Đuổi Hạ FULL


Editor: Gió
Beta: Đá bào

Chân của ‘‘tóc đỏ’’ bị đạp một cước, cả người không nhịn được đau mà quỳ xuống, đầu vẫn bị người kia nhấn xuống, muốn từ phía dưới lăn đi cũng không được, chỉ có thể cố gắng nhịn đau.

Tóc đỏ đau đớn hét lớn: “Mẹ nó! Mấy đứa chúng mày còn đứng đó làm gì!”
“…Mẹ nó chứ!”
“Đánh nó mau!”
Hai tên do ‘tóc đỏ’ dẫn đến cùng nhìn nhau, nghe thấy vậy cùng xông lên.

Lâm Chiết Hạ bị một màn trước mắt doạ cho hoảng sợ.

Mặc dù hồi nhỏ cô có từng đánh nhau, nhưng khung cảnh này không giống với việc một đám nhóc đánh nhau.

Tình hình rất hỗn loạn, cảm thấy bản thân không thể hoà giải được cuộc đấu đá này, điều duy nhất cô có thể làm là không gây phiền phức thêm cho Trì Diệu.

Lâm Chiết Hạ kéo tay của Trần Lâm lùi về phía sau.

Trần Lâm: “Có cần báo cảnh sát hay không…”
Vốn dĩ Lâm Chiết Hạ cũng định báo cảnh sát, nhưng một mình Trì Diệu đánh mấy người kia lại có thể chiếm được ưu thế.

Động tác của thiếu niên mạnh mẽ, không có lấy một hành động thừa, cậu cởi balo xuống ném qua một bên, một cánh tay nắm chặt lấy cổ của tên ‘tóc đỏ’ khiến hắn ta không thể động đậy, có người muốn nhân cơ hội ra tay từ phía sau cậu, nhưng còn chưa tìm được cơ hội đã bị khuỷu tay cậu huých thật mạnh vào người.

Cú đánh ấy trực tiếp rơi vào ngực của tên kia, khiến hắn ta lùi về phía sau vài bước.

Khi tên còn lại nhào lên, Trì Diệu đã buông lỏng cổ của ‘tóc đỏ’, cậu đẩy ngược ‘tóc đỏ’ về phía trước, khiến hắn ta đâm thẳng vào đồng bọn, hai tên đó cùng ngã xuống.

Thấy tình hình này, Trần Lâm cũng lập tức ném suy nghĩ muốn báo cảnh sát ra sau đầu: “Nhìn tình hình này có vẻ…”
Lâm Chiết Hạ nói: “Nhìn có vẻ không giống người khác đánh cậu ấy, giống cậu ấy đánh người khác.”
“Vì vậy chúng ta cứ xem tình hình một chút rồi quyết định có báo cảnh sát hay không.”
Dù sao việc báo cảnh sát sẽ làm lớn chuyện hơn, cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến Trì Diệu.

Trận đánh này còn kết thúc nhanh hơn nhiều so với trong suy nghĩ của họ, vài phút sau chỉ thấy có Trì Diệu còn đang đứng ở đó.

“Đi thôi,” Trì Diệu đánh nhau xong rồi nói, “Đưa các cậu đến trạm xe.”
Lâm Chiết Hạ ngẩn người ‘Ừm’ một tiếng.

Mặc dù không ai ngờ rằng sau cùng ‘tóc đỏ’ còn muốn đối chọi lại, ngay trong lúc Lâm Chiết Hạ cùng Trì Diệu đi được hai bước, hắn ta đột nhiên vùng dậy từ trên mặt đất.

Lâm Chiết Hạ không chút phòng bị.

Chỉ trong giây phút đó bỗng cảm nhận được Trì Diệu đưa tay ra, bàn tay ấy giữ lấy gáy cô, kéo cô vào lòng mình.

Sống mũi cô cọ sát lên cổ áo cậu, trên áo của thiếu niên còn vương hương thơm nhàn nhạt của nước giặt, còn có cả mùi hương sạch sẽ của nắng vàng lưu lại.

Trong thời gian ngắn nhất, động tác này của Trì Diệu đã kéo ra một khoảng cách giữa tên tóc đỏ và Lâm Chiết Hạ, ‘tóc đỏ’ vồ hụt, còn trượt chân.

Lâm Chiết Hạ bị Trì Diệu nhấn vào trong lòng, nghe thấy ngực cậu khẽ rung khi cất lời.

Giọng điệu của thiếu niên vô cùng lạnh lùng: “…Thích ăn đập đến vậy sao?”
Lúc này ‘tóc đỏ’ không dám xông lên trước nữa.

Phía trước là trạm xe buýt, lúc này vừa lúc xe đi đến trạm.

Trì Diệu và Lâm Chiết Hạ lên xe, cùng đưa Trần Lâm về nhà.

Dọc đường ba người không ai nói một lời nào.

Khi đi đến cửa tiểu khu, Trần Lâm mới bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ: “Cảm ơn các cậu, nếu như hôm nay không có hai cậu, tớ không biết phải làm thế nào nữa.”
Lâm Chiết Hạ: “Không sao, nhưng ngày mai cậu vẫn nên nói với thầy cô về chuyện này đi, xem xem có cách nào tra được ra xem đối phương là ai không, tránh việc lại bị tìm đến một lần nữa.”
Trần Lâm gâth đầu: “Vậy tớ về trước đây, hai cậu trở về chú ý an toàn.”
Lúc này trời đã hơi tối rồi.

Sau khi đưa Trần Lâm về xong chỉ còn Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu sóng vai đi về.

Lâm Chiết Hạ thử khuấy động bầu không khí: “Bộ dáng đánh nhau vừa rồi của cậu trông vô cùng anh dũng.”
Trì Diệu không nói gì.

Lâm Chiết Hạ tiếp tục: “Một đánh ba dễ như vắt cải bắp vậy, đối phương căn bản không có sức chống trả.”
Trì Diệu vẫn không đáp.

Lâm Chiết Hạ: “Hơn nữa cậu còn rất thông minh nữa, tôi gõ thiếu nhiều chữ như vậy mà cậu vẫn đọc hiểu được.

Học bá trường số Hai, sao cậu không nói gì vậy?”
Lúc này Trì Diệu trực tiếp đi qua cô, tiến về phía trước.

“…”
Lúc này Lâm Chiết Hạ mới nhận ra được Trì Diệu đang tức giận.

“Tôi cũng đã khen cậu đẹp trai rồi,” Lâm Chiết Hạ rảo bước đuổi về phía trước, thử thăm dò: “Hay là tôi khen thêm vài câu nữa nhé?”
Trì Diệu dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Ánh sáng của ngọn đèn đường chiếu lên lưng cậu, khiến bóng cậu đổ lên mặt đất.

Hiếm khi Trì Diệu mới nói ra nửa câu chửi thề: “Mẹ nó cậu…Cậu có biết là rất nguy hiểm hay không?”
Nhất thời Lâm Chiết Hạ không biết nói gì.

Trì Diệu còn cười lạnh một tiếng, nói ra lý do đầy gượng ép vừa rồi cô gửi cho cậu: “Còn có bạn tốt khác nữa.”
“Người bạn tối này của cậu cũng không tồi, biết rằng sẽ nguy hiểm còn kéo cậu theo, cậu cũng lợi hại đấy, một người dám lôi kéo một người dám đi.”
“…”
“Nếu như cậu không có thời gian gửi tin nhắn cho tôi, nếu như tôi không xem điện thoại, nếu như tôi không trùng hợp đang ở gần đây thì cậu định làm thế nào.”
“…”
“Lần trước cậu có thể chạy kịp, lần này thì sao.”
“…”
Lâm Chiết Hạ: “Lúc ấy tiểu đệ không có nghĩ nhiều như vậy.”
Mặc dù biết rằng Trì Diệu vì lo cho cô mà giận cá chém thớt sang Trần Lâm, cô vẫn giải thích thay cho cô ấy: “Cậu ấy cũng không kéo tôi đi, là tôi cảm thấy chắc cũng không có chuyện gì được, tôi không ngờ chỉ cãi nhau ở trên mạng thôi cũng thành ra như vậy.

Trước đây Trì Diệu tức giận, cô dỗ vài câu là cậu sẽ nguôi giận.

Nhưng lần này lại khác, cô nói suốt cả dọc đường mà Trì Diệu vẫn không thèm để ý đến.

“Trì Diệu, Trì Diệu, cậu xem, chiếc đèn đường kia giống hình ngôi sao chưa kìa.”
“Chú cún phía đối diện đáng yêu thật, có hơi giống với Tiểu Bạch mà trước đây Hà Dương nuôi.”
“Bây giờ tôi phát hiện ngay cả mỗi sợi tóc của cậu cũng thật đẹp mắt, tôi đi ở phía sau lưng cậu, cảm thấy lúc này cậu đẹp trai như một bức tranh vậy.”
“Khi gần về đến nhà, Lâm Chiết Hạ đưa tay kéo lấy chiếc balo trên lưng cậu: “Trì Diệu, cậu, để, ý, đến, tôi, đi!”
“Cậu đừng có không nói chuyện như vậy,” Lâm Chiết Hạ nói: “Mặc dù bình thường lúc cậu nói chuyện tôi đều muốn hạ thuốc để cậu câm miệng lại.”
Lúc này Trì Diệu không nhịn được, tức đến bật cười: “Cậu còn muốn đầu độc để tôi câm.”
Lâm Chiết Hạ cúi đầu nói: “Cũng chỉ thỉnh thoảng mới nghĩ vậy thôi.”
Vì đưa Trần Lâm về nên cô về nhà muộn hơn bình thường hơn một tiếng.

Lâm Hà hâm nóng lại đồ ăn: “Sao hôm nay con về muộn thế.”
Lâm Chiết Hạ để balo xuống, tìm một lý do: “Con và Trì Diệu đi vào hiệu sách xem một chút nên về hơi muộn.”
Nguỵ Bình: “Lần sau có về muộn nhớ nói cho mẹ con một tiếng, mẹ con rất lo lắng đó.”
Lâm Chiết Hạ thấp giọng đáp một tiếng.

Cô vội vã và cơm, sau đó hỏi Lâm Hà: “Mẹ, hộp y tế nhà mình ở đâu vậy ạ?”
Lâm Hà: “Ở dưới tủ trà, sao vậy? Con không thoải mái ở đâu sao?”
“Không phải ạ,” Lâm Chiết Hạ nói, “Trì Diệu có hơi…có hơi bị cảm lạnh, con đem thuốc qua cho cậu ấy.”
Cô lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi.

Mặc dù Trì Diệu đánh thắng mấy tên kia, nhưng không biết cậu có bị thương ở đâu không?
Khi đánh nhau dễ bị xây xát, hơn nữa cậu đấm mạnh như vậy, chắc cũng sẽ đau tay.

Cô nghĩ đến bàn tay của cậu, không thể không thừa nhận rằng nếu đôi tay ấy có xây xát gì thì rất đáng tiếc.

Cô ăn cơm xong rồi cầm theo hộp băng y tế chạy về phía toà nhà đối diện.

Sau khi nhấn chuông cửa xong cô nghĩ ngợi, với tính cách của Trì Diệu, bây giờ cậu còn chưa hết giận, có thể sẽ không mở cửa cho cô.

Vì vậy cô dùng chìa khoá của mình mở cửa, trước khi đẩy cánh cửa ra nói: “Khụ, vậy thì, tôi vào đây.”
Sau khi vào nhà không thấy ai, cũng không nghe thấy tiếng động trong nhà tắm.

Cô ở đứng cửa quan sát một hồi, sau đó nhìn thấy Trì Diệu vừa tắm xong, đang đi từ trong phòng ngủ ra.

Sau khi thay bộ đồng phục, cậu càng gần hơn với hình tượng ‘Lúc tan học sẽ đánh nhau’, rất giống với những học sinh cá biệt trong ấn tượng, không chịu khó học hành, ở trường hung hăng vênh váo.

“Cậu có việc gì?”
“Tôi đến xem cậu có bị thương hay không,” Lâm Chiết Hạ ôm hộp y tế nói, “Cậu đưa tay ra đây để tôi xem.”
Tóc Trì Diệu mới khô được một nửa, cậu dựa bên cạnh cửa, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Tôi bị thương? Thêm ba người nữa tôi cũng không sao cả.”
Lâm Chiết Hạ: “Tôi nhìn thấy vết thương trên tay cậu rồi.”
“…”
“Đừng giả bộ nữa,” Cô không nhịn được mà nói, “Ở đây không có người ngoài.”
Trên tay Trì Diệu có một vết thương khoảng bốn, năm centimet, dọc theo xương bàn tay, sau khi tắm xong vết thương có hơi tím đỏ, bản thân cậu mãi sau mới nhận ra, không biết bị quẹt phải từ lúc nào.

Lâm Chiết Hạ sợ cậu tiếp tục giả bộ không sao, ép cậu ngồi xuống sô pha: “Tôi biết đây chỉ là vết thương nhỏ, đối với cậu không đủ dính răng, nhỏ đến độ không lọt nổi vào mắt ngày, nhưng chúng ta vẫn phải khử trùng cái đã.”
Sau khi nói xong cô đưa tay nắm lấy tay cậu.

Trì Diệu rũ mắt xuống, nhìn thấy tay hai người gần như đan lại vào nhau, không nói gì.

Lâm Chiết Hạ mở hộp y tế lấy ra tăm bông và dung dịch sát khuẩn.

“Nếu cậu,” Lâm Chiết Hạ chậm rãi nói, “cảm thấy đau thì…”
Trì Diệu: “Thì sao, có thể đánh cậu một trận để quên đi cơn đau sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Không phải, thì cậu cố mà nhịn.”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ tay Trì Diệu như vậy.

Có lẽ là bởi căng thẳng, cô bất giác cẩn thận điều chỉnh lại hô hấp.

Đầu ngón tay cô thỉnh thoảng sẽ đụng vào tay cậu, dường như trời sinh nhiệt độ cơ thể của con trai đã cao hơn con gái một chút, cô cảm thận được nhiệt độ cơ thể Trì Diệu truyền đến tay mình.

Bầu không khí có chút kỳ quái.

Lâm Chiết Hạ vừa thoa thuốc vừa nghĩ, có phải đã quá yên lặng rồi không.

Cô đang định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp hắng giọng thì cánh cửa nhà Trì Diệu đã được đẩy mở.

“Ôi vãi,” Hà Dương kinh ngạc đứng hình tại cửa nói lời: “Tôi thề vừa rồi tôi có định gõ cửa, nhưng là do cửa không đóng ấy, tôi vừa gõ khẽ một cái nó đã tự mở rồi.”
Cậu ta ồn ào nói xong, ba người sáu mắt nhìn sau.

Cậu ta nhìn thấy anh Diệu của mình ngồi trên sô pha, anh Hạ của mình đang quỳ xuống, sống mũi như sắp dán vào tay người ta, hai người rất gần nhau.

“…Hai cậu làm gì vậy?”
Lâm Chiết Hạ cầm tăm bông đứng dậy, mang theo vài phần chột dạ mà ngay cả bản thân mình cũng không hiểu tại sao: “Thoa thuốc, tay cậu ấy bị thương rồi.”
“À.” Hà Dương không nghĩ nhiều, cậu ta cũng đi đến ngồi xuống sô pha, chen vào một chỗ với Trì Diệu, nói: “Tôi qua đây để tránh nạn, đã có điểm thi giữa kì rồi, mẹ tôi đuổi đánh tôi.”
“Tôi nói mặc dù mình đứng thứ 23 nhưng phía sau còn có mấy người nữa, mẹ tôi lại hỏi sao cứ mãi so sánh với những người ở phía sau vậy?”
“Nếu tôi không so sánh với những người ở phía sau thì tìm đâu ra tự tin để tiếp tục học hành được?”
Lâm Chiết Hạ thu dọn hộp y tế, gật gật đầu: “Cũng có vài phần đạo lý đấy.”
Hà Dương: “Đúng chứ.” Cậu ta quay đầu nhìn Trì Diệu, hy vọng nhận được sự đồng tình từ cậu.

“Tôi chưa lọt khỏi top 3 bao giờ,” Trì Diệu nói: “Cũng không rõ lắm.”
Hà Dương: “…”
Hà Dương quyết định chuyển chủ đề: “Tay của cậu sao vậy, sao lại có một vệt xước dài thế?”
Trì Diệu chỉ nói: “Gặp chút chuyện.”
Hà Dương kinh ngạc: “Mẹ nó, cậu đánh nhau à?”
“Còn là một đánh ba nữa,” Lâm Chiết Hạ bổ sung, “Tan học tôi gặp phải đám côn đồ, cậu đừng có mà nói chuyện này ra ngoài đấy.”
Có rất nhiều chuyện không thể nói cho người lớn biết được, nhưng giữa những người bạn đồng chăng lứa lại chẳng có gì phải giấu diếm cả.

Tất nhiên Hà Dương hiểu được đạo lý này: “Yên tâm, tôi sẽ không nói đâu.

Nhưng mà anh Diệu của tôi một đánh ba thật là…Trâu bò.”
Lâm Chiết Hạ không có sức lực ỉ ôi với cậu ta, cô còn phải về nhà làm bài tập.

Sau khi Lâm Chiết Hạ rời đi, Hà Dương tiện tay cầm máy chơi game trên bàn trà của Trì Diệu lên.

Cậu chơi được một lúc rồi nói chuyện phiếm với Trì Diệu: “Một đánh ba thật à?”
Trì Diệu: “Giả đấy.”
Hà Dương: “Cậu đã nói như vậy thì xem ra là thật rồi.”
Hà Dương chơi game một lát, Trì Diệu đi vào mở tủ lạnh lấy nước, tiện thể hỏi cậu ta: “Có uống không?”
“Có.”
Cậu ta nói xong rồi đưa tay ra nhận lấy chai nước khoáng, sau đó liếc thấy chiếc áo T-shirt mỏng trên người Trì Diệu, nghĩ đến vừa rồi khi nhắc đến chuyện đánh nhau, đột nhiên cậu ta nhớ tới chuyện cũ mà trước đó không nhớ ra.

Hai chữ ‘đánh nhau’ tựa như rễ cây, liên kết một chuỗi câu chuyện trước đó mà cậu ta không nhớ ra lại.

Cậu ta đã nhớ ra trước khi Trì Diệu bắt đầu rèn luyện cơ thể đã xảy ra chuyện gì.

Đại khái là câu chuyện năm bọn họ mười một, mười hai tuổi.

Không biết vì sao tiểu khu lại thường có một đám học sinh trường nghề rất hay xuất hiện.

Có một buổi tối nọ, đám nhóc bọn họ ra tiệm tạp hoá mua đồ ăn vặt, vừa ra khỏi tiểu khu đã bị mấy tên bên trường nghề cao lớn kia chặn lại ở góc tường.

“Các bạn nhỏ,” Mùi thuốc lá trên người bọn chúng rất nặng, một trong số đó gõ đầu Hà Dương, “Đưa tiền tiêu vặt cho anh trai tiêu giúp cho.”
Đối với bọn họ khi đó mà nói, đám người này vô cùng đáng sợ, chỉ cần một nắm đấm cũng đủ khiến họ bay sang con đường đối diện.

May là lúc đó Lâm Chiết Hạ trong cái khó ló cái khôn, nhìn về phía một dì lạ mặt đi qua hét lớn: “Mẹ ơi!”
Sau đó nhân lúc mấy kẻ đó ngẩn người thì thành công trốn thoát.

Cũng may là xung quanh tiểu khu có rất nhiều người, nếu không thì có gọi thêm vài tiếng ‘Mẹ ơi’ nữa cũng không có tác dụng gì.

Mặc dù không có căn cứ nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy hai chuyện này có gì đó liên quan đến nhau.


Lâm Chiết Hạ vừa về đến nhà đã vội làm bài tập, cô đang viết thì phát hiện hình như có gì đó sai sai.

Lúc Trì Diệu đang tức giận có nói ‘Lần trước chạy được’ là lần nào vậy?
Cô nghĩ ngợi một hồi, nhưng bởi vì giữa cô và Trì Diệu đã cùng trải qua quá nhiều chuyện, làm thế nào cũng không nhớ ra được.

Thôi bỏ đi.

Rất nhanh sau đó cô đã từ bỏ, chắc là cũng chỉ có một lần thôi.

Trong lúc làm bài tập, Lâm Chiết Hạ nhận được vài dòng tin nhắn của Trần Lâm.

Trần Lâm: [Tớ xin lỗi QAQ]
Trần Lâm: [Thực sự tớ cảm thấy vô cùng áy náy, còn kéo cả cậu và Trì Diệu vào cùng.]
Trần Lâm: [Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi!]
Trần Lâm: [Tớ xoá tài khoản ở trên diễn đàn rồi, từ hôm nay trở đi tớ sẽ chăm chỉ học hành, quay lại làm người.]
Lâm Chiết Hạ trả lời bằng một nhãn dán xoa xoa đầu.

Sau khi trả lời xong cô để điện thoại qua một bên, muốn tập trung làm bài tập nhưng lại không nhịn được mà nhớ tới hình ảnh vừa rồi khi Trì Diệu đánh nhau.

Nhưng điều khiến cô nghĩ mãi tới chuyện này không phải bởi vì hai chữ ‘đánh nhau’.

Rất nhiều lời nói dần dần vang lên bên tai cô.

Những lời nói ấy bắt đầu từ câu ‘Cậu quen Trì Diệu sao’.

“Cậu ấy rất nổi tiếng đó.”
“Còn đang nghĩ xem ai mà làm náo động đến vậy, thì ra là Trì Diệu à, vậy thì không sao”
“Trước đây ở trường cũ cậu ấy cũng rất nổi tiếng.”
“…”
Thời gian gần như vụt bay qua trước mắt.

Còn hồi nhỏ, đã là rất nhiều năm về trước.

“Sức khoẻ vẫn chưa ổn, dăm ba hôm lại phải nhập viện….”
“Cậu ta không cầm nổi trái bóng.”
“Cậu ta suốt ngày bị ốm, không thể cùng chơi với chúng ta được.”
“…”
Sau đó nữa, bóng hình tên ‘ma ốm’ từng được cô bảo vệ sau lưng trong kí ức và Trì Diệu của hôm nay dần dần chồng lên nhau.

Lâm Chiết Hạ ngẫm nghĩ, đặt bút xuống bò lên bàn, khi cằm gần chạm lên cổ tay áo, cô như cảm thấy mùi hương nước giặt sạch sẽ mà cô đã ngửi thấy trong lúc hoảng loạn ban chiều vẫn đang vấn vương nơi đầu mũi, không hề phai đi.

Lúc này cô mới đột nhiên phát hiện ra từ khi khai giảng đến giờ, Trì Diệu trong mắt người khác có chút khác với Trì Diệu mà cô vẫn luôn quen biết.

Sự khác biệt này đến từ việc cô và cậu đã quá thân thiết, vì vậy ngược lại không cảm nhận ra được sự thay đổi trên người cậu.

Vì vậy cô mới cảm thấy những lời miêu tả trong bài đăng trên diễn đàn khiến người ta mơ hồ.

Vì vậy cô mới không thể cảm nhận rõ ràng được.

Là bởi Trì Diệu hồi nhỏ cô quen, rất khác với cậu bây giờ…
Thế nên mãi đến bây giờ cô mới phát hiện, thì ra Trì Diệu sớm đã không phải là tên ‘ma ốm’ trong kí ức của cô nữa rồi.

Mãi đến hôm nay cô mới quen cậu thêm một lần nữa.

Một người vừa lạ vừa quen, Trì Diệu phiên bản mới.

Buổi tối trước khi ngủ, cô không nhịn được mà gõ gõ vào ảnh đại diện hình chiếc mèo.

[Bạn đã gõ ‘Trì Cẩu’*]
*Trên wechat có tính năng gõ vào ảnh đại diện của đối phương thì trong khung trò chuyện sẽ hiện ra dòng chữ thông báo như trên, đồng thời đối phương cũng sẽ biết được điều ấy.

Thực ra Lâm Chiết Hạ muốn hỏi ‘Cậu vẫn còn đang tức giận sao?’.

Nhưng Trì Diệu lại hiểu lầm dụng ý của cô.

Trì Cẩu: Không ngủ được à?
Lâm Chiết Hạ do dự nói: […Ừm.’]
Qua một lúc, đối phương lại gửi qua cho cô một tin nhắn.

[Cho dù cậu có mơ thấy sáu tên côn đồ, tôi cũng có thể hạ gục được bọn họ.]
Lúc này Lâm Chiết Hạ mới kịp phản ứng, cậu đang cho rằng ban chiều cô bị doạ sợ, sợ sẽ mơ thấy ác mộng nên không ngủ được.

Cô giơ điện thoại lên, lật người ở trên giường.

Cô gõ chữ trả lời: [Vậy nhỡ đâu tôi mơ thấy sáu mươi tên thì sao?]
Lần này cách một quãng đối phương mới trả lời.

[Vậy đúng lúc cậu được trải nghiệm]
[Bị đánh chết có cảm giác như thế nào.]


Editor: Mặc dù bình thường Hạ Hạ to mồm đầu đất là thế, nhưng cũng tinh tế dịu dàng mà nhỉ~
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui