Nhìn cảnh tượng hấp dẫn này, Max lén lút chọc vào luồng sáng đang tỏa ra ấm áp.
Những giọt sáng đọng lên tay nàng, trông như những giọt mật ong.
Giật mình, Max kéo tay mình ra còn Ruth thì trợn tròn cả hai mắt.
“Thật kỳ lạ,” anh nói, rồi hạ tay mình xuống hai bên.
Sau khi truyền hết ánh sáng vào cây sồi, Ruth vuốt ve những cành cây xù xì như để kiểm tra điều gì đó rồi quay mặt về phía Max.
“Phu nhân, hình như người có chút ái lực với pháp thuật.”
“Á-ái lực với pháp thuật?”
“Là kỹ năng cơ bản nhất để thực hành phép thuật.”
Max kinh ngạc.
Nàng có kỹ năng cơ bản để trở thành một pháp sư? Chìm đắm trong suy nghĩ miên man, nàng nhìn chằm chằm xuống hai tay mình trong khi Ruth chỉ nhún vai.
“Đó chỉ là kỹ năng căn bản thôi.
Giống như người làm việc có chút nhanh nhẹn là có thể học làm kiếm sĩ ý.
Nếu chỉ có mỗi thế thì người không thể trở thành phù thủy hay pháp sư được.”
“À…tôi-tôi hiểu…” Max rũ vai trước lời anh nói.
Những lời nói ấy như vả mặt, kéo nàng về với thực tại.
Tất nhiên rồi, nàng thì làm gì có tài thiên phú nào.
Ruth khẽ cười trước vẻ mặt thất vọng của nàng.
“Tuy nhiên, đó lại là một kỹ năng rất có giá trị.
Phu nhân có nhiều điểm đáng ngạc nhiên đấy chứ.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn anh một cách khó hiểu, “Nh-nhiều điểm đáng ng-ngạc nhiên sao?”
“Thật bất ngờ khi phu nhân, lúc thì đầy giận dữ, lúc lại khá ranh ma, người luôn hiếu thắng, thế mà giờ còn có cả ái lực với pháp thuật nữa….”
Mặt nàng đỏ ửng trước những lời miêu tả bất ngờ ấy.
Trông chả giống nàng tý nào.
Dù thế, chàng thanh niên vẫn tiếp tục nói về ấn tượng của mình dành cho nàng, bất chấp sự bối rối đang hiện rõ trên mặt nàng.
“Lần đầu trông thấy phu nhân, tôi cứ nghĩ người là một quý cô yên tĩnh và yếu đuối.
Nhưng càng tiếp xúc, tôi lại càng phát hiện thêm nhiều điểm khác nữa ở vị bà chủ nhút nhát này – người lúc nào cũng mang đến những điều mới mẻ và thú vị.”
Nhìn khuôn mặt vô cảm của anh khi đang khen ngợi nàng, Max chỉ biết đáp lại, “Ch-chả thấy gi-giống lời kh-khen chút nào.”
“Nó vốn là một lời khen mà.” Ruth nở một nụ cười tinh nghịch.
Nhưng người đàn ông này cũng là một người thích mỉa mai.
Ngay cả lúc khen ngợi mà anh cũng phải nhún vai một cái rồi nói chuyện với một giọng điệu hết sức bình thản.
Max bĩu môi, đá nhẹ vào cái rễ cây sẫm màu đang trồi lên khỏi mặt đất.
“Dù sao thì… cái-cái cây s-sống rồi chứ?” nàng hiểu rõ tính cách mình, nên cố thay đổi chủ đề.
“Ai biết?”
“Y-ý cậu là-là sao?”
Ý là niệm xong một câu thần chú kỳ lạ và dài dòng mà cậu ta vẫn không biết gì ấy hả? nàng nheo mắt nhìn, nhưng anh chàng chỉ nhún vai, tỏ vẻ hờ hững.
“Tôi mới chỉ truyền năng lượng từ thiên nhiên vào cái cây này.
Muốn biết kết quả thì phải chờ đến mùa xuân.
Nếu cây ra lá thì có nghĩa là nó đã sống lại, còn không thì chắc là nó đã tạch.
Nếu là vế sau thì người có thể nhổ nó lên được.”
Nàng gật đầu, nhìn lên những cành cây trơ trụi, khẳng khiu.
Đằng nào việc thiết kế sân vườn cũng đã được lên kế hoạch vào mùa xuân.
Hai mắt nàng liếc nhìn quanh khu vườn, mường tượng ra kế hoạch công phu mà nàng cùng thợ làm vườn đã bàn bạc trước đó.
Max đã quyết định, nếu xuân tới mà cái cây này không ra lá mới thì nàng sẽ nhổ nó đi rồi thay thế bằng cây non cùng hoa cỏ sặc sỡ.
Việc tu sửa đã xong, lâu đài Calypse giờ đã sẵn sàng bước vào mùa đông.
Người hầu đặt những tấm ván dày xung quanh giếng để ngăn nước đóng băng, họ sửa lại cả chuồng ngựa, và bổ sung thêm củi lửa cùng thức ăn cho gia súc vào kho chứa.
Ai nấy đều chăm chỉ làm phần việc của mình cho những tháng ngày lạnh giá sắp tới.
Mấy cô hầu gái cũng bận bịu chân tay.
Họ thu mình trong phòng giặt, những ngón tay họ mấn đỏ, sưng tấy vì phải giặt nhiều quần áo.
Mọi người trong phòng dệt cũng cần mẫn quét tước và thu nhặt những sợi chỉ để may mấy bộ y phục hữu dụng.
Họ luôn chân luôn tay vì phải chuẩn bị quần áo mùa đông cho lính canh trước khi thời tiết trở lạnh.
Rudis, mất kiên nhẫn trước số lượng nhiệm vụ được giao, cẩn thận đề xuất với Max.
“Thưa Phu nhân, tôi e rằng chúng ta đang thiếu nhân công và không đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ cho mùa đông.
Có nên mua thêm vải từ thương nhân nữa không ạ?”
Max chấp thuận với ý tưởng đó vì nàng cũng nhận thấy những người hầu đang phải làm việc hết công suất.
“Ch-chúng ta c-cần bao-bao nhiêu?”
“Chúng tôi đã làm được một nửa rồi.
Nếu có thể, ta hãy đặt nốt nửa còn lại…”
Max quét mắt nhìn một đống vải được gấp gọn gàng trong góc phòng.
Tiếng vị pháp sư tọc mạch rầy la nàng vì đã đặt hàng không suy nghĩ vẫn văng vẳng ở bên tai.
Ngón tay nàng cẩn thận lướt trên giấy khi nàng viết ra số lượng đồ cần mua cũng như khi kiểm tra kỹ càng số lượng vải mà người hầu đã chuẩn bị.
“Th-thế này là đ-đủ rồi chứ?”
“Vâng, vừa xinh ạ.” Rudis gật đầu, rồi liệt kê tiếp những thứ cũng cần phải được chú ý khác.
“Với cả, thêm ít dây da và chỉ thêu để giữ nếp cho y phục nữa.
À, còn thêm cả kim khâu để….”
“Phu nhân, xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng chúng tôi cần người gấp.
Có sự cố ạ.”.