Dưới Bóng Cây Sồi

Epilogue – Góc nhìn của Hebaron

Chỉ trong vòng có một vài tuần, thời tiết không biết vì sao mà đã dần trở nên ấm áp. Hebaron thở dài thườn thượt khi ngồi bên cửa sổ phòng nghỉ và nhìn ra cánh đồng, nơi ánh nắng chói chang đang chiếu xuống. Gió vẫn lạnh, nhưng ánh nắng đã rực rỡ vô cùng. Mùa nước đổ cuối cùng cũng đã đến.

Khi lượng khách tham quan tăng lên, Anatol sẽ trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Các thương gia từ lục địa phía Nam vào cảng với đủ loại hàng hóa quý hiếm, và các thương gia từ lục địa phía Tây bắt đầu đổ về Anatol để mua hàng hóa mà họ mang theo. Tuy nhiên, sự thịnh vượng rực rỡ dường như không còn tồn tại trong Lâu đài Calypse nữa. Bầu không khí trong lâu đài đã giảm sút rất nghiêm trọng trong vài tuần vừa qua.

“Cậu đang làm cái gì vậy? Còn chưa đi chuẩn bị nữa sao?”

Hebaron, người đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ của chính mình, quay đầu lại. Uslin Rikaido đang đi xuống từng bậc cầu thang với một bộ áo giáp hoàn hảo không tì vết. Anh ta hoài nghi, nhìn lên nhìn xuống chiếc áo choàng màu xanh đậm không tì vết của mình, áo giáp của anh ta luôn sáng bóng không hề có một vết nhơ, như là nó đang thể hiện rất rõ thái độ nghiêm nghị và nguyên thủy của anh ta vậy, và chiếc áo khoác của anh ta thì luôn sạch sẽ như mới. Đôi mắt của Hebaron nheo lại, như đang suy nghĩ và tiên đoán rằng, nếu như các hầu gái mà bị lung lay bởi khuôn mặt sạch sẽ này của anh ta, thì dần dà, anh cũng sẽ bị phân biệt đối xử cho mà coi.

Uslin ném cho anh một cái liếc mắt và khẽ chau mày. “Này, cậu không nghe tôi nói là cậu nên đi chuẩn bị đi à?”

Hebaron đứng dậy và lầm bầm với vẻ mặt khó chịu. Đúng lúc đó, Lombardo và Gabel Laxion mở cửa và bước vào trong.

“Ngài Nirta, Phu nhân Calypse nói phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

“Đã xong rồi sao?”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía cánh cổng của toà lâu đài và chau mày lại. Hai toa tàu đầy hành lý đã được xếp sẵn. Nhìn vào nó, anh nhận ra một điều rằng, người ấy đã thực sự rời khỏi nơi đó rồi. Anh chớp mắt một cách khó hiểu và Uslin thì gầm lên với anh như thể sự kiên nhẫn của anh ta đã cạn kiệt hết rồi vậy.

“Cậu định sẽ khiến cho Phu nhân Calypse phải đợi sao? Nếu như cậu còn chưa định đi bây giờ, thì cứ ở yên đây luôn đi.”

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị và xuống đó sớm thôi.”

Anh càu nhàu và đi lên cầu thang với tốc độ rất nhanh chóng, và cũng rất không phù hợp với kích thước nhỏ con của mình. Anh khịt mũi trước thái độ bất thường của Uslin, thứ khiến anh thật sự rất bất ngờ luôn đấy. Ai mà có thể biết được rằng sẽ có một sự thay đổi trong lập trường của anh ta chứ? Hebaron, người mặc áo giáp với kỹ năng nhanh nhẹn, mỉm cười cay đắng. Không phải là anh không hiểu sự thay đổi của mình, anh cũng dần dà cảm thấy rất có thiện cảm với vị tiểu phu nhân đấy mà. Hơn nữa, chẳng phải là Uslin đã tận mắt chứng kiến một sự việc đáng tiếc một cách khủng khiếp khi anh ta với cô ấy cùng đi đến Lâu đài Croix sao? Chắc chuyện đó cũng phải đau lòng lắm.

Không chỉ có mình anh, Elliott cũng khá sốc, vào thời điểm tuyên chiến với Công tước xứ Croix, anh ta là người ủng hộ chiến tranh quyết liệt hơn bất kỳ ai khác. Anh ấy chưa nghe được lời giải thích chi tiết về những gì đã xảy ra, nhưng dựa trên phản ứng của họ, nó hẳn là khá gay gắt. Đột nhiên, anh không thể chịu đựng được sự tức giận trong lòng mà anh đang kìm nén nữa, và rồi anh đập mạnh chiếc áo choàng của mình xuống đất.

Croix, khi anh nghĩ về tên khốn chết tiệt đó, hàng ngàn ngọn lửa như bùng lên từ bên trong cơ thể của anh. Anh hung hăng hất tóc về phía sau. Trái tim anh chùng xuống khi khuôn mặt vô cảm của Chỉ huy của bọn họ hiện ra trong tâm trí anh. Anh ngồi lại xuống chiếc ghế và thở dài thườn thượt. Khi anh nghe tin Phu nhân Calypse quyết định đến Tháp Thế giới, anh đã nghĩ rằng Chỉ huy sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra đâu. Tuy nhiên, như phá vỡ sự mong đợi của tất cả mọi người, Lãnh chúa lại cho phép cô rời đi. Không dừng lại ở đó, ngài ấy lại còn bắt đầu trung thành hoàn thành nhiệm vụ của một Chỉ huy Hiệp sĩ và nhiệm vụ của chính mình dưới tư cách là một Lãnh chúa, điều mà anh đã bỏ bê trong một khoảng thời gian rồi. Thoạt nhìn thì, mọi thứ dường như đang ở đúng với vị trí mà nó nên ở. Tuy nhiên, Hebaron không khỏi lo lắng trước vẻ ngoài bình tĩnh bất thường của Riftan. Chỉ huy luôn có những phản ứng rất khó lường mỗi khi nhắc đến Maximilian Calypse.

“Chết tiệt, đúng là chẳng có tác dụng gì khi lo lắng về chuyện đó ở thời điểm này…”

Anh mặc một chiếc áo choàng màu xanh, với hoạ tiết một con rồng trắng trên áo giáp, tặc lưỡi lo lắng. Sau khi trang bị vũ khí xong xuôi, khi anh vừa bước ra, Uslin nhìn anh bằng một ánh mắt đầy khó chịu.

“Cậu còn định trì hoãn chúng tôi trong bao lâu nữa đây hả! Cậu định sẽ rời đi sau khi mặt trời mọc đấy à?”

“Đừng có cằn nhằn tôi nữa. Cậu là vợ tôi đấy à?”

Biểu cảm của Uslin cứ như thể là anh ta còn muốn mắng Hebaron thêm một vài câu nữa vậy, nhưng rồi sau đó, anh ta nhanh chóng quay lại vị trí cũ, giống như là anh ta cũng chẳng muốn tốn thời gian giải quyết chuyện lặt vặt với anh nữa.

Hebaron hỏi, đuổi theo anh ta ở phía sau. “Nhân tiện thì… cậu đã gửi lời xin lỗi đến phu nhân một cách trang trọng chưa đấy hả?”

Anh ta trả lời rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Hebaron mỉa mai nói, khoanh tay sau đầu.

“Cậu chỉ đang tìm cho bản thân một cái cớ thôi. Cậu trông chẳng khác gì mấy đứa nhóc nhóc hay lém lỉnh và quậy phá cả.”

Uslin ngậm chặt miệng lại, giống như là anh ta cũng không nói nên lời, quả là một trường hợp hiếm hoi đấy chứ. Hebaron bật cười khi nhìn anh ta bước đi nhanh chóng với vẻ mặt bực bội như vậy. Thật là thú vị khi thấy Uslin nhìn vào mắt của người phụ nữ nhỏ bé ấy với vẻ mặt khó chịu như vậy mà.

“Đừng có mà trì trệ chuyện này thêm nữa và hãy làm trước khi cô ấy rời đi trong ngày hôm nay đi. Nếu như cậu bỏ qua và đánh mất một cơ hội, thì điều đó sẽ mãi mãi trở thành một cảm giác cực kỳ phiền hà tồn tại trong lồng ngực của cậu đó.”

Uslin lườm anh như thể anh ta không thèm quan tâm đến những gì anh nói, rồi quay đầu lại. Hebaron ung dung theo sau anh ta trong khi Uslin hành quân một cách hết sức kín kẽ. Sau khi cả hai đi qua lối vào, anh nhìn thấy những người hầu đang tụ tập lại ở đại sảnh. Trong đám người ở đó, anh có thể dễ dàng tìm thấy một người phụ nữ với mái tóc đỏ sẫm màu gụ: Maximilian Calypse đang lấy một thứ gì đó từ một vị pháp sư già, người đã trở thành thành viên của Lâu đài Calypse vào năm ngoái. Nó trông khá giống với một chiếc túi thảo mộc.

“Đây là một loại thuốc rất hữu hiệu để chữa bệnh cảm cúm. Loại thảo mộc này sẽ giúp bổ sung sức mạnh phép thuật. Các loại thuốc ở trong chiếc lọ này giúp giảm chóng mặt và đau đầu. Và đây là…”

Cô đang rất chăm chú lắng nghe những mô tả và dặn dò của vị pháp sư già, và khi mà những lời dặn cứ tuôn ra và tuôn ra mà không hề có bất kỳ sự thay đổi nào trong giọng nói hết, nhưng Hebaron đã quan sát thấy rằng, thỉnh thoảng, cô sẽ chuyển mắt sang một hướng khác như để tìm một người nào đó. Một tiếng thở dài não nề thoát ra.

“Xin lỗi vì đã để Người phải chờ đợi.”

Uslin bước đến gần cô và cúi chào một cách lịch sự và trang trọng. Sau đó, Maximilian Calypse quay đầu lại và cười rất rạng rỡ.

“Đ-Đừng có lo về chuyện đó. Ta vẫn đang… chào tạm biệt tất cả mọi người ở đây mà.”

Hebaron chợt có một biểu cảm rất bối rối, nó xuất hiện trên gương mặt của anh. Khi anh nhìn thấy được rằng cô như đang che giấu nỗi đau của mình, anh cảm thấy chính mình đang làm một điều gì đó rất khủng khiếp vậy. Cô ấy nhìn ra phía sau bọn họ và ngập ngừng hỏi.

“N-Nhân tiện thì… Riftan…”

“Chỉ huy… có một vấn đề khẩn cấp và ngài ấy phải ra ngoài để giải quyết rồi. Nhưng ngài ấy vẫn yêu cầu chúng tôi đưa phu nhân ra đến bến cảng một cách an toàn ạ.”

Nụ cười vẫn còn vương trên khuôn miệng của cô từ nãy đến giờ bỗng sụp đổ một cách chán nản. Nhìn thấy những bóng đen buồn bã dần phủ lên đôi mắt to tròn, màu xám của cô, Hebaron thầm nguyền rủa Chỉ huy. Sau đó, cô ấy lại nói chuyện một cách vui vẻ, mà thật ra nghe có vẻ rất mất tự nhiên, như thể đang cố gắng che giấu sự thất vọng của mình.

“V-Vậy thì… chúng ta nên đi ra cảng thôi. Công chúa… đang đợi chúng ta ở đó rồi đấy.”

“C-Chờ một chút!”

Khi cô vừa định lên xe ngựa, thì bỗng từ xa vọng tới một giọng nói rất lớn. Hebaron ngẩng đầu lên. Yulysion và Garrow, trong bộ đồng phục huấn luyện, lao ra từ sân tập. Khi những người hầu nhanh chóng tránh sang một bên, Yulysion chạy thẳng về phía của Maximilian.

“Chúng – chúng tôi cũng muốn chào tạm biệt Người…” Anh ấy hít thở một hơi thật sâu, và rồi chìa ra một bàn tay đầy hoa dại về phía của cô.

“Chúng tôi đã đi tìm khắp mọi nơi ở trên khắp những ngọn núi kia rồi… Thời tiết vẫn còn rất lạnh, nên chúng tôi chỉ có thể tìm thấy những bông hoa bé xíu này thôi. Đây đúng là một món quà tầm thường mà, nhưng Người sẽ nhận chúng chứ?”

Maximilian, chớp mắt nhìn xa xăm, cẩn thận nhận những bông hoa ấy. Chỉ sau đó thì Yulysion mới nở một nụ cười ở trên môi. Người thanh niên ấy, người đã trưởng thành rất nhiều trong những tháng vừa qua, nói chuyện với một vẻ mặt thanh thản và hào hiệp.

“Người phải trở về an toàn đấy.”

“C… cảm ơn. Yulysion cũng phải… chăm sóc bản thân anh ấy cho thật tốt đấy.”

“Phu nhân cũng vậy nhé, hãy giữ gìn và chăm sóc sức khoẻ thật tốt.”

Garrow cũng gửi lời chúc cô khỏe mạnh. Sau khi mỉm cười và chào tạm biệt tất cả mọi người, cô bước lên xe ngựa. Hai mươi hiệp sĩ phụ trách việc hộ tống, bao gồm cả Hebaron và Uslin, cũng đồng loạt lên ngựa. Hebaron tiến đến gần chiếc xe ngựa và Uslin thì dẫn đầu. Sau khi kiểm tra các hàng ngũ bằng đôi mắt nhạy bén của mình, anh ta ra hiệu cho bọn họ bắt đầu chuyến đi. Sau đó, cây cầu dẫn đến con hào được hạ xuống. Họ băng qua cầu một cách chậm rãi, vây quanh cỗ xe từ bên này sang bên kia.

Khi họ ngay lập tức xuống đồi và đến được ngôi làng, mọi người đang tụ tập ở cả bên trái và bên phải con đường để xem các hiệp sĩ. Hebaron, người đang lặng lẽ dắt ngựa đi giữa bọn họ, nhìn vào cửa sổ xe ngựa. Qua tấm rèm cửa được hé mở, anh nhìn thấy đôi vai gầy đang rũ xuống một cách chán nản. Mái tóc dài thắt bím có vẻ hơi nặng đang nằm trên gáy. Cảm giác tội lỗi đè nặng trong lồng ngực, khiến một góc trong trái tim của anh cảm thấy thật khó chịu. Không ai khác cả, chính anh là người đã thông báo cho cô ấy về tình hình của Chỉ huy và yêu cầu cô ấy làm chứng.

Anh xoa xoa thái dương đau nhức của mình, nhớ lại cơn giận dữ như muốn bùng cháy của Riftan. Đối với ngài ấy, dường như mọi chuyện sẽ tốt hơn khi được bộc lộ cơn thịnh nộ của mình như ngài ấy vẫn hay thường làm, có vẻ như việc ngài ấy giữ mọi cảm xúc của mình được nhốt chặt ở bên trong thì sẽ hơi bấp bênh hơn. Anh không biết cô đã nói gì để thuyết phục Chỉ huy, nhưng rõ ràng là ngài ấy không hề chấp nhận chuyện này mà không có hậu quả nào để lại. Mỗi lần vào đại sảnh, anh lúc nào cũng nghe thấy đám người hầu lo lắng cho Lãnh chúa và Phu nhân của bọn họ cả.

“Đừng có nói với tôi… rằng ngài ấy thậm chí còn không có kế hoạch để tiễn phu nhân đi đấy chứ…”

Anh cảm thấy rất hối hận vì đã không cưỡng cầu ngài ấy, nhưng đứng trước mặt ngài, người lúc nào cũng lạnh như băng như thể ngài ấy đã mất hết cảm xúc rồi vậy, ai mà lại dám nói cái tên Maximilian Calypse để cho ngài ấy nghe được chứ? Sau khi được biết rằng, phu nhân đã quyết định đi đến Tháp Thế giới, các hiệp sĩ đã hành động cực kỳ thận trọng trước mặt Riftan. Bây giờ, không một ai biết cô ấy có ý nghĩa như thế nào với anh hết.

“Giọng hát đang cất lên đó…”

Hebaron, người đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình, quay đầu sang phía mà giọng nói nhẹ nhàng kia đột nhiên vang lên. Maximilian Calypse ngây người, nhìn ra cửa sổ. Bây giờ, bọn họ đang đi qua quảng trường, đi về phía ngoại ô thành phố, và bên phải con đường rộng rãi là một ngọn đồi thoai thoải, nơi có những con cừu đang ung dung gặm cỏ. Như cô mới nói, giai điệu của Vielle vang lên nghe hơi mờ nhạt từ phía trên của ngọn đồi.

“Có vẻ như là bọn họ đang tập luyện cho lễ hội mùa xuân đấy.”

Đột nhiên, Ruth đến bên cạnh xe ngựa và cất tiếng nói. “Vì sắp tới sẽ có rất nhiều du khách tham quan đến từ rất nhiều nơi và nhiều hơn bao giờ hết, nên bọn họ có vẻ như là đang bỏ rất nhiều công sức để chuẩn bị cho từng chi tiết nhỏ nhất của lễ hội mùa xuân đấy ạ. Rất nhiều tiếng hát có thể được nghe thấy mỗi ngày ở khắp nơi trên thị trấn luôn.”

“… Ta hiểu rồi.”

Trên môi cô bỗng xuất hiện một nụ cười chứa đầy nỗi cay đắng. Người phụ nữ ấy, nhìn lên ngọn đồi, nơi mà ánh sáng xanh của bình minh đã bắt đầu chiếu, với một đôi mắt hơi lim dim, lại quay đầu và nhìn lại lần nữa. Họ bước qua cánh cổng trong một sự im lặng đến nặng nề. Sau một quãng thời gian, con đường rộng lớn từng là tâm điểm của công việc gây ra rất nhiều rắc rối vào năm ngoái của bọn họ, đã lộ ra trước mắt. Sau khi đi được một tiếng rưỡi, cảnh đẹp của biển đã hiện ra ngay dưới ngọn đồi thoai thoải đằng kia. Những con tàu khổng lồ từ phía Nam xếp thành hàng dài trên bến tàu rộng lớn, và một số tòa nhà nhiều tầng khổng lồ sừng sững nằm dọc theo bến cảng. Sau đó, họ đi xe ngựa thẳng đến đó.

Sau đó, Công chúa Agnes chạy giữa một đám công nhân đang bận rộn chuẩn bị, dọc theo bến tàu để chở hàng.

“Cuối cùng thì ngươi cũng ở đây rồi! Ta đã nghĩ chuyện này sẽ mất khá nhiều thời gian của ngươi đấy, vì bà ấy đã thay đổi ý định rồi, và ta thì bữa giờ không được nghỉ ngơi gì cả.”

Uslin nhảy xuống ngựa và cúi đầu chào lịch sự. “Xin lỗi vì đã để Người phải chờ đợi. Chúng tôi mất nhiều thời gian để chuẩn bị mọi thứ hơn là chúng tôi đã nghĩ.”

“Không cần lo lắng. Chúng ta cũng đang chuyển hành lý lên thôi.” Công chúa nói, chỉ vào con tàu được treo lá cờ của gia đình Hoàng gia Wheddon, đang đậu giữa những con tàu được xếp thành một hàng dài ở trên biển. Trước mặt họ, các hiệp sĩ hoàng gia và pháp sư, những người đã được tập trung lại để hộ tống Công chúa, đang chờ đợi. “Khâu chuẩn bị để khởi hành cũng vừa mới hoàn thành rồi. Ngươi có thể lên tàu được rồi đấy.”

Hebaron nhảy xuống ngựa và đỡ Maximilian bước ra khỏi xe ngựa. Cô ấy nhìn con tàu khổng lồ bằng đôi mắt xám nhạt. Công chúa Agnes đến bên cô và nhẹ nhàng nói.

“Chỉ có những người được phép vào Nornui mới có thể lên tàu. Vì vậy, bắt đầu từ bây giờ, các Hiệp sĩ Hoàng gia sẽ hộ tống Maximilian. Tất nhiên, ta cũng sẽ đi với ngươi. Ta sẽ ở trên đảo trong khoảng một tháng. Ta cũng đã quyết định sẽ giúp Maximilian điều chỉnh sao cho thích nghi nhanh nhất với cuộc sống mới của cô ấy ở Tháp Thế giới rồi.”

Một dấu hiệu như sự nhẹ nhõm khẽ xuất hiện thoáng qua trên khuôn mặt của Max. Sau đó, Hebaron mới nhận ra rằng cô ấy sẽ khó chịu như thế nào khi đến một nơi xa lạ như vậy chứ.

“Nếu Người làm ch-chuyện ấy… ta thật sự rất trân trọng điều này.”

“Đừng có lo lắng nhiều quá. Tháp Thế giới là nơi an toàn nhất và thú vị nhất, hơn tất thảy những nơi khác trên khắp thế giới, đối với một pháp sư đấy. Ngươi sẽ quen với nó nhanh thôi.”

Công chúa vui vẻ nói và gật đầu với các công nhân. Khi họ chất hành lý từ toa xe xong xuôi, cô nói lời tạm biệt với các hiệp sĩ.

“Cảm ơn… vì t-tất cả mọi thứ. Mọi người, bảo trọng và phải khoẻ mạnh nhé.”

“Tôi cũng chúc cho Phu nhân thật nhiều sức khoẻ. Chúc Người lên đường an toàn.”

Hebaron xấu hổ nói và gãi gãi má, và các hiệp sĩ khác cũng từng người một chào tạm biệt cô. Uslin, người đang im lặng quan sát, cuối cùng cũng mở miệng.

“Tôi xin lỗi… vì tất cả mọi thứ.” Trước lời xin lỗi rất đỗi đột ngột này, Max tỏ ra hơi bối rối. Uslin thì từ từ cúi đầu xuống. “Tôi muốn xin lỗi vì đã rất thô lỗ trong suốt khoảng thời gian vừa qua.”

“Chuyện đó k-không sao mà. Ta… không để bụng chuyện đó đâu.” Cô giật mình xua tay. Uslin nói với một nụ cười cay đắng.

“Hãy trở về càng sớm càng tốt nhé. Chỉ huy của chúng tôi rất cần phu nhân của ngài ấy.”

Đột nhiên, nụ cười biến mất trên khuôn mặt của cô, và anh đã nghĩ rằng, cô có thể sẽ bật khóc nức nở, nhưng không ngờ, một giọng nói bình tĩnh vang lên từ cô.

“Làm ơn, hãy chăm sóc tốt cho… Riftan. Đừng để chàng ấy làm chuyện gì bướng bỉnh… Làm ơn, hãy trông chừng chàng ấy nhé.”

“Đừng lo về Ngài Calypse. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh ngài ấy, la mắng ngài ấy một cách chăm chỉ ạ.”

Ruth, người mặc một chiếc áo choàng kéo cao đến tận mũi, bất ngờ xen vào cuộc trò chuyện này. Anh ta tỏ ra khá khó chịu trước sự chứng kiến của các Pháp sư Hoàng gia, nhưng anh ta vẫn bước đến chỗ cô và ném cho cô một thứ gì đó.

“Đây chính là hòn đá năng lượng đắt đỏ nhất mà tôi sở hữu đó. Làm ơn hãy giữ nó đi. Có thể nó sẽ có tác dụng đó.”

“C-Cảm ơn. Trong thời gian đó. Ta đã nợ ngươi… rất nhiều, về tất cả mọi thứ.”

“Cảm ơn vì đã được Người công nhận như vậy.”

Các pháp sư khác với vẻ mặt buồn bã, ngập ngừng một chút, vụng về gãi gãi sau đầu. Anh thở dài thườn thượt và rặn ra từng chữ như thể anh đang phải vừa ho vừa nói từng lời với cô.

“Làm ơn, hãy bảo trọng và quay về nhé.”

“Đừng lo lắng. Ta sẽ bảo trọng mà… và sẽ quay về.”

Cô đứng thẳng người và đột nhiên, anh lại nghĩ ngay đến hình ảnh lần đầu tiên khi anh nhìn thấy cô. Đôi bờ vai khom người một cách lo lắng, khuôn mặt tái nhợt và khiếp sợ, và đôi mắt mong manh sống động dường như nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. Anh tự hỏi rằng, liệu cô gái mong manh như pha lê ấy có thực sự chính là người phụ nữ đang đứng trước mặt anh lúc này hay không nữa.

Cô mỉm cười và ngẩng đầu nhìn lên, rồi leo lên thuyền. Ánh nắng gay gắt chiếu vào mái tóc đỏ rực của cô. Khi anh nghĩ đến cô gái đó, người mà đã bày cho anh cách dùng phép thuật để chữa bệnh, và rằng anh sẽ không còn được nhìn thấy cô ấy lang thang khắp nơi trong một khoảng thời gian sắp tới nữa, một góc trong trái tim của anh cảm thấy thật trống rỗng. Anh vươn đầu qua lan can và vẫy tay một cái về phía người phụ nữ cũng đang vẫy vẫy cánh tay của mình. Không lâu sau, con tàu bắt đầu di chuyển chậm rãi ra khỏi bến. Họ đứng yên cho đến khi chiếc thuyền nhỏ dần và bóng dáng cô cũng dần trở nên vô hình.

Đúng lúc đó, đột nhiên sau lưng anh vang lên một tiếng móng ngựa đang va chạm liên tục vào mặt đất. Họ ngay lập tức đặt tay lên cán kiếm và quay người lại gần như cùng một lúc. Người đàn ông nhảy qua bến ngay trong một phát một, và hình như có một ai đó đang chạy với tốc độ rất kinh hoàng.

Hebaron, vừa nhận ra đó là Riftan, anh vừa nhanh nhẹn tóm lấy anh ta mà không cần suy nghĩ. Riftan lắc lắc cánh tay và cố gắng nhảy xuống biển như một kẻ lên cơn điên vậy. Các hiệp sĩ khác, những người đứng như trời trồng, không thể cử động được với vẻ mặt hết sức kinh hãi, cũng nhanh chóng lao về phía anh ta ngay lập tức. Riftan náo loạn nổi điên như một con dã thú đang bị xiềng xích kìm chặt.

“Bỏ ta ra!”

“Chết tiệt, ngài bị điên rồi sao!?”

“Ta đã nói là thả ta ra!”

Anh đã chiến đấu một cách rất dữ dội. Anh ấy mạnh đến nỗi bọn họ cũng không thể xử lý được, mặc dù có đến tận bốn người đang giữ chặt anh lại. Hebaron nguyền rủa và ném anh cái phịch xuống đất.

“Dừng lại đi! Bây giờ ngài định sẽ làm cái gì chứ? Kể cả khi ngài có là một Chỉ huy đi nữa, thì ngài cũng không thể đuổi theo cô ấy được đâu!”

Riftan đập mạnh vào ngực mình và thở dốc hổn hển. Đôi mắt anh run rẩy dữ dội khi nhìn con tàu ngày càng nhỏ lại, bộ dạng anh hoàn toàn biến sắc đến nhợt nhạt. Hebaron nín thở. Như thể một con đập bị sập đổ vậy, cơ thể anh bất lực ngã về phía trước.

Anh nghe một giọng nói yếu ớt vang lên. “… Đó là lời nói dối.”

Vài giọt nước từ từ rơi xuống đất. Hebaron, người vẫn đang kiềm chế và giữ chặt anh từ nãy đến giờ, chớp mắt gần như liên tục trong sự bất ngờ. Riftan dường như cũng không biết rằng, bản thân anh ấy thậm chí còn đang khóc nữa cơ. Anh lẩm bẩm với một vẻ mặt rất đau buồn.

“Rằng ta sẽ không đợi cô ấy… Đó là một lời nói dối.”

Nhìn vào bờ vai như đang run lên không ngừng của anh, không một ai dám hé nửa lời. Tiếng sóng êm đềm vọng lại như xuyên qua đầu tất cả mọi người. Riftan nhìn biển động ở ngoài kia với đôi mắt đầy khao khát, rồi khuôn mặt anh từ từ biến dạng. Con tàu thì cứ khuất dần, khuất dần ngoài phía đường chân trời mờ ảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui