Ngày hôm qua Diệp Khúc Đào nghe thấy Chu Canh Minh hỏi thời gian mặt trời mọc buổi sáng, lên núi ngắm cảnh có phải rất đẹp không.
Cô vừa nghe, đã quyết tâm nhất định phải dậy sớm leo núi, loại cá mặn lười biếng lại hay ngủ nướng như cô, lại vì một người đàn ông mà chịu dậy sớm leo núi, chỉ vì có thể làm như vô tình gặp được anh.
Lúc mặt trời vừa mọc cô đã đi ra ngoài, vừa hay đụng phải Chu Canh Minh đang đứng ngoài cửa.
Chỉ có một mình anh.
Cô còn cố ý nói mình cũng muốn đi leo núi, cô rất thích leo núi, cùng nhau đi đi.
Chu Canh Minh đồng ý, hai người cùng nhau đi lên núi.
Nói rất nhiều chuyện, hầu như đều là Diệp Khúc Đào nói luyên thuyên, cô cảm thấy tính tình của Chu Canh Minh rất trầm mặc, ít nói.
Lên núi ngắm nhìn phong cảnh, sau khi gần xuống tới chân núi, Diệp Khúc Đào đột nhiên trẹo chân, giả vờ vấp ngã ở trước mặt anh.
Chu Canh Minh đỡ được cô, nhưng anh cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm theo bản năng, tay cầm lấy cổ tay cô, không chạm vào người cô.
Cô bèn xin lỗi rồi đẩy anh ra: “Thật ngại quá, phó giám đốc sở Chu, ban nãy em không để ý, dẫm phải cục đá nên vấp một chút.
Không sao, chúng ta tiếp tục đi thôi.
”Cô đi mà vặn vẹo qua lại, Chu Canh Minh thấy vậy cũng chẳng thể thờ ơ, anh nói: “Để tôi cõng cô xuống.
”Thứ Diệp Khúc Đào muốn chính là điều này, nhưng cô vẫn cố ý từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của phó giám đốc sở Chu, em tự đi được, chỉ đau một chút thôi, vẫn có thể chịu được.
”Chu Canh Minh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói: “Đi lên đi.
”Diệp Khúc Đào thầm cười trộm, trực tiếp leo lên lưng anh, tuy anh cõng cô, nhưng tay vẫn luôn cuộn tròn thành nắm đấm, không đụng tới cơ thể cô.
Cô cảm thấy mọi sự thông minh, tài trí để theo đuổi đàn ông của đời mình dùng hết ở đây rồi.
…Lúc Diệp Khúc Đào vào thang máy, đột nhiên nhớ tới chuyện mình bày mưu theo đuổi anh, không khỏi bật cười.
Chu Canh Minh thấy cô cười thì khó hiểu, nhướng mày hỏi cô: “Cười cái gì?”Diệp Khúc Đào còn lâu mới nói cho anh nghe mưu đồ của mình, cô lắc đầu: “Không có gì.
”Diệp Khúc Đào cùng dùng bữa sáng với anh ở quán cơm dưới lầu rồi cùng đi đến ủy ban nhân dân khu vực.
Chu Canh Minh dừng xe ở bãi đỗ xe, lúc Diệp Khúc Đào chuẩn bị xuống xe lại bị Chu Canh Minh nắm tay giữ lại.
Diệp Khúc Đào khó hiểu nhìn anh.
Chu Canh Minh nắm lấy tay cô kéo qua, đặt trên quần áo của anh: “Ban nãy em muốn sờ như nào thì tiếp tục sờ đi.
”Diệp Khúc Đào cười trộm, nhìn dáng vẻ chủ động của anh, không nhịn được vươn tay sờ mấy múi cơ bụng của anh ở gần đũng quần.
Cô không nhịn được hôn lên mặt anh một cái rồi mới đi xuống.
Diệp Khúc Đào cùng anh đi vào văn phòng, sau khi đi vào, cô nhanh chóng dọn dẹp văn phòng của lãnh đạo.
Sau khi dọn dẹp xong, đi vào nhà vệ sinh, lúc chuẩn bị đi ra, lại nghe thấy tiếng trò chuyện bên ngoài.
“Phó giám đốc Chu thật sự thích trợ lý Diệp à? Nhìn không giống lắm, trông không có cảm tình gì, thích một người sẽ có dáng vẻ lạnh lùng như vậy à, không chút nào thân thiết, nghe nói buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn cũng không ăn cùng nhau.
”“Cảm giác không có khả năng kết hôn, phó giám đốc sở Chu cũng đã đến cái tuổi này rồi, chắc cũng không định kết hôn với cô ta, có lẽ chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu để kết hôn thì cũng không có cửa đâu.
”“Chị nói vậy cũng không sai, trước khi bị điều chuyển công tác, cô ta nói muốn sang chỗ phó giám đốc Chu, phó giám đốc Chu lại không cho cô ta qua đó mà điều tới bên bí thư Thẩm, em đã cảm thấy có gì đó không đúng, sao lại không cho bạn gái mình đi theo mình, giống như cảm thấy cô ta rất phiền phức vậy.
Nghe nói phó giám đốc Chu khi đó cảm thấy phiền vì bị trợ lý Diệp theo đuổi, không còn cách khác, vì danh tiếng nên mới ở bên nhau, bởi vì khi đó mọi người đồn ầm ĩ như vậy, trợ lý Diệp lại theo đuổi như vậy, nếu ngài ấy không đồng ý sẽ bị nói là đời tư hỗn loạn, ảnh hưởng tới việc thăng chức, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt ở bên trợ lý Diệp, dù sao làm bạn gái thì vẫn tốt hơn cái tiếng làm cấp dưới.
”.