Dưới Đóa Hoa Hồng FULL


Đến nửa đêm, cơn mưa ngoài cửa sổ đã tạnh.
Phó Dung Dữ bật đèn sáng lên, để cô ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng nhung, chồng phong thư hoa hồng kia đang nằm bên cạnh, một vài phong thư đã được mở ra, không thoát khỏi ánh mắt anh.
Tạ Âm Lâu ngồi bó gối ngoan ngoãn, ánh mắt trong veo nhìn anh: “Là Dung Hồi, em trai của anh bảo em đến xem.”
Phó Dung Dữ đã tự tay niêm phong tất cả thất tình lục dục của mình trong những bức thư này, anh từ chối tất cả sự dò xét, chỉ có Tạ Âm Lâu mới thấy được.

Cô cất kỹ những phong thư đó như một món bảo bối, sau đó giơ bàn tay đeo vòng của mình về phía người đàn ông, giọng nói có chút âm mũi: “Cho em ôm một lát.”
Phó Dung Dữ cũng cúi người xuống, Tạ Âm Lâu tựa đầu lên vai anh, rất nhẹ nhàng mềm mại.
Sau một lúc cô lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đang nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt rực lửa, lần thứ ba xác nhận rằng đây không phải là một giấc mơ.

Chân cô quấn trong bộ âu phục, khó khăn giẫm xuống sàn nhà lạnh như băng, sau đó men theo ống quần của anh móc nhẹ mấy cái: “Em không chân thật vậy sao?”
Hình ảnh trước đây cô ở trong căn phòng ngủ này sốt cao không dứt, khóc lóc đau đớn bảo anh cút ra ngoài vẫn còn sờ sờ trước mắt.
Hôm nay Phó Dung Dữ rất sợ là mình đang nằm mơ, bởi vì đã có rất nhiều đêm anh cũng thần trí mộng mị mơ thấy Tạ Âm Lâu trở lại.
Phó Dung Dữ cố gắng đè nén tình cảm trong lòng mình xuống, vẫn không dám đường đột quấy rối cô, cho đến khi thân nhiệt mát lạnh truyền sang người anh một cách rõ ràng thì anh mới có động tác, bàn tay mảnh khảnh thò vào bên dưới bộ âu phục ôm lấy cô, cảm nhận sự hiện diện của cô.
Tạ Âm Lâu đã trở về.
Chân thật, không phải ở trong mộng.
“Cho em xem hình xăm của anh thêm chút nữa.” Tạ Âm Lâu được anh ôm lấy, ngón tay cởi từng cúc áo của người đàn ông ra, từng cúc từng cúc một, Phó Dung Dữ vẫn luôn phối hợp với cô.

Vừa rồi khóc quá dữ dội nên cô không để ý thấy vết máu nhàn nhạt ứ đọng trên đường cong cơ ngực anh, hình như là mới xuất hiện.
Đầu ngón tay cô hơi dừng lại, không vội nhìn hình xăm chữ Phạn kia mà nhìn chằm chằm vào nơi này, hỏi: “Thầm Thời đánh sao?” E b o o k t r u y en.

v n
Phó Dung Dữ trầm giọng đáp: “Ừ.”
Sau đó anh còn chỉ vào vai trái: “Đây cũng là cậu ấy đánh.”
Tạ Âm Lâu nhích lại gần, cánh môi mềm mại hôn khẽ anh một cái: “Sau này Em Gái khiêu chiến với anh thì anh phải tránh đi, đừng đứng lại cho nó đánh tùy tiện…”
Phó Dung Dữ chịu chút thương tích cũng không để bụng, nhưng nhìn thấy ánh mắt xót xa của cô thì lại không nhịn được mà hôn lên hàng mi cong cong đang rũ xuống.
Tạ Âm Lâu được anh hôn, mùi hương tuyết tùng nồng đậm của người đàn ông cũng bao lấy cơ thể cô.
Tôi nay dường như có hôn thế nào cũng không đủ, không phải cô chủ động, mà là anh cứ muốn hôn mãi.
Cánh môi, chiếc cằm nhọn trắng nõn hay xương quai xanh đều thấm đẫm nhiệt độ của anh, Tạ Âm Lâu mệt rồi thì vùi vào ngực anh ngủ, hai người cũng không lên giường nằm, phòng ngủ dần dần bị ánh sáng ngoài cửa sổ bao trùm, bầu trời cuối cùng cũng có ánh nắng.
——
Trong ngoài biệt thự lại được sắp xếp một người giúp việc đến dọn dẹp, buổi sáng, Tạ Âm Lâu lại tắm thêm lần nữa, thay sang một chiếc váy dài sạch sẽ, sợ người ta sẽ nhìn ra đuôi mắt sưng lên vì khóc quá nhiều nên cô còn trang điểm thêm.
Cô lại tìm một chiếc hộp đựng tất cả những bức thư tình hoa hồng kia, bảo phải về nhà họ Tạ một chuyến.
Phản ứng đầu tiên của Phó Dung Dữ là nhìn cô chằm chằm, đáy mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, vô thức nắm lấy cổ tay cô.
Khóe môi Tạ Âm Lâu hơi cong lên, chủ động hôn lên chiếc cằm cương cứng của anh, giọng dịu dàng nói: “Em về thu xếp mấy bộ quần áo để đến sống với anh mà.

Còn nữa, quả lựu đỏ hư thối rồi, hôm khác chúng ta lại đến cửa hàng của ông chủ Nhan hái mấy quả được không?”
Cô nói chúng ta, cùng nhau.
Phó Dung Dữ dùng ánh mắt sâu thẳm đánh giá nét mặt tươi cười của cô, thấy không có vẻ gì là đang dỗ suông thì mới buông tay, bưng ly trà nóng trên bàn lên lặng lẽ uống một ngụm.
Cho đỡ sợ.
Tạ Âm Lâu muốn quay về nhà họ Tạ là chuyện có thể, nhưng khi cô vừa ra khỏi cửa Phó Dung Dữ đã nghĩ ra biện pháp đối phó, anh đứng dậy nhặt chiếc áo choàng dài màu đen khoác lên khuỷu tay nhưng không mặc, sau khi đi ra ngoài thì khoác lên người cô, giọng nói đã trở lại bình thường: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, anh sẽ về nhà họ Tạ với em một chuyến, sau đó lại đến cửa hàng đồ cổ của ông chủ Nhan.”
Gò má Tạ Âm Lâu bị cổ áo của anh sượt qua có chút ngứa ngáy, cô hơi nghiêng đầu, hỏi: “Anh không bận sao?”
Phó Dung Dữ cười với cô: “Không chuyện gì quan trọng bằng em.”
Tạ Âm Lâu bị những lời này làm cho vui vẻ, cô nhìn xung quanh một vòng, thấy thư ký cũng không nhìn sang bên đây, bèn lặng lẽ tiến lại gần, áp trán vào người anh, cùng nhau chia sẻ sự ấm áp: “Em cũng vậy, anh là quan trọng nhất.”
Sau khi nói xong những lời yêu thương thầm kín mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy được, cô lại ngồi lại ngay ngắn, bàn tay trắng nõn ngoan ngoãn đặt lên đầu gối.
Đường xá lưu thông mà khoảng cách lại còn gần, tài xế nhanh chóng đậu xe trước nhà họ Tạ.
Tạ Âm Lâu xuống xe, quay đầu nhìn Phó Dung Dữ đang ngồi ở ghế sau, cô hơi dừng lại rồi hỏi: “Muốn lên nhà em uống một ly trà không?”
Biệt thự tư nhân của ba cô rất sang trọng, ngày thường mẹ quay phim ở thành phố nào thì ông ấy sẽ đến biệt thự gần đó để ở, có thể nói nhà cổ của nhà họ Tạ đều để cho Tạ Thầm Ngạn ở khi cậu ấy không đi công tác.
Đưa Phó Dung Dữ về nhà mà không thông báo thì vẫn chưa được tính là chính thức ra mắt người lớn.
Vừa vào cửa quản gia đã niềm nở đón tiếp, khi nhìn thấy Phó Dung Dữ thì sững sờ một lúc, dù sao cũng chưa từng thấy mặt nên suýt chút nữa đã tưởng là người nhà họ Cố, bà ấy đích thân mang trà tới, hỏi: “Cậu đây là… Cậu Cố Tư Huấn sao?”
Tạ Âm Lâu vốn định lên lầu thay quần áo, nhân tiện nhờ người xách va li lên, nhưng chợt nghe thấy quản gia gọi như vậy thì lập tức quay sang, nhìn thấy Phó Dung Dữ ngồi trên ghế sô pha đang giơ tay ra để nhận lấy ly trà.
Tiếng gọi “cậu Cố Tư Huấn” này không làm cho nét mặt anh thay đổi, nhưng ánh mắt lại chiếu thẳng vào Tạ Âm Lâu.
Khoảng thời gian trước tinh thần của cô không được ổn định, lại phải uống thuốc, ít nhiều gì nhà họ Cố cũng nghe được phong phanh.
Cố Tư Huấn mượn danh nghĩa nhà họ Cố đã gửi đến rất nhiều thuốc bổ, tất cả đều do quản gia nhận lấy, người lớn tuổi có suy nghĩ rất đơn giản, cho rằng vị hôn phu cũ này đến là đã giành được cơ hội theo đuổi Tạ Âm Lâu.
Bầu không khí kỳ lạ đã khiến quản gia phản ứng kịp, vừa định sửa lời thì Tạ Âm Lâu đã lên tiếng, khuôn mặt cố ra vẻ bình tĩnh: “Không phải Cố Tư Huấn, anh ấy họ Phó.”
“Là vị họ Phó tặng ngọc Quan Âm 12 tỷ sao?”
Tạ Âm Lâu gật đầu với quản gia một cái, lúc trả lời còn mỉm cười: “Là vị họ Phó đó.”
Vừa dứt lời, ngón tay trắng nõn thon dài của cô đã cầm lấy ly trà, tự nhiên nhấp một ngụm rồi đưa cho Phó Dung Dữ, không ngại tỏ mối quan hệ thân mật: “Chờ em khoảng nửa tiếng.”
Phó Dung Dữ nhận lấy tách trà, hiếm khi tỏ ra lười biếng đáp: “Ừ.”
Lần này cô vừa đi, vẻ mặt quản gia giống như đang nhìn bảo vật quý hiếm trong bảo tàng vậy.

Bà ấy âm thầm đánh giá Phó Dung Dữ từ trên xuống dưới, một người có thể tặng một miếng ngọc Quan Âm 12 tỷ mà không chớp mắt, ắt hẳn phải là một người giàu sang phú quý.
Bàn về ngoại hình, đường nét khuôn mặt này quá đẹp trai.
Ngoài anh ra thì không có kẻ bệnh hoạn nào có thể chê được dáng dấp này.
Quản gia núp sau cây cột, âm thầm chụp lại một bức ảnh góc nghiêng của Phó Dung Dữ rồi gửi cho bà chủ chân chính của căn nhà này.
Khương Nại đang quay phim ở nước ngoài nhận được tin nhắn thì hỏi lại: ⌈Cậu nhóc này sao lại ở trong nhà chúng ta? Là thằng nhóc nhà tôi dẫn về sao?⌋
Từ trước đến nay Khương Nại đối xử với người ngoài vẫn luôn dịu dàng, rất có sức thuyết phục, trong ngoài cả họ nhà họ Tạ đều thích bà.
Quản gia vẫn luôn có gì nói đó như thường ngày: ⌈Bà chủ của tôi ơi, không thể nào là đứa con út của bà dẫn về được, sợ là sẽ bị chủ nhà này đánh gãy chân cậu ấy mất, là Tiểu Quan Âm mang người đàn ông này về nhà.⌋
Khương Nại bên kia không trả lời lại, nhưng đã đọc được tin nhắn.
Trong lúc rảnh rỗi, Phó Dung Dữ đã uống xong một ly trà, kiên nhẫn chờ Tạ Âm Lâu thay quần áo.
Bốn mươi phút sau.
Trên cầu thang có tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhìn lại thì thấy một dáng người mặc sườn xám màu đỏ tươi, cánh tay đang vịn vào cầu thang đi xuống.

Dưới ánh đèn sáng rực, chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay đã thay sang cái khác, là vòng ngọc phù dung, kèm theo đó là một cặp chuông tinh xảo.
Về nhà họ Tạ gia lấy quần áo chỉ là cái cớ, lấy chiếc vòng ngọc này mới là mục đích thực sự.
Tạ Âm Lâu đi tới trước mặt anh, lắc lắc cánh tay mảnh khảnh có chiếc vòng ngọc, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn đẹp không?”
Tầm mắt dưới hàng mi đen nhánh của Phó Dung Dữ chuyển từ đầu ngón tay đến cổ tay cô, thầm đoán rằng cô đang ám chỉ với mình, rằng cô vẫn nhớ những lời nói non nớt của thuở thiếu thời.
Không quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh không chút do dự nắm lấy bàn tay Tạ Âm Lâu, vân vê tới lui, trầm giọng nói: “Ông chủ Nhan có một lô ngọc thượng đẳng mới, nếu em thích thì anh sẽ mua tất cả cho em, mỗi ngày đổi một cái.”
Nhắc đến ông chủ Nhan, Tạ Âm Lâu có thể xem như đã nhớ lại tất cả những chuyện trong quá khứ một cách chi tiết.

Lúc đầu ông ấy ăn xin ở đầu đường, suýt chút nữa đã bị một con chó hung dữ lấy mạng, vẫn là nhờ có Phó Dung Dữ không đành lòng dẫn ông ấy về nhà họ Nhan nên cũng coi như có giao tình, khó trách hai người chưa bao giờ cắt đứt liên lạc riêng.
Những cuốn sách cổ và vòng ngọc đắt tiền của Phó Dung Dữ đều nhờ cửa hàng của ông chủ Nhan tìm giúp.
Không quan tâm đến giá cả, chỉ cần là tốt nhất trên thế giới.
Đến cửa hàng đồ cổ, chợt thấy có vài chiếc xe sang trọng đang đậu bên căn nhà cũ ngói đen tường trắng, biết rằng ông chủ Nhan đang làm ăn với khách quý, Tạ Âm Lâu kéo tay Phó Dung Dữ nhấc sườn xám đi vào, nơi đây rất quen thuộc, không cần người khác phải dẫn đường.
Lúc đi ngang qua nhã đường, tình cờ con vẹt màu sắc sặc sỡ hay chửi bậy đang đu đưa trong lồng chim, vừa nhìn thấy có người thì gọi ngay: “Tiểu Quan Âm! Tiểu Quan Âm! Tiểu Quan Âm!”
Ông chủ Nhan nghe thấy động tĩnh thì vén rèm lên nhìn một cái, khi thấy hai bóng người đứng bên ngoài thì lập tức mỉm cười: “Khách quý đây.”
Ông ấy mời Phó Dung Dữ và Tạ Âm Lâu vào trong, đi vòng quanh bức bình phong chạm khắc bằng gỗ thì thoáng nhìn thấy ba bốn nam nữ đang ngồi trong phòng trà, những người này cũng tới đây để chọn vòng ngọc, chiếc khay đựng vòng được đặt trên bàn tiếp khách tỏa ra mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trong không khí.
Không đợi ông chủ Nhan mở miệng giới thiệu, người phụ nữ trung niên mặc bộ sườn xám màu tím đang chọn vòng ngọc đã nhận ra Tạ Âm Lâu: “Ba cháu có phải là Tạ Lan Thâm không?”
Tạ Âm Lâu không biết đối phương tên họ là gì nhưng vẫn chủ động tươi cười chào hỏi: “Tạ Lan Thâm chính là ba cháu, cháu là Tạ Âm Lâu.”
Người phụ nữ mặc sườn xám tự xưng họ Khâu, năm xưa có lui tới làm ăn nhỏ với nhà họ Tạ, năm đó cũng được mời tham dự tiệc đầy tháng của Tạ Âm Lâu, không ngờ cô đã lớn vậy rồi, đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, dáng vẻ lại quốc sắc thiên hương y như mẹ.
Ngay sau đó, bà ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Tạ Âm Lâu.
Không phải tham dự những dịp trang trọng nên hôm nay Phó Dung Dữ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản, tôn lên dáng người cao gầy trong trẻo lạnh lùng của anh, ngoài việc đeo khuy măng sét thì trên người anh không có thừa món trang sức đắt giá nào để thể hiện thân phận địa vị của mình.
Thoạt nhìn, bà Khâu không thể nhìn thấu bối cảnh lai lịch thật sự của anh.
Giọng điệu cũng hơi ngập ngừng hỏi: “Đây là bạn trai của cháu sao?”
Tạ Âm Lâu quay sang nhìn Phó Dung Dữ, anh đứng đó, ánh mắt lập tức ăn ý khóa chặt vào cô.
“Không phải bạn trai.”
Trong phòng trà yên tĩnh ngập tràn hơi lạnh, giọng nói của Tạ Âm Lâu vô cùng nhẹ nhàng.
Chưa đầy một giây sau, cô đã nói thêm:
“Là vị hôn phu của cháu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui