“Cô gái nào?”.
“Thì là cô gái mà bữa em gặp mặt đấy” Dương Đoan Ngọc trả lời.
“Không, không phải” Cao Vĩ Thành nhanh chóng xua tay:“Nhà đó là anh xây để anh ở, anh là người đứng tên, không liên quan gì đến cô ta”.
Dương Đoan Ngọc nghe xong thì bật cười, cô quay người nhìn vào anh. Cô của lúc này, đứng cạnh dòng sông, đứng cạnh người mà ngày xưa cô đã liều mình cứu giúp, trông cô như thể vẫn còn đang thời thanh xuân, chưa bị vùi lập bởi thời gian.
“Em nhận thấy giữa chúng ta có nhiều thứ chuyển đổi rất nhanh chóng” Cô nói.
“Chuyển đổi gì?”.
Dương Đoan Ngọc mỉm cười, ánh mắt cô rủ xuống:“Mấy năm trước, anh là kẻ mồ côi, tâm lí không ổn định, sống lang thang vất vả, bị người khác đánh đuổi, xã hội chà đạp, còn em là đứa học sinh năm cuối, chưa đủ hiểu biết” nói đến đây, cô lại thở dài, vẫn không nhìn vào mặt anh.
“Năm đó, là em rủ lòng thương, sợ anh làm chuyện gì dại dột, biết anh vừa mất ba mất mẹ, em thời điểm đó cũng từng trải qua cảm giác người mình yêu thương qua đời nên em ở lại bầu bạn với anh, chỉ mong anh vượt qua khó khăn. Sau một thời gian, em nhận thấy mình không thể ở mãi trong kí ức cũ, và anh cũng rất thích hợp để nói chuyện yêu đương với anh”.
Đôi mắt của Cao Vĩ Thành bắt đầu đẫm lệ, nhưng anh vẫn nhìn cô, cố gắng nghe hết những lời cô nói.
“Khoảng thời gian chúng mình quen nhau, em nhận thấy tình cảm giữa em với người cũ cũng đã mờ nhạt, không lâu sau em cũng đã mở lòng với anh” Dương Đoan Ngọc nói.
“Vậy sao em không chịu cưới anh?” Cao Vĩ Thành chất vấn, nãy giờ anh toàn im lặng chỉ để nghe hết lời cô nói, nhưng khi nghe thấy cô thú nhận mình đã mở lòng với anh, làm anh không thể thắc mắc tại sao cô không tính đến chuyện hôn nhân với anh.
Dương Đoan Ngọc lại lắc đầu:“Anh biết không, lúc em mở lòng với anh, thì em nhận thấy rằng chúng ta không hợp nhau nữa”.
Nghe thấy cô nói như vậy, Cao Vĩ Thành túm lấy vai cô, xoay người cô nhìn về phía mình, cố gắng gặng hỏi:“Em nói chúng mình không hợp nhau? Không hợp chổ nào, anh sẽ thay đổi, không cần em phải tự mình cố gắng, anh sẽ thay đổi để hợp với em”.
Dương Đoan Ngọc bị Cao Vĩ Thành túm lấy vai như vậy làm cô bất ngờ, suốt gần tám năm quen nhau anh chưa bao giờ cô thấy anh có hành động lỗ mãn, mất kiểm soát như vậy, cô cố gạt tay Cao Vĩ Thành nhưng không được, Dương Đoan Ngọc tức giận hét lên:“Bởi vì bây giờ anh là con của ba mẹ anh, là người ngồi lên vị trí mà ba mẹ anh đã xây dựng suốt bao năm, còn em chỉ là một giáo viên bình thường, không hơn ai trong cái xã hội này cả!”.
Tiếng nói rống lên của Dương Đoan Ngọc vang cả vùng đó, Cao Vĩ Thành đứng đờ người, nước mắt bắt đầu chảy ra:“Em nói gì cơ, anh đương nhiên là con của ba mẹ anh rồi, sự nghiệp của ba mẹ anh thì tất nhiên là anh phải thừa hưởng”.
“Đúng” Dương Đoan Ngọc gật đầu:“Anh nói rất đúng, ngày xưa anh chỉ là một kẻ không nơi ở, bị người ta hắt hủi, em liền trở thành người có thể an ủi anh, trở thành người tiếp động lực cho anh. Nhưng bây giờ anh trở về nơi thuộc về anh, một cái vị trí mà ngay cả ông già trong ngành còn mơ ước, em với anh hiện tại không hợp nhau vì chuyện này đấy!”.
“Là sao chứ, anh không hiểu, em có thể nói rõ hơn cho anh được không, anh không hiểu gì hết!” Cao Vĩ Thành càng nắm chặt tay, nước mắt rơi không ngừng.
Dương Đoan Ngọc cố gắng nhịn đau ở vai mình, đè nén, cố gặng từng chữ thật rõ để nói cho anh nghe:“Là không môn đăng hộ đối!”.
Cao Vĩ Thành lắc đầu, hai tay đem cô ôm chặt vào lòng, đầu anh tựa vào vai cô, nghẹn ngào nói:“Anh vẫn không hiểu, anh không nghe thấy gì hết”.
“Em nói chúng mình không hợp nhau, anh không nên quen một người có địa vị không tương xứng với anh” Dương Đoan Ngọc cố gắng nói cho người đàn ông đang ôm mình hiểu nhưng anh lại cố tình không hiểu.
“Đừng nói gì hết, em đừng nói gì hết!” Cao Vĩ Thành buông tay khỏi eo Dương Đoan Ngọc, bàn tay đưa lên bóp chặt cằm cô, kéo cô đến gần mặt mình:"Đáng lẽ lần này gặp nhau, hai ta sẽ đôi co với nhau về việc có cô gái kia xuất hiện ở nhà anh, đáng lí ra là em sẽ ghen tuông tức giận mà chất vấn, đánh đập anh, còn anh sẽ cố gắng luôn miệng giải thích, cầu xin em chứ không phải là nói chuyện môn đăng hộ đối!.
Dương Đoan Ngọc vì đau mà chảy cả nước mắt, cô bấu tay vào tay anh, cố gắng gỡ tay anh ra khỏi cằm mình:“Buông em ra, anh làm em đau quá”.
“Em là cái thá gì để mà nói chuyện môn đăng hộ đối với anh? Xuất thân ra sao thì có liên quan gì đến đôi mình yêu nhau?”.
Nước mắt lăn dài không ngừng, Cao Vĩ Thành không kìm nỗi nữa, bật khóc thành tiếng:“Vì yêu em, anh sẵn sàng làm người thay thế cho bạn trai đã mất của em, nhiều khi anh ganh tị vì người được em yêu nhất là cậu trai trẻ kia chứ không phải là anh”.
“Em nói anh ở một vị trí mà trong xã hội ai cũng mong ước, nhưng thật ra ở trong tim em, vị trí của người quá cố kia đã chiếm lĩnh hết tất cả, ngay cả một người cao thượng như anh còn chấp nhận thua một người đã khuất, em còn giám nói em không môn đăng hộ đối với anh?”