Max cảm nhận được cả tiếng tim đập từ Riftan, cằm chàng tựa vào mái tốc rối của nàng trong khi cánh tay lại kôm trọn quanh người nàng.
Nàng bỗng nảy ra một suy nghĩ kì lạ: rằng chàng làm vậy vì sợ nàng bị lạnh, nàng hé mắt nhìn chàng, không biết phải làm sao.
Đúng như lời chàng nói, chẳng ai chú ý đến sự thân mật của hai người; có thể họ giả vờ như không thấy.
Nhưng, da mặt Max không đủ dày để nằm gần một người đàn ông đến vậy….
ngay cả đó có là chồng nàng.
Nàng cố lựa lời nói thích hợp, sợ chàng lại nổi điên.
“E-em không sao đâu, ý,ý em là…chàng nằm dịch ra chút…”
“Ngài đang làm phiền cô ấy đấy.
Tự trọng tý đi.”
Max ngẩng đầu lên trước giọng nói đột ngột chen vào.
Cái này không phải là chen ngang bình thường đâu, mà là việc một cấp dưới dám mắng thẳng mặt Riftan, người được tôn làm chỉ huy của họ.
Nàng thấy đó là một chàng trai trẻ dáng người mảnh khảnh, trông có vẻ mới đôi mươi, đang cầm đèn đứng cách đó ba bốn bước.
“Đừng làm ồn nữa, Ruth.
Đi ra đi.” Riftan thở dài, như sắp mất khiến nhẫn.
Không bối rối trước phản ứng lạnh lùng của chỉ huy, Ruth đáp lại cực ngầu.
“Ngài cứ gầm gừ như mọi rợ thế đến bao giờ nữa hả.
Tôi không quầy rầy hai người đâu, nên thôi làm trò đi.”
Max tròn mắt trước lời nói táo tợn như thế.
Chàng trai không ngừng cà khịa Riftan bắt gặp ánh mắt của nàng, tầm mắt cậu liền quay về phía Max.
Như thể bị bắt gặp đang làm chuyện khiếm nhã, Max vội bật dậy.
Như dính chặt vào nhau, Riftan cũng theo nàng, miễn cưỡng ngồi dậy.
“Thế có chuyện gì?” cuối cùng chàng nói, với giọng điệu nhẹ hơn trước.
“Tôi mang theo cái này,” chàng trai giơ đèn lên, “vì tôi nghĩ chắc sẽ thấy lạnh đấy.” dù không nói cho ‘ai’, nhưng rõ ràng là anh chàng đang muốn nói với Max.
Rồi cậu thò tay vào chiếc túi bên hông, lục lọi một lúc trước khi nhấc lên.
Một viên đá nhỏ phát ra ánh sáng dịu nhẹ giữa lòng bàn tay.
Nhìn vào nó, Max thấy một cảm giác bình yên đang phủ lên người mình.
Ánh sáng càng rõ hơn khi người đàn ông bước đến.
“Đá lửa đấy.
Là ma thuật giúp sưởi ấm.
Đây, cầm lấy và để gần phu nhân.” Cậu nói.
Max bỗng thấy bối rối, “T-tôi á…Ngài, đây là cho tôi á?”
Nàng không khỏi kinh ngạc trước sự tử tế bất ngờ này, khiến anh chàng nhướng mày nói.
“Còn ai nữa? Mấy người ở đây toàn đàn ông khỏe mạnh thậm chí còn từng cởi trần giữa sương giá nữa kìa.” Cậu nói một cách bất cần, không quan tâm nàng có nhận ra ý của cậu không.
Rồi cậu lại giải thích, “Nhưng phu nhân thì khác.
Trông người như sắp không chịu nổi ý…Dù sao thì, tôi cũng sẽ chịu trận nếu để phu nhân bị cảm lạnh ở đây.
Cứ nghĩ đây là để đề phòng đi.”
Khi biết nàng là một gánh nặng, Max không nói gì cầm viên đá bằng cả hai tay.
Vừa cầm lên, một sự ấm áp dịu nhẹ bao bọc quanh cơ thể nàng, đúng như anh chàng giải thích.
Tò mò nhìn viên đá, nàng mới nhận ra mình vẫn chưa cảm ơn ý tốt của anh.
Nàng luống cuống ngẩng đầu lên.
“Cả-cảm ơn…H-hiệp, hiệp sĩ Ruth.”
Vẻ mặt lầm lì của anh dần dịu đi trước tiếng cảm ơn nhỏ nhẹ.
“Tôi là một pháp sư, không phải hiệp sĩ.
Phu nhân có thể gọi tôi là Ruth,” cậu nói.
Chàng trai quay đi và trở về chỗ của mình, như đã làm xong mục đích.
Riftan, người im lặng quan sát màn nói chuyện giữa hai người, nằm xuống và kéo nàng về phía chàng.
Max run lên trước cái chạm của chàng và ngượng nghịu.
Max có thể cảm nhận được cái ôm của chàng run rẩy cùng xấu hổ.
“Nàng mệt rồi.” Chàng cất lời.
“Đi ngủ thôi.
Ngày mai chúng ta sẽ rời đi ngay khi những tia nắng đầu tiên ló dạng.”
Nói rồi Riftan với tay thổi tắt ánh sáng từ ngọn đèn dầu bên cạnh.
Như thể các hiệp sĩ khác cũng đang đợi chàng, ánh sáng trong phòng lần lượt tắt như hàng quân đô-mi-nô, cả căn phòng chìm trong bóng tối mịt mờ.
Max, khó khăn vặn vẹo trong vòng tay chàng, không thể chịu nổi sự mệt mỏi khủng khiếp mà nhắm mắt lại.
Tiếng trống ngực vững chãi gần má nàng như âm thanh của lời ru.
Ngay lập tức, nỗi lo lắng khi ngủ chung với nhiều người biến mất, thay vào đó chỉ còn lại một giấc ngủ sâu.
***
Sáng hôm sau, vẻ hoang sơ của ngôi làng đêm qua đã biến mất, thay vào đó là vẻ rực sáng đầy sức sống.
Trước mắt mọi người, khung cảnh tuyệt đẹp của núi rừng Yudical bên ngoài dãy nhà hiện ra phía sau.
Cánh đồng lúa mì vàng bát ngát trải dài trước mắt nàng, dập dềnh như những cơn sóng biển trong một buổi sáng thanh bình.
Max rời khỏi nhà kho, ra nguồn suối gần đấy rửa mặt.
Vào sáng sớm, làn nước lạnh khiến tay nàng suýt tê cứng người.
Nàng thấm nước lên mái tóc dài, rối như tơ vò của mình, làn gió mát lạnh hôn lên gương mặt ướt đẫm của nàng, cơn gió nhẹ khiến nàng lạnh cả sống lưng.
Tìm mãi mà chẳng có gì để chải, Max quay trở lại nhà kho, lấy tay áo cẩn thận lau đi giọt nước còn trên mặt.
Nàng thấy các hiệp sĩ đã tập hợp đầy đủ trước cửa xe ngựa chờ nàng trở lại, sẵn sàng khởi hành.
Riftan là người đầu tiên nhìn thấy nàng, “Này, đừng đi đâu một mình chứ.”
“Em-em xin lỗi.” Trước giọng nói nghiêm khắc của chàng, nàng cúi thấp đầu và chạy nhanh về phía trước.
Riftan bế nàng lên xe, mặt chàng vẫn nhăn lại, như còn giảng giải tiếp cho nàng.
Đúng như dự đoán, chàng nói thêm, “Đừng làm như đây là nhà mình.
Nhiều quái thú trú ngụ ở rừng Yudical lắm.”
Max run lên, nhớ lại sinh vật khủng khiếp mà nàng gặp trong ngày đầu tiên.
Tuy nhiên, chính sự vô dụng của nàng trước sự tấn công ấy mới làm nàng run sợ.
“Dạ-dạ vâng, em sẽ cẩn thận ạ.”.