Ruth liền nói rõ, “Thưa ngài, công việc của ngài không phải là chiến đấu, mà là bảo vệ Phu nhân.”
“Hả?” Vị hiệp sĩ già hỏi rồi quay ngoắt đầu lại nhìn Max.
Nàng đứng thẳng lưng, thúc ngựa về phía ông.
“R-rất vui đ-được gặp ngài.”
Ông già gãi gãi mặt trước lời chào hỏi cẩn thận của nàng, rồi đáp lại.
“Miễn tôi, Ovaron, còn ở đây để bảo vệ người, thì phu nhân không cần phải lo lắng gì đâu.”
Sau đó, ông tự tin dẫn đội quân đi qua cánh cổng.
Ruth gật đầu với Max rồi đi cùng họ.
Nàng cũng lẽo đẽo theo sau, băng qua cây cầu kéo, tim nàng giống tiếng móng ngựa nện trên nền đá, cứ đập loạn xạ hết cả lên.
Khi tiếp bước trên con đường mà nàng từng có dịp đi cùng Riftan trước đây, Max càng cảm thấy bất an hơn.
Khi đi xuống ngọn đồi dốc, băng qua ngôi làng tấp nập, nàng mím chặt môi, lo lắng sợ cắn phải lưỡi mình.
Nàng sợ chết khiếp vì chưa bao giờ cưỡi ngựa với tốc độ nhanh đến như vậy.
Max cứ siết chặt dây cương và đuổi theo những người lính cho đến khi đến được bức tường thành.
Người cảnh vệ trẻ tuổi đứng gần cổng vào, vừa nhìn thấy mấy người trên lưng ngựa, đã vội vã chạy tới.
“Các ngài đây rồi!”
Tới cổng, Ruth và hiệp sĩ già nhảy xuống ngựa, cuối cùng, sau vài phút Max cũng đuổi kịp được đoàn người, phải có người dìu nàng mới bước xuống được.
“Kẻ tự xưng là lãnh chúa vùng Libadon đâu?”
“Ông ta đang ở ngoài cổng.
Mời mọi người theo tôi….”
“Phu nhân, lối này.”
Max lê đôi chân cứng đờ theo họ đến cầu thang, lên nóc tòa thành.
Tại đây, nàng trông thấy, ở phía bên kia của bức tường, có ba mươi mốt người đang ngồi trên lưng ngựa.
Mặt mày ai nấy đều rám nắng, bặm trợn, mỗi người dắt ở hông mình một thanh kiếm dài.
Ruth nghiêng người, nói với bọn họ, giọng anh vang lớn.
“Ai là Lãnh chúa đến từ Libadon?”
“Là ta, Rob Midahas,” giọng nói từ người đàn ông đang ngồi trên một con ngựa tía.
Max cẩn thận đánh giá hắn.
Người này ngoài ba mươi tuổi, cứng cáp rắn rỏi, sở hữu mái tóc màu nâu nhạt.
Hắn ta từ từ nhìn lên bức tường, nheo mắt lại để nhìn rõ chàng thanh niên vừa hỏi mình.
“Cậu là lãnh chúa Anatol?”
“Tôi chỉ là người hầu thôi.
Phu nhân đây là phó tướng của lãnh chúa chúng tôi,” Ruth vừa nói vừa chỉ về phía Max đang đứng ngay bên cạnh.
Cảm nhận ánh mắt người đàn ông đang hướng về phía nàng, Max vô thức lùi lại.
Nhìn ra điều đó, người đàn ông cười nhếch mép.
“Rất vui được gặp phu nhân.
Như người đã biết, tên ta là Midahas, lãnh chúa cai trị vùng Kaisa, nằm phía tây Libadon.
Danh tiếng của kỵ sĩ giết rồng đã vang xa đến tận quê hương ta, nên ta lặn lội đường xa đến đây để gặp mặt ngài ấy, vì thế, ta yêu cầu phu nhân, hãy mở cổng và nồng hậu chào đón ta.”
Max liếc nhìn Ruth.
Anh đang khoanh tay quan sát tình hình.
Chắc anh không định giúp đỡ nàng đâu nhỉ.
Nàng liền hắng giọng, hé mở đôi môi trĩu nặng của mình, cất tiếng.
“Tôi-tôi nghe nói ng-ngài không gi-giao ph-phù hiệu của mình ra.
Qu-quy định của chúng tôi l-là kh-không được phép m-mở cổng cho bất kỳ kẻ nào v-vô xác định.”
“Trên đường đi ta đã làm mất phù hiệu.
Nếu người cho ta vào, ta sẽ lập tức trình diện trước giáo xứ Anatol để chứng minh thân phận của bản thân.”
“A-Anatol kh-không cho phép b-bất kỳ ai kh-không rõ th-thân phận bước qua cổng.
Đây là lệnh của lãnh chúa, vì v-vậy, kh-không thể b-bất tuân.
L-làm ơn hãy đến gi-giáo xứ ở v-vùng khác để l-lấy lại phù hiệu rồi qu-quay lại đây sau.”
Trước lời nói lắp bắp nhưng vẫn cương quyết của nàng, người đàn ông nhăn mặt, đáp lại với giọng điệu cáu kỉnh.
“Ta không nghe thấy cô nói gì hết.
Tìm ai đó biết cách nói chuyện ra đây cho ta?”
Sự xúc phạm ấy ném thẳng vào nàng, khiến mặt Max tái mét lại, trắng như tờ.
“Cô ấy là Phu nhân của Anatol đấy.
Tôi khuyên ngài hãy nói chuyện cho tử tế.” Ruth cắt ngang lời hắn, bênh vực nàng.
“Ta chỉ đang bảo mình không hiểu cô ấy nói gì thôi mà!”
Max nén cơn xấu hổ của mình lại rồi thốt lên.
“T-tôi đã nói rõ rồi, kh-không thể mở c-cổng thành được.Khi nào c-có ph-phù hiệu thì qu-quay lại đây!”
“Chúng ta đã đi qua biết bao hang ổ lũ quái vật.
Giờ người lại bắt những người đàn ông đã rã rời này của ta quay trở lại con đường hiểm trở ấy sao?”
Hắn ta nói với giọng điệu đe dọa.
Max co người lại trước thái độ cưỡng ép của hắn, đôi môi nàng run rẩy, không thốt được câu nào.
Nhận ra mình đang thắng thế, người đàn ông hét lớn lên nóc thành.
“Phu nhân Anatol thật tàn nhẫn!”
“Tôi-tôi….”
“Nếu phu nhân đã nói vậy, lần tới khi ta quay trở lại, các người sẽ đối mặt với hàng trăm hiệp sĩ của Libadon! Cái kiểu lỗ mãng này không thể chấp nhận được.”
“Ng-ngài kh-không có ph-phù hiệu….T-tôi không còn sự l-lựa chọn nào….”
“Ta đã nói khi nào gặp được giáo xứ sẽ trình diện cơ mà!”
Giọng hắn ngày một lớn hơn, đáng sợ hơn.
Trước sự đắc thắng không thể phản bác được của gã, Max bị đánh bại hoàn toàn.
Nỗi sợ bao trùm lên người nàng – một thứ đã quá quen thuộc, khiến nàng nhớ lại những kinh hoàng trong quá khứ, mồ hôi dần chảy dài trên trán nàng..