Dưới Bóng Cây Sồi

Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Maximillian, cô có thể đến doanh trại trung tâm một chút không?"

Max nhìn tuyết rơi lất phất với đôi mắt u ám và quay về phía nơi giọng nói phát ra. Công chúa Agnes, người mặc áo giáp ánh bạc bên ngoài chiếc áo dài xanh lá đậm, đang đi ngang qua khu trại với vệ sĩ của mình.

Max liếc nhìn thanh kiếm mảnh và chiếc rìu chiến nhỏ đung đưa trên eo cô ta. Công chúa đôi khi sẽ đội mũ sắt và ngồi trên ngựa để dẫn đầu các trận chiến mô phỏng, nhưng hình ảnh cô ta cầm kiếm và hét lên trước binh lính trông giống một chiến binh hơn là một pháp sư.

Bất cứ khi nào Max nhìn thấy cô ta, nàng đều có một cảm xúc lạ thường của sự ngưỡng mộ đan xen với ghen tị. Nàng ghen tị với cô ta vì đã chia sẻ cùng một thế giới với Riftan. Max nói một cách lịch sự, che giấu những cảm xúc đó.

"Vâng, công chúa?"

“Đội hình xuất quân đã hoàn tất. Kể cả các pháp sư cũng cần phải làm quen với nó để có thể dễ dàng hỗ trợ trong các trận chiến.”

Công chúa ra hiệu về phía doanh trại khổng lồ phía sau bức tường đá.

"Theo ta."

Max đội mũ áo choàng lên đầu và đi nhanh theo công chúa. Agnes nhìn nàng và cười hiền hậu.

“Ta đã không có thời gian để nói chuyện với cô một cách đàng hoàng. Không phải công việc vất vả quá sao?”

“So với công việc của Công chúa Bệ hạ… thì nó không là gì cả.”

“Lại nữa. Thái độ xa cách đó.”

Cô ta khẽ thở dài.

“Dù sao thì, ta cảm thấy máu trong người như bị rút cạn đi khi nhìn thấy Riftan trong suốt chuyến thám hiểm, nhưng thậm chí đến Maximillian cũng cứng nhắc vậy sao?" (Clm coi nói chuyện kìa)

Max ngước nhìn cô ta với vẻ hoài nghi. Ngay lập tức, nàng đáp lại với một giọng nói cộc cằn mà nàng không hề hay biết.

“Nói về chuyện đó… Hai người có vẻ rất thân, phải không?"

Agnes đảo mắt. Max cảm thấy má mình nóng lên và do dự nói thêm.


“Hai, hai người đã luôn ở cùng nhau. Hai người… trông rất thân thiết.”

“Ừm, thì Riftan là trung úy của ta, vì vậy chúng ta không thể không dành nhiều thời gian cho nhau.”

Cô ta gãi má với một biểu hiện mơ hồ trên khuôn mặt.

“Nhưng rất khó để nói bọn ta thân thiết cho dù chỉ bằng những lời nói suông. Sau khi đưa Maximillian đến Tháp Thế giới, cậu ta đã ghét ta. Cô có biết cậu ta đã tàn nhẫn với ta như thế nào trong suốt thời gian qua không?”

Cô ta rùng mình khi vòng tay ôm lấy mình.

“Ta đã nghĩ cậu ta sẽ tốt hơn một chút khi cô quay trở lại, nhưng không có gì thay đổi cả. Thành thật mà nói, ta cảm thấy như mình đang ngồi trên đệm gai trong suốt chuyến thám hiểm vậy.”

Max cau mày một cách gay gắt. Một sự ngờ vực mạnh mẽ ập đến khi hình ảnh hai người họ thì thầm vào tai nhau điều gì đó trong mỗi buổi họp hiện lên trong tâm trí nàng. Tuy nhiên, với cuộc chiến đã bên bờ vực, nàng không có ý định tranh cãi một cách ấu trĩ về vấn đề như vậy.

Nàng chỉ nở nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt. Họ đến nơi đúng lúc, vì vậy nàng không cần phải tiếp tục cuộc trò chuyện khó xử nữa.

Họ sải bước vào doanh trại rộng lớn, nơi những chiếc lò lửa đang được thắp sáng. Nhiều người đã tập trung trong lều. Chỉ huy của mỗi quốc gia, các thượng tế và chỉ huy đơn vị đứng xung quanh một chiếc bàn dài, và ở phía bên kia, các pháp sư đang ngồi nói chuyện với nhau.

Max đi ngang qua đống vũ khí và thùng hàng để đến chỗ các pháp sư. Sau đó, Selic, người đang vuốt bộ râu rậm rạp của mình và lẩm bẩm điều gì đó bằng ngôn ngữ yêu tinh, ngẩng đầu lên.

"Max, ở đây.”

Nhìn vẻ mặt của anh ta, Max nhận ra có chuyện đã xảy ra, vội vàng đi về phía anh ta.

"Có chuyện gì sao?"

"Không vấn đề gì. Tôi vừa nhận được lời nhắn từ Miriam. Họ nói rằng họ đã thành công ẩn náu gần nơi lai tạo Basilisk mà không bị lũ quái chú ý.”

Anton ngồi bên cạnh anh ta và nói, chỉ vào chiếc lồng dài bằng đồng để bên cạnh lò lửa. Bên trong, hai nàng tiên đang ngồi trên một cái giá và gặm một miếng đường to bằng quả bồ hòn. Selic thở dài.

“Chồng cậu đã vượt qua giai đoạn đầu tiên của kế hoạch một cách an toàn. Bây giờ…”

"Cuộc chiến sẽ bắt đầu ngay khi tin nhắn từ Calypse đến."


Trước âm thanh đột ngột của giọng nói trên đầu, Max cảm thấy từng sợi lông tơ sau gáy mình dựng ngược lên. Nàng nhanh chóng xoay lại. Richet Bleston mặc một chiếc áo khoác làm từ da sói bên ngoài bộ giáp sẫm màu, đang nhìn xuống nàng với đôi mắt đỏ rực.

Nàng lùi lại theo bản năng. Người đàn ông nhìn xuống nàng và nở một nụ cười man rợ.

"Cô sợ sao tôi, phu nhân?”

Ngay khi nàng định bác bỏ, Yulysion chạy đến và đứng giữa nàng và những người đàn ông phương Bắc. Cậu ta nói với giọng u ám.

"Sao anh không nghĩ rằng đó là vì phu nhân sợ rác rưởi và muốn né tránh nó?”

“Này, Nirta. Con chó con này của các người không được huấn luyện gì cả. Không phải nên dạy cậu ta lại cách cư xử sao?”

Blesson vừa nói vừa quay về phía bàn. Rồi Hebaron, người đang ngồi trên cái thùng và nghịch con dao găm, nói một cách nhẹ nhàng.

“Sẽ tốt hơn là đừng khiêu khích cậu ta quá mức. Cậu ta hung dữ đến mức con sói mà anh đang mặc cũng không sánh được đấy.”

“Wow, sợ thật đấy. Chúng ta có nên kiểm tra mức độ hung dữ của cậu không? Này, định cắn cổ tôi sao?”

"Bình tĩnh lại.”

Giọng nói lạnh lùng xen lẫn bực bội của Kuahel Leon vang vọng khắp doanh trại. Bleston, người đang nghiêng về phía Yulysion một cách khiêu khích, tặc lưỡi và thẳng người lại. Sau đó anh ta dắt hai người đàn ông và bước đến bàn.

Max giải phóng sức lức khỏi cơ thể cứng ngắc của mình. Hebaron nhét con dao găm vào thắt lưng, từ từ tiến đến trước mặt nàng và nói một cách tử tế.

“Đừng lo lắng. Tôi sẽ đảm bảo không ai làm hại phu nhân.”

“Ta, ta… ta không sợ người đó chút nào.”

Nàng hếch cằm lên. Hebaron mỉm cười khi gãi mái tóc xoăn màu đỏ tươi của mình.

“Cũng đúng. Không phải phu nhân của tôi là một trong những người gan dạ nhất của Bảy Vương quốc sao?"


Max đảo mắt nhìn anh ta trước những lời lẽ gai góc và đi về phía chiếc bàn. Sau đó công chúa Agnes cho nàng xem bản đồ.

“Lực lượng Đồng minh sẽ tiến vào ba địa điểm này. Tại đây, thông qua qua hẻm núi trung tâm này, đơn vị bộ binh và lính giáo trọng yếu sẽ tiến vào, và đơn vị kỵ binh và cung thủ được bố trí ở bên trái và phải để bao vây thành phố.”

Cô ta bày ra từng mô hình ngà voi trên bản đồ. Max chăm chú nhìn xuống nó. Agnes đặt một mảnh ngà voi hình toa xe phía sau những người lính.

“Đơn vị hỗ trợ sẽ theo sau đơn vị trung tâm. Nhưng trong một số trường hợp, họ có thể được đặt ở trung tâm của đơn vị.”

Max quay lại, nhìn vào đôi mắt xanh của cô ta.

"Trường, trường hợp khác sao?"

"Nếu... Riftan xâm nhập không thành công.”

Cô ta nói với một giọng điệu nặng nề.

“Khi đó, chúng ta sẽ phải chiến đấu với Wyvern, vì vậy chúng ta phải chuẩn bị cho một cuộc tấn công từ trên không. Đến lúc đó, sẽ an toàn nếu cho quân đội hành quân xung quanh các toa xe chất đầy lương thực. Các pháp sư nên chuẩn bị để che chắn toa xe ngay lập tức khi Wyvern xuất hiện. Và khi đó, nhóm chế ngự quái vật thuộc phân loài rồng sẽ đi đầu.”

Max chăm chú nhìn xuống khi cô ta xếp những mô hình ngựa thành hàng trước những binh lính. Công chúa thêm vào.

“Các thành viên của nhóm chinh phục quái vật sẽ là đội Hiệp sĩ Remdragon, các Thánh kỵ sĩ, và các hiệp sĩ ưu tú của Hiệp sĩ Phil Aaron. Hãy ghi nhớ sự sắp xếp này. Nếu lũ quái vật phát hiện ra chúng ta trước khi Riftan có thể liên lạc với chúng ta, trận chiến có thể bắt đầu trước lúc đó.”

"Được rồi."

Nàng nhìn xuống bản đồ và gật đầu. Thời gian trôi qua, nàng cảm thấy bụng mình như thắt lại. Công chúa Agnes cũng giải thích cách trận chiến diễn ra.

Max lắng nghe công chúa khi ngồi ở cuối bàn cùng với các Thánh Kỵ sĩ và Kuahel Leon, các Hiệp sĩ phương Bắc ngồi bên trái, nhấm nháp rượu và nghịch vũ khí, còn các Hiệp sĩ Remdragon và Alex thì nhìn xung quanh những người lính.

Không hiểu sao mọi người lại có thể đương đầu với sự căng thẳng như thế này. Nàng liếm đôi môi khô khốc của mình và cố gắng không bỏ sót một câu chuyện nào xung quanh chiếc bàn. Một cảm giác áp lực đè nặng lên vai nàng.

Nàng đã cảm thấy như vậy khi chỉ dẫn đầu 20 pháp sư, vậy những người chỉ huy hàng nghìn binh lính sẽ cảm thấy áp lực như thế nào? Nàng thậm chí không muốn tưởng tượng đến.

Một lúc sau, nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi với cách bố trí mà Agnes đã bày ra. Và sau khi xin phép công chúa, nàng bước ra khỏi doanh trại. Tiếng búa luôn vang dội khắp doanh trại.

Max băng qua một hàng dài máy phóng và nhìn xung quanh những ngọn núi đá gồ ghề, sắc nhọn. Ở một nơi nào đó, Riftan hẳn đang phi ngựa trong cơn gió lạnh giá. Tim nàng đau đớn trước ý nghĩ đó.

Nàng nắm chặt gấu váy của mình. Dù chỉ xa nhau một ngày nhưng nàng đã nhớ chàng vô cùng. Nàng còn phải chịu đựng nỗi đau này thêm bao lâu nữa? Max nhanh chóng rũ bỏ cảm giác đó.


Vài ngày trôi qua trong sự căng thẳng ngột ngạt. Sau ngày họ nhận được tin nhắn từ Riftan, các hiệp sĩ trở nên lo lắng rõ rệt. Nàng cũng rơi vào nỗi sợ hãi rằng mọi thứ có thể sẽ diễn ra không như ý muốn.

Có thể họ đã bị quái vật phát hiện. Hoặc, các cô tiên của Miriam có thể đã trốn thoát giữa chừng. Nàng đi loanh quanh trong doanh trại, cắn móng tay. Một trong những người lính của Whedon nhìn thấy nàng và nói một cách cẩn thận.

“Thưa phu nhân Calypse, tôi đã đốt lửa trong doanh trại chung. Sao người không nghỉ ngơi ở đó một chút?"

Max cố để mỉm cười, nhận ra rằng anh ta đang nói với ý định tử tế. Người lính dẫn nàng vào căn lều ở một bên của khu trại với vẻ vui mừng. Đúng lúc đó, một tiếng hét lớn vang lên từ đâu đó.

Max quay mặt về phía phát ra âm thanh. Khói đen bốc lên từ tháp bao vây được xây dựng sau bức tường đá. Cảnh tượng khiến máu trong cơ thể nàng như muốn đông cứng lại.

Max cứng đờ cả người khi nhìn ngọn lửa đang gầm rú, và vội vàng chạy đến nơi đó. Sau đó nàng thấy binh lính đổ đất và nước lên các cây cột của tháp bao vây. Rất may ngọn lửa được dập tắt nhanh chóng, nhưng một bức tường và hai trụ của tháp đã cháy đen như than.

Nàng vượt qua những người lính và cẩn thận chạm vào vết cháy xém. Với trạng thái này, nó sẽ không thể chịu được sức nặng của binh lính. Nàng hỏi với giọng run rẩy.

“Sao, sao lại xảy ra chuyện này vậy?”

"Bọn goblin đang trốn trong doanh trại."

Max quay lại trước giọng nói đột ngột. Kuahel Leon đang bước nhanh với chiếc áo choàng đen phấp phới. Max hỏi với vẻ mặt tái nhợt, mệt mỏi.

“Gob, goblin?”

"Đúng rồi. Tổng cộng có sáu con đã lẩn trốn. Năm con đã được các binh sĩ xử lý nhanh chóng, nhưng một con đã phóng hỏa và bỏ chạy trong cơn náo loạn. Chắc hẳn nó đã bỏ chạy bằng đường hầm hẹp và chúng ta hoàn toàn mất dấu nó.”

“Điều, điều đó có nghĩa là....”

"Nó có nghĩa là kế hoạch đầu tiên của chồng cô đã thất bại."

Richet Bleston, người đã xô đẩy những người lính một cách điên cuồng, nói với giọng chế giễu. Max ngước khuôn mặt cứng đờ nhìn anh ta. Người đàn ông nhìn vào tòa tháp bao vây bị đốt cháy một nửa và mím môi như thể huýt sáo.

“Bây giờ chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta phải tiến lên trước khi bọn goblin thông báo đến Thành phố Quái vật về sự tồn tại của Lực lượng đồng minh.”

Max vội vàng đáp lại.

“Nhưng, nhưng chúng ta vẫn chưa nhận được tin tức từ Riftan...!

“Đây không phải là lúc để ngồi nhàn rỗi và chờ đợi cậu ta.”

Người đàn ông nhìn xuống nàng và đôi mắt đỏ của anh ta lóe lên một cách tàn nhẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận