Cố Tầm vội vàng ăn cơm, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nóng bỏng đang xuyên qua khe hở máy tính nhìn chằm chằm vào cô.
Yến Thanh Hà không chớp mắt, dõi theo từng động tác của Cố Tầm, ánh mắt anh đầy si mê.
Cảnh tượng này làm anh liên tưởng đến hình ảnh cô vợ nhỏ vội vàng đi làm nhưng vẫn nán lại ăn cơm chồng nấu, rất hạnh phúc và thỏa mãn, như một gia đình thực sự.
Những nỗ lực chuẩn bị nguyên liệu từ sáng sớm của anh không hề uổng phí.
“Tổng giám đốc,” Cố Tầm ngẩng đầu lên khi đã ăn được một nửa, làm Yến Thanh Hà thoáng kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng rũ mắt xuống, giả vờ như không có gì.
“Sao vậy?”
“Tay nghề của ngài thật sự quá tuyệt vời!” Cố Tầm không ngần ngại khen, "Không hề thua kém đầu bếp nhà hàng năm sao! Tổng giám đốc ngài không chỉ có năng lực làm việc mà ngay cả tay nghề nấu ăn cũng không còn lời gì để nói, quả thực là biểu tượng của sự hoàn mỹ!”
“Nếu cô đã nói vậy thì nhớ ăn nhiều vào.” Yến Thanh Hà trả lời, tỏ vẻ không bị lời khen của cô tác động.
Điều này càng làm Cố Tầm tin rằng tổng giám đốc tuy trông khó tính nhưng thật ra lại rất tốt bụng.
Trong lòng Cố Tầm thầm hạ quyết tâm, cảm động tiếp tục ăn hết hộp cơm.
Yến Thanh Hà không nói gì thêm, và trong văn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Nhưng lúc này, anh không thể giữ bình tĩnh như vẻ bề ngoài, thực ra anh đang rất kích động.
Bảo bối khen tay nghề của hắn tốt! Bảo bối thích ăn đồ hắn nấu, và nếu nghĩ sâu xa hơn, chẳng phải cô cũng thích hắn sao? Trên mạng có nói nếu chinh phục được dạ dày của phụ nữ, thì khoảng cách để chinh phục trái tim cô ấy cũng không còn xa nữa.
Nếu vậy, chẳng phải ảo tưởng của hắn sẽ trở thành hiện thực sao?
Nghĩ đến đây, tim Yến Thanh Hà đập càng lúc càng nhanh khi nhìn cô gái ngồi cách mình không xa.
Nếu đôi môi nhỏ xinh ấy không chỉ để ăn cơm, mà còn có thể ngậm lấy thứ khác của hắn thì...
Ý tưởng táo bạo này khiến hơi thở của Yến Thanh Hà trở nên gấp gáp, nửa thân dưới bắt đầu căng cứng.
Yến Thanh Hà luôn tự nhận mình không phải người quá ham muốn, nhưng từ khi gặp Cố Tầm, hắn nhận ra dục vọng của mình cũng có thể mãnh liệt và đen tối đến vậy.
Thu hồi ánh mắt, Yến Thanh Hà cảm nhận sự đau nhức từ dục vọng căng tràn.
Sau vài giây tự vấn, hắn quyết định duỗi tay xuống dưới gầm bàn, cởi dây lưng, để lộ dương vật ra ngoài.
Qua khe hở của máy tính, Yến Thanh Hà nhìn trộm gương mặt người con gái hắn ngày đêm mơ tưởng, tay bắt đầu nhanh chóng vuốt ve.
Hắn biết hành động này thật biến thái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ở gần Cố Tầm đến thế, không thể kìm nén nổi.
Hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể Cố Tầm làm Yến Thanh Hà gần như tham lam hít lấy hít để, đồng thời không ngừng kích thích bản thân.
Chưa bao giờ dục vọng của hắn lại cảm thấy thỏa mãn như lúc này.
Hắn tưởng tượng cảnh Cố Tầm đỏ bừng mặt, đôi môi nhỏ ngậm lấy cự vật của mình, dù rõ ràng không thể ngậm hết nhưng vẫn bị ép buộc nuốt trọn.
Hình ảnh cô khóc lóc van xin nhưng hắn vẫn không dừng lại, cùng với đầu lưỡi nhỏ tinh nghịch quét qua khiến Yến Thanh Hà không thể chịu nổi nữa.
Trong cơn kích thích mạnh mẽ, hắn bắn ra ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên hắn tự thủ dâm mà không đến mười lăm phút đã đạt cực khoái.