Lần đầu tiên Chu Canh Minh nhìn cô bằng ánh mắt ấy, Diệp Khúc Đào không đoán được ý anh, anh rời đi, Diệp Khúc Đào vừa ngồi xuống thì Lục Cấn đã bê khay lên định rời đi.
Diệp Khúc Đào gọi anh ta lại: “Lục Cấn, anh đi đâu đấy?”
Lục Cấn vội muốn chết: “Vừa nãy phó giám đốc sở Chu đã nói rồi, nam nữ khác biệt, tôi đi tìm đồng nghiệp nam ăn cơm đây.”
Là đàn ông thì đều biết ánh mắt mang theo sát khí vừa rồi của Chu Canh Minh rõ ràng là đang ghen, anh ta nào dám ngồi cùng Diệp Khúc Đào nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta không ngờ chút chuyện này mà phó giám đốc sở Chu cũng ghen.
Diệp Khúc Đào cảm thấy thật khó hiểu, cô ăn cơm xong thì quay về, buổi trưa có thời gian để nghỉ ngơi, ăn cơm trưa xong vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, hai giờ chiều mới phải vào làm.
Diệp Khúc Đào cảm thấy quay về nhà rồi lại phải đến đơn vị quá phiền phức, do đó cô ngủ luôn ở đơn vị, mua một cái đệm rồi nằm xuống.
Đương nhiên nếu như đồng nghiệp trong đơn vị đều đi hết, cô có thể vụng trộm vào trong phòng làm việc của Chu Canh Minh để ngủ, phòng làm việc của anh có một chiếc sô pha lớn, cực kỳ thoải mái, cô rất thích nằm ngủ trên đó.
Có hôm buổi trưa Chu Canh Minh phải ra ngoài ăn cơm, vì thế đưa chìa khóa cho cô để cô lặng lẽ vào ngủ trên sô pha.
Diệp Khúc Đào đã ngủ quen rồi, hôm nay thấy Chu Canh Minh không ra ngoài, cô nằm trên chiếc ghế xếp săn sale của mình.
Mẹ cô vừa mới gửi tin nhắn nói thứ bảy tuần này, nếu không có vấn đề gì thì dắt bạn trai về nhà ăn cơm.
Đã rất lâu chưa về nhà ăn cơm rồi.
Dạo này Diệp Khúc Đào không dẫn Chu Canh Minh về nhà cũng bởi vì người trong nhà giục cưới gấp quá, nhất là mẹ cô, biết cô có một người bạn trai ưu tú như thế, tháng nào mẹ cũng giục cô kết hôn, bà nói người bạn trai tốt như thế nếu như không mau cưới đi, bị người khác cướp mất thì phải làm sao? Hơn nữa, Chu Canh Minh cũng đến tuổi kết hôn rồi.
Cũng không thể hẹn hò mãi như thế, mẹ cô còn nói cái gì mà tuổi xuân của con gái rất quý giá, không kết hôn, hẹn hò lâu quá, sau này lỡ không đi được đến cuối cùng thì uổng mất.
Mẹ cô nói vậy suy cho cùng cũng chỉ vì muốn có một cậu con rể ưu tú như thế, nên bà mới muốn mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.
Đừng để anh bị oanh oanh yến yến gì đó cướp mất, số lượng đàn ông có điều kiện tốt, con nhà thư hương thế gia, điều kiện bản thân không tệ như thế thực sự rất ít.
Diệp Khúc Đào còn nhớ ban đầu sau khi cô ở cùng Chu Canh Minh, lúc nói với mẹ cô chuyện mình có bạn trai rồi, mẹ cô còn hỏi có phải người cùng đơn vị không.
Cô nói phải: “Là người trong đơn vị nhưng anh ấy không phải người địa phương. Hơn nữa tuổi tác cũng hơi lớn rồi, năm nay ba mươi ba.”
Mẹ cô lập tức không hài lòng bởi vì cô là con một, ba mẹ luôn muốn cô tìm một người địa phương, có như thế sau này con gái có bị bắt nạt thì còn có thể nâng đỡ được, muốn về nhà thì về thôi, còn nếu tìm một người vùng khác, có con rồi cũng chẳng thể gặp mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa ba mươi ba tuổi rồi!
Cái tuổi này cũng hơi lớn, con gái vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu mà đã tìm một người nhiều tuổi như thế.
Không được.
Mẹ cô vừa muốn nói gì đó thì Diệp Khúc Đào lại nói thêm một câu: “Nhưng anh ấy là phó giám đốc khu vực trong đơn vị bọn con, anh ấy không phải người địa phương nhưng có hộ khẩu ở nơi này. Anh ấy còn mua nhà rồi.”
Nghe thấy những lời này, thái độ của mẹ cô lập tức thay đổi: “Mới ba mươi ba tuổi đã đảm nhận được chức vụ như thế, thực sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thực sự là rất có tiền đồ, quá ưu tú, mau chóng dẫn về nhà xem nào.”
Cô hẹn hò với Chu Canh Minh còn chưa được mấy tháng đã dắt anh về nhà rồi, cô hỏi anh có thể đến gặp người nhà cô không.
Anh nói được.
Ngày về nhà ấy, mẹ cô thực sự rất vui vẻ, cười không khép được miệng, không chỉ mẹ cô mà đến cả ba cô, ông bà nội cô đều chăm sóc anh như nhà vua vậy, hài lòng không chịu được.
Diệp Khúc Đào nghĩ, nếu như cô không thể đi đến cuối cùng là kết hôn với Chu Canh Minh, ba mẹ và cả ông bà nội chắc chắn sẽ xúc cô đi mất.
Cô đồng ý nói cuối tuần có thời gian thì sẽ về nhà ăn cơm.
Nói ra thì Tết năm ngoái, Chu Canh Minh dẫn cô về gặp ba mẹ anh, cô cũng không biết ba mẹ và họ hàng thân thích nhà anh có vừa lòng với cô hay không nữa.
Chu Canh Minh dắt cô về, người trong nhà anh nhìn có vẻ rất vui mừng nhưng vừa hỏi ra, biết cô kém anh đến tám tuổi, biểu cảm trên mặt mọi người đều không được tự nhiên, cô mới thấy chê người nhiều tuổi, không ngờ tới còn có người chê cô còn trẻ, cảm thấy tuổi tác của cô còn nhỏ quá.
Cô cũng không được xem là nhỏ tuổi nữa, chỉ có điều khoảng cách tuổi tác với Chu Canh Minh có hơi lớn thật, có lẽ là họ sợ cô không thể chăm sóc người khác chăng, dù sao thì hai người họ mà ở cùng nhau nhìn có vẻ là Chu Canh Minh sẽ chăm sóc cho Diệp Khúc Đào thật.
Làm ba mẹ mà, chắc chắn hy vọng con trai mình có thể tìm thấy một người mẹ hiền vợ thảo, có thể chăm sóc cho anh, dù sao thì anh cũng một thân một mình ở thành phố khác vất vả làm việc.
Bọn họ vẫn rất quan tâm đến Diệp Khúc Đào, chỉ có điều không còn dáng vẻ vui mừng như trước đó.
Chu Canh Minh không nói đến chuyện kết hôn có phải cũng là vì bên bố mẹ anh thực sự không thích người con dâu như cô không?
...
Trước đây, sau khi Diệp Khúc Đào bị Chu Canh Minh từ chối, cô quay về nhà khóc một trận.
Cô cảm thấy mình bị lừa rồi, truyện cổ tích toàn đi lừa người, còn nói cái gì mà đàn ông tám mốt vẫn thích gái mười tám.
Lý do Chu Canh Minh từ chối cô chính là bởi vì tuổi cô còn quá nhỏ, tuổi nhỏ thì làm sao, cho con trâu già như anh gặm cỏ non mà anh còn không đồng ý hả?
Lần đầu tiên thấy có người dùng cái lý do ấy để từ chối.
Đàn ông không phải đều thích người trẻ tuổi sao, cô bị từ chối xong còn hoài nghi, liệu có phải Chu Canh Minh ý muốn nói là cô còn non nớt không nữa.
Diệp Khúc Đào khóc cả một buổi tối, ngày hôm sau, lúc đi làm, hai mắt sưng húp cả lên, có điều khóc một đêm cũng có chỗ tốt, cô đã quyết tâm không thích anh nữa rồi, cùng lắm thì chỉ là nhìn trúng gương mặt anh mà thôi.
Cũng đã bị từ chối đến nước này rồi, cô cũng không cần mặt nóng dán mông lạnh nữa, trong lòng thì nghĩ như thế, kết quả đến đơn vị làm việc, vừa mới vào phòng cô đã nhìn thấy anh.
Tối qua cô an ủi bản thân đã thành công rồi, nhất định không được thích anh nữa, nhưng mà, nhìn thấy gương mặt kia của anh cô lại không chịu nổi, không được, cô vẫn cảm thấy bản thân không có cách nào làm được.
Cô lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thích một người đến thế, nào có phải cứ bảo quên đi là quên đi được ngay, hơn nữa, bây giờ anh không thích cô không có nghĩa là sau này cũng sẽ không thích cô, lỡ như có một ngày anh thích cô thì sao.
Diệp Khúc Đào an ủi bản thân rồi lại tiếp tục theo đuổi anh.
Cô cũng không có khả năng làm gì cả, chỉ là dùng chút việc vặt, ngày nào cũng lượn lờ trước cửa phòng làm việc của anh.
Tính toán thời gian, đợi nước trong bình giữ nhiệt của anh lạnh rồi thì đi đổi nước cho anh, thỉnh thoảng lại còn pha trà cho anh nữa.
Tối đến tăng ca thì đưa đến chút đồ ăn.
Lại còn mua cây xanh để trên mặt bàn anh, là một cây xương rồng.
Vốn dĩ muốn anh đặt những điều đó vào trong mắt nhưng một khoảng thời gian sau, Chu Canh Minh mang xương rồng trả lại cho cô, còn nói: “Cô mua cái này hình như là đồ nhựa.”
Diệp Khúc Đào: “???”
Xương rồng còn có đồ nhựa nữa hả??
Lúc trước, hàng vừa đến tay cô đã để ở chỗ anh nên không ngờ tới nó vậy mà lại là đồ nhựa!
Bước chuyển ngoặt của câu chuyện xảy ra tại một lần cùng Chu Canh Minh đi xã giao.
Lục Cấn làm trợ lý của anh, theo lẽ thường là phải đi cùng anh nhưng hôm đó đúng lúc anh ta bị gãy chân, không thể đi làm nên nói với Diệp Khúc Đào một tiếng, cô lập tức đồng ý.
Cô còn đợi đến khi sắp tan làm mới đi tìm Chu Canh Minh, rồi thông báo việc cô sẽ cùng anh đi xã giao.
Lúc ấy sắp tan làm rồi, anh có không muốn cũng chẳng còn cách nào khác, chắc chắn sẽ phải để cô đi thôi.
Cô đến tìm Chu Canh Minh, vừa thấy là cô đi cùng mình, anh đã không đồng ý.
Vừa thu dọn đồ đạc, anh vừa nói: “Một mình tôi đi là được rồi, không cần cô đi cùng, cô tan làm đi.”
Diệp Khúc Đào không ngờ anh muốn trốn tránh mình đến mức ấy.
Diệp Khúc Đào vẫn còn chưa từ bỏ, cô lên xe cùng anh, anh lái xe còn cô ngồi ghế lái phụ: “Phó giám đốc sở Chu, tối nay anh đi xã giao chắc chắn phải uống rượu, anh uống rượu xong chắc chắn sẽ không thể lái xe, em đi cùng anh, em sẽ lái xe có được không?”
Chu Canh Minh không cho cô đến là vì cảm thấy một cô bé như cô đi cùng anh thì chịu thiệt quá.
Trên bàn rượu là nơi như thế nào, bị loại người sài lang hổ báo nào nhìn trúng cũng không tốt.
Nhưng Diệp Khúc Đào cố chấp như thế, anh cũng không thể đuổi cô xuống xe.
Trước đây Diệp Khúc Đào chưa từng đi xã giao cùng với lãnh đạo, cô không biết hóa ra xã giao thôi lại phức tạp đến thế, sau khi đến, cô vẫn luôn đi theo Chu Canh Minh.
Có người kính rượu cô, Diệp Khúc Đào nói bản thân bị dị ứng rượu, Chu Canh Minh chắn rượu cho cô.
Anh uống nhiều quá, Diệp Khúc Đào nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Trước đây còn không biết uống rượu như vậy thôi cũng có thể đổ bệnh.
Chẳng trách bình thường Chu Canh Minh lại dưỡng sinh đến thế, ở trong phòng làm việc, anh không uống cà phê cũng như trà sữa, chỉ uống nước nóng, thỉnh thoảng còn có cả kỷ tử, hóa ra làm vậy đều là vì nghĩ cho bản thân.
Anh bí mật đi xã giao, rượu uống nhiều như thế, bình thường nếu như không chú ý sức khỏe thì sớm muộn gì thân thể anh cũng sụp đổ.
Anh uống quá nhiều, Diệp Khúc Đào cảm thấy dạ dày cũng phát đau.
Cô nhìn ra thân thể Chu Canh Minh hình như không ổn lắm, chắc là dạ dày khó chịu rồi.
Không dễ dàng gì mới đợi đến thời điểm Chu Canh Minh liếc qua nhìn Diệp Khúc Đào, cô lập tức tìm một lý do rồi dẫn Chu Canh Minh rời đi.
Cô dìu anh đi, cô đi theo đến đây vẫn có chút tác dụng. Ít nhất cũng tiết kiệm tiền thuê lái xe.
Đến nhà anh, thấy dáng vẻ say khướt của anh, Diệp Khúc Đào đành chăm sóc anh, đắp khăn cho anh hạ nhiệt.
Lau người cho anh, lúc cởi nút áo sơ mi cô nhìn thấy được cơ bụng cuốn hút.
Cô cảm thấy nếu bản thân trở thành một người phụ nữ độc ác, cô sẽ ngủ với Chu Canh Minh luôn, chắc chắn anh sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng mà Diệp Khúc Đào vẫn không dám làm vậy, cô chăm sóc cho anh một đêm, pha cho anh bát canh giải rượu lấy công thức từ trên mạng, biết anh bị đau dạ dày, cô còn làm tay nóng lên rồi áp lên bụng anh để làm ấm bụng anh, đợi lông mày anh thả lỏng cô mới yên tâm.
Cô ra ngoài sô pha ngủ một buổi tối, sáng sớm, lúc Chu Canh Minh tỉnh thì cô cũng dậy.
Thấy anh tỉnh lại, cô lập tức muốn rời đi.
Chu Canh Minh lại gọi cô lại: “Đợi đã.” Ngập ngừng một lát, anh hỏi: “Cô còn thích tôi không?”
Diệp Khúc Đào nhìn anh, cũng do dự một lát rồi gật đầu: “Còn, vẫn thích.”
Chu Canh Minh hít sâu một hơi rồi thở dài: “Vậy chúng ta có thể thử qua lại xem sao.”