Dưới Bóng Cây Sồi

Max chỉ có thể về phòng khi Ruth đến công trường. Nàng kiệt sức. Nàng rửa tay kỹ lưỡng ở giếng nhưng sự nhầy nhụa của mấy con cóc vẫn còn nguyên.

Lúc về phòng, nàng cởi cái váy dính mùi cóc rồi tắm bằng nước nóng, dùng xà phòng và bọt biển chà sạch từ đầu đến chân. Nhưng không có ích gì, toàn bộ cơ thể vẫn thấy gớm ghiếc.

Phải thực hiện khoá huấn luyện kinh tởm này bao nhiêu lần nữa đây? Pháp sư không có chút thương xót nào. Lần sau, anh ta có thể sẽ cho nàng luyện tập với thằn lằn độc, nhện lông hoặc thậm chí là rắn. Max xoa da gà nổi đầy cánh tay rồi tự thề sẽ cố gắng hết sức để tiến bộ trong quá trình luyện tập càng sớm càng tốt. Để được vậy, trước tiên nàng phải nắm vững các lý thuyết ma thuật cơ bản.

Sau khi tắm sạch người, Max thay bộ đồ mới, thoải mái và mềm mịn, sau đó nàng ngồi trước bàn làm việc. Nàng lục tung ngăn kéo, lấy sách, giấy da và mực ra để bắt đầu học. Rudys ở cạnh lò sưởi đun nước, đến gần nàng với một tách trà bốc khói.

“Pháp sư đã cung cấp loại trà này. Mời Phu nhân dùng.”

Nàng nhìn cô hầu gái một cách biết ơn rồi nhấp một ngụm nước nóng hổi. Trà đắng với hương thơm sảng khoái dường như giúp đẩy lùi trải nghiệm khó chịu ban nãy. Nàng cẩn thận uống trà trong khi đọc từng trang sách nặng nề. Mặc dù đã kiệt sức sau khi dùng một lượng mana đáng kể và rất muốn được nghỉ ngơi, Max vẫn không nhúc nhích. Nàng không muốn lãng phí một giây phút quý giá nào. Nàng lên kế hoạch thuyết phục Ruth dạy mình phép thuật phòng thủ và tấn công vào ngày mai, nàng phải sắp xếp để đọc hết bài tập vào cuối ngày.

“Thưa Phu nhân, tôi là Rodrigo, tôi có thể làm phiền người một chút được không?”

Max hoàn thành ba phần tư cuốn sách thì nghe thấy giọng nói của người quản gia và tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Nàng ngẩng đầu khỏi trang sách đang đọc rồi cho phép ông ta.

“Ông có thể vào.”

Rodrigo cẩn thận mở cửa, đi vào trong, lịch thiệp cúi đầu. “Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy người nghỉ ngơi.”

“K-không cần xin lỗi… Có thể cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Có mấy vị khách đến thăm Lãnh chúa. Họ sẽ ở lại trong lâu đài khoảng hai ngày. Tôi nghĩ mình nên báo trước với người.”

“Khách à…? H-họ đến t-từ đâu vậy?” Max hỏi, mặt nàng lộ vẻ bối rối. Gương mặt Rodrigo ánh lên sự lúng túng.

“Lãnh chúa không tiết lộ cho tôi biết khách đến từ đâu. Ngài ấy chỉ đơn giản là hướng dẫn tôi chuẩn bị phòng cho ba hiệp sĩ, nước tắm và bữa ăn nóng…”

Lông mày Max chau lại vì lo lắng. Là lệnh cho quân tiếp viện sao? Một sứ giả từ gia đình hoàng gia à? Cũng đã ba ngày trôi qua kể từ khi nhận được tin về cuộc tấn công của quái vật…

“Theo mệnh lệnh của Lãnh chúa… ngài ấy yêu cầu chuẩn bị phòng trên tầng hai. Ngoài ra còn hướng dẫn nhà bếp chăm lo cho bữa ăn của các vị khách.”

“Ta hiểu rồi.”

Khi người quản gia cúi đầu lui ra, Max ngồi bên cửa sổ, chăm chú nhìn ra vườn. Ngay sau đó, năm người đàn ông cưỡi ngựa tiến vào dinh thự. Nàng hầu như không nhận ra họ ở khoảng cách xa nhưng hai người đàn ông dẫn đầu đoàn tuỳ tùng hình như là những người hộ tống của đội Hiệp sĩ Remdragon, theo sau là ba vị khách mà Rodrigo đã đề cập.

Max nheo mắt, cố gắng tìm hiểu biểu tượng trên lá cờ tam giác màu cam mà họ mang theo. Biểu tượng trên lá cờ khác xa con chim vàng tượng trưng cho hoàng gia, nhưng trông rất quen thuộc, vì vậy nàng đoán nó thuộc về một gia đình quý tộc nào đó ở Whedon.

Nàng từ bỏ việc khám phá huy hiệu đó thuộc về gia tộc nào rồi đứng dậy. Là Phu nhân của lâu đài, nàng phải chào đón họ, đặc biệt nếu một trong số họ là sứ giả từ gia đình hoàng gia. Max gọi Rudys nhanh chóng búi tóc nàng gọn gàng rồi vội vã rời phòng. Khi nàng chạy xuống cầu thang, nàng nhìn thấy Riftan đi vào lâu đài cùng những vị khách. Ánh mắt nàng va phải khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của chàng rồi chuyển sang quan sát những vị khách theo sau.

Hai thanh niên và một người đàn ông trung niên vạm vỡ thận trọng nhìn quanh lâu đài. Nhìn thấy nét cảnh giác của họ, Max nhận ra chuyến thăm của họ không phải với tư cách bạn bè thân thiết đơn thuần. Nàng đến gần những người đàn ông với vẻ mặt căng thẳng.

“Riftan… em nghe nói có khách… đến thăm…”

Lông mày Riftan nhăn lại, rõ ràng chàng đã cau mày khi thấy bóng dáng nàng. Chàng liền đi qua hành lang đến chỗ nàng, vuốt ve mái tóc hãy còn ướt của Max.

“Em nên nghỉ ngơi đi, đừng để việc này ảnh hưởng tới mình. Những người này đến từ Ruigen. Họ sẽ rời đi trong hai ngày nữa, em không cần lo lắng cho họ đâu.”

Max ngơ ngác trước lời lẽ ngang tàng, thiếu khách sáo của chàng dù đang ở trước mặt khách. Nàng liếc về phía họ nhưng không thấy bất cứ dấu hiệu gì cho thấy họ bị xúc phạm. Người đàn ông trung niên tiến lại gần nàng với vẻ điềm tĩnh rồi hôn lên mu bàn tay nàng để thể hiện phép lịch sự của mình.

“Xin chào, Phu nhân. Tôi tên Aaron Levaier. Chúng tôi đến đây theo lệnh của Bá tước Robern.”

“R-rất hân hạnh được gặp ngài, Ngài Levaier… Tôi thực lòng hi vọng ngài ở đây thật thoải mái.”

Bá tước Robern là một trong những thuộc hạ của nhà vua, ông ấy cai trị một vùng đất rộng lớn gần Anatol. Max tò mò tự hỏi tại sao Bá tước lại cử hiệp sĩ của mình đến đây. Ngay lúc đó, giọng nói sắc bén của Riftan vang lên:

“Này, anh đi xa thế này chỉ để tán tỉnh vợ của người khác à?”

“Tôi chỉ đang thể hiện sự trân trọng của mình.”

“Không phải anh nói chúng ta có chuyện gấp cần bàn sao? Đừng phí thời gian và đi thôi nào.”

Riftan quay người đi lên cầu thang. Các hiệp sĩ thở dài, lịch sự cúi chào Max, rồi theo chàng vào phòng làm việc. Max chán nản vì bị gạt sang một bên nên nàng lê bước về phòng.

Riftan không về phòng đến tận khuya. Max véo đùi mình để giữ bản thân không chìm vào giấc ngủ rồi lao đến chỗ chàng ngay khi chàng bước vào phòng. Khuôn mặt Riftan lộ vẻ mệt mỏi khi chàng mở cửa, mắt chàng mở to khi thấy vợ mình vẫn còn thức.

“Em đang làm gì vậy, sao em còn thức mà chưa chịu ngủ đi?”

“Em đang chờ chàng… v-về. Em muốn biết chuyện gì đang xảy ra…”

Chàng cau mày, kéo một cái ghế để ngồi rồi bắt đầu cởi áo giáp. Max treo một cái ấm lên lò sưởi và đặt một cái chậu cho chàng lau người. Sau đó, nàng bước đến sau lưng chàng, choàng tay qua eo giúp chàng cởi quần áo. Riftan đang cởi giáp tay thì khó xử đẩy tay nàng ra.

“Ta tự mình làm được, đừng bận tâm.”

“… Phục vụ chồng… là nghĩa v-vụ của người vợ…” Mặt Max nóng bừng, tự hỏi liệu lời mình nói có hiển nhiên quá không. Đã vô số lần chàng chăm sóc nàng, vậy mà nàng chỉ đáp lại có một vài lần. Nàng nói tiếp, vội vàng bổ sung lời mình như để bào chữa. “Chàng quá bận… chàng rời đi từ lúc bình minh rồi đêm muộn mới về… M-mặt khác, em lại không có nhiều việc để làm… Người vợ phải đảm bảo chồng m-mình được nghỉ ngơi thoải mái, em cũng muốn được chăm sóc Riftan nữa.”

Max không đợi phản ứng của chàng, nàng bướng bỉnh cầm lấy những mảnh giáp nặng nề. Nàng loạng choạng trước sức nặng của nó, gần như không giữ nổi tư thế khi lạch bạch đi đến treo chiếc xích thư rồi dựa tấm giáp ngực của chàng vào tường, đặt ngay ngắn giáp bảo vệ ống chân lên trên đó. Dù mới đi được mười bước nhưng trán nàng đã vã mồ hôi. Nàng thắc mắc làm thế nào mà Riftan lại êm ái di chuyển khi mang những mảnh kim loại nặng nề trên người như vậy.

“Cứ để đó đi.” Riftan nhanh chóng khuyên can khi nàng cố gắng nhấc bao kiếm của chàng. “Em sẽ không nâng nổi đâu.”

Max nhìn lên nhìn xuống thanh kiếm giắt bên thắt lưng chàng. So với mấy thanh kiếm khổng lồ mà các hiệp sĩ mang trên lưng, thanh kiếm của Riftan có kích thước trung bình. Nó dài khoảng 4 kvet (khoảng 120 cm), cả chuôi kiếm lẫn vỏ bao đều không có bất kì món phụ kiện da kì công nào. Trông nó không chút nặng nề và Max tự tin bác bỏ:

“C-chà… Có thể em không vung nổi… nhưng ít nhất em cũng nhấc nổi nó…”

Riftan cởi cái áo đẫm mồ hôi ra. Chàng hoài nghi nhìn cổ tay mảnh mai của nàng rồi nhướng mày:

“Em không thể nhấc lên được đâu.” Chàng lại nói, giọng đầy chắc chắn.

Max phớt lờ lời bình luận không khoan nhượng của chàng rồi nghiêm nghị cầm chuôi kiếm. Nhưng chính xác như Riftan dự đoán, nàng hầu như không thể nhấc thanh kiếm lên khỏi mặt đất, chứ đừng nói đến việc mang nó đi đâu đó. Ngạc nhiên trước sức nặng không ngờ, nàng tuyệt vọng giữ chặt chuôi kiếm bằng tất cả sức lực. Cổ tay Max như thể sắp gãy và nàng suýt đánh rơi thanh kiếm xuống đất. Mặt nàng đỏ bừng khi gắng sức, thanh kiếm chỉ nhấc lên cách mặt đất một ngón tay.

“T-thấy chưa, em có thể nhấc nó lên mà.”

“Vậy mà cũng gọi là nhấc lên à?” Riftan tặc lưỡi, sau đó lấy thanh kiếm khỏi tay nàng. “Đưa cho ta, em có thể bị thương đấy.”

Chàng nhẹ nhàng di chuyển nó dựa vào thành giường bên mình như thể nó nhẹ tựa lông hồng. Max sững sờ nhìn chàng với vẻ kinh ngạc. Nàng thầm hỏi sao chàng có thể làm điều đó dễ dàng đến vậy?

“Có phải… mọi thanh kiếm thường nặng như vậy không?”

“Thanh kiếm của ta nặng hơn nhiều mấy thanh kiếm cùng cỡ vớ vẩn khác. Lưỡi kiếm rộng và nặng hơn vì dùng thủ pháp đúc đặc biệt để nâng cao sức mạnh. Ban đầu đến ta cũng gặp khó khăn khi cầm nó trên tay.”

Chàng giải thích với nụ cười tinh tế khi rửa mặt trong chậu nước Max đã chuẩn bị rồi lấy khăn lau người. Max lấy một bộ đồ trong tủ rồi đặt nó cạnh chàng, nàng cẩn thận lựa lời:

“Em có thể hỏi lí do… Bá tước cử hiệp sĩ đến không…?”

Riftan điềm tĩnh gật đầu, lấy khăn lau gáy. “Ông ta cử họ đến để thành lập liên minh. Ông ấy lo lắng về các cuộc tấn công ngày càng nhiều của quái vật trong vùng đất của mình.”

“Một l-liên minh ư?”

“Ông ta tìm kiếm sự giúp đỡ của đội Hiệp sĩ Remdragon trong việc chế ngự đám quái vật đang tràn lan trong lãnh thổ mình. Đổi lại, ông ấy sẽ trả công cho chúng ta hậu hĩnh và tích cực hỗ trợ chuyện làm đường ở Anatol.”

Max thở phào, biết ơn vì đây không phải mệnh lệnh chi viện từ hoàng gia.

“Vậy… chàng có định đồng ý… l-liên minh với Bá tước Robern không?”

“Ta đã nói mình sẽ cân nhắc. Đó không phải một đề xuất tồi, nhưng ta không nghĩ nó đáng để phân tán sức mạnh quân sự của Anatol…”

“Có phải vì sớm thôi… chàng sẽ lên đường chinh phạt không?”

Riftan đang rửa tay bằng xà phòng thì dừng lại, quay đầu nhìn Max.

Nàng vội nói thêm. “Em… Em nghe nói những con quái vật từ phía b-bắc đang tấn công… và đội Hiệp sĩ Remdragon… có thể phải r-ra trận…”

“Ai đã kể em nghe mấy chuyện vô bổ đó?” Riftan gay gắt hỏi.

Max lúng túng, ngập ngừng thỏ thẻ. “Em… tình cờ nghe được từ các hiệp sĩ… khi em chữa trị cho họ…”

Nàng không dám nói thêm rằng Ruth đã giải thích cặn kẽ kế hoạch vì rõ ràng nó sẽ châm ngòi cho một cuộc tranh cãi. Riftan thở dài, tặc lưỡi, ném nhẹ cái khăn tắm xuống ghế.

“Bọn ta còn phải đánh giá xem tình hình tiến triển ra sao trước khi có thể quyết định đi hay không.”

“Nếu… một khi lệnh tiếp viện được đưa ra…” Max nuốt khan. Mặc dù nàng đã biết từ Ruth là họ định cử một hiệp sĩ khác dẫn đầu nhưng nàng vẫn muốn tự mình xác nhận điều đó. “Ri-Riftan… chàng sẽ lãnh đạo hiệp sĩ… nếu trường hợp đó xảy ra chứ?”

Riftan nhìn nàng chăm chú, như thể cố gắng đọc được ý định đằng sau câu hỏi của nàng. Sau đó, chàng từ từ lắc đầu.

“Không. Ta đang nghĩ đến việc giao quyền chỉ huy cho Uslin hoặc Hebaron.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui