Dưới Giàn Hoa Tigôn


"Em không cho anh đi!" Tại ngưỡng cửa Hoàng Nam bị một vòng tay giữ chặt.
"Buông ra!" Giọng Hoàng Nam lạnh lẽo không còn độ ấm.
"Không! Hoàng Nam! Em không buông!" Cô ta vẫn cố chấp.

Một mực giữ lấy thắt lưng người con trai.
Cô ta không dám buông.

Bởi đã buông một lần rồi.

Để mất một lần rồi.

Đau đến tê tâm liệt phế.

Nên giờ này cô ta không muốn mình rơi vào bi kịch cũ.
Một năm trước, khi anh quyết định rời thành phố A, cô ta cũng ôm anh như thế này, van xin anh, năn nỉ anh đừng rời xa.

Có bao nhiêu nước mắt, cô ta đều chảy hết để mong đổi một cái gật đầu đồng ý ở lại từ anh.
Nhưng kết quả thì sao? Anh không hề động lòng, vẫn nhẫn tâm thốt lên hai tiếng: buông tay!
Trong một giây sỉ diện, cô ta đã chu toàn theo yêu cầu của anh.
Thế là anh đi.


Bước một mạch về hướng con tàu, đầu không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần để mặc người nặng tình yêu anh đứng đó, bơ vơ ở sân ga một chiều thu buồn.
Đời người có những việc hối hận một lần đã đủ.

Nên lần này: "Em quyết không buông!"
"Xuân Lan! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu đây?" Hoàng Nam mệt mỏi thật sự.

Có những việc vì nể tình nhau mà nhượng bộ thương lượng.

Nhưng tình yêu thì tuyệt đối không!
Anh đã dứt khoát rõ ràng ngay lần đầu tiên tỏ tình của Xuân Lan khi mới bước vào Đại học.

Vậy mà, cô ta vẫn cố chấp quyết giữ chặt tình yêu đơn phương trói buộc con tim vào anh.

Cô ta không hiểu hay cố tình không hiểu?
"Em không muốn hiểu nên anh đừng nói!" Vẫn là câu nói cũ suốt bảy năm qua.
Ánh mắt Hoàng Nam vẫn đặt vào bóng lưng Xuân Thanh.

Thoáng thấy cô gần mất hút ở ngã rẽ, anh kiên quyết gỡ lấy hai cánh tay đang dùng sức ghì chặt thắt lưng.
"Mai! Lại giúp tớ!" Khi cánh tay sắp bị anh gỡ ra, cô ta quay mặt hét vào đứa bạn nãy giờ đứng im như pho tượng gỗ.
"Xuân...!Lan!" Tiếng gọi như rít lên khiến người muốn giúp kia phải e dè ý định.
Hoàng Nam cương quyết giật mạnh hai cánh tay, giải thoát mọi vướng víu.

Anh chạy nhanh đuổi theo Xuân Thanh.
Cuối dãy hành lang, hai người đang tiến về phòng VIP2 thấy Hoàng Nam hối hả chạy như bay, cả hai kinh hồn tức tốc đuổi theo.
"Hoàng Nam! Cậu quên mình là bệnh nhân rồi hả?" Lê Vinh nói như hét vào bóng lưng đang cắm đầu chạy về phía trước.
Cuối cùng, anh ta cũng đuổi kịp, đứng chắn trước mặt Hoàng Nam.

Anh ta vừa thở vừa hét lên: "Cậu quên cái mạng nữa rồi hả?"
"Quên luôn sáng nay phải kiểm tra tổng quát để chiều bay?" Lê Vinh nén cơn tức, cố nhắc để giúp thằng bạn thân bình tâm suy nghĩ thiệt hơn.
"Cái mạng của cậu sắp bét nhè! Làm ơn nghe lời tớ gác lại mọi việc có được không?" Lê Vinh cảm thấy bất lực muốn khóc với tính cố chấp của Hoàng Nam.
Hoàng Nam thoáng sững người.

Nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết: "Tớ chỉ xem cô ấy như thế nào rồi quay lại ngay!"
"Cô ấy? Đừng nói với tớ...lại là con nhỏ học trò của cậu?"

Đợi Lê Vinh nói xong câu đó, bóng Hoàng Nam đã khuất sau cánh cổng.

Anh ta còn chưa biết xử lí sao khi nửa muốn chạy theo Hoàng Nam, nửa sợ giáo sư Lee đến.
Hai cái bóng hớt hơ hớt hải lướt xoẹt qua mặt anh.
"Mai! Xuân Lan!" Lê Vinh nghe tiếng gọi giật lại hai người vừa lướt qua của chú Lâm, người lúc nãy cùng anh chạy đuổi theo Hoàng Nam.
"Thanh niên mấy cậu chạy gớm thật đấy!" Chú Lâm vừa ngoắc tay hai người phía trước, vừa thở vừa nói với Lê Vinh.
"Ba! Lê Vinh! May quá! Hai người mau giúp con tìm Hoàng Nam!" Xuân Lan vui mừng lộ ra mặt khi gặp hai đồng minh.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Lê Vinh: Thằng bạn thân của anh đang chạy trốn người tình!
Xuân Thanh chạy thẳng một mạch về nhà.

Mẹ cô cũng vừa giao hoa xong phiên chợ sáng.
"Xuân Thanh! Con sao vậy?" Thấy cô con gái thất tha thất thểu, mẹ cô quăng luôn chiếc xe, ôm chầm lấy đứa con gái rượu.
"Không có gì đâu mẹ! Tại con thấy..nhớ nhà nên về thôi!" Cô tìm bừa lí do cho mẹ yên lòng.
Nhìn người mẹ hiền từ quanh năm tần tảo với gánh hàng hoa, lặng lẽ nuôi con khôn lớn, Xuân Thanh thật không nỡ tin những lời cô gái kia nói.
Xuân Thanh thấy thương mẹ.

Mười tám năm qua, hai mẹ con nương nhau mà sống.

Tuổi thơ cô lớn lên chỉ có tình yêu vô bờ bến của mẹ.

Trong kí ức, cô chưa từng thấy một người đàn ông nào xuất hiện trong cuộc sống hai mẹ con.
Nhưng một đứa nghiệt chủng như cô từ đâu mà có?
Cô thương mẹ.

Sợ mẹ buồn nên chưa một lần hỏi thăm về nguồn gốc.


Rằng: cô có ba không? Ông ấy là ai? Có yêu thương cô như ba của chúng bạn?
Mãi mãi những câu hỏi này vẫn hoàn là câu hỏi! Bởi, cô hiểu được có những vết thương cần phải để nó tự lành.
Nhưng xem ra ý cô là vậy.

Nhưng ý ông trời lại khác.
Nên chỉ nửa tiếng sau đó, từng người, từng người bước vào nhà cô.

Họ nhẫn tâm lật tung lên quá khứ.

Một quá khứ đầy buồn thương mà mẹ cô đang muốn lãng quên.
Họ nhẫn tâm đẩy cô xa anh.

Xa mối tình đầu đã khắc sâu trong tâm khảm.
Để cô và anh đứng đó.

Gần nhau trong gang tấc nhưng chẳng ai dám bước đến ôm lấy người mình yêu.

Vì cả hai đều sợ cái ôm ấy sẽ làm tổn thương sinh mệnh của người mình yêu sâu sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận