Dưới Bóng Cây Sồi

"Nhưng nghĩ đến việc nàng ở một nơi như thế này, ta không chịu nổi!"

Riftan kéo nàng ra khỏi lòng mình, giữ khoảng cách một cánh tay và bắt nàng ngồi thẳng lưng. Bờ vai rộng và căng của chàng ánh lên màu xanh lam nhạt trong ánh sáng mờ ảo của bình minh. Đôi mắt chàng được che lấp dưới mái tóc khi nhìn xuống Max, lướt qua mi mắt một cách thô bạo.

"Khi đem nàng từ Anatol về, ta không có ý định để nàng rơi vào tình cảnh này."

“Riftan... em thực sự không bận tâm đến nó. Chúng ta đã là vợ chồng. Em cũng... muốn giúp đỡ chàng bằng mọi cách. Em có thể yếu đuối, nhưng... em biết cách hàn gắn và em có thể sử dụng phép thuật để chữa bệnh. Cơ thể của em đã khỏe mạnh hơn trước rất nhiều. Cuộc hành trình đến đây... em đã sống sót, phải không nào? Em không thật sự yếu đến vậy mà. "

Bất chấp sức thuyết phục của nàng, sự nghi ngờ trên khuôn mặt Riftan vẫn không biến mất. Max rướn người nằm trọn trong vòng tay của Riftan, nhưng khi nàng nghĩ rằng chàng có thể đẩy mình ra, nàng lại thấy do dự. Sau đó Riftan hít một hơi thật sâu và kéo nàng ấy lại gần. Max rên rỉ vì nàng cảm thấy chiếc lưỡi dày của anh đang ép vào miệng mình. Ngực nàng áp chặt vào khuôn ngực rắn chắc của chàng, và cánh tay rộng lớn đó cố định cơ thể nàng như rễ cây.

Nàng đuổi theo hơi thở của mình, như một con cá bị mắc vào lưới. Riftan nhiệt liệt nuốt lấy đôi môi của Max, chiếc mũi cao thẳng đầy háo hức áp vào môi nàng, chiếc cằm thô ráp, râu ria xồm xoàm lướt qua chiếc cằm thanh tú của nàng. Nàng rùng mình sung sướng khi cảm nhận được chiếc lưỡi nóng ẩm của chàng tham lam khám phá khoang miệng và trượt trên má mình. Nụ hôn tham lam đến mức tưởng rằng chàng mình sắp nuốt chửng lấy nàng.

“Maxi..."

Riftan nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, gọi tên nàng bằng một giọng trầm và ấm. Những ngón tay nóng bỏng của chàng lướt trên chân nàng, khiến nàng run lên và nắm lấy cẳng tay của Riftan. Đôi mắt đen bùng cháy mạnh mẽ đến nỗi nàng dễ dàng nghĩ rằng chàng ghét mình. Chàng nhiệt tình vuốt ve nàng, nhưng ở một khoảnh khắc nào đó, chàng dường như mất hết kiên nhẫn mà dùng thân thể đè nàng xuống dưới. Sức nóng chóng mặt lan tỏa khắp người, khi trọng lượng cơ thể chàng di chuyển trên người nàng, nó kéo nàng ra khỏi tâm trí.

Max thèm thuồng liếc nhìn cơ thể rắn chắc và mịn màng của chồng, một tư thế không kém gì tuyệt vọng cầu xin chàng đưa mình đi. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên da nàng và máu chảy dồn dập đến đầu ngón tay. Thiếu điều như thiêu đốt cơ thể nàng. Như một lời mời, nàng tiếp tục ấn tay lên lưng chàng, và môi Riftan phát ra tiếng rên gợi tình, vang vọng bên tai. Cách nàng nằm với chàng ta thế này cũng đủ khiến nàng chết mê chết mệt.

Tuy nhiên, sức nóng rực lửa nuốt chửng họ đã bị bóp nghẹt bởi tiếng bước chân dồn dập đến gần.

“Chỉ huy! Họ đang cho gọi tập hợp!"

Ai đó đã thốt lên từ bên ngoài khu. Riftan gục mặt xuống giường và phun ra những câu chửi thề đầy bực bội.

“Chết tiệt, cơ hội tốt như vậy... lần này..." Anh nhắm chặt mắt và đáp lại một cách quyết liệt.  "Ta sẽ đến ngay."

Max kéo quần áo đã cuộn lại xuống. Riftan nhìn nàng với đôi mắt vẫn còn nóng bỏng, và rồi gượng đứng dậy. Nàng có thể nhìn thấy cơ bắp trên lưng chàng căng cứng, thể hiện sự ham muốn vô độ của mình.

Chàng cố ý vuốt mái tóc bù xù ra sau, lấy ra một chiếc áo khoác mới và đội lên đầu. Sau đó trong nháy mắt rửa mặt sạch sẽ, mặc áo giáp vào. Max được quấn trong một chiếc chăn và ngồi xuống nhìn chàng biến thành một hiệp sĩ vĩ đại trong chớp mắt. Chàng buộc thanh kiếm quanh eo trong khi nhìn nàng với ánh mắt nghiêm nghị.

"Ta sẽ trở lại sớm, vì vậy đừng đi đâu cả và hãy ở lại đây."

“Nhưng, em vẫn còn việc phải làm..."

Max ngay lập tức ngậm miệng lại. Chàng cảnh cáo nàng với giọng điệu giống như thể một con chó hoang đang gầm thét.

“Ta không thể để nàng lang thang một mình ở một nơi đầy rẫy sự man rợ thô tục. Thậm chí đừng nghĩ đến việc ra khỏi căn lều này."

Chàng hung hăng trừng mắt nhìn nàng, như để cảnh cáo cho nàng rằng nếu không nghe lời, chàng sẽ không khoan nhượng, rồi chàng bước ra khỏi lều. Đã quá muộn, nàng vội vàng thu xếp quần áo để cho kịp nhưng đã bị lính canh cửa chặn lại.

"Thứ lỗi cho tôi. Ngài Calypse đã ra lệnh là không được để phu nhân rời khỏi lều."

Nàng nhìn anh ta với ánh mắt ái ngại. Chắc hẳn Idcilla đang rất lo lắng cho nàng, chưa kể nếu nàng không quay lại ngay, các nữ tu sĩ sẽ nghi ngờ. Max nhìn bầu trời đang sáng dần, và nàng lại càng lo lắng hơn.

“C-chờ đã… Ta sẽ đến phòng y tế và rồi trở lại ngay."

"Chúng ta phải tuân theo các mệnh lệnh của Ngài Calypse bằng mọi giá."

Người lính thậm chí còn không nhượng bộ. Max cắn môi, nhìn sang người đàn ông, rồi lại bước vào. Nàng tức giận vì sự đối xử cưỡng bách mà Riftan dành cho mình, nhưng cô ấy không thể khinh thường chàng vì điều đó, bởi vì nàng biết Riftan chỉ muốn bảo vệ mình. VÌ phải chàng trở lại nên nàng mới miễn cưỡng ngồi xuống giường. Tuy nhiên, mấy tuần nay nàng không được nhàn rỗi, đã quen với việc phải làm từ tờ mờ sáng cho đến chiều tối, nàng lại ngày càng lo lắng.

Max đi loanh quanh trong lều, sờ soạng những thứ mà chàng đã sắp đặt sẵn. Doanh trại của chàng được trang trí đơn giản, nhưng rất rộng rãi và thoải mái. Có một tấm thảm cạnh giường, áo giáp và một thanh gươm bên cạnh nó, cùng một số giáo và khiên. Ở lối vào là một chiếc bàn với hàng chục chiếc ghế, đủ dài để chứa ba mươi người.

Trên trần nhà hình thoi, các lỗ tròn được sử dụng thay cho cửa sổ, và một sợi dây dài nối với tán cây được treo trên sàn nhà để có thể đóng lại bất cứ lúc nào. Max kéo sợi dây như một con mèo tò mò, rồi quay sang việc khác. Nàng nhàn nhã nhìn quanh doanh trại, cảm thấy xung quanh lều càng ngày càng ồn ào. Max bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, đi đến lối vào, và mở cánh cửa đang che nó lại. Sau đó, từ xa, nàng nhìn thấy một người phụ nữ đang tranh cãi với Riftan. Max mở to mắt khi nhận ra khuôn mặt của cô.

"A-Agnes?"

Nghe thấy giọng nói của nàng, cả hai đồng thời quay đầu lại nhìn.

“Maximillian!” Trước khi Riftan kịp nói, công chúa đã chạy về phía nàng. "Khi ta nghe tin từ các hiệp sẽ, ta đã nghĩ rằng không có cách nào, không thể được. Nhưng đó là sự thật! Đã được một lúc rồi. Suốt quãng thời gian qua em đã như thế nào?"

Max nhìn chằm chằm vào sự chào đón nồng nhiệt đến không ngờ. Dù Max dường như bất tỉnh nhưng công chúa vẫn vui vẻ chào đón và nắm tay nàng. “Phải rất khó khăn mới đến được đây. Tuy nhiên, những kẻ thô bạo này lại đang cằn nhằn thay vì chào đón em, phải không?"

Không thể phản bác lại lời nói của công chúa, Max quay lại và nhìn Riftan một cái nhìn hằn học, Riftan cau mày và cắn cằm.

"Đừng có nghĩ đến chuyện nói nhảm với vợ ta."

"Ngài mới là kẻ đang nói nhảm! Điều gì lại khiến ngài nói như thế hả?" Công chúa chế nhạo hắn. "Ta đã đưa ra một đề nghị hợp lý. Hơn nữa, chuyện quan trọng là quyết định của phu nhân, không phải quyết định của ngài đâu."

Max không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, và Ruth đột nhiên xuất hiện để ngăn cản hai người họ bắt đầu một cuộc tranh cãi khác.

"Hai người, xin hãy dừng lại và bình tĩnh đi. Hai người đang khiến phu nhân cảm thấy khó chịu đấy."

Riftan trừng mắt nhìn Ruth dữ dội trước khi tập trung vào Max. Nàng không biết họ đang nói gì, nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của nàng, chồng nàng thô bạo vuốt mặt và miễn cưỡng đi về phía doanh trại của mình.

"Được thôi. Chúng ta hãy vào trong nói chuyện đi."

“Ôi trời, ngài thật tốt bụng."

Agnes nói, với giọng điệu mỉa mai sâu sắc. Max nhìn theo họ, vẻ mặt vẫn còn bối rối. Nhìn thấy nàng ngây người, công chúa mỉm cười xin lỗi.

“Ta xin lỗi vì quá đột ngột. Bọn ta đang thảo luận về tình trạng của phu nhân. Ai đó đã cáu kỉnh và mất bình tĩnh. Người này ở đây chắc chắn phải cứng đầu."

“Em, tình trạng... của em?” Max lo lắng nhìn qua lại giữa Agnes và Riftan.

Rõ ràng là bị kích động bởi tình huống trước mắt, chàng hét lên thất vọng. “Những gì đã xảy ra với vợ ta là việc của ta. Nói cách khác, công chúa không có quyền can thiệp vào."

“Ta là chỉ huy lực lượng của Whedon. Vì phu nhân đây là thần dân của Whedon, nên tất nhiên ta có quyền can thiệp!"

“Nàng ấy không phải là một thuật sĩ do Whedon gửi đến!"

"Vậy nên ta muốn bổ nhiệm nàng ấy vào vị trí đó ngay bây giờ!"

“C-chờ một chút!” Max nhanh chóng can thiệp trước khi hai người đối đầu lại. “Cái gì... em không hiểu hai người đang nói gì hết."

Cảm thấy khó khăn để có được lời giải thích chính xác từ họ, Ruth thở dài và tự mình giải thích. “Thực ra rất đơn giản. Phu nhân đến đây với tư cách là một nữ tu sĩ từ Livadon người đã tham gia lực lượng hỗ trợ. Tuy nhiên, người không thể khai báo danh tính đó nữa. Phải nói rằng, phu nhân được giới thiệu là thuật sĩ chính thức của Whedon thì sẽ tốt hơn. "

"Một thuật sĩ chính thức?"

"Nàng không có gì phải lo lắng. Đây chỉ là lời giới thiệu trên danh nghĩa. Phu nhân vẫn có thể sống cuộc sống của mình như bình thường."

Thấy rằng Max bối rối trước viễn cảnh này, công chúa nhanh chóng nói thêm, nhưng cô vẫn nghi ngờ về đề nghị này.

"N-nếu mọi thứ vẫn như cũ... liệu chúng ta có thực sự đang trải qua một quá trình rườm rà không? Em có thể ở lại với nữ tu sĩ như trước đây..."

“Nàng thực sự nghĩ rằng ta sẽ để nàng ở lại đó sao?” Riftan nghiến răng. "Mẹ kiếp! Chuyện nàng sống ở đó suốt quãng thời gian qua làm cho ta muốn lật tung nó lên! Nàng bây giờ còn đang đùa ta sao?"

“... Vì điều này, phu nhân không thể ở với các nữ tu sĩ thêm được nữa.” Ruth dường như đã phải chịu đựng rất nhiều từ Riftan. “Hiện tại, vị trí của phu nhân còn đang rất mơ hồ. Vì danh tính nữ tu sĩ không còn giá trị nữa, nên hai người họ đang tranh cãi xem có nên cấp danh tính cho phu nhân hay không và biến người trở thành thuật sĩ của Whedon."

“Một lần nữa, nhiệm vụ hàng ngày của nàng sẽ không thay đổi. Nàng vẫn sẽ chăm sóc những người bị thương, nhưng với tư cách là một thuật sĩ của Whedon, không phải với tư cách là một nữ tu sĩ từ Đền Livadon." Agnes giải thích bằng một giọng nhẹ nhàng. "Nó có vẻ tầm thường, nhưng các cấp bậc trong doanh trại rất đáng kính. Những người lính từ Livadon, Whedon, Osyria và Balto hiện đang tập trung tại Ethylene. Không có hệ thống chỉ huy chính, và nó trở nên hỗn loạn vì không có sự thống nhất. Nếu không có mối liên hệ rõ ràng, phu nhân đây có thể không nhận được sự bảo vệ trong trường hợp không may xảy ra. Nàng luôn ở dưới sự bảo vệ của hiệp sĩ được gửi đến bởi Great Temple, phải không? "

Max gật đầu.

“Kể từ bây giờ, nàng phải được bảo vệ bởi những người lính và hiệp sĩ của Whedon."

“Ta sẽ bảo vệ vợ ta!” Riftan hét lên những lời này, như thể sự kiên nhẫn của chàng đã đến giới hạn.

“Vì vậy, hãy dừng sự can thiệp không cần thiết này lại.” Chàng ta khạc nhổ một cách dữ dội.

"Ngài nghĩ rằng mình có thể luôn ở bên cạnh phu nhân sao? Nếu như ngài ở trên chiến trường, ngài định làm gì?"

Agnes khoanh tay và chế nhạo chàng. “Ngài định giữ nàng ấy trong doanh trại của ngài sao? Đừng ngoan cố như vậy nữa! Chúng ta đang có chiến tranh. Chúng ta không cần một quý cô ở đây. Nếu Maximillian ở lại đây, với tư cách là vợ của Riftan Calypse, không phải là một thuật sĩ, hai người sẽ tự biến mình thành trò cười. "

"Ta không quan tâm những gì người khác nói. Ta sẽ lo liệu mọi thứ. Không có lý do gì để đặt bất kỳ gánh nặng nào cho vợ ta!

“Nhưng em… muốn cùng chàng gánh gánh nặng đó.” Max gấp gáp can thiệp. "Em không muốn trở thành gánh nặng. Em sẽ làm điều đó... như công chúa đề nghị."

Riftan nghiến chặt hàm. Cảm xúc mà chàng hầu như không che giấu trước đây đã hoàn toàn được giải phóng, và nàng có thể cảm nhận được sự ớn lạnh từ hơi thở tỏa ra từ chàng, nhưng nàng không thể co mình lại.

"Khi còn ở lâu đài Calypse... Em cũng đã từng là một nhà trị liệu. Nó không khác biệt gì mấy. Em sẽ không bao giờ lạm dụng nó... Vì vậy, hãy cân nhắc và đừng chỉ phản đối. Em thực sự có thể làm tốt."

Nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt nàng ấy, toàn bộ khuôn mặt của Riftan trở nên cứng đờ, và đôi mắt trở nên thâm quầng.

"Được thôi. Hãy làm những gì nàng muốn." Chàng nói bằng một giọng lạnh lùng. "Dù ta không đồng ý thế nào thì nàng vẫn sẽ làm. Thay vì bị đâm một lần nữa, tốt hơn hết là để mắt đến ai đó trong tầm mắt của nàng."

Max bối rối lùi lại, vai nàng cong lên trước giọng điệu gay gắt của chàng. Chàng nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi quay lưng bỏ đi. "Ta sẽ cử người hộ tống nàng ngay lập tức. Nàng đừng cố từ chối."

Sau khi Riftan bỏ đi, Max vội vàng đuổi theo nhưng công chúa Agnes đã can ngăn. "Hãy để ngài ấy đi cho đến khi cái đầu của ngài ấy nguội lại. Ngài ấy tuy cộc cằn, nhưng là một người lý trí. Khi đầu óc minh mẫn, ngài ấy sẽ nhận ra rằng mọi thứ chúng ta làm là vì điều tốt nhất."

"Nhưng nhưng..."

“Riftan đang bảo vệ nàng quá mức một cách vô lý. Ngài ta giống như một đứa trẻ sáu tuổi ngông cuồng vậy.” Công chúa lộ ra vẻ mặt không vui. "Nếu Maximillian hài lòng với việc bị đối xử theo cách này, điều đó không thành vấn đề. Nếu không, chỉ cần cho ngài ấy biết rằng nàng có mong muốn của riêng của mình."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui