Mới hơn một giờ chiều, nắng trên đỉnh đầu đang ở thời điểm gay gắt.
Nắng chiếu xuống hè, tạt thẳng vào má Xuân Thanh.
Trong tình thế khẩn cấp trốn người này, cô không dám dời đi nên đành mặc kệ.Trong đầu cô bây giờ chỉ còn đọng lại những lời nhắc của Hoàng Việt.
Những lời đó làm Xuân Thanh thấy sợ.
Sợ anh sẽ lảng tránh nếu biết cô nghe trộm bí mật đời tư của anh.
Nghĩ đến tình huống xấu đó, Xuân Thanh chưa bao giờ thấy nản cho đôi tai ham nghe chuyện người ta của mình như lúc này.
Bởi, nó đang hành cô khổ.
Cô mệt mỏi ngồi bệt luôn xuống nền đất.
Hai tay ôm chân, chôn mặt mình vào hai đầu gối.
Mặt Trời trên cao có còn nắng nữa không? Thân thể cô đã hong khô như thế nào? Xuân Thanh không cần biết.
Cô chỉ biết, trước mặt mình bây giờ có một cái bóng tròn như hình chiếc ô đang quây kín cơ thể nhỏ bé của cô.
Theo đó một mùi hương quen thuộc, mùi gỗ mộc len nhanh vào mũi, tràn vào phổi, vào tim.
Xuân Thanh xoay mặt về bên phải, bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình.
Lạ thay, lần này cô thấy nó không còn hoang vu, lạnh lẽo nữa mà trái lại rất dịu dàng và đang quấn quýt một đôi mắt khác không buông.
Anh lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh, tay cầm chiếc ô che hết nắng, đem bóng mát nhỏ dưới tán ô phủ hết lên người Xuân Thanh.
Còn bản thân thì để mặc cho sắc nắng hòa vào cùng màu áo.
"Em ngồi ngốc làm gì ở đây? Hửm?" Miệng hỏi, tay bên trái rảnh rỗi vén luôn mớ tóc đang che bên má cho Xuân Thanh.
"Sao anh biết...?" Cô ngu ngốc, mắt vẫn nhìn anh hỏi.
Người bên cạnh khẽ rướn môi cười, cô nghe anh nói: "Chiếc xe của em nó không biết tàng hình!"
Hèn gì?
Vậy có phải anh biết em...nghe trộm rồi không?
Nếu chủ nhà đã phát hiện...thì thôi, một tên trộm không chuyên như cô nên ngoan ngoãn thành tâm khai để được hưởng khoan hồng.
"Anh Hoàng Nam, em xin lỗi! Nhưng Xuân Thanh em thề: Em không bao giờ có ý...cười chê anh!" Cô khẳng khái, nhìn thẳng vào ánh mắt anh đảm bảo.
Anh cười.
Một nụ cười hơi gượng.
Ánh mắt xoáy thẳng vào mắt cô như muốn đong đếm xem lời cô nói có bao nhiêu là thật.
"Đã khiến em tò mò! Thật là làm khó cho em!".
Anh lại nở một nụ cười gượng rồi đưa tay nắm lấy tay cô kéo lên: "Vào nhà thôi!"
Xuân Thanh cứ vậy, sợ làm buồn lòng anh thêm nên thuận theo cái kéo tay của anh mà đứng dậy.
Nhưng...do ngồi lâu, chân cô có chút tê mất cảm giác.
Nên cô cứ thế mà úp thẳng mặt mình vào ngực người ta.
Đã vậy hai cánh tay còn tham lam ôm luôn vào lưng người đang cầm chiếc ô nữa.
Cú ngã giữa lúc hai tâm hồn đang xao động, đang thấp thỏm lo âu về ý nghĩ trong đầu của đối phương.
Đã thành công trấn áp mớ khúc mắc cần tháo gỡ.
Bởi, cả anh và cô đều cảm nhận được nhịp đập của con tim đối phương là vì mình.
Nghe được chút quá khứ không ba, không họ hàng đó của anh, Xuân Thanh càng rõ vì sao trong danh bạ điện thoại của anh không có lấy một cái tên người thân.
Xem ra, cô và anh có chút giống nhau: đều không có ba.
Chỉ khác là, anh có họ hàng bên nội tìm đến nhà.
Còn cô...
Một tuổi thơ chỉ gắn với hình ảnh tảo tần của mẹ.
Trong kí ức Xuân Thanh, ba là người như thế nào? Mặt mũi ra sao? Cô không biết.
Còn họ hàng thì chẳng có ai tìm đến nhà để thăm.
Chỉ thỉnh thoảng tới ngày giỗ ông bà ngoại, mẹ mới đưa cô về một miền quê.
Miền quê mà mẹ bảo cô gọi là: quê ngoại.
Ở đó, Xuân Thanh có gặp gỡ vài người họ hàng nhưng xem ra tình cảm cũng chẳng mặn mà.
Bởi, cô nhận ra, họ rất lạnh nhạt với mẹ.
Có lúc cô bức bách rất muốn biết vì sao?
Nhưng Xuân Thanh ý thức được: đó là tấm lòng, là tình cảm của người ta.
Cô sao có thể bắt ép họ phải yêu thương một ai đó?
Mỗi lần về thăm quê như vậy, Xuân Thanh hiểu được cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa những người thân là như thế nào! Nó không chỉ làm trái tim mình đau đơn thuần mà còn bị người ta đành tâm đưa tay bóp nghẹt.
Nghẹt đến tức thở.
Từ nỗi đau như bóp chết của mình, Xuân Thanh càng thấy thương và cảm thông cho anh.
Cô nhận ra, cả mấy ngày nay, mình vô tình dày vò thêm nỗi buồn cô độc của anh.
"Hoàng Nam, em xin lỗi anh nha!".
Sợ anh chưa hiểu rõ ý nên tranh thủ lúc ở khoảng cách gần này, Xuân Thanh nói thêm: "Chuyện ở trường...em chỉ buộc miệng nói tào lao vậy thôi! Chứ em không có ý gì...! Còn chuyện lúc nãy...em chỉ nghe có chút!"
Giọng cô rủ rỉ như tiếng dế đêm, Hoàng Nam sao không nhận ra nó có bao nhiêu là thật! Nhưng anh chấp nhận dung túng cho số phần trăm giả kia.
Bởi anh nhận ra: Mình chỉ cần một vòng ôm này là đủ.
Kệ trời nắng hay mưa! Kệ thói đời đen trắng và lòng người có bạc như vôi? Anh không cần quan tâm nữa.
Anh chỉ để tâm người đang trong lòng anh là đủ rồi.
"Xuân Thanh!"
"Dạ?"
"Từ mai đi học bằng xe mới nhé!"
"Ừm!"
Dưới cái nắng trưa.
Trong không gian nhỏ của chiếc ô, một không gian chỉ đủ che cho hai trái tim cùng chung nhịp đập.
Có hai người cứ mãi dựa vào nhau.
Anh một tay cầm ô, tay kia vuốt ve mái tóc hơi rối cho người con gái.
Còn cô gái rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên đành ôm anh cho khỏi...!lãng phí thời gian.
Hai người cứ tựa vào nhau như thế.
Cách tựa này, nếu không có chiếc ô trên đỉnh đầu kia thì cái bóng đổ xuống sẽ hòa vào làm một.
Sát khít nhau, không một khoảng trống dư thừa.
Dù có không nỡ phá đi giây phút êm đềm này thì Hoàng Nam vẫn phải nhắc: "Đến trường thôi em!".