Dưới Bóng Cây Sồi

Max lập tức nhặt một chiếc búa rèn trên sàn và đập vào công cụ phép thuật được lắp trên tường của tòa tháp lâu đài. Sau đó, một luồng phép thuật mạnh mẽ phát ra từ viên ma thạch được đính ở trung tâm của ma cụ, và một kết giới hình cầu trong suốt hình thành xung quanh bức tường bên ngoài.

Có lẽ những người khác đứng gác ở pháo đài cũng đã kích hoạt ma cụ, một chiếc khiên dài khoảng 2 thradion (khoảng 370 mét) trải liên tục xung quanh trận địa, bao quanh khoảng nửa thành phố trong một vòng tròn.

Max nhìn ra cửa sổ ở một bên của tháp để chắc chắn rằng tấm khiên đã được trải sang phía bên kia của thành phố. Ngay lúc đó, có một cơn gió mạnh làm rung chuyển cơ thể nàng kèm theo tiếng gầm lớn.

Nàng nuốt ngược tiếng hét và nắm lấy bệ cửa sổ bằng cả hai tay. Đột nhiên, hàng chục tên khổng lồ bao quanh chiếc khiên và tuỳ tiện vung cây chùy khổng lồ của chúng. Khi nàng cứng đờ người trước cảnh tượng kinh hoàng, một tiếng hét thê lương vang lên từ bên ngoài tòa tháp.

"Tấn công!"

Max thò đầu qua bệ cửa sổ. Quân đội đứng trên thành luỹ đang tải các nỏ bắn. Khi một người lính trên đỉnh tháp của lâu đài phát tín hiệu, hàng chục mũi tên bay vút lên như đàn chim từ giữa đỉnh tường thành, và cơ thể nhợt nhạt của bọn xác sống lần lượt ngã xuống.

"Tiếp tục tấn công!"

Nghe theo tiếng hô của chỉ huy, những người lính tiếp tục bắn tên. Những mũi tên xuyên qua gió nghiền nát sọ và xương sườn của những con quái vật một cách không thương tiếc, và quân đoàn undead bắt đầu bị đẩy lùi từng chút một. Phải mất một lúc nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm trước cảnh tượng đó, nhưng lần này nàng nghe thấy tiếng còi từ phía Đông.

Max nuốt tiếng rên rỉ. Kẻ thù chắc cũng đã xuất hiện từ phía bên kia của thành phố. Nàng lao xuống tháp lâu đài. Mặc dù các công cụ phòng thủ được lắp đặt ở mỗi pháo đài, nhưng khoảng cách giữa các lá chắn ở phía Đông và phía Bắc rộng hơn so với những nơi khác. Nếu lũ quái vật lẻn qua khoảng trống giữa các lá chắn, cánh cổng phía Đông sẽ là nơi sơ hở và không được phòng vệ trước cuộc tấn công của kẻ thù.

Nàng băng qua nhóm lính đang mang tên và đạn pháo và chạy về chuồng. Sau đó, thậm chí không cần đặt yên, nàng kéo Rem ra ngoài và chạy về tháp phía Đông.

Cùng lúc đó, những cung thủ đến để bảo vệ bức tường pháo đài đang leo lên thành lũy. Nàng buộc ngựa vào hàng rào rồi đi đến và đứng sau lưng các cung thủ. Sau đó, ai đó nắm lấy vai nàng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!

3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

“Tôi sẽ lên trước. Thưa phu nhân, người hãy đến sau khi tôi ra hiệu."

Max thấy Garrow với vẻ mặt cứng đờ và mở to mắt. Cậu ta đẩy nàng ra sau và phóng nhanh lên bậc thang nối với thành lũy. Và sau khi đứng trên đỉnh thành, nhìn về phía trước một lúc, cậu ta ra hiệu cho nàng. Max cẩn thận lên thang và leo lên thành lũy.

“Đừng đứng gần bức tường. Phu nhân không bao giờ biết khi nào hoặc nơi nào mũi tên sẽ bay qua.”

"Các, các công cụ phòng thủ đã bị xuyên thủng rồi sao?"

“Đã hơi muộn để kích hoạt công cụ. Một đám quỷ đã tiếp cận các bức tường thành, chúng tận dụng việc chúng ta đang điên cuồng bảo vệ phía Tây."

Garrow nói, cầm một ngọn đuốc và chiếu sáng qua bức tường. Max xoay đầu theo cậu ta, nhìn thấy hàng ngàn đôi mắt đỏ rực bao phủ cánh đồng và ngậm miệng.

Những xác sống núi màu đỏ sẫm đang phân hủy đều tập trung trước các bức tường của pháo đài, và hàng ngàn bộ xương đang chờ đợi phía sau tấm khiên đang mở ra một nửa. Max kinh hãi hỏi.

"Nhiều, nhiều xác sống như vậy, chúng từ đâu đến chứ?”

“Có vẻ chúng là phần còn lại của lũ quỷ sinh sống trên Dãy núi Lexos. Hẳn chúng đã hồi sinh tất cả những con quái vật mà đội tiêu diệt rồng đã giết trong ba năm qua.”

Max quay đầu sang một bên trước giọng nói đột ngột. Agnes, khoác trên mình chiếc áo choàng nhung đỏ trên vai và đeo tấm giáp bạc quanh ngực, nhìn xuống cánh đồng với vẻ mặt nghiêm túc. Cô ta nói với một tia sắc bén trong đôi mắt xanh của mình.


“Có lẽ ngay cả những con quái vật đã chết cách đây rất lâu đều sống lại. Nếu cộng với lũ xác sống xuất hiện từ phía Đông, tôi nghĩ con số sẽ là hơn 6.000."

Đối với Max, nó trông rất, rất nhiều hơn thế. Nhưng ngay sau đó, nàng nhận ra rằng vì kích cỡ quái vật lớn, nên nhìn từ bên ngoài, số lượng kẻ thù có thể nhiều hơn thực tế. Nhưng nàng không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lũ khổng lồ xếp hàng bên ngoài chiếc khiên gió trông đáng sợ hơn hàng chục xác sống bình thường cộng lại.

Mỗi lần chúng vung chiếc búa tạ khổng lồ của mình để đánh sập chiếc khiên, những tia lửa bùng lên trong bóng tối, và một tiếng gầm chói tai vang vọng khắp nơi. Binh lính dường như đã mất đi ý chí chỉ bởi âm thanh đó.

“Tất cả các đơn vị cung thủ vào vị trí! Đơn vị vũ khí chiến phải chuẩn bị máy phóng ngay lập tức!”

Công chúa Agnes hét lớn với những người lính đang rút lui. Sau đó, những người lính thậm chí không di chuyển như thể họ bị tê liệt, lập tức phát động một cuộc tấn công.

Trong khi các cung thủ xếp hàng trước chiến luỹ và bắn những mũi tên rực lửa, những người lính canh bắn đạn pháo vào những xác sống đang xếp hàng bên ngoài lá chắn bằng vũ khí của họ, và Max đứng đằng sau họ và dùng gió làm chệch hướng của những mũi tên do bọn xác sống bắn ra. Công chúa Agnes nghĩ rằng không cần thiết phải có hai pháp sư ở cùng một nơi, vì vậy cô ta lập tức di chuyển về phía Bắc dọc theo chiến trường.

Nàng nhìn sang trái và phải với tấm chắn của mình trải ra trước đỉnh tường thành. Các pháp sư đang đứng cách nhau từ 1 đến 2 thradion và bảo vệ bức tường, nhưng xung quanh tối om và họ đều mặc áo choàng nên nàng không thể nhận ra khuôn mặt của họ, có thể thấy họ thỉnh thoảng thổi lửa từ bên dưới các trận địa, chắc chắn đó là phép tấn công. Hầu hết các pháp sư tiên tiến này dường như đã được triển khai về phía Đông Bắc.

Đó là một quyết định sáng suốt. Ở các bức tường ngoài phía Tây và phía Nam, các công cụ phòng thủ và vũ khí được bố trí dày đặc, trong khi ở phía Đông, các lá chắn cũng được bố trí rộng rãi, và các máy bắn đá thì được lắp đặt thưa thớt.

'Nhưng họ không thể tiếp tục như thế này. Các pháp sư sẽ sớm kiệt quệ, và năng lượng phép thuật chứa trong các công cụ phòng thủ sẽ cạn dần trong hai ngày.’

Nàng nhìn khắp chiến trường với đôi mắt tuyệt vọng. Những mũi tên lửa liên tục thắp sáng xung quanh các trận địa, soi sáng khuôn mặt của lũ xác sống núi teo tóp và những bộ xương nhợt nhạt, nhưng đằng sau chúng là bức màn đêm đen kịt dày đặc. Nàng có thể nhìn thấy rõ hàng nghìn cặp mắt đỏ rực đang nhấp nháy và phát sáng. Bất chấp cái lạnh buốt thấu xương, lưng nàng vẫn toát ra mồ hôi lạnh.

Nếu bọn quái đó bao quanh các bức tường và tấn công các cánh cổng, họ có thể sống sót trong bao lâu? Chỉ còn khoảng 600 người ở Besmore. Có hơn 20 pháp sư, bao gồm cả nàng, nhưng một nửa trong số họ là y sĩ. Có lẽ sẽ không kéo dài dù chỉ nửa ngày và thành phố sẽ bị chiếm mất.

Max nói với Garrow, lựa một khoảnh khắc khi cuộc tấn công của kẻ thù đã chậm lại.


"Chúng, chúng ta không nên yêu cầu tiếp viện sao?"

Garrow, người đang cầm cây cung trong tay và nhìn chằm chằm giữa đỉnh thành, đáp lại bằng một giọng bình tĩnh.

“Chúng ta đã liên lạc với thành phố gần nhất rồi. Tuy nhiên, vì thành phố gần đó đã hỗ trợ đội chinh phạt chỉ với một số lượng tối thiểu, nên sẽ rất khó để mong đợi chi viện.”

‘Còn chúng ta thì sao?’

Max khó khăn lắm mới có thể nuốt ngược câu hỏi. Đây không phải lúc để than vãn như một đứa trẻ. Mặc dù số lượng kẻ thù xuất hiện nhiều hơn dự kiến, họ có những bức tường vững chắc và đủ lượng vũ khí, manastone và lương thực. Cho dù có bao nhiêu kẻ thù, nếu họ có thể bảo vệ các bức tường và cổng, họ sẽ có thể sống sót cho đến khi đội tiêu diệt rồng trở lại.

Níu lấy trái tim mềm yếu của mình, nàng dành hết tâm sức để đánh đuổi lũ xác sống. Họ đã chặn đứng bao nhiêu mũi tên bay rồi, ngay lúc đó binh lính dùng tời để kéo mười cái vạc to lớn lên đỉnh thành.

“Hãy vận chuyển cẩn thận để nó không bị đổ ra ngoài!”

Alec Godric, người đã trèo lên dây tời, hét lớn, và các lính canh bắt đầu đồng loạt di chuyển cái vạc đến trước đỉnh thành. Max mở nhẹ nắp nồi. Mùi dầu nồng nặc và mùi máu động vật xộc thẳng vào mũi nàng. Nàng lập tức nhận ra rằng đó là một loại dầu clo được sản xuất bằng phương pháp giả kim.

"Đổ xuống!"

Theo chỉ dẫn của Alec, những người lính nâng chiếc vạc lên bệ tường và nghiêng xuống. Ngay sau đó, một tiếng hét khủng khiếp vang lên.

Max thận trọng nhìn xuống. Những xác sống đang leo lên chiến trường, bị phủ bởi chất lỏng đặc quánh, vật lộn và ngã nhào xuống đất.

Binh lính tiếp tục đổ chất lỏng màu đen lên chúng, và một số thậm chí còn ném cả chiếc vạc vào máy phóng. Alec nhảy ra khỏi cần cẩu, giơ cao ngọn đuốc và hét lên cảnh báo.

“Nếu mọi người không muốn bị bỏng thì hãy tránh ra xa!”

Khi những người đàn ông vội vã lùi lại, cậu ta ném những ngọn đuốc xuống dưới bức tường. Ngay sau đó, hơi nóng trong không trung lan toả như một vụ nổ.


Max che mặt bằng áo choàng và dựa vào tường. Ngọn lửa vàng đồng lan toả như trút xuống các trận địa, và lập tức bao phủ lũ xác sống đang bao quanh bức tường pháo đài.

Sức nóng hừng hực và mùi xác cháy trộn lẫn trong trận bão tuyết dữ dội, và ngọn lửa liền lan ra cánh đồng và tấn công những bộ xương xung quanh chiếc khiên. Garrow, người đang nhìn cảnh đó, lẩm bẩm một cách trống rỗng.

“…cứ như một địa ngục.”

Như cậu ta nói, đó là một cảnh tượng kinh hoàng. Nhưng khi chứng kiến ​​cảnh tượng hàng trăm con quái hoang dã vùng vẫy, lòng Max cảm thấy nhẹ nhõm. Đội quân quái vật bao quanh thành phố đã bắt đầu rút lui để tránh ngọn lửa.

"Dừng tấn công!"

Khi lũ quái vật rút lui khỏi phạm vi tấn công của họ, Công chúa Agnes hét lớn. Cô ta dường như đang theo dõi tình hình để tiết kiệm mũi tên và đạn. Max cảm thấy biết ơn vì có thể bắt lấy hơi thở, và nàng nâng tấm khiên lên.

"Phu nhân ổn không?"

Garrow, người đang quan sát chuyển động của kẻ thù, hỏi nàng với vẻ lo lắng. Max gật đầu một cách máy móc. Trên thực tế, nàng đã kiệt sức đến mức muốn ngất xỉu, nhưng tâm trí của nàng vẫn khá tỉnh táo, có lẽ là vì sự phấn khích và căng thẳng của trận chiến. Nàng gần như không nói được một lời nào với giọng run rẩy.

"Bây giờ… tất cả đã kết thúc rồi sao?”

“Chúng dường như không có ý định tiếp tục tấn công ngay, nhưng…”

Garrow mơ hồ thốt ra và lại hướng ánh mắt ra khỏi bức tường. Đột nhiên, ngọn lửa bao quanh pháo đài dần tắt, chỉ còn lại những đám than hồng mờ nhạt, và bầu trời tối đen như mực cũng dần bừng sáng từ phía Đông.

Max chăm chú nhìn vào chân trời đầy khói đen. Đó có thể là một mong muốn ích kỷ, nhưng nàng muốn kẻ thù từ bỏ Besmore và rời đi để tấn công một lâu đài khác. Tuy nhiên, quân đoàn undead không hề di chuyển trong khi bao vây bên ngoài thành phố với khoảng cách 4 thradion (khoảng 740 mét).

“… Tôi không nghĩ chúng sẽ rút lui."

Garrow nói với một giọng nặng nề và trầm lắng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận