Chu Canh Minh quả thực là một lão cán bộ, không biết có phải do gia đình của anh vốn xuất thân từ thư hương hay không, nghe nói cả ba mẹ anh đều là giáo viên nên quản lý anh khá nghiêm khắc, dần dần hình thành tính cách lão cán bộ như hiện giờ.Những người trẻ tuổi khác khi yêu đương, thường những buổi tối khi về nhà đều nói chuyện phiếm cùng nhau, hoặc trêu đùa ve vãn đủ kiểu, nhưng hai người họ thì lại khác, hai người thường chẳng nói gì với nhau.Hơn nữa Chu Canh Minh lại là kiểu người ngủ sớm thức sớm.
Vốn dĩ Diệp Khúc Đào tưởng rằng cô có thể nói chuyện với anh đến nửa đêm chưa ngủ, không ngờ buổi tối khi đưa cô về đến nhà, cô nói với anh hôm nay mình rất vui, kết quả là anh đáp lại một câu: "Ừm!"Sau đó anh lái xe về, khi anh về đến nhà cô lại nhắn tin hỏi anh đã về đến chưa, anh nói: “Đến rồi!”.Diệp Khúc Đào lại nhắn cho anh, cô đã tắm rửa xong và đang nằm trên giường.Cô tưởng có thể tiếp tục nói chuyện, kết quả anh nhắn lại đúng một câu: "Vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi!"Những lời này khiến cho Diệp Khúc Đào phải tự nghi ngờ bản thân, tại sao cô lại đi tìm một người bạn trai như thế?Dường như ý anh là cô hãy để cho anh nghỉ ngơi sớm một chút vậy!Diệp Khúc Đào vẫn có chút cảm giác sợ lãnh đạo, nên sau khi gửi lại một nhãn dán chúc ngủ ngon thì nhanh chóng đi nói chuyện với bạn thân.Cô kể chuyện mình đang yêu đương với lãnh đạo cho người bạn thân nghe, còn thuận tiện phê bình bạn trai của mình, nào là quá già, quá quy củ…Bạn thân của cô nghe xong lập tức hỏi, bạn trai cô năm nay bao nhiêu tuổi, cô bảo: “Ba mươi ba.”Bạn thân của cô cũng cảm thấy anh hơi già.Rốt cuộc hai người hơn kém nhau đến tám tuổi.“Đàn ông ở tuổi này tính tình cổ hủ là chuyện bình thường, huống chi người ta còn là lãnh đạo.
Nhưng mà đã đến tuổi này rồi, phương diện kia còn ổn không vậy?… Tớ nghe nói đàn ông đến ba mươi tuổi là đã bắt đầu sa sút rồi, rất nhiều người thể lực xuống dốc.
Đồng nghiệp của tớ đã kết hôn với người chồng ba mươi tuổi, cô ấy còn không có sinh hoạt tình dục luôn! Cái đó của anh ta mềm nhũn, anh ta cũng không có ham muốn tình dục, nên hai người họ nửa năm mới làm một lần, mỗi lần ba phút!”Diệp Khúc Đào nghe thấy vậy, lập tức cảm giác như bản thân cũng bị liệt dương.“Không đến mức đó chứ? Bạn trai của tớ không thể nào như thế đâu! Nhìn tổng thể dáng người anh ấy rất đẹp! Lần trước tớ được anh ấy cõng trên lưng, cảm giác rất mạnh mẽ… Nên chắc không phải đâu! Vả lại hình như anh ấy cũng thường xuyên tập thể hình nữa!”Nói một hồi tự nhiên Diệp Khúc Đào nhớ đến buổi hẹn hò hôm nay, anh không hề chạm vào người cô, sợ hãi hỏi: “Hôm nay ra ngoài anh ấy không hề chạm vào tớ, cũng không để tớ chạm vào anh ấy, nói là phải chú ý ảnh hưởng gì đó, hơn nữa… rất quy củ, có phải anh ấy không hề thích tớ, đồng ý làm quen là do không muốn tớ tổn thương hay không? Chính vì không thích nên mới không chạm vào tớ…”Người bạn thân vừa nghe đã cảm thấy không ổn, bạn mình chắc chắn đã bị gay lừa rồi!“Người bạn trai này của cậu có chỗ nguy hiểm, cậu từng nói anh ta là kiểu người có một không hai, đàn ông cỡ tuổi như anh ta mà vẫn không có bạn gái, còn chưa kết hôn, tớ cảm thấy rất có vấn đề! Nếu anh ta không phải là thích đàn ông thì chắc chắn là không thể cương nổi, nên mới đi tìm bạn gái để che giấu.
Cậu đừng có mà tự mình làm đồng thê (1) cho người ta!”Diệp Khúc Đào nghe thấy vậy, trái tim cô bị hẫng đi một nhịp.
Nếu anh quả thật như vậy thì cô không thể tiếp tục quen anh được nữa, nhưng mà nói cô đừng thích gương mặt kia nữa thì cô thật sự không có khả năng.Nhưng lỡ như sinh hoạt vợ chồng mà phải chịu cảnh cứng nhắc, nếu cô kết hôn thật thì đời này coi như xong.Cô vẫn muốn nếm thử hương vị mỹ mãn sau khi có bạn trai mà.…Sau khi nói chuyện với người bạn thân, tuy rằng cô vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng Chu Canh Minh không thể là kiểu người đó, dù sao thì thoạt nhìn không giống, nhưng cô vẫn muốn thử xem.Đau dài không bằng đau ngắn, cô cảm thấy tuy vẫn đang trong trạng thái mê mẩn anh điên cuồng, nhưng cô không thể đợi đến lúc bản thân mình lún quá sâu mới phát hiện ra anh “không được”, như vậy khổ tâm chết mất!Nghĩ như vậy nhưng cô vẫn chưa tìm được cơ hội để thí nghiệm, bởi vì hai người mới ở bên nhau không bao lâu, nên ngày tháng trôi qua rất yên ả.
Cuộc sống khi bắt đầu như thế nào thì sau đó vẫn như vậy.Thậm chí cô còn không cảm giác được là mình đang yêu đương.Lúc đi làm hai người không làm cùng bộ phận nên không gặp nhau được, trừ những lúc mở họp cô mới có thể nhìn anh từ xa vài lần.Buổi trưa ăn cơm cũng không thể ngồi cùng ăn với nhau, anh ăn ở trong phòng làm việc, còn cô thì ăn với đồng nghiệp ở bên ngoài.Lúc tan tầm thì anh lại thường xuyên tăng ca, mỗi khi đi ra ngoài đều có trợ lý đi theo anh, còn nhân viên nhỏ bé như cô đều tan làm đúng giờ.Chỉ khi anh về đến nhà cô mới có thể nói chuyện, nhắn tin hoặc gọi video một chút thôi.Hoặc chờ khi anh không bận thì hai người có thể đi ăn cơm với nhau rồi về nhà, có phim thì ra rạp xem phim.Cuộc sống bình thường như vậy khiến Diệp Khúc Đào cảm thấy tuy mình đang trong giai đoạn yêu đương nhưng lại không có cảm giác quá mãnh liệt..