Chu Canh Minh thích, nhìn chằm chằm sau lưng cô mà làm.
Diệp Khúc Đào cảm giác được bàn tay của anh đang ve vuốt sau lưng mình, dây buộc bị anh tháo ra.
Anh đang va chạm vào cô, cô cảm nhận được, bờ mông dán lấy đón chào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đang ở trong tư thế quỳ sấp, tư thế này còn rất lẳng lơ.
Lúc Chu Canh Minh cởi bỏ dây lưng ra, anh còn có cảm giác mình đang mở quà tặng.Chuyện làm cho Diệp Khúc Đào không thể tưởng tượng được chính là, Chu Canh Minh thế mà lại buộc dây trở lại như cũ.
Diệp Khúc Đào cảm nhận được anh đang buộc dây lại, quay đầu nhìn anh: “Sao lại buộc lại thế, không thích à?”
Chu Canh Minh: “Thích, nhưng mà bộ quần áo này, cởi ra sẽ không đẹp, mặc vào trông đẹp hơn.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cái giọng điệu yêu thích này.
Chu Canh Minh buộc chặt dây lưng lại cho cô, nắm lấy mông của cô, lép nha lép nhép cọ xát, đẩy cô bò về phía trước một đoạn.
Chiếc giường này bền chắc nên không thể phát ra âm thanh cọt kẹt, cô bò lên phía trước thêm một chút, hơi mệt mỏi.
Tư thế quỳ này mệt thật.
Chu Canh Minh thấy cô mệt mỏi không động đậy, anh thay đổi tư thế, rời khỏi thân dưới của cô, để cô xoay người, đối mặt với anh.
Diệp Khúc Đào đối diện với anh, ôm lấy cổ anh. Cô nhớ tới phía trước còn có dây buộc, anh thì thích tháo bỏ dây buộc như thế.
Cô đối diện với anh, mời gọi anh tháo bỏ.
Chu Canh Minh cũng ngồi xuống, Diệp Khúc Đào xoay theo tư thế của anh, sử dụng tư thế nữ ngồi lên trên, nắm thứ kia của anh ngồi xuống, cắm vào trong cô.
Chỗ sâu bên trong của cô bị anh lấp đầy, cô thoải mái hừ hừ, uốn éo lắc mông, nắm lấy bàn tay anh, đặt lên hông của mình, nói: “Anh yêu, nơi này cũng có thể cởi được.”
Chu Canh Minh thấy thế, bàn tay cởi dây buộc bên hông của cô đi, không hề giống với phía sau lưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồ bên trên hông giống như cái thắt lưng, vùng giữa bị tháo ra, miếng vải nhỏ đó lập tức rơi xuống, để lộ hai bầu ngực của cô.
Hai bên núm vú đều đã bị dây đỏ buộc lại, quần áo không rơi hẳn xuống, nổi bật trước bộ ngực đầy đặn.
Diệp Khúc Đào đối mặt với anh, thấy được niềm kinh ngạc vui mừng trong mắt anh.
Có lẽ vị cán bộ kỳ cựu này không hề nghĩ tới, món đồ lót tình thú hóa ra lại như thế này.
Hoặc là anh chưa bao giờ từng nhìn thấy đồ lót tình thú.
Sao có thể, bạn gái trước kia của anh chưa từng mặc cho anh xem sao?
Hai người họ chưa từng thử ở trên giường hả?
Lúc mua đồ cô còn đang suy nghĩ, thứ đồ lót tình thú Giáng Sinh này có phải hơi bảo thủ rồi không, bạn gái trước kia của anh phải chăng đã từng mặc món đồ tương tự, nếu đã từng mặc thì có lẽ nào anh sẽ không thấy vui vẻ bất ngờ.
Nhưng cô vẫn muốn mặc thử cho anh xem một chút, cô tò mò phản ứng của anh.
Hiện giờ khi trông thấy phản ứng của anh, nhìn qua có vẻ anh chưa bao giờ gặp kiểu dáng tình thú như thế này.
Thậm chí hình như anh còn chưa nhìn thấy quần áo tình thú bao giờ.
Bàn tay của Chu Canh Minh vốn còn đang đặt trên thắt lưng của cô, nhịn không được đi lên phía trên, nhào nặn nơi đầy đặn trên bộ ngực của cô.
Cô sử dụng tư thế nữ trên lắc lư ma sát, chậm rãi co rút, chắc chắn không thể sảng khoái như lúc anh ra vào mãnh liệt nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thoải mái.
Hai bàn tay cô ấn trên bờ vai anh, Chu Canh Minh vùi đầu vào ngực cô, ăn núm vú của cô.
Diệp Khúc Đào thấy anh yêu thích như vậy, vuốt đầu anh mặc anh ăn.
Anh mút vào hơi dùng sức, núm vú bị anh cắn hút sưng đỏ.
Hơi hơi đau, nhưng là cơn đau dễ chịu.
Vặn vẹo một cái, Diệp Khúc Đào không tiếp tục động đậy.
Sảng khoái thì sảng khoái, nhưng mà quá mệt mỏi, vòng eo của cô xoay đến mức sắp gãy mất.
Còn không bằng để anh tự đến.
Chu Canh Minh thấy cô không động đậy, đè cô lên giường, anh di chuyển ở bên trên, tóm lấy hai chân cô, móc vào trên hông anh, anh ưỡn thẳng lưng cọ xát.
Diệp Khúc Đào nằm trên giường, với tư thế này, bộ ngực cô lắc lư, dây trói lại khiến nó bị ghìm chặt lại, bầu ngực vung vẩy hất lên.
Đêm nay rõ ràng Chu Canh Minh còn mãnh liệt hơn mấy lần trước.
Đàn ông già rồi mà còn thích loại này, Diệp Khúc Đào không hiểu nổi.
Thiệt thòi cho lúc đi mua đồ trước đó, cô còn hơi sợ hãi rụt rè, lo lắng Chu Canh Minh không thích, lo lắng cô ăn mặc quá lẳng lơ, quá tổn hại đến phong tục và văn hóa.
Dù sao thì tính cách anh vốn đứng đắn như vậy, lời chê trách tổn tại đến phong tục và văn hóa thật sự có thể xuất hiện từ trong miệng của anh.
Kết quả anh càng làm càng ra sức hơn.
Đâm vào quá sâu, Diệp Khúc Đào cảm thấy mình suýt trợn trắng mắt, tư thế thoải mái xem ra chắc chắn không dễ nhìn.
Cô còn hơi lo lắng mình xấu, không giống với biểu cảm dễ chịu giống Chu Canh Minh. Đàn ông sướng rồi, cũng chỉ có cảm giác thoải mái thỏa mãn, tràn trề say sưa. Phụ nữ sảng khoái còn có thể dễ chịu đến mê ly, hai mắt trợn trắng.
Cô là người tới cao trào trước, sau khi cô cao trào, Chu Canh Minh mới bắn. Anh rút đồ của anh ra ngoài.
Anh bắn quá nhiều, dịch thể đậm đặc rót đầy áo mưa, lúc rút ra còn rò rỉ không ít, đều vương trên váy của cô.
Dịch thể đậm đặc màu trắng của anh rơi trên chiếc váy đỏ, làm bẩn nó.
Chu Canh Minh chưa từng mất khống chế như vậy, còn khiến tinh dịch dính lên váy của cô.
Diệp Khúc Đào cũng nhìn thấy.
Chu Canh Minh nói lời xin lỗi với cô: “Xin lỗi em, đợi chút nữa em thay nó ra, anh sẽ giặt nó cho em nhé.”
Diệp Khúc Đào nghe anh nói vậy, bị anh chọc cười.
Cô mở tay về phía anh: “Quà Giáng Sinh mà, em tặng quà Giáng Sinh của em cho anh, anh đã mở, nó đâu còn là của em nữa.”
Diệp Khúc Đào cũng không biết anh có chuẩn bị gì cho mình hay không, lần trước anh đã từng nói anh sẽ đón Giáng Sinh cùng cô, chắc hẳn anh đã có chuẩn bị.
Chu Canh Minh đứng lên khỏi giường, đi tới một bên ngăn kéo bên trong, lấy ra một hộp đồ.
Đưa cho Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào mở ra xem.
Đó là một chiếc túi xách!
Diệp Khúc Đào khiếp sợ nhìn Chu Canh Minh, lại nhìn về chiếc túi xách!
Tại sao anh lại nghĩ đến việc mua cho cô cái túi này!
Nhìn biểu cảm không nói nên lời của Diệp Khúc Đào, Chu Canh Minh còn tưởng mình mua nhầm: “Không thích?”
Diệp Khúc Đào lập tức lắc đầu, Diệp Khúc Đào chỉ không ngờ tới, sao Chu Canh Minh lại biết cô thích thứ này!!
“Sao anh biết em thích cái túi này?”
Chu Canh Minh: “Anh thấy em luôn ngắm chiếc túi này nên mới mua cho em.”
“Tự anh đi mua hả?”
Chu Canh Minh: “Không phải, anh để Lục Cấn đi mua.”
Diệp Khúc Đào biết, anh không thể nào tự đi mua món đồ xa xỉ thế này! Nhưng mà anh có lòng!
Anh biết cô thích cái túi xách này!
Cô vẫn luôn thích chiếc túi nhỏ đáng yêu với dây xích hạt châu này của Channel.
Đúng là mỗi buổi tối Diệp Khúc Đào luôn lướt xem chiếc túi này, cô nghĩ hiện giờ mình đã chuyển đến ở với Chu Canh Minh, ăn của anh, dùng của anh, tiền thuê nhà không cần trả, bố mẹ cô cũng không cần cô phải đưa tiền cho gia đình, tiền lương cô có thể tự mình tiêu. Cô vốn nghĩ mình tích góp một năm tiền lương, chắc hẳn có thể tự mua một phần thưởng cho mình.
Không ngờ Chu Canh Minh lại mua cho cô.
Chu Canh Minh có tiền nhưng tiền của anh không phải kiếm được từ tiền lương, tuy rằng chức vụ của anh cao, nhưng muốn dùng tiền lương của anh đặt cọc nhà trong trung tâm thành phố cũng là chuyện không thể.
Tiền của anh do người trong nhà cho.
Phía trên anh có một người anh trai.
Cho nên anh mới không hề áp lực, thích gì làm ấy.
Bố của anh cũng không thể đi theo con đường buôn bán, ông là một thành phần trí thức, nhưng thế hệ ông nội của anh đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, bởi vì bố anh không thể đi theo con đường buôn bán nên chuyện tiếp quản mối làm ăn trong nhà giao tới tay của anh trai Chu Canh Minh.
Anh trai quản lý chuyện làm ăn, Chu Canh Minh hằng năm nhận hoa hồng, bởi vì ông nội đã phân chia đều cổ phần cho các cháu nên dựa vào cổ tức, hàng năm anh có thể nhận được không ít tiền. Chuyện này mãi tới khi yêu đương với Chu Canh Minh, anh kể tình huống trong nhà cho cô, cô mới biết được.
Cô phấn khởi phát khóc, túm lấy Chu Canh Minh đè lên giường, ra sức hôn lên yết hầu anh: “Anh yêu, tiếp tục đi, đừng khách khí. Hầu gái Tiểu Đào sẽ phục vụ cho anh.”
Chu Canh Minh: “...”
Vừa rồi kiên trì một thời gian rất dài, Diệp Khúc Đào đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô nghĩ mình muốn cảm ơn Chu Canh Minh thì vẫn có thể tiếp tục thêm một lần nữa.
Thứ kia của Chu Canh Minh còn chưa mềm, cho nên, anh ôm cô vào trong phòng tắm làm thêm một lần nữa.
Trong khi cô vẫn mặc bộ quần áo đã bẩn đó, anh làm cô trước gương một lần.
Làm ở trước gương càng thêm xấu hổ, Diệp Khúc Đào thấy rõ ràng được gương mặt động tình cao trào của mình.
Mấy ngày hôm sau, Diệp Khúc Đào cảm thấy so với món quà của Chu Canh Minh thì món quà của cô quả thật hơi nhỏ bé không đáng kể đến.
Cho nên, cô biến đổi kiểu dáng quần áo tình thú mặc vào cho anh.
Cô biết anh thích.
Thế nên ngày nào cô cũng mặc.
Tuy rằng tố chất cơ thể của Chu Canh Minh rất tốt nhưng anh cũng không chống đỡ được, mỗi ngày mười giờ trở về nhà, trở về rồi còn phải thỏa mãn bạn gái, ngày nào cũng vậy.
Tuy rằng có rất nhiều kiểu dáng quần áo tình thú anh chưa từng thấy, anh rất thích, nhưng mà, anh cũng không thể chống đỡ được chuyện ngày nào cũng nhìn.
Một tuần lễ đó, Chu Canh Minh cảm thấy chân mình cũng đã hơi yếu ớt.
Ngày nào Diệp Khúc Đào cũng mặc, sau khi mặc một tuần lễ, cô phát hiện ra mình không thể tiếp tục nữa, cơ thể của cô sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp mất.