Trên bậc tam cấp, Xuân Thanh dựa đầu vào lòng mẹ.
Nghe mẹ kể về mùa hoa cúc họa mi đầu tiên mẹ trồng khi rời thành phố bạt ngàn hoa về thành phố nhỏ này an cư lạc nghiệp.
Hoa cúc họa mi còn gọi là cúc La Mã là loài hoa nhỏ thuộc họ cúc.
Một loài hoa thường mọc dại ở những cánh đồng hay trên các con đường.
Thân hình mỏng manh trông có vẻ yếu đuối nhưng tràn đầy sức sống.
Những cánh hoa nhỏ nhắn, trắng thuần khiết nhưng dẻo dai, ẩn sâu bên trong là tình yêu thầm lặng, giản dị, đơn thuần.
Vườn hoa mẹ trồng nở rộ vào cuối thu đang kì thu hoạch.
Một trận mưa lớn thất thường của những ngày chớm đông kéo dài đã làm lỡ một mùa hoa.
Vì cúc họa mi có vòng đời rất ngắn.
Mẹ lại lầm lũi thu dọn vườn hoa, chuẩn bị trồng một mùa hoa khác.
Hai bàn tay vốn quen cầm bút nay chuyển sang nắm các dụng cụ trồng hoa nên sưng tấy đỏ au.
Nhưng mẹ vẫn kiên trì cố gắng để tạo dựng cho Xuân Thanh những mùa hoa nở rộ ở tương lai.
Xuân Thanh mân mê đôi bàn tay gầy của mẹ.
Theo từng ngày cô lớn lên, vết chai sạn ở đó nhiều dần, cứng dần theo năm tháng.
Cô áp bàn tay luôn lặng lẽ trao yêu thương, thắp sáng ước mơ cắp sách đến trường cho cô vào hai bên má.
Xuân Thanh không cần gì, cũng không cầu gì, cô chỉ mong mẹ bình an, khỏe mạnh sống bên cô.
Chỉ bấy nhiêu thôi đó đã đủ.
Khi bàn tay ấm chứa đầy ắp yêu thương còn lưu trên má.
Ngoài cổng nhà Xuân Thanh chợt huyên náo mớ tạp âm.
"Hoàng Nam! Anh bước qua cánh cổng đó! Là em lao ngay ra đường!" Tiếng cô gái vừa bước vội xuống chiếc ôtô sang trọng, hét lên.
Hoàng Nam đóng cửa chiếc taxi, vừa xoay người, đôi chân còn chưa di chuyển đã nghe lời uy hiếp.
Anh quay mặt nhìn sững vào Xuân Lan.
"Xuân Lan! Em mất hết lí trí rồi!" Lê Vinh tức thời mở cửa bên ghế lái, kéo tay cô gái đang có ý định dùng tính mạng để níu giữ một đoạn tình yêu tuyệt vọng.
"Lê Vinh! Đưa cô ấy đi đi!" Hoàng Nam liếc nhìn thằng bạn chí cốt, lạnh lùng nói.
"Hoàng Nam, cậu nhớ về đúng giờ! Giáo sư Lee đang trên đường đến bệnh viện."
Hoàng Nam gật đầu.
Sau đó, dứt khoát bước vào trong.
"Được! Anh đã quyết tuyệt tình thì đừng trách Xuân Lan em không cho anh mặt mũi!" Cô ta giật mạnh tay ra khỏi tay Lê Vinh chạy thẳng vào ngôi nhà mà Hoàng Nam bất chấp bệnh tình muốn đến.
Tại bậc tam cấp, Xuân Thanh còn lưu luyến cảm thương về mùa hoa đầu mẹ kể.
Thì bóng chàng trai đang nằm viện đã xuất hiện trong đôi mắt Xuân Thanh.
Cô đứng bật dậy, nhìn sững vào gương mặt thiếu khí sắc của người đứng ngay trước mặt.
"Anh...Hoàng Nam!" Xuân Thanh thương anh mà cõi lòng nghẹn đắng.
Cô sụt sùi, dang đôi tay định nhào đến ôm anh.
Nói với anh câu: Em không sao! Anh đừng lo! Hãy yên tâm mà dưỡng bệnh!
Ý định đó còn chưa kịp thực hiện.
Lời muốn nói còn vướng ở đầu môi.
Một giọng nói xỉa xói theo đó bay nhanh vào.
"Mày dám ôm chồng tao xem! Hôm nay tao cho hai mẹ con hồ ly nhà mày đi đời cả lũ!"
"Nói cho mày biết: Tao không hiền như mẹ tao đâu!"
"Mẹ tao quá yếu đuối chỉ biết giương mắt nhìn mẹ mày hí hửng ôm chồng mình mà khóc thầm!"
"Còn tao? Mày đừng có mà mơ! Khôn hồn thì tránh xa chồng tao ra!" Chửi mắng xong một tràng dài, cô ta rút luôn con dao thái sắc nhọn từ trong túi xách chĩa thẳng vào mặt Xuân Thanh.
Xuân Thanh thất kinh.
Mà cô tin mẹ mình và anh Hoàng Nam cũng vậy.
Ánh mắt ba người kinh sợ nhìn thẳng vào người cầm dao.
"Xuân Lan! Em cất dao đi! Đó không phải là vật em có thể đùa!" Hoàng Nam bình tĩnh trấn an ý định nổi loạn làm càn của Xuân Lan.
"Ha..ha..Hoàng Nam! Anh là đang lo cho em đấy hử? Lo cho em chơi dao đứt tay hay là lo em làm tổn thương ả hồ ly con mới tí tuổi đầu học thói mẹ mình lên giường câu dẫn đàn ông?"
"Xuân Lan!" Hoàng Nam thật không thể tin.
Anh hét lớn.
"Cô...ngậm máu phun người!" Cơ thể Xuân Thanh không ngừng run lên.
Phịch!
Nghe tiếng ngã nặng nề ở sau lưng, Xuân Thanh quay ngoắc mặt ra.
Mẹ cô đã ngã nhào xuống bậc tam cấp.
"Mẹ!" Tiếng gọi xé lòng của Xuân Thành.
Cô hoảng hốt nhảy thẳng xuống sân ôm chầm lấy mẹ.
"Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ có sao không?" Cô vừa khóc vừa gọi khàn cả giọng.
Hoàng Nam thần sắc dần nhợt nhạt.
Anh đi nhanh về phía Xuân Thanh.
"Anh đứng lại cho em!" Xuân Lan tay cầm con dao chạy nhanh đến nơi Xuân Thanh đang ôm mẹ.
Cô ngước mắt nhìn Hoàng Nam: "Anh thử chạm vào cô ta xem!"
"Xuân Lan! Em đừng đùa với dao! Mau quăng nó đi!" Hoàng Nam lo sợ thật sự.
Cô ta đang đứng trước mặt Xuân Thanh, dí dí con dao vào cô làm tim anh muốn ngưng luôn đập.
"Muốn em quăng à? Dễ thôi! Em cho anh điều kiện!"
Hoàng Nam cảnh giác nhìn thẳng vào Xuân Lan.
"Chỉ cần anh nói yêu em! Thề kiếp này chỉ yêu mỗi em! Em sẽ ngoan ngoãn quăng nó đi!" Vừa nói cô ta vừa vuốt nhẹ lên con dao.
Đưa mắt nhìn Hoàng Nam chờ đợi.
"Nhanh lên! Chờ câu này của anh suốt bảy năm nên em không còn kiên nhẫn đâu!"
"Xuân Lan! Em đừng cố chấp!"