Sáng sớm, tia nắng mỏng manh đầu tiên xuyên qua mái hiên, chiếu rọi lên cành cây lá thu, cửa sổ thủy tinh và gạch đá xanh, đã không còn nhìn ra dấu vết mưa đêm trút xuống đình viện này.
Phó Dung Dữ vẫn quỳ như vậy, thân hình thẳng tắp màu đen dường như hòa làm một với cảnh tĩnh mịch.
Người giúp việc dậy sớm đi ngang qua hành lang, nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy khó hiểu.
Bước chân lại không dám dừng lại quá lâu xem thế nào, lại vội vã rời đi.
Bầu không khí tĩnh mịch khiến người ta ngạt thở, tiếng bước chân chầm chậm đi tới, hình bóng mờ ảo được ánh sáng chiếu rọi, dừng lại phía trước Phó Dung Dữ.
Hướng mắt lên trên là dáng vẻ quần dài áo sơ mi trắng của Tạ Thầm Ngạn.
Cậu ấy mím môi không nói gì, cằm căng ra thành độ cong lạnh lẽo, quan sát đánh giá Phó Dung Dữ suốt mười phút.
Trải qua một đêm, gương mặt khôi ngô tuấn tú của Phó Dung Dữ đã có vài phần nhợt nhạt, từ sườn cổ thon dài đến xương quai xanh đã tái nhợt đến phát lạnh, bộ âu phục màu xám đậm dầm mưa biến thành màu đen, đến giờ vẫn chưa khô ráo.
Ánh nắng ban mai trong đình viện chiếu lên vai anh, nhìn qua cực kỳ giống tác phẩm sứ điêu khắc đẹp không tì vết.
Qua một lát, có tiếng lá thu lặng lẽ rơi xuống đất cùng với giọng điệu lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn:
“Mười năm trước chị tôi vì hôn ước với anh cũng quỳ như thế, quỳ một đêm trong từ đường.”
Phó Dung Dữ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách vừa tối vừa sâu như thể mang theo chút thủy triều.
Tầm mắt Tạ Thầm Ngạn di chuyển, nhạy cảm chú ý tới bàn tay với các khớp xương rõ ràng của anh hơi trắng bệch, dừng khoảng hai giây lại tiếp tục thốt ra từng chữ nhàn nhạt:
“Nếu không thì ba tôi cũng đâu dễ dàng trao viên ngọc trong tay cho anh chỉ vì ông cụ Nhan tuổi tác đã cao?”
Cánh cửa nội đường phía trước cuối cùng cũng mở ra, có một thư ký trung niên bước chân chậm rãi đi tới, kính cẩn lễ phép nhìn về phía Tạ Thầm Ngạn, rồi ánh mắt nhìn sang Phó Dung Dữ vẫn quỳ ở đây: “Gia chủ chuyển lời bảo cậu vào.” E b o o k t r u y e n.
v n
Phó Dung Dữ đã quỳ quá lâu, ngay cả nhấc người đứng dậy cũng cứng đờ, cả cơ thể cứng ngắc như cây bút mạnh mẽ vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Anh cảm thấy ba của Tạ Âm Lâu nhất định sẽ khiến anh phải trả giá nhiều hơn thế.
Đây mới chỉ là khởi đầu.
“Lòng Dạ Hiểm Ác, sao anh lại nói với anh ta chuyện chị quỳ ở từ đường?”
Tạ Thầm Thời lười biếng dựa vào hành lang bên cạnh xem kịch, để giả vờ là kẻ trí thức, cậu ấy còn đặc biệt đeo thêm một chiếc kính gọng trong suốt, giấu đi độ cong sắc bén trên đôi mắt cậu ấy.
Tạ Thầm Ngạn xoay người lại nhìn cậu ấy, ngữ điệu bình thản hỏi:
“Thầm Thời, em thấy lúc chị ấy quỳ cả đêm ở từ đường, trong đầu đang nghĩ gì?”
“Nghĩ xem khi nào thì ba mềm lòng?”
“Chị ấy của đêm hôm đó đã nghĩ rằng, mong mình lớn nhanh đến 18 tuổi.” Bên cạnh Tạ Thầm Ngạn là cành cây, bả vai cậu ấy dính một giọt nước trong suốt, bèn giơ ngón tay dài khẽ búng ra, nói một câu khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa:
“Mười tám tuổi không còn là trẻ con nữa, có thể yêu đương với Phó Dung Dữ, đợi đến tuổi được phép kết hôn theo Luật sẽ gả liền cho anh ta.”
Tạ Thầm Thời có thói quen vân vê các khớp xương lạnh lẽo: “Mẹ kiếp, chị ấy mới nhiêu đó tuổi mà đã bị khuôn mặt Phó Dung Dữ lừa gạt rồi.”
“Em cảm thấy chị ấy dựa dẫm vào anh ta như thế, có một phần nguyên nhân là do ba nghiêm khắc bắt chị ấy học ở trường nữ sinh từ khi còn nhỏ, không cho tiếp xúc với nhiều bạn nam cùng tuổi, mà Phó Dung Dữ khi đó lại học thư pháp ở chỗ ông cụ Nhan, ngày ngày ở bên chị ấy.”
Phó Dung Dữ không phải học trò chính thống của Nhan Phùng Khanh, chỉ nghiêm túc coi là học trò dự thính, nhưng bởi vì có tài năng thiên bẩm hơn người nên nhận được đãi ngộ còn đặc biệt hơn so với những học trò chính thống ở đó.
Thời gian anh và Tạ Âm Lâu ở chung rất dài, chính vì như thế mới càng dựa dẫm hơn.
Giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Thầm Ngạn thấp hơn vài phần: “Em cũng biết là lúc chị ấy ba tuổi, khi đi ngủ còn phải ôm chặt chiếc chăn cho em bé, có một số đồ chơi đại diện cho ba mẹ chị ấy còn rất tôn sùng.
Sau này ngày đêm ở bên cạnh Phó Dung Dữ nên mới dần dần bỏ cái chăn kia, yêu thích mọi thứ thuộc về anh ta.”
Mà ai cũng không ngờ được rằng, Tạ Âm Lâu yêu thích đến mức khiến cả cơ thể sốt cao không thuyên giảm.
Giống như bị nghiện, cô đã quen với sự tồn tại của Phó Dung Dữ ở bên cạnh, nhưng lại khăng khăng muốn cô phải từ bỏ.
Bởi vậy Tạ Âm Lâu phải trả giá đắt là từ đó về sau vẫn còn mầm bệnh, di chứng để lại sau trận sốt cao.
Trong vòng mười năm nay, nhà họ Tạ đều tưởng những chuyện trong quá khứ sẽ không có một ngày giẫm lên vết xe đổ, cô đã quên, nhưng lại chưa bao giờ xóa sạch ký ức về sự tồn tại của Phó Dung Dữ.
Tạ Thầm Ngạn nghiêng mặt sang phía nội đường, đường nét tinh xảo được ánh sáng ban ngày phủ lên một lớp vàng nhàn nhạt, miệng nở nụ cười nhẹ: “Bất kể là từ thời niên thiếu đã bắt đầu yêu thầm anh ta, hay là sùng bái anh ta, thì chị ấy cũng đã gắn bó cả đời với Phó Dung Dữ rất sâu sắc.
Lòng ba như tấm gương soi...Tối qua ngầm đồng ý cho Phó Dung Dữ quỳ ở đây, là đã muốn cho anh ta một cơ hội để tạ tội.”
“Tạ tội xong, Phó Dung Dữ sắp trở thành anh rể của anh em chúng ta sao?”
Tạ Thầm Thời nghe Tạ Thầm Ngạn phân tích đến đây, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh, đưa tay ngắt lá cây ngoài hành lang: “Anh ta mà trở mình biến thành tâm phúc bên cạnh ba, cái nhà này liệu có còn vị trí cho ông đây không?”
Tạ Thầm Ngạn bước đến, giơ tay lên không nặng không nhẹ vỗ vào bả vai cậu ấy: “Giống cây là cây mẹ thích nhất, trước tiên em nên nghĩ làm sao để nói rõ với ba về hành động vặt lá của mình đi.”
——
Thời gian từng ngày trôi qua, Tạ Âm Lâu vẫn ở Tứ Thành ngóng chờ tin tức của Phó Dung Dữ.
Nghe lời của Hình Lệ bí mật truyền đến nói, Phó Dung Dữ đã quỳ một đêm mới có cơ hội gặp mặt ba, sau đó lại quỳ thêm cả hai đêm, mưa ở Tấn Thành như đang đối nghịch với anh, đến đêm vẫn không ngớt.
Từ đó cho thấy…
Phó Dung Dữ tạm thời không thể quay về, mà thời gian cô ghi hình chương trình đã tới, cũng không thể tránh khỏi.
Lần này Tạ Âm Lâu đến khu thắng cảnh Đào Khê quay hình, trải qua thời gian tĩnh dưỡng sức khỏe cũng đã khôi phục lại.
Phòng nghỉ ngơi và đãi ngộ của cô đều là loại tốt nhất, Trần Nho Đông còn đặc biệt phái trợ lý bên cạnh mình tới phục vụ cô.
Việc cử người này, hoàn toàn không giống như lời trong đài truyền ra là không có chỗ dựa vững chắc.
Có người còn đùa nói: “Xong rồi, thời gian qua Tạ Âm Lâu không phải nghĩ dưỡng bệnh, mà là gả vào nhà hào môn.”
Theo lời đùa cợt này, tầm mắt mọi người cũng nhìn về phía ban công, thấy Tạ Âm Lâu đang mặc một chiếc váy lụa màu xanh lá làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, cổ tay đeo chiếc vòng ngọc thuần khiết như một bức họa tiên khí đẹp mắt.
Trong hai số cô vắng mặt, người thu hút nhiều sự chú ý nhất là Mạnh Thơ Nhụy luôn miệng quảng bá mình là mỹ nhân cổ điển.
Không biết có chuyện gì mà cậu chủ nhà họ Tạ mãi vẫn chưa trả lời, không đuổi theo được Tạ Âm Lâu, cô ta chỉ có thể kiềm chế sự ghen tị, nói: “Lần trước tôi tình cờ gặp Tạ Âm Lâu hẹn ăn cơm với người thừa kế của Cố Thị ở nhà hàng Tây cao cấp, không giống như dáng vẻ gả vào hào môn, có thể người chống lưng cho mọi điều thuận lợi của cô ta không chỉ có một.”
Câu này không ai tiếp lời, chỉ có Tống Thước không có lòng dạ gì nói: “Dựa vào nhan sắc này của Tạ Âm Lâu, tôi nghĩ cô ta khá dễ để gả vào hào môn đấy chứ.
Tôi nhìn cô ta rất quen mắt.
Mọi người có thấy gương mặt này giống với nữ thần Khương Nại không?”
Mạnh Thơ Nhụy suýt trừng mắt, nghiến răng nói: “Đâu có giống.”
Tống Thước thuận miệng nói, thấy trợ lý của mình ở bên kia ló đầu ra tìm người thì đứng dậy rời đi.
Mọi người trong phòng khách thảo luận rầm rộ về chuyện gì, dường như cách một bức tường xuyên suốt, Tạ Âm Lâu không quan tâm tới.
Cô cầm lấy nhiệm vụ chương trình phân công cho mình, tối nay đến cửa hàng cổ trấn đi tìm tơ lụa thêu được chỉ định.
Trước khi chưa bắt đầu ghi hình chính thức, mọi người đều nghỉ giữa giờ.
Tập cuối cùng kết thúc, đạo diễn xáo trộn đồng đội của các khách mời lần nữa, chọn rút thăm trúng thưởng.
Mà dưới sự kết hợp kỳ lạ của nhiều yếu tố, tách đôi tình nhân chính thức Mạnh Thơ Nhụy và Ôn Chước ra… Ở chỗ ban công, Tạ Âm Lâu nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, ngước mắt lên nhìn.
Là Ôn Chước.
Cầm thẻ nhiệm vụ cùng màu với cô, nhấc chân dài đi tới: “Tối nay hai chúng ta cùng đội.”
Tạ Âm Lâu ừm nhẹ một tiếng, dời tầm mắt đi.
Trong mắt Ôn Chước cô vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng thế này, dường như không đặt bất cứ chuyện gì vào tầm mắt.
Có mấy lần tập luyện trước đây.
Lần này Ôn Chước đổi sang phương thức dịu dàng ôn hòa ở bên cạnh cô, ngay cả khóe miệng cũng cong lên vừa phải: “Cô và người đàn ông ở chung cư Thiên Phủ kia có quan hệ gì không?”
Tạ Âm Lâu không hiểu người đàn ông ở chung cư Thiên Phủ kia là ý gì?
Dưới sự chỉ điểm của Ôn Chước, cô mới sực tỉnh: “Vậy lần đó, người bị đánh trong thang máy đến mức dọa cho con của mấy chủ nhà khác khóc nức nở là anh?”
“…”
Ôn Chước hoàn toàn không muốn nhắc tới quá khứ đen tối này, anh ta chỉ tò mò sau khi Tạ Âm Lâu đổi chỗ dựa vững chắc như thế, người đàn ông nghèo khó không bị đồng hồ hàng hiệu của anh ta mua buộc bây giờ có kết cục gì.
Con ngươi đen nhánh của Tạ Âm Lâu đã nhìn ra sự oán hận của Ôn Chước từ lâu, cô trả lời với Ôn Chước đang giả vờ không biết gì cả: “Anh ấy à, là vị hôn phu của tôi.”
“Vị hôn phu?”
Ôn Chước sợ có ống kính chụp lén, cố hết sức khống chế biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt, suy cho cùng đạo đức nghề nghiệp không cho phép anh ta quên đi thân phận của mình, ở bên ngoài phải bảo vệ hình ảnh, bèn hỏi: “Người chống lưng cho cô đồng ý sao?”
Đến bây giờ, Ôn Chước vẫn tin vào những tin đồn cũ rích trước đó, lầm tưởng cô là người mở cửa hàng sườn xám rách nát, vì tiền tài danh lợi mà cam lòng trở thành món đồ chơi trong lòng bàn tay tư bản.
Tạ Âm Lâu hiếm khi có tâm trạng, như cười như không nói với anh ta: “Chuyện này đâu có trở ngại đến cuộc sống riêng tư của tôi.”
Không đợi Ôn Chước mở lời lần nữa, Lộ Hồi Châu xui xẻo bốc nhầm đội với Mạnh Thơ Nhụy từ xa đi tới nói với cô: “Đạo diễn Trần nói trời tối sẽ bắt đầu quay, kêu mọi người đi lấy đèn lồng, cô muốn hoa văn gì?”
Sườn mặt của Tạ Âm Lâu rất đẹp, tự nhiên tiếp lời: “Có hoa văn phù dung không?”
Lúc mặt trời lặn xuống núi, màn đêm dần dần nhuộm đen xung quanh, buổi ghi hình của chương trình cũng chính thức bắt đầu.
Tạ Âm Lâu mặc sườn xám nên không cất được điện thoại di động, có máy quay nhìn chằm chằm lại càng không thể cầm trên tay, cô chỉ có thể bỏ trong phòng.
Trước khi xuống lầu còn cố ý xem qua thư mục tin nhắn.
Đã qua mười tiếng mà Hình Lệ vẫn chưa gửi tin nhắn mới cho cô.
Tạ Âm Lâu đành phải kiên nhẫn chờ đợi, bàn tay mảnh khảnh cầm một chiếc đèn lồng phù dung tao nhã đi ra ngoài, phối hợp đứng bên cạnh Ôn Chước.
Hai người đến trấn cổ tìm được tơ lụa cổ xưa mới xem là hoàn thành nhiệm vụ chương trình đưa ra, bèn đi dọc theo con phố.
Ôn Chước quả thực không tập trung, đang nghĩ đến chuyện cô có vị hôn phu.
“Tạ Âm Lâu, nếu cô muốn trà trộn vào cái giới này thì sau này sẽ phải gặp nhiều ông lớn có địa vị quyền hành, huống hồ ở cùng với cái loại đàn ông bám váy phụ nữ đó…cô sớm muộn sẽ hiểu ý của tôi thôi.”
Tạ Âm Lâu trầm mặc nhìn anh ta, đột nhiên nói một câu: “Ai bảo anh ấy đẹp trai như thế.”
“Bỏ qua vẻ đẹp trai của anh ta khiến cô hài lòng, còn có cái gì đáng để cô thích nữa?”
Ôn Chước không phục, muốn dùng địa vị quyền thế của người đàn ông mà nhiều người muốn có được đi chèn ép tình địch.
Ai ngờ giây sau, Tạ Âm Lâu đứng trong con hẻm đông người như dệt khẽ lắc đầu, mấy sợi tóc đen nhánh phất qua khuôn mặt:
“Khuôn mặt của anh ấy, rất khó khiến người ta vứt bỏ được.”
“......”
Khi bầu không khí dần trở nên cứng ngắc, không biết ai trong đám đông đã hét lên một tiếng: “Nhanh đến cầu đá xem đèn đi!”