Dưới Bóng Cây Sồi

"Chúng ta không có nhiều thời gian, vì vậy chúng ta nên bắt đầu vào sáng sớm."

Elliot nhìn nàng và Ruth với vẻ quan tâm.

"Hai người ổn chứ?"

"Chỉ vì chúng tôi không ổn không có nghĩa là tất cả sẽ quay về."

Ruth chọc vào ngọn lửa với một xiên dài và nói thẳng.

"Chúng ta phải quyết định sống hay chết, phải không?"

Elliot cười khổ. Họ nhanh chóng làm món cháo bánh mì, ăn và rồi đi ngủ. Vì họ chỉ mang theo một chiếc lều nhỏ để giảm trọng lượng nên cả bốn người còn lại phải ngủ gần nhau trong một không gian chật chội, trừ một người đứng canh.

Nàng hơi khó xử khi phải nằm ở một nơi chỉ toàn đàn ông, vì nàng đã ngủ với Sidina suốt thời gian qua, nhưng Max vẫn yên vị trong góc lều với vẻ vô tư vì biết rằng nàng không cần phải nằm ngủ bên ngoài trời.

Ruth nằm bên cạnh nàng, quấn chăn quanh người như một con nhộng, và các hiệp sĩ nằm cạnh anh ta và quay lưng về phía nàng. Max thò mặt ra khỏi chăn và dụi mắt.

Không khí khá ấm áp nhờ viên hỏa thạch treo trên trần, nhưng vẫn không đủ để chặn hoàn toàn luồng khí lạnh từ mặt đất. Nàng cuộn mình trong chiếc túi ngủ và lắng nghe tiếng gió rít. Thật kỳ lạ, nàng không thể ngủ được mặc dù nàng không còn tí sức để nhấc ngón tay của mình lên.

Riftan bây giờ đang làm gì? Họ sẽ phải bắt tay vào điều tra ngay trong đêm nay, liệu họ sẽ ổn trong đêm lạnh khắc nghiệt này không? Nhỡ họ bị lũ quái phát hiện thì sao? Khi trí tưởng tượng của nàng đi sai hướng, Max nhắm mắt lại để xua đi mọi phiền muộn.

Chàng đã hứa sẽ an toàn quay về. Nàng chắc rằng chàng sẽ ổn. Nàng chỉ cần tập trung để hoàn thành công việc của mình một cách an toàn. Nàng cố chìm vào giấc ngủ khi nghĩ về nó theo cách đó, nhưng cảm giác bối rối vẫn không nguôi ngoai. Cuối cùng, nàng nằm lăn quay cho đến khuya và chỉ có thể nhắm mắt trong vài giờ.

Bình minh đến, Max ngồi dậy và thở dài thườn thượt vì sự mệt mỏi đang đè nặng lên toàn thân. Phần lưng của nàng cứng đơ như thể vừa bị đánh, và lòng bàn chân vẫn còn bỏng rát.

Nàng lấy một ít thảo dược phục hồi từ trong túi và nhai nó khi ngồi túi ngủ của mình. Và khi nàng ra khỏi lều để chuẩn bị nước uống và để tuyết vào bình đựng, Elliot, người đang quét sạch dấu vết của đống lửa, nhìn nàng đầy lo lắng.

“Đêm qua dường như phu nhân ngủ không ngon. Trông người rất mệt mỏi đấy.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================


“Không sao đâu. Chỉ là... ta không ngủ được nhiều.”

Nàng xoa mặt và nở một nụ cười ngượng nghịu. Thật xấu hổ khi phải than vãn trước mặt các hiệp sĩ, những người đã phải vất vả thay phiên nhau đứng canh suốt một đêm.

"Nếu người đi bộ, người sẽ thấy khá hơn."

"Để tôi dùng phép hồi phục cho phu nhân.”

Max ngạc nhiên ngẩng đầu lên trước giọng nói đột ngột. Kuahel, người đang đến gần, tháo găng tay và đặt một tay trước mặt nàng. Anh ta lẩm bẩm một vài tiếng Roem trước khi nàng có thể đáp trả.

Max cứng vai khi cảm thấy nguồn năng lượng sảng khoái gần như cái lạnh thấm vào cơ thể. Nàng nhớ lại mình đã từng được điều trị bằng phép thánh sau khi bị cha đánh đập, và việc đó gây ra một phản ứng từ chối kỳ lạ. Nàng đấu tranh để rũ bỏ cảm giác khó chịu và nói một cách lịch sự.

"Cảm ơn ngài."

Kuahel đeo găng tay một lần nữa và trả lời một cách thờ ơ.

"Không có chi. Nếu phu nhân bị tụt lại phía sau, lịch trình sẽ bị gián đoạn, vì vậy tôi chỉ hành động thích hợp thôi.”

Sau đó anh ta gật đầu về phía trợ lý của mình.

“Lấy hành lý đi. Chúng ta lên đường thôi.”

Mỗi người đều đóng hành lý và lên đường vội vã. Không lâu sau, bầu trời bừng sáng. Max cảm nhận được một tia sáng sắc bén xuyên qua đồng tử và đưa tay lên để che mắt mình. Ánh mặt trời rọi vào con đường núi phủ tuyết một màu trắng tinh khôi. Có vẻ như mùa nắng vừa mới bắt đầu.

"Chúng tôi có thể sử dụng phép thuật tìm kiếm ở đâu?"

Kuahel, người đang nhìn quanh ngọn núi tuyết với đôi mắt sắc bén khi nghe câu hỏi của Ruth, nhẹ nhàng nói.

"Đi xa hơn một chút nữa."

Và anh ta lại bắt đầu bước đi trong im lặng. Max theo sau, cẩn thận để không bị trượt. Gió đã dịu hơn ngày hôm trước, vì vậy họ có thể di chuyển dễ dàng hơn nhiều. Khi họ đến đích, Kuahel dừng lại.

“Đến đây thôi. Hãy khám phá từ đây.”


Max lau mồ hôi trên trán và nhìn xung quanh. Ở phía bên trái, sườn núi tuyết nhô cao, còn bên phải là những khối đá màu sẫm xếp thành những hình thù không đều nhau. Kuahel mở bản đồ và đánh dấu thứ gì đó bằng than, vừa nói vừa chỉ ngón tay cái của mình sang trái và phải.

“Từ đây, xin hãy điều tra về phía Tây Nam và Đông Bắc.”

"Nghe này. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi tìm kiếm một cách mù quáng như vậy? Phép thuật định hướng không phải là hoàn hảo. Ít nhất, ngài nên nói cho chúng tôi biết cần tập trung vào điều gì.”

Ruth ngồi trên mặt đất để lấy lại hơi thở, khó chịu thốt lên. Kuahel nhướng mày và nhìn anh ta.

“Cậu không nghe thấy những gì tôi nói ngày hôm qua sao? Để Lực lượng Đồng minh có thể dễ dàng tiến vào Thành phố Quái vật, việc hiểu rõ chi tiết về địa lý của nơi này là cần thiết. Hãy ghi lại tất cả các con đường có thể đi vào, và kiểm tra xem có bất kỳ nơi cư trú của quái vật hoặc các cơ sở khác hay không.”

Max ngước đôi mắt thẫn thờ lên những đỉnh núi cao chót vót. Ruth gãi đầu và hít thở sâu, sau đó giải phóng luồng phép thuật thuộc tính Đất.

Nàng nhìn anh ta với một cái nhìn mới. Thuộc tính gió và đất không tương thích cho lắm. Tuy nhiên, Ruth lại khéo léo sử dụng phép thuật của Tháp Gnome. Max nhìn anh ta với ánh mắt có chút ghen tị, sau đó bắt gặp Kuachel đang trừng mắt rồi vội vàng thi triển phép thuật tìm kiếm.

Cuộc khảo sát dễ dàng hơn mong đợi. Họ tìm kiếm khu vực trong một phạm vi nhất định và đánh dấu mọi thứ trên bản đồ, và khi công việc hoàn thành thì họ rời đi. Khi đến một nơi cách đó không xa, họ lại thực hiện phép tìm kiếm.

“Thật ngạc nhiên... Tôi không tìm thấy nơi sinh sống của lũ quái vật đâu cả.”

Max cẩn thận vẽ thung lũng trên bản đồ, nghiêng đầu và lẩm bẩm. Ruth nhướng mày như thể đó là lẽ tự nhiên.

“Ngay cả lũ quái cũng có một hệ sinh thái. Nếu có những kẻ săn mồi mạnh mẽ, các cá thể khác sẽ di cư.”

"Kẻ săn mồi sao?"

"Có những quái vật chủng tộc phụ đã thành công trong việc thiết lập nền văn minh ngay tại đó."

Ruth chỉ tay về phía Đông bằng ngón tay cái.

“Với quy mô của thành phố, một số lượng quái vật đáng kể hẳn đang sống ở đó. Tất cả những sinh vật đó sẽ ăn gì đây? Cũng sẽ không lạ nếu giống nòi của lũ quái đang suy giảm dần.”

Nàng nghĩ về lũ troll kéo xe hàng. Nàng lạnh sống lưng mỗi khi nhớ đến cảnh tượng. Vốn dĩ, những con quái vật thuộc chủng tộc phụ rất hung tợn và độc ác, và chúng không ngần ngại chiến đấu với tộc nhân của chúng. Hẳn các pháp sư hắc ám là người đứng đằng sau nơi này – một thành phố khổng lồ, nơi những con quái vật như vậy có thể sinh sống.

Nhưng họ điều khiển lũ quái bằng cách nào?


"Chúng ta đi tiếp thôi."

Khi nàng đang suy nghĩ miên man, Kuahel quay lại sau khi nhìn xung quanh. Max cuộn sấp giấy da mình đã ghi chép và nhét vào túi rồi lại theo sau anh ta.

Họ di chuyển về phía Bắc. May mắn thay, họ đã không gặp phải bất kỳ quái vật nào trong quá trình điều tra, nhưng chỉ việc đi bộ lên và xuống con đường núi dốc cả ngày cũng đủ làm nàng cảm thấy giống như một trận chiến khắc nghiệt. Nàng vất vả lắm mới theo kịp những bước đi nhanh nhẹn của các hiệp sĩ.

Cuối cùng, vào lúc mặt trời lặn, nàng đã trở thành một siêu xác sống đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay. Nhờ đó, nàng có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức vào đêm đó, nhưng ngày hôm sau, một hành trình khắc nghiệt hơn nữa đang chờ đợi nàng. Bầu trời quang đãng dần chuyển sang mây mù và tuyết lại bắt đầu rơi. Ruth thốt lên như thể đã chán ngấy.

“Bộ có một lỗ hổng trên bầu trời ở đây sao? Tôi nghĩ rằng tôi sẽ được nhìn thấy tất cả những bông tuyết mà tôi sẽ thấy trong cuộc đời ở tại nơi đây.” =]]]]]]]

“Gió dường như đang mạnh dần lên. Tại sao chúng ta không tạm dừng hôm nay và tìm một nơi ẩn nấp?"

Trước lời đề nghị của Elliot, Kuahel lắc đầu.

“Không còn nhiều thời gian đâu. Chúng ta nên kiểm tra thêm ít nhất một nơi nữa.”

Anh ta lại bước đi với thái độ kiên quyết. Ruth thở dài bất mãn và đi theo sau anh ta, và Max cũng lê bước theo. Khi gần như đạt đến địa điểm mục tiêu, Kuahel gật đầu. Max cúi xuống và chạm mặt đất. Và khi phát tán luồng năng lượng, nàng đột nhiên cảm thấy một trạng thái không đồng nhất yếu ớt.

"Sao vậy? Người thấy không thoải mái ở đâu sao…”

Elliot hỏi với vẻ mặt lo lắng liệu nàng có nhận thấy điều gì kỳ lạ. Max lắc đầu ra hiệu rằng không có gì, và sau đó thực hiện phép thuật của mình một lần nữa. Nàng cảm thấy năng lượng yếu đi tại một thời điểm nhất định khi nàng mở rộng luồng phép thuật. Nàng cau mày.

"Ruth, đến đây một lát."

Ruth, người vừa hoàn thành phép thuật tìm kiếm và đang vẽ bản đồ trên giấy da, nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy?"

“Ta cảm thấy có một sự không đồng nhất kỳ lạ trong khu vực này, nhưng… cậu có thể xác nhận lại không? Ta nghĩ là có gì đó.”

Max mở bản đồ và chỉ vào một điểm. Anh ta cau mày quỳ xuống bên cạnh nàng và tay chạm mặt đất. Một lúc sau, sau khi hoàn thành phép tìm kiếm, Ruth nghiêng đầu và nói.

"Có gì không đúng sao?"

"Không có sao? Ta cảm thấy như có thứ gì đó đang chặn nguồn phép thuật…”

Max đỏ mặt xấu hổ. Nàng hơi hụt hẫng vì nghĩ rằng đó là do kỹ năng của mình còn vụng về.

“Ta, ta xin lỗi. Chắc ta đã nhầm.”

“Nhưng tốt hơn hết người nên kiểm tra nó để đề phòng.”


Ruth, người đang cẩn thận nhìn xuống tấm bản đồ với vẻ mặt suy tư, đột nhiên nói thẳng thừng.

“Phép thuật tìm kiếm của tôi chỉ là bắt chước kỹ năng của các pháp sư tháp Gnome. Chỉ những pháp sư thuộc nguyên tố Đất mới có thể hình thành mối liên kết chặt chẽ hơn với linh hồn của Đất. Nếu là ở dưới lòng đất, phu nhân sẽ có thể phát hiện ra nó nhạy hơn tôi.”

Theo lời của Ruth, Kuahel tiến lại gần và nhìn vào bản đồ.

"Nó không quá xa, nên chúng ta hãy đến đó thôi."

Max nuốt khan. Nàng tự hỏi mình sẽ hổ thẹn như thế nào nếu không có gì xảy ra. Ruth tặc lưỡi khi thấy nàng để lộ vẻ không tự tin.

“Hãy chắc chắn lên. Người đã cảm nhận được điều gì đó, phải không? Phu nhân cũng là một pháp sư thực thụ. Hãy nói chính xác quan điểm của mình nào.”

“Phải, ta thực sự đã cảm nhận được gì đó.”

"Vậy thì đi thôi."

Ruth thở dài và nhặt chiếc túi lên. Max nhìn vào mắt Kuahel và bắt đầu lê bước trước ánh nhìn của anh ta như thể đang hỏi nàng tại sao còn đứng đó mà không dẫn đường.

Họ trèo lên con đường núi và vòng qua một tảng đá lớn. Sau đó, tầm nhìn rộng mở và nàng có thể nhìn thấy thành phố quái vật ở đằng xa. Khi nàng dừng lại một chút để xem xét nó, nàng nghe thấy giọng nói nghẹt thở của Ruth.

“Phu nhân! Nhìn này!”

Max xoay đầu. Khi nàng đi qua các hiệp sĩ và đến gần nơi của Ruth, một công thức phép thuật phức tạp được khắc trên tảng đá trắng tinh đập vào mắt nàng. Nàng mở to mắt nhìn quanh. Thứ duy nhất xung quanh là băng và đá, vậy tại sao nó lại ở đây?

"Cậu biết nó là gì không?"

"Đó là một công thức ngăn chặn sức mạnh phép thuật."

Ruth nói, cẩn thận xem xét công thức phép thuật. Kuahel đến gần anh ta, và hỏi như thể đang thẩm vấn.

"Ý cậu là gì?"

“Nó đúng là một công thức làm suy yếu sức mạnh phép thuật. Tôi thường thiết lập nó trong phòng thí nghiệm để ngăn không cho phép thuật cạn kiệt.”

"Nghĩ kỹ thì… hình như ta đã từng chứng kiến một buổi lễ phép thuật tương tự khi ở Tháp Thế giới.”

Max vô tình nói, sau đó liếc mắt nhìn Kuahel. Nàng lo lắng rằng nó sẽ tạo cho anh ta ấn tượng rằng Tháp Thế giới đang nghiên cứu một loại phép thuật nguy hiểm nào đó. Nhưng anh ta nói với giọng lãnh đạm đặc trưng của mình, như thể anh ta không quan tâm chút nào.

“Hãy xem có gì ở đó không. Đi thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận