Ruth chỉ vào ngọn đồi dốc bên ngoài cửa sổ.
Nàng biết về truyền thuyết Uigru, nàng vẫn hay được nghe kể về câu chuyện tưởng tượng ấy.
Đó là câu chuyện được kể trước giờ đi ngủ của mọi cô bé, cậu bé.
Từ việc các vị thần ban kiếm thánh xuống cho Uigru thế nào đến việc ngài ấy chấm dứt trận chiến đẫm máu, thống nhất thế giới phía tây, thành lập vương quốc Roem ra sao.
Sau ngần ấy năm, câu chuyện hào hùng đó vẫn chẳng hề phai mờ.
Trên thực tế, cảnh ngài ấy cưỡi con rồng trắng bay lên trời nổi tiếng đến mức nó trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều thi nhân, thi sĩ.
Đôi mắt nàng sáng lên khi cái nơi thiêng liêng, được ca ngợi đó đang ở ngay trước mắt mình.
“Đó l-là th-thật ư?”
Nàng tò mò hỏi, như thể câu chuyện sử thi về một thời đã qua, đang sống lại trước mắt mình.
Nàng gần như có thể cảm nhận được bầu không khí, sự cuồng nhiệt và vui mừng như thể nàng là một phần ở trong ấy.
“Người dân Anatol tin như vậy, nhưng chẳng có chứng tích lịch sử nào.” Anh nói thêm.
Ngay sau đó, khuôn mặt nàng hiện rõ sự phấn khích.
Truyền thuyết đã theo nàng lớn lên, giờ trở thành một câu chuyện hết sức thiêng liêng khi ngài Uigru được tôn kính ở khắp mọi nơi.
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến cây sồi?”
“Phu nhân biết đấy, truyền thuyết kể rằng vị anh hùng Uigru đem lòng yêu một nàng tiên trú ngụ trong thân cây sồi.
Mọi người tin rằng nàng tiên ấy vẫn luôn chờ hiệp sĩ Uigru trở về.
Hằng năm cứ vào dịp lễ mùa xuân, phụ nữ trong làng lại tụ tập quanh thân cây sồi và hát lên khúc tình ca về tình yêu của tiên nữ.”
“V-vậy đo-đó là lý do vì sao h-họ kh-không bao giờ đ-đốn hạ ca-cái cây này.”
Ruth gật đầu.
Max nghiền ngẫm lời giải thích của anh chàng.
Dù là thế, thì cái cây trông vẫn thật gớm ghiếc khi đứng ngay trước cổng chính của lâu đài.
“Li-liệu ng-người hầu có ph-phản đối kh-khi ta bảo họ ch-chặt cái c-cây này không?”
“Người dân Anatol khá tôn sùng anh hùng Uigru, nên họ sẽ thấy không thoải mái trước quyết định ấy của người.”
Nàng cau mày, nhớ lại cảnh mọi người ví Riftan như Uigru của đế chế Roem.
Ruth thở dài thườn thượt khi thấy Max đau khổ.
“Tôi thử làm nó sống lại xem sao.”
“C-cậu co-có thể h-hồi sinh m-một cái c-cây đã ch-chết rồi ư?”
“Sự sống ở thực vật khác với ở con người.
Cái cây trông như đã chết, nhưng cũng có khi, nó chỉ đang ngủ mà thôi.
Tôi có thể cho nó chút phép thuật….” Ruth lảm nhảm, không giải thích cụ thể.
“Tôi không dám đảm bảo với người, nhưng ít nhất, người cũng có thể nói với người hầu là mình đã nhờ pháp sư giúp hồi sinh cái cây này.
Dù kết quả không ra sao thì ít ra, họ cũng thấy được sự cố gắng từ người.”
Max cứng người trước giọng nói cộc cằn của anh chàng.
“L-liệu cậu c-có nghi-nghĩ tôi s-suy diễn quá nh-nhiều về những ng-người làm d-dưới trướng không?”
“Tôi không cố cà khịa điều gì cả.
Việc một phu nhân trẻ tuổi cố giành lấy sự kính trọng từ người hầu của mình cũng chẳng có gì to tát cả.
Phu nhân chỉ vừa mới đến đây nên tôi biết chắc người để tâm chuyện này nhiều lắm.” Ruth lịch thiệp trả lời, thật là một điều hiếm thấy.
Nhưng Max vẫn không thấy thỏa mái.
Nàng hẳn đã quen với cách nói chuyện gắt gỏng, thô lỗ của anh.
Nàng đảo mắt nhìn quanh rồi cẩn thận nói tiếp.
“V-vậy thì, đ-được thôi, làm ơn, tôi s-sẽ làm như th-thế.”
Vẻ mặt Ruth khá hoang mang.
Anh chàng chắc đang tự hỏi sao mình lại bị đặt vào một tình cảnh mệt mỏi thế không biết.
Cuốn sổ cái thôi chưa đủ, giờ anh còn phải đi hồi sinh một cái cây nữa.
Mà anh cũng chỉ có thể tự than thân trách phận mình về chuyện này.
Tôi chỉ muốn việc tu sửa này kết thúc rồi trở vể với cuộc sống bình yên trước đây thôi.
***
Công việc sửa sang diễn ra rất suôn sẻ.
Sàn đá trong sảnh tiệc được thay mới sang gạch đá hoa bóng loáng, gỗ gụ nhẵn bóng, các bệ cửa sổ đã được bôi trơn, cố định lại.
Theo lời khuyên của Ruth, loại kính pha lê đắt tiền được lắp đặt cho cửa sổ trong phòng tiệc và tám phòng lớn nhất cho khách, còn kính batic thì được lắp trong phòng ngủ hiệp sĩ, thư viện và nhà ăn.
Các phòng khác và hành lang thì có để một tấm lông dê đã qua xử lý để cách nhiệt và một lớp cửa ngoài trước cửa sổ.
Nhờ đó, cả tòa lâu đài như hoàn toàn biến thành một tòa kiến trúc mới.
Ngay cả người hầu cũng có vẻ thích thú trước nguồn năng lượng sống động mà lâu đài Calypse mới được sửa sang này mang lại.
Không ai phàn nàn về việc phải quét sàn nhà hai lần một ngày, do lòng bàn chân của những người công nhân đi tới và đi lui, phủ đầy bụi bặm.
“Cô thấy đống đồ đạc mới được mang đến hôm nay không? Trông oách phết.”
“Ôi, còn cả rèm cửa nữa! Tôi háo hức muốn xem cái đèn trùm được treo lên quá.
Dám chắc đây sẽ là sảnh tiệc đẹp nhất Whedon.”
“Sảnh tiệc trước đây chưa bao giờ đẹp đẽ như thế này cả.
Chắc sẽ có nhiều đồ được trang trí lên tường sau khi tất cả các cửa sổ được thay đó?”
Đang chạy lên chạy xuống khắp hành lang, Max ngừng chân trước cuộc nói chuyện vui vẻ của người hầu.
Ba cô hầu trẻ đang ôm một giỏ giặt đồ lớn, trò chuyện với nhau đầy hào hứng.
Họ là những người mới được thuê đến, thông qua sự giới thiệu của Aderon.
“Lãnh chúa chắc sẽ kinh ngạc lắm cho coi?”
“Chắc chắn ngài ấy sẽ thấy cực hài lòng.
Tôi nghe nói lần trước, khi trở về, ngài ấy đã bị sốc trước khung cảnh toàn lâu đài.”
Max thấy tim mình như đập nhanh hơn khi nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ của họ.
Riftan có thực sự thích nó không? Nhỡ chàng nghĩ nó quá hoang phí thì sao? Nàng ngay lập tức gạt bỏ nỗi u sầu sang một bên.
Ruth đã nói là không sao rồi mà… dù mình nghĩ chàng có thể sẽ có chút không vui.
Nàng tiếp tục cất bước từ cầu thang xuống tầng một.
Bên cạnh việc cải tạo, nàng còn phải chuẩn bị đồ dùng trong mùa đông.
Phải có đủ củi gỗ, lương thực dự trữ trong nhà kho, y phục mùa đông cho người hầu, lính gác, cũng như thức ăn, nước uống cho đàn ngựa.
Khi Riftan đi vắng, là bà chủ của gia đình, nàng phải có trách nhiệm với mọi thứ..