Mùi hương tường vi nồng đậm tràn ngập, ánh trăng vàng êm dịu làm nổi bật góc mặt Tạ Âm Lâu, đường nét đẹp đến nỗi khó có thể miêu tả bằng lời, lông mi cong cong rủ xuống, một nốt ruồi son gần bọng mắt nổi bật trên làn da.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, cô đốt hương cho dễ ngủ, giọng nói của Khương Nại nhẹ nhàng vọng đến: “Cây hương này còn chưa dùng hết sao?”
Cây hương này là khi Tạ Âm Lâu đang ghi hình chương trình tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể, Khương Nại ở nước ngoài tự tay làm tặng cho cô.
Nếu như theo tần suất cô dùng hương thôi miên trước đây thì không còn lại bao nhiêu.
Khương Nại nhìn thấy trong cái hộp còn hơn phân nửa, nên nhanh chóng đoán ra có vẻ Tạ Âm Lâu đã không dùng nhiều như trước, không cần phải ỷ lại quá mức vào mùi hương để đi vào giấc ngủ.
Bên ngoài cửa kính ánh lên cảnh đêm tuyết, giường đã trải, Tạ Âm Lâu đặt nến hương tường vi trên tủ đầu giường bên cạnh, mặc váy ngủ dài tay màu trắng ngồi trên giường, đợi mẹ nằm xuống rồi sát lại ôm lấy bà.
Trước khi ngủ Tạ Âm Lâu đều sẽ kể bí mật với Khương Nại giống như hồi nhỏ: “Có Phó Dung Dữ ở bên cạnh nên con không dùng hương thôi miên nữa, mẹ à.”
Khương Nại muốn nói gì đó nhưng Tạ Âm Lâu đã nhắm mắt lại, bà chỉ im lặng nhìn cô ngoan ngoãn say giấc.
Hôm nay cứ khóc mãi nên đã hao tổn không ít thể lực, có thuốc Đông Y vào người, vừa dính vào gối đầu, cộng thêm đang nằm trong căn phòng ngập tràn hơi thở quen thuộc, cơn buồn ngủ từ trong xương cốt nhanh chóng lan tỏa.
Đến nửa đêm, Tạ Âm Lâu quấn chăn ấm áp, thân nhiệt hơi sốt nhẹ.
Một chiếc đèn vàng ấm áp được chiếu sáng, Khương Nại đắp khăn ấm màu trắng lên trán cô, lau từng giọt mồ hôi dọc theo cổ đến xương quai xanh, trong mơ hồ, cô nghiêng người mò mẫm đến cổ tay của mẹ.
Tay mẹ mát hơn so với thân nhiệt trên da của cô.
Khương Nại cũng mặc một chiếc váy trắng, bả vai khoác áo ngủ bằng lụa mỏng nhẹ ngồi ở mép giường, không ngừng lau mồ hôi cho cô.
Không lâu sau, bà bước ra ngoài cửa phòng.
Tạ Âm Lâu mơ màng nghe thấy mẹ đang ở ngoài hành lang nhỏ giọng nói với ba chuyện cô sốt nhẹ.
Cũng may cơn sốt đã nhanh chóng qua, lúc tỉnh lại bầu trời ngoài cửa sổ vẫn hơi tối, cô mở mắt ra, nhìn thấy mẹ đang ở bên cạnh, giọng mũi nồng đậm gọi: “Mẹ.”
Khương Nại tắt đèn để tránh cho ánh đèn làm chói mắt con gái, vén chăn lên nằm lại.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của bà chạm vào sau gáy cô thấy đã không còn ra mồ hôi nữa, có vẻ như đã đỡ hơn rồi.
Tạ Âm Lâu tỉnh rồi thì không buồn ngủ nữa, mở to hai mắt sáng như nước.
Mãi đến bây giờ khi đã nằm trên chiếc giường công chúa mềm mại của riêng mình, cô mới ý thức được sự trì trệ khác thường, có vẻ như ba mẹ bắt đầu chấp nhận Phó Dung Dữ rồi, chỉ là còn chút khoảng cách nữa thôi.
Khương Nại thấy cô không ngủ nữa bèn nói chuyện cùng cô: “Nghĩ gì vậy?”
“Con đang nghĩ...”
Tạ Âm Lâu dán khuôn mặt mềm mại lên gối, trán còn dính vài sợi tóc đen nhánh, nhỏ giọng nói: “Vì sao mẹ với ba không phản đối con và Phó Dung Dữ?”
Ánh mắt Khương Nại dừng ở vòng ngọc phù dung trên cổ tay đang rủ trên tấm chăn của cô, mặc dù kiểu dáng đều khảm chuông, nhưng có thể nhìn ra không phải vòng tay do Tạ Lan Thâm tặng độc nhất trong nhiều năm qua.
Sau chốc lát, bà nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu ấy vì con mà làm những chuyện gì, ba với mẹ đều biết.”
Không chỉ có chuyện Tạ Âm Lâu ở trong giới, mỗi chuyện đều có thư kí sửa soạn đặt trên bàn làm việc của Tạ Lan Thâm.
Khương Nại cũng có xem trên Weibo, sau khi trầm mặc suy nghĩ, bà chọn cách không can thiệp nhiều vào cuộc sống của con gái, đột nhiên cười nói: “Em trai con cũng lén nói giúp về Phó Dung Dữ, nói với chúng ta rằng suốt mười năm qua cậu ấy đều vì con mà sưu tầm sách cổ không còn xuất bản nữa, còn vì con thắp đèn mười năm…”
Chính là mười năm dài đằng đẵng đã khiến cho người làm mẹ Khương Nại này cảm động.
Bà nói với Tạ Âm Lâu: “Mẹ có thể nhìn ra tình yêu của cậu ấy đối với con giống như đèn chong trước Vạn Phật ở thiền viện Quan Âm, chưa từng tắt.”
Nói đến đây, Khương Nại cũng tiện thể nhắc đến nhà họ Cố.
Cảm xúc của Tạ Âm Lâu đối với việc Cố Tư Huấn yêu mến mình chính là bình tĩnh không dao động, từ nhỏ cô đã khá cố chấp với những gì mình thích ngay từ lần đầu nhìn thấy, lại sùng bái nên rất khó để thay thế những thứ mới.
“Con biết Cố Tư Huấn rất tốt… nhưng không ai tốt hơn Phó Dung Dữ.”
Trước đó Khương Nại đã gặp Cố Tư Huấn, ngay cả Ôn Chước bà cũng đã gặp.
Điều này khiến ánh mắt Tạ Âm Lâu thoáng kinh ngạc, có chút không hiểu được: “Sao ạ?”
“Khi Ôn Chước đi quay trong đoàn làm phim, mẹ từng lấy cớ đi thăm đạo diễn, đã gặp cậu ta một lần.” Lúc đó Khương Nại nhìn thấy có một nam diễn viên siêng năng chăm chỉ đóng phim, thường xuyên đăng tải chuyện nhảy múa của con gái trên mạng, nên không lâu sau đó bà đã thử đi khảo sát.
Mà Ôn Chước dĩ nhiên có dã tâm, lại còn vì theo đuổi danh vọng mà đánh mất lương tâm.
Không lọt vào tầm mắt của Khương Nại, so sánh thì Phó Dung Dữ nhìn thuận mắt hơn.
Tạ Âm Lâu im lặng nghe những chuyện mẹ kể, thời gian trôi đi, sắc trời bên ngoài cửa sổ sáng trong, tuyết cũng đã ngừng rơi.
Khương Nại thường quay phim bên ngoài hàng năm, đồng hồ sinh học rất chuẩn, không có thói quen ngủ nướng.
Bà đánh răng rửa mặt đơn giản xong, vẫn mặc áo ngủ từ trong phòng ngủ này, mãi cho đến khi quay về phòng ngủ chính thay quần áo mà Tạ Âm Lâu vẫn còn nằm trong chăn ấm áp.
Cô im lặng không lên tiếng, giơ bàn tay trắng nõn ra lấy điện thoại.
Tạ Âm Lâu mò mẫm điện thoại của mẹ, mật khẩu rất đơn giản, đó là sinh nhật ba cô.
Tạ Âm Lâu giống như trước kia, quen tay dễ dàng mở khóa, mở được màn hình vừa đúng lúc nhìn thấy có tin nhắn mới đến.
Bảy giờ sáng sớm, Mạnh Thơ Nhụy gửi cho mẹ cô một bài văn từ tận đáy lòng.
Một khi tin tức thầy qua đời truyền ra, nhất định sẽ khiến cho ông lớn của các giới bàng hoàng.
Có lẽ cô ta đã nghe ngóng được tin mẹ cô chạy về Tứ Thành phúng viếng, nên đã cố ý nhắn tin, từng chữ bộc lộ ý nghĩ thăm hỏi.
Tạ Âm Lâu không hồi âm mà trực tiếp xóa tin nhắn.
Nhìn mà ngứa mắt.
——
Nằm đến hơn chín giờ, dưới lầu biệt thự thấp thoáng có tiếng nói chuyện truyền đến, Tạ Âm Lâu quấn chăn bông ra khỏi giường, ở nhà hơi tùy ý nên ngay cả mái tóc đen dài cũng xõa tán loạn, cô không trang điểm, để mặt mộc.
Bước xuống cầu thang liền nhìn thấy Tạ Thầm Thời đang uể oải dựa vào ghế gỗ, tay phải đang bưng bát cháo đậu đỏ lên ăn, miệng nói không rõ: “Em cũng đâu phải đứa ngu ngốc!”
Ngồi đối diện là Tạ Thầm Ngạn đã mặc quần áo nghiêm chỉnh, từ câu nói này có thể nghe ra được chuyện Tạ Thầm Thời bị giáo huấn đêm qua.
“Lòng Dạ Hiểm Ác, nếu không phải anh đưa bằng chứng tìm ba tố cáo thì chuyện ông đây phá hỏng trận thương chiến của anh và Phó Dung Dữ làm gì lộ tẩy được?” Tạ Thầm Thời thậm chí cảm thấy mình làm không chê vào đâu được, đặt bát xuống và nói: “Ba căn bản không có chứng cứ.”
Thế nhưng Tạ Thầm Ngạn dễ dàng đưa ra bằng chứng, thua việc làm ăn bèn nhân cơ hội để cậu ấy gánh tội giúp.
Mà đối với tất cả việc tố cáo của cậu ấy, Tạ Thầm Ngạn đều chấp nhận, thản nhiên nói: “Nếu như không phải em âm thầm ra tay, Phó Dung Dữ cũng không thắng nhanh đến thế.”
“Em Gái.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Tạ Âm Lâu bất ngờ xuất hiện bên cạnh Tạ Thầm Thời, bàn tay trắng nõn không tỳ vết đặt lên bả vai cậu ấy, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, trên làn da còn lộ ra mấy mạch máu li ti, trông có vẻ ốm yếu lạ thường do bệnh tật.
Tạ Thầm Thời vừa quay đầu đã bị cô nhẹ nhàng cảnh cáo: “Không được nhằm vào Phó Dung Dữ, biết chưa?”
Vốn dĩ cậu ấy còn định trêu chọc vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện trên ấn đường của Tạ Âm Lâu, cậu ấy cũng không náo loạn chuyện này nữa, giơ cánh tay dài kéo ghế bên cạnh, rót cốc trà nóng đưa cho cô: “Đã bệnh còn dậy sớm như thế làm gì.”
Tạ Âm Lâu cầm lấy tách trà, sưởi ấm đầu ngón tay hơi lạnh, đồng thời hỏi: “Bọn họ đâu?”
“Phó Dung Dữ đi cùng ba đến nhà họ Nhan rồi, còn rất nhiều chuyện phải làm trước khi tổ chức tang lễ cho ông cụ Nhan.” Tạ Thầm Thời nhẫn nhịn trợn tròn mắt, nghĩ thầm cậu ấy mới là con trai được ba chiều chuộng nhất nhưng không thể đi cùng, hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Tối qua mẹ ở cùng chị cả đêm không tài nào chợp mắt nổi, ba bảo mẹ ở trên phòng ngủ rồi.”
“Cấm bọn mình đến quấy rầy…”
Câu nói cuối cùng còn khá ấm ức, ý của Tạ Lan Thâm là cấm bọn họ đến làm phiền Khương Nại ngủ bù, nếu không quay về sẽ chép phạt gia pháp.
Tạ Âm Lâu nghe xong không nói gì, Phó Dung Dữ đi cùng ba ra ngoài rồi cũng về thôi.
Điều này khiến cô rất yên tâm, ngước khuôn mặt trắng nõn lên mỉm cười với hai em trai.
Gương mặt tuấn tú của Tạ Thầm Thời tỏ ra vẻ lười biếng : “Anh ta có thể ra ngoài, chỉ đáng thương cho con ruột như em phải chép phạt gia quy.”
“Chị chép giúp em.”
Tạ Âm Lâu bảo vệ Phó Dung Dữ, cũng không quên chú ý đến cảm nhận của em trai, cả thời gian dài buổi sáng bảo quản gia lấy bút mực nghiên mực, khẽ nâng cổ tay trắng như tuyết đeo vòng ngọc kia lên tự mình giúp Tạ Thầm Thời chép gia quy.
Tạ Thầm Thời từ trước đến nay luôn ‘được voi đòi tiên’, còn muốn Tạ Thầm Ngạn cũng giúp cậu ấy ghi chép.
Thế là mấy chị em từ lúc ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu xuống đình viện, mang bàn ghế ra ngoài, trên cây cổ vẹo kia tuyết đọng vài chỗ, dần dần hòa tan thành nước, từng giọt từng giọt trong suốt rơi xuống.
Tạ Âm Lâu chép xong một bản rồi tiện tay bưng chén thuốc Đông y bên cạnh lên uống một ngụm.
Nghiêng mặt qua thì thấy Tạ Thầm Ngạn đã cởi khuy măng sét ra, chắp bút viết được ba trang, ngược lại là một vị khác đang lười biếng vẽ một con rùa Vương Bát Đản trên giấy Tuyên Thành, còn thêm ba cái lông trên trán.
Mực nước nhanh chóng chốc nhòe đi, vừa định viết chữ Tạ, cũng không biết cậu ấy muốn thách thức uy quyền của ba hay là Tạ Thầm Ngạn.
Quản gia từ ngoài bước vào, nhỏ giọng nói: “Ngoài cửa có người tên Mạnh Thơ Nhụy đến thăm bà chủ.”
Khương Nại vẫn đang ngủ, dù sao gia chủ đã có lời thì không ai dám đi quấy rầy.
Thậm chí quản gia còn không để cho người nào đi lên tầng dọn vệ sinh, chỉ sợ tạo ra tiếng động.
Hôm nay có người đột nhiên tới thăm, quản gia chỉ có thể tìm ba vị trong đình viện xin ý kiến.
Tạ Thầm Thời ném bút lông về phía giấy Tuyên Thành làm lem luốc một mảng lớn mực dày: “Chẳng lẽ chó mèo gì đó đều có thể gặp mẹ tôi sao?”
Ánh mắt quản gia nhìn sang Tạ Thầm Ngạn, thấy cậu ấy cũng đã thu bút, thân hình thẳng tắp đứng trước bàn, ung dung cầm khăn ướt bên cạnh lau ngón tay thon dài.
Đồng thời nói với Tạ Âm Lâu vẫn luôn giữ thái độ nhàn nhạt bên cạnh.
“Cô ta muốn tới tìm mẹ, lần này không gặp được, lần sau chắc chắn sẽ quay lại.”
Ý của Tạ Thầm Ngạn là muốn quản gia bảo người đó đến sảnh phụ.
Rồi sau đó lại hỏi Tạ Âm Lâu có muốn lên lầu không.
“Lên lầu làm gì…” Tạ Âm Lâu đứng trong đình viện, hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ mỉm cười: “Chị cũng không phải con gái ngoài giá thú, cô ta muốn gặp thì đừng hối hận là được.”
Quản gia lắng nghe dặn dò, ra ngoài mời Mạnh Thơ Nhụy đến thăm vào trong nhà.
Trong và ngoài nhà tổ của nhà họ Tạ đều đặc biệt yên tĩnh, ngay cả người giúp việc cũng không có mấy người nhưng bầu không khí không hiểu sao rất choáng ngợp.
Mạnh Thơ Nhụy và người quản lý bước vào, căng thẳng nói: “Trong nhà này, ngoài cô Khương ra… chủ nhân của nhà họ Tạ cũng đang ở đây sao?”
Quản gia nghe xong, quay đầu cười nói: “Gia chủ không có ở nhà, nhưng hôm nay cô cả và các cậu chủ đều có ở nhà.”
Ánh mắt Mạnh Thơ Nhụy hơi kinh ngạc, không nhịn được cất tiếng: “Là cô Tạ trong lời đồn bị đại sư bói quẻ cải mệnh, được gia tộc nhà họ Tạ bảo vệ chặt chẽ đó sao?”
“Đều do trong giới đồn bậy, ái nữ của bà chủ nhà tôi chỉ là bình thường hơi khiêm tốn.”
Quản gia nói xong thì mời cô ta vào trong đình viện cổ kính, từ xa nhìn qua có thể thấy rõ ở khoảng không ngoài trời bày một cái bàn điêu khắc hoa lê, có một cô gái dáng hình cực đẹp đang đứng đó viết chữ.
Mạnh Thơ Nhụy bước vài bước qua đó, không hiểu sao cảm thấy rất quen mắt.
“Chị Lỵ, đây không phải cô Khương ư?”
Đàm Lỵ cũng nhìn sang bên cạnh, dần dần khoảng cách đến gần thì thấy là một cô gái có dáng người cực kì giống Khương Nại, chỉ sợ chính là cô Tạ được bảo vệ mà quản gia nói kia.
Cô ta ép nhỏ giọng, nhắc nhở Mạnh Thơ Nhụy: “Cô Tạ này cũng có tên là Tạ Âm Lâu, nhưng có tài sắc thật sự, sinh ra đã ngậm thìa vàng, trong giới có rất nhiều người làm mọi cách để trở thành bạn thân với cô ấy, nhưng nghe nói ngay cả gặp mặt cũng khó.
Nếu như cô có thể giữ mối quan hệ tốt với vị này, còn lo lắng không được kết giao với xã hội thượng lưu đẳng cấp sao?”
Cô ta hơi dừng lại rồi lại thấp giọng xuống mấy phần ám chỉ: “Bởi vì có bậc cha chú nên những người bạn chơi với cô ấy từ nhỏ sau này đều là gia chủ tương lai của gia đình hào môn.”
Mạnh Thơ Nhụy mang theo lời căn dặn đầy tâm ý này của cô ta bước vào trong, lấy lại bình tĩnh tỏ ra dáng vẻ tốt nhất đến gặp ái nữ của Khương Nại.
Cô ta chỉ quảng bá thôi thì không đủ, rõ ràng người hâm mộ đã bắt đầu không tiếp nhận nữa rồi.
Nếu như có thể quang minh chính đại giao lưu mật thiết với Khương Nại, cô ta mới có thể tiếp tục quảng bá hình ảnh mỹ nhân cổ điển trong giới giải trí, có chỗ đứng nhất định.
Khuôn mặt tinh xảo của Mạnh Thơ Nhụy vừa nở nụ cười hoàn mỹ, nhưng ngay giây tiếp theo đã cứng ngắc tại chỗ.
“Chị Lỵ.”
……..
Trước bàn chạm trổ hoa lê, Tạ Âm Lâu viết xuống chữ cuối cùng, ánh nắng dưới tán cây dịu dàng bao phủ lên sườn mặt cô, bả vai vẫn choàng tấm chăn bông mềm để chống lạnh, bên trong là một chiếc váy dài màu đen, giống như màu mực đậm, làm nổi bật lên dáng người mảnh khảnh của cô.
Có thể là ngay cả ánh nắng mặt trời cũng ưu ái cô, dáng vẻ mang khí chất tiên nữ đứng đó rất dễ khiến người ta xúc động muốn dập đầu bái lễ.
Xương cổ tay giống như ngọc, còn đeo thêm vòng ngọc, chiếc chuông phía dưới phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Lúc đặt bút xuống, Tạ Thầm Thời bên cạnh đưa khăn tay đã thấm qua nước nóng qua, nhiệt độ vừa phải.
Cô nghe thấy ai đó tiến lên chào hỏi, bình tĩnh xoay người lại.
Khoảnh khắc đó cả thế giới như ngừng lại, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Mạnh Thơ Nhụy, cô ta không tin nổi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này của cô, hồi lâu sau mới hoàn hồn: “Cô là Tạ Âm Lâu sao?”
“Tôi là Tạ Âm Lâu.”
Vẫn là giọng điệu quen thuộc đó, vẫn là chất giọng trong trẻo đó.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn là Tạ Âm Lâu.
Cô Tạ trong lời đồn kia được cất giấu nhiều năm, ở trong mắt người ngoài như đã trốn khỏi nhân gian.
Mạnh Thơ Nhụy như gặp phải quỷ, sắc mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, ngay cả lớp trang điểm đậm cũng không thể che giấu: “Sao có thể?”
Những lời cô ta đã nghĩ sẵn trong đầu đến lúc này đều quên sạch sẽ, nếu không phải Đàm Lỵ nắm chặt mu bàn tay của cô ta thì suýt chút nữa đã thất lễ.
“Thì ra là như thế.”
Khó trách lúc trước cô ta cố ý phát tán tin xuất thân bịa đặt ba mẹ Tạ Âm Lâu, truyền thông nhao nhao nhận được đơn kiện của luật sư thì như rùa rụt cổ.
Mà Tạ Âm Lâu chỉ với một cuộc điện thoại đã có thể khiến Trần Nho Đông khúm núm mời cô trở về ghi hình chương trình.
Ngay cả Phó Dung Dữ cũng cam nguyện trở thành quần thần của cô, vì cô treo đèn chong đầy sông.
Thì ra cô chính là viên ngọc minh châu trên tay nhà họ Tạ - Tạ Âm Lâu.