Một ngày giông bão,Sài Gòn đột nhiên mưa to và rất to, trên tòa nhà tập đoàn họ Trần, ông Nguyên Lộc đang nhìn tập hồ sơ hình ảnh Lan Chi, và các thông tin mà ông thu thập được, kèm với những tấm hình con trai ông vui chơi cùng với Lan Chi, ông nhìn Lan Chi thì có nét giống Lan Hương sau đó trong lòng hoang mang, ông muốn hỏi rõ những hoài nghi của chính mình:Không thể nào? Không thể nào trùng hợp như vậy? Ta phải hỏi rõ thằng nhóc này mới được.Ông nghĩ xong bèn gọi Nguyên Phong vào phòng chủ tịch nói chuyện.
Nguyên Phong mặc vest xám, mái tóc gọn gàng tâm trạng vui vẻ bước vào phòng ba mình:Ba, ba gọi con có gì không?Ngồi xuống đó đi.
Ông chỉ tay về phía bàn trà.Nguyên Phong ngồi xuống, giọng có chút cười cười:Ba, hôm nay ba có chuyện gì sao?Ông Nguyên Lộc nhìn con trai rót ly trà uống:Chuyện hợp tác với Growth up thế nào? Con đã ký hợp đồng rồi đúng không?Vâng đúng rồi ba, ba không yên tâm với quyết định của con sao?Không phải không an tâm về con mà là không an tâm cho phía bên Growth up.Ba yên tâm đi.
Không sao đâu, con biết ba muốn liên kết với phía bác Đạt.
Nhưng mà dự án SSG thực sự không phù hợp với phía bác Đạt.Uống ngụm trà rồi ông Nguyên Lộc nói tiếp:Còn chuyện con với con bé Ngọc Diệp? Ba định cho hai gia đình chúng ta kết thông gia.Ba! Con có người con thích rồi.Con trai, con có nên suy nghĩ một chút cho đại cuộc không? Mấy năm nay tiềm lực của chúng ta tuy rất tốt nhưng mà để nó có thể vững mạnh thì cần có sự hỗ trợ từ phía tập đoàn Lý Gia.Ba à! Thời đại này rồi chúng ta không cần dựa vào ai.
Con tin con đủ sức đưa tập đoàn Trần Nguyên vượt xa mong đợi.Ông Nguyên Lộc lắc đầu:Con trai vẫn không hiểu ý ta.
Vậy con nói cho ba biết đi, người con yêu là con cái nhà ai? Gia cảnh thế nào?Nguyên Phong lúc này hơi bất giác suy nghĩ trong lòng, hình như là anh chưa hỏi cô ấy vấn đề này, cơ bản vì anh không quan tâm.
Thấy anh im lặng vài giây, ông lại châm chọc vài câu:Sao hả? Thích người ta mà người ta như thế nào không biết à? Ba biết là bây giờ thời đại mới con được quyền tự do yêu đương nhưng mà cái gì cũng có chừng mực, cũng có thể có những trường hợp bất khả kháng, con dự liệu mà làm.Ba!Con nên nhìn xa một chút, với lại con còn chưa hiểu được người con thích như thế nào, quá sớm để nói trước điều gì.
Ba thấy con bé Ngọc Diệp vẫn thích hợp với con.
Con suy nghĩ một chút đi.
Còn về việc cô gái con thích có thời gian hẹn cô ta ăn cơm, ba muốn nói chuyện với cô ta.Ba!Được rồi ra ngoài đi.
Công ty sớm muộn cũng giao lại cho con hết, có những thứ nếu con đã quyết thì cứ quyết như vậy.
Nhưng dự án bệnh viện con nên hợp tác với bác Đạt của con.Vâng con sẽ suy nghĩ.Nguyên Phong đứng dậy đi ra ngoài suy nghĩ lại mấy lời ba mình nói, thật ra Nguyên Phong là một người có trái tim mềm yếu, chung tình, bên ngoài tuy có chút lạnh lùng nhưng thật chất anh rất ấm áp, anh yêu thích lan Chi nhưng quả thật anh chưa hỏi về thân thế hay một chút riêng tư của cô, nay ba anh khơi gợi trong lòng anh lại cũng muốn hiểu về người mình yêu, nhưng anh ta muốn chính miệng Lan Chi nói, anh không muốn âm thầm điều tra.
Anh nghĩ sẽ hẹn Lan Chi đi nghe hòa nhạc, muốn làm cho tâm tình cô vui vẻ sau đó cô ấy sẽ thoải mái chia sẻ.
Nên anh gọi cho Hoài Nam:Alo, cậu đặt giúp hai vé xe hòa nhạc nhé.Chậc cậu xem tôi là osin của của chắc.Cậu giỏi trong mấy vấn đề này mà.Haiza.
Thôi được rồi.
Cậu muốn xem ngày nào?Hôm nay!Chậc chậc, cậu biết tôi và ông giám đốc nhà hát là bạn nên lợi dụng tôi đúng không?Cứ xem là thế đi.
Giúp nhé tạ ơn cậu sau.Okay vé sẽ được gửi đến trước 6h chiều.Okay.Cúp máy Hoài Nam thở dài:Nguyên Phong ơi là Nguyên Phong.
Tôi hy vọng lần này cậu có thể nắm giữ được hạnh phúc.Đà Lạt, 11h30 phút, mưa phùn,Bách Lâm ngồi trong một quán cà phê bày trí rất đẹp nhìn qua là đỉnh Langbiang, trên cổ quàng một chiếc khăn len sọc trắng đen, bên ngoài khoác chiếc blazer nam màu xám, tâm tình có vẻ rất không tốt, đang suy nghĩ Quang Tuấn vỗ vai:Anh suy nghĩ gì vậy?Còn chuyện gì được nữa!Anh vẫn đang suy nghĩ chuyện đó sao? Anh có hối hận không?Bách Lâm lắc đầu suy nghĩ”đã đi đến con đường này, chúng ta không thể quay đầu”Chúng ta đã liên lạc được với chú x ở một khách sạn ở Sài Gòn, bọn người kia nếu anh không lầm là một tổ chức sát thủ xuyên quốc gia, họ nhận lệnh mà làm, nhưng chúng ta không còn sự lựa chọn, việc nên làm đã làm giờ chỉ xem coi họ làm gì để xử lý khi ở Việt Nam.Em nghĩ họ sẽ có nhiều cách để …Quang Tuấn ra hiệu một bàn tay khứa ngang cổ.Bách Lâm gật đầu, thở dài nói thêm:Cậu nói đúng, nhưng cho dù không có chú x, thì cũng chưa chắc dự án bệnh viện là của tôi.Nhưng tôi tin chúng ta sẽ cướp được.
Đừng để tên Nguyên Phong đó đạt mục đích.Cậu có lòng tin với tôi thế à?Anh chuyện mà ông ta nói với anh và kể cả sự giúp đỡ của ông ta, anh thấy thế nào?Cậu thông minh như vậy sao lại hỏi tôi câu này? Tôi đã sẵn sàng trả giá cho tất cả, chỉ mong trả được thù.Không gian im lặng, tiếng mưa rào rào, trong lòng Bách Lâm có chút bi thương, không biết vì mối thù của anh với gia đình Nguyên Phong hay là bi thương với chuyện Lan Chi ngày càng xa rời anh.
Hoặc là anh bi thương với chính mình, tâm lý anh dần dần mất ổn định, trong anh lại có một luồng suy nghĩ đối lập, anh nên lương thiện hay nên tàn nhẫn ngay cả anh cũng không rõ, anh chỉ biết anh không thể quay đầu được nữa.Ngược dòng thời gian nhớ lại 3 ngày trước, tại rừng thông,Bách Lâm và Quang Tuấn đang đứng cạnh chiếc mô tô, chờ người đàn ông hẹn anh đến cung cấp thông tin mà anh quan tâm.
Bên một ngọn đồi khác, Hà Phi xem bằng ống nhòm thấy cảnh hay thì cười lạnh lùng:Xem ra cái tên Bách Lâm này rất muốn vào Ngô Thụy lấy dự án Đô Thành, ngay cả dự án bệnh viện Ái Tâm anh ta cũng muốn, thật là một người dã tâm.Định Quân vẫn là người bình tĩnh nhất, trầm lặng nhất, anh ta từ tốn hỏi:Cậu nói xem, anh ta sẽ là một người hợp tác không tồi chứ?Cũng có thể xem là như vậy.
Nhưng anh ta có lòng dạ rất sâu, không hẳn là dễ khống chế.
So với tên Khôi Nguyên thì tôi vẫn đánh giá anh ta hơn.Khôi Nguyên chỉ là một người muốn sống đời bình yên, không có dã tâm, không có tham vọng, người như vậy thì không thể làm việc lớn.Thế còn anh? Định Quân, anh có tham vọng gì?Tôi ư?Hà Phi cười nhưng đôi mắt vẫn lạnh lẽo:Tôi chưa bao giờ nghe anh nói về khát vọng của mình?Định Quân trầm tĩnh cực hạn:Tôi chỉ có một mong muốn được sự tín nhiệm từ ngài Philip và làm một phi vụ để đời.Thật như vậy sao?Định Quân không nói nữa mắt nhìn về hướng của Bách Lâm và một đám người là thủ hạ dưới trướng của Philip.Bên này, Bách Lâm cười hỏi han:Chào ông! Hôm ở Bali không phải ông nói ông không thể lộ diện sao? Nhưng hôm nay kéo tôi lên đây? Mục đích của ông là gì?Cậu đứng nóng.
Chắc cậu đã có nghe phong phanh về chú x?Đúng là có một chút thông tin, nhưng có liên quan gì đến tôi?Người đàn ông cười lớn:Ha ha ha! Cậu đang muốn thử tôi sao? Cậu thông minh như vậy, sao không thể không biết được ý của tôi muốn nói gì?Bách Lâm trầm tĩnh gương mặt bây giờ của anh hiện lên một vẻ gian xảo, lạnh lùng có chút lưu manh, anh cười nhàn nhã nói vài câu với người đàn ông kia:Cảm ơn anh đã đề cao trí tuệ của tôi.
Nhưng mà có những chuyện tôi cũng đâu có quản được.Người đàn ông đang ngồi xuống một chiếc ghế dựa giữa rừng thông, xung quanh là một đám đàn em mặc đồ đen đeo kính đen, khí thế hơn hẳn hai người Quang Tuấn và Bách Lâm, tay ông ta đang cầm chiếc bật lửa cứ bật lên và tắt nhiều lần, trên miệng phì phà khói thuốc.
Ông ta cười nói với Bách Lâm:Cậu cũng khiêm tốn quá rồi! Tôi cũng chỉ là phụng sự cho người khác.
Đem những gì nên nói thì nói cho cậu biết.
Nhưng mà bây giờ có chuyện cần cậu giúp.Chấc chuyện này chắc không phải là liên quan đến mạng người chứ?Không hẳn đâu,, nhưng ít nhiều tôi không thể tự ý hành động ở Việt Nam được.Vậy lúc nãy ông nói đến chú x là ý gì? Nếu làm lâu trong lĩnh vực kinh doanh sẽ biết chú x là người khổng lồ không dễ chọc vào, hơn nữa thế lực trong nhà nước không thể xem nhẹ.Người đàn ông lại cười cái giọng cười quái dị:Hahaha, đúng là tôi chọn anh là đúng.
Có một giao dịch muốn làm ăn với anh.Ông nói nhiều với tôi nãy giờ chỉ là muốn tôi cung cấp cho ông một số thông tin về chú x? Hay là định mượn đao giết người, ngư ông đắc lợi?Cậu đúng là mau lẹ.Nhưng giao dịch gì? Nói ra xem!Thật ra trừ khử chú X anh mới có thể làm dự án Đô Thành và Bệnh viện được.Bách Lâm cười:Đây cũng là ý của người phía sau ông à? Hay đấy!Người đàn ông lại cười, gương mặt lạnh nhạt:Cậu không cần biết nhiều thế đâu.
Tôi biết anh thông qua Việt Hoàng và nắm bắt vài thông tin của chú x, hiện tại ông ta đang ở khách sạn nào? Cho tôi thông tin việc còn lại tôi sẽ xử lý.Bách Lâm sọt tay vào túi quần:Chậc! Đơn giản thế à? ông còn biết cả chuyện này! Muốn giao dịch cũng được nhưng làm sao tôi biết được lời ông nói có đáng tin hay không?Quang Tuân nhíu mày cầm lấy cánh tay của Bách Lâm:Anh cẩn thận.Bách Lâm gật đầu.
Ông ta tiếp lời:Lời tôi nói là thật hay giả cậu thử đi rồi biết.Bách Lâm tiếp tục đồng tình:Được rồi, sau khi tôi cung cấp cho ông thông tin rồi thì sao?Người đàn ông vỗ tay cười:Gia đình của Việt Hoàng đang đối phó với lực lượng của chú x, chú x mất là Việt Hoàng sẽ nắm trọn mọi việc, cậu giúp anh ta như vậy anh ta sẽ giúp cậu trong dự án mà cậu muốn.
Hơn nữa cậu biết đấy các mối liên kết của chú x thật sự rất lớn, còn có thể giúp cho dự án Đô Thành của Ngô Thụy thuộc vào tay cậu.
À có một điều, theo tôi điều tra được, rất nhiều năm về trước cậu đã có tiếp xúc với ông ta, cậu cũng có mối liên hệ đặc biệt với trợ lý của ông ta.Bách Lâm nhíu mày khó chịu:Ông đã nắm rõ đường đi nước bước của tôi, tôi có thể nói được gì?Ông ta lắc đầu:Tất cả nằm trong kế hoạch của boss lớn.Bách Lâm suy nghĩ hồi lâu, sau đó gật đầu đồng ý:Được! Tôi sẽ dụ rắn ra hang, việc còn lại phải xem mấy người làm gì.
Tôi cần thời gian 3 ngày.Ông ta gật đầu đứng dậy:Được! Tôi chờ tin cậu.Sau đó đám người rời đi.
Nhưng Bách Lâm chợt hỏi:Chờ chút!Sao hả?Ông là ai?Cứ gọi tôi là Mr.P.Sau đó rời đi với đám đàn em, Bách Lâm nắm chặt tay thành nắm đấm, có chút tức giận và có chút bất lực.Bên sườn dốc Hà Phi cười:Xem ra, ba tôi định chơi một vố lớn với cái người tên gọi chú x này.Định Quân gật đầu trong lòng nghĩ thầm:Không biết trong lòng của Philip chứa bao nhiêu là âm mưu, thủ đoạn, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến ông ta không tha cho ai cả.
Nhưng chuyện lớn thế này mình phải tìm cách thông báo cho F12, nếu không sẽ có một trận trời long đất lở, chó mèo chạy loạn, lúc đó rất khó mà cứu vãn, nhưng làm sao đây.Hà Phi lúc này không chú ý Định Quân, mắt nhìn xa xăm, lúc này hoàng hôn dần xuống, màu nắng nhạt dần theo thời gian, nhiệt độ xuống thấp, Hà Phi kéo nhẹ chiếc áo khoác vào người, sọt tay vào túi đụng phải chiếc lắc tay.
Anh vô thức cầm lên xem, một chiếc lắc tay mẫu mã đã cũ, nhìn thấy nó lòng anh lạnh dần.
Lòng có chút vấn vương nhưng không rõ vì sao..