- -----------
Ngày mưa bão
Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Chắc là do những câu trò chuyện với Trì Diệu trước khi đi ngủ đã có tác dụng, tối nay Lâm Chiết Hạ không nằm mơ, cô ngủ sâu đến tận sáng ngày hôm sau.
Lâm Hà làm sandwich cho cô, cô ăn được vài miếng rồi tìm chiếc túi bọc phần sandwich còn lại vào, sau đó xách đồ vội chạy ra ngoài: “Mẹ, con đưa bữa sáng qua nhà Trì Diệu.
Thì là, không phải cậu ta bị ốm hay sao, con qua quan tâm một chút.”
Lúc cô qua nhà Trì Diệu, cậu còn đang thu dọn đồ đạc.
Trên tay cậu có dán miếng băng gâu, chiếc áo trên người chưa được cài hết cúc, để nửa hờ.
Lâm Chiết Hạ cung cung kính kính đưa túi đồ ăn qua: “Biếu ngài đây.”
Trì Diệu: “Tạm thời bố cậu chưa ăn vội, để bên cạnh đi.”
Lâm Chiết Hạ: “Được.” Cô đặt sandwich xuống, ngồi ở phòng khách đợi cậu, trong lúc chờ đợi đột nhiên nói bậy bạ: “Trì Diệu, tối qua tôi có nằm mơ.”
“Trong giấc mơ một mình tôi đánh nhau với sáu mươi tên, mỗi một nắm đấm giải quyết được ngay một tên, tôi lợi hại thật đấy.”
“Sáu mươi người kia, mỗi người đều vô cùng vạm vỡ nhưng lại đều không phải là đối thủ của Lâm thiếu tôi đây, không đến ba phút, tất cả đều bò lăn ra rồi.”
Trì Diệu mấp máy môi: “Cậu biết mình đang nằm mơ là được rồi.”
Thực ra Lâm Chiết Hạ chỉ muốn chọc cho cậu vui, nói xong cô thử dò hỏi: “Hôm nay tâm trạng của cậu sao rồi?”
“Không tốt lắm,” Trì Diệu nói, “Muốn giết người.”
“…”
Lâm Chiết Hạ thầm nói đều đã qua cả một đêm rồi: “Sao cậu vẫn còn tức giận vậy?”
Giọng điệu Trì Diệu nhàn nhạt: “Tính tình tôi không tốt, dễ cáu gắt.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Cô cũng đã xin lỗi rồi, không biết phải nói gì mới có thể khiến Trì Diệu nguôi giận được nữa.”
Nghĩ cả nửa ngày, cô nói: “Tôi thề đây là lần cuối cùng, sau này có gặp phải chuyện gì tôi cũng sẽ lập tức nói cho cậu biết đầu tiên.”
Nói rồi cô phát hiện Trì Diệu có chút phản ứng sau khi nghe xong.
Cô nghĩ ngợi, tiếp tục bổ sung: “Không giấu diếm cậu bất kì điều gì, nếu như cậu không tin thì chúng ta có thể ngoéo tay.”
Lâm Chiết Hạ bày ra động tác muốn nghéo tay.
Trì Diệu không đưa tay ra, khi đi qua cô chỉ nói một câu: “Ấu trĩ.”
Giọng điệu của hai chữ ‘ấu trĩ’ không còn giống với những câu trước nữa, lời nói đã nhẹ nhàng hơn, nếu là bất kỳ ai khác có thể sẽ không nghe ra, nhưng Lâm Chiết Hạ lại lập tức nhận ra được cậu đã nguôi giận rồi.
Khi hai người đi đến trạm xe buýt, Hà Dương đã đến đó đợi xe từ trước.
Ba người cùng quẹt thẻ trả tiền lên xe.
Trì Diệu thường ở trên xe ngủ bù, Lâm Chiết Hạ giành tai nghe của cậu như thường lệ, nghe ké nhạc từ điện thoại, vừa nghe vừa uống sữa bò, đến khi uống xong hộp sữa trên tay thì nhìn bốn chung quanh xem có nơi nào để vứt rác hay không.
Trên xe người bắt đầu đông dần.
Lâm Chiết Hạ ngẩng đầu nhìn qua, không thấy thùng rác đâu nhưng lại phát hiện trên xe có vài bạn học mặc đồng phục trường cấp ba số Hai, hơn nữa họ còn có vẻ cố ý vô tình nhìn về phía họ.
Bài hát trong tai nghe kết thúc, giữa đó là một quãng ngừng.
Trong quãng ngừng ấy Lâm Chiết Hạ cũng nhìn về phía ánh mắt của họ hướng tới.
Trì Diệu ngồi ở bên cạnh cửa sổ, vừa lúc ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người cậu, rất giống với tấm ảnh trên diễn đàn hồi mới khai giảng.
Dưới những ánh nhìn như vậy, đột nhiên Lâm Chiết Hạ có cảm giác khó chịu không nói thành lời.
Cô không muốn bản thân mình trở thành đối tượng bị chú ý đến, vì vậy cô bỏ tai nghe xuống, ôm balo cùng hộp sữa rỗng ngồi xuống hàng ghế trước bên cạnh Hà Dương.
Hà Dương vẫn đang chép bài tập, cảm thấy kì lạ thì hỏi: “Cậu qua đây làm gì?”
Lâm Chiết Hạ: “…Đến xem xem cậu chép bài tập sao rồi.”
Hà Dương: “Sắp chép xong toán rồi, còn môn anh nữa thôi.”
“Nhưng mà cậu vẫn nên tự làm bài tập đi,” Lâm Chiết Hạ nói, “Ở trên xe chép bài tập chẳng ra làm sao cả.”
Nói rồi Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà nhắc một câu: “Hình như mấy người ở phía kia là học sinh trường tôi.”
Tay chép bài tập của Hà Dương vẫn không dừng lại, nhanh nhẹn ngẩng đầu, sau đó nói: “Mấy người đang nhìn chằm chằm anh Diệu kia sao?”
Lâm Chiết Hạ ‘Ừ’ một tiếng.
Trước khi Hà Dương lên tiếng cô còn tường mình nhìn nhầm rồi.
Nhưng Hà Dương lại chẳng thấy có gì làm lạ: “Này có gì đâu…trước đây hồi tôi còn học cùng trường với anh Diệu còn khoa trương hơn như này nhiều, có người rõ ràng không cùng đường nhưng vẫn kiên trì ngồi tuyến xe này cả một học kì liền.”
Lâm Chiết Hạ: “Hả?”
Hà Dương lại quay đầu liếc qua người ở hàng ghế phía sau, thấy Trì Diệu vẫn đang ngủ bù, không chú ý đến bọn họ đang nói chuyện, sau đó đáp: “Cuối hành lang chỗ lớp tôi có máy lọc nước, mỗi lần ra chơi mọi người đều xếp hàng dài ở đó, tất cả đều đến nhìn trộm cậu ấy, có lúc tôi còn không lấy được nước, thậm chí còn muốn đá mấy người não tàn đó về hết.”
“Tôi nói như vậy có tàn nhẫn quá không?”
Lâm Chiết Hạ tưởng tượng đến cảnh tượng ấy: “Không tàn nhẫn, tôi hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của cậu.”
Cô ngừng một lát, rồi lại như muốn nói gì đó: “Nhưng mà…”
Nhưng mà hoá ra Trì Diệu vẫn luôn rất thu hút như vậy, chỉ là trước ngày hôm qua sao cô lại không phát hiện ra nhỉ.
Hà Dương: “Nhưng mà gì?”
Lâm Chiết Hạ không nói tiếp: “Không có gì.
Sắp đến trạm của cậu rồi, mau thu dọn đồ đạc đi.”
–
Sau khi đến trường, Lâm Chiết Hạ mới biết ngăn bàn mình bị nhét đầy đồ ăn vặt.
Đầy ắp, muốn gì có đó.
“Làm sao bây giờ,” Vừa lúc này Trần Lâm bước vào lớp, cô có chút bối rồi nói: “Hình như có người muốn tỏ tình với tớ, ai mà lại mua cho tớ nhiều đồ ăn vặt như vậy chứ.”
Sắc mặt Trần Lâm có chút phức tạp: “Ngại quá, là tớ mua.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Trần Lâm: “Là để cảm ơn các cậu đó, nhưng tớ không dám đưa cho Trì Diệu, hay là cậu cầm qua cho cậu ấy đi?”
Có cơ hội độc chiếm sao Lâm Chiết Hạ có thể chia sẻ cho Trì Diệu được chứ: “Cậu ta không cần đồ ăn vặt đâu, con trai ít ăn vặt thì tốt hơn.”
Nhắc đến chuyện hôm qua, Trần Lâm lại nói: “Sáng nay tớ tìm thầy rồi, thầy bảo sẽ nói chuyện với trường cấp ba trực thuộc bên kia, sau khi báo cáo với nhà trường, chắc cậu ta sẽ không dám kêu người qua tìm tớ nữa.”
Lâm Chiết Hạ cảm thấy giải quyết như vậy khá là thoả đáng.
Dù sao nếu như làm lớn chuyện này lên, lần theo đầu mối của tên tóc đỏ thì có thể tìm được học sinh của trường cấp ba trực thuộc, đặc biệt là hai người thông đồng kia, hôm qua tóc đỏ có nhắc đến ‘Em gái tao’, có thể họ là anh em gì đó.
Thế nhưng cô không biết được là chuyện này lại có một đoạn diễn biến nhỏ tiếp sau đó,
Trong lớp 10-1.
Trì Diệu ngồi ở bàn cuối lớp, thầy giáo đang giảng giải bài tập trên bảng.
Một tay cậu cầm bút, tay kia để dưới ngăn bàn, rũ mắt nhìn tin nhắn mới hiện lên trên màn hình điện thoại.
Hà Dương: [Bị cậu tóm được rồi.]
Hà Dương: [Là một học sinh nữ lớp 11, cô ta có nhận vài người ở ngoài trường là ‘anh kết nghĩa, trong đó có một ‘anh trai’ rất nổi tiếng, tóc đỏ.]
Hà Dương: [Cô ta còn từng khoe khoang với người khác rằng mình có quen người ngoài trường, không lệch đi đâu được.]
Hà Dương: [Trường tôi đã đưa ra thông báo rồi, nhưng không điều tra được cụ thể là ai, giờ ra chơi sẽ cho người qua cảnh cáo cô ta một trận, có vẻ cô ta cũng không ngờ rằng bản thân sẽ bị tìm ra, còn khá hoảng sợ, nói rằng biết mình sai rồi.]
Hà Dương: [Dám bắt nạt anh Hạ của chúng ta, chỉ cần cô ta còn ở trường cấp ba thí điểm phụ thuộc một hôm thì đừng có mơ.]
Trong lớp chọn như lớp 10-1, có thể tự nhiên nghịch điện thoại trong giờ chắc cũng chỉ có một người là cậu.
Ngay cả bạn cùng bàn ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc bởi hành động này.
Ngón tay dán băng gâu gõ lên màn hình điện thoại, trả lời một dấu chấm bày tỏ cậu đã biết rồi: [.]
Lâm Chiết Hạ nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẫn quyết định đợi giờ ăn trưa sẽ đem đồ ăn vặt qua cho Trì Diệu.
Trần Lâm: “Không phải cậu nói là con trai không cần ăn đồ ăn vặt sao?”
Lâm Chiết Hạ vô cùng tự nhiên nói: “Chủ yếu là hơi tốn chỗ, cặp tớ không chứa hết.”
Trần Lâm: “…”
Bên ngoài lớp 10-1.
Trong giờ nghỉ trưa, hành lang vô cùng náo nhiệt, có không ít người tụ tập trước cửa lớp mình, duy chỉ có lớp 10-1 là vô cùng yên tĩnh.
Ngoài người của lớp 10-1 ra, có rất ít học sinh lớp khác đến gần
Trước đây Lâm Chiết Hạ có đến đây vài lần, lúc ấy cô vẫn chưa nhận ra bên ngoài cửa có rất ít người.
Cô xách đồ, quen đường quen lối dừng lại ở bên ngoài cửa sổ cuối lớp.
Trì Diệu ngồi ở bên cạnh cửa sổ, lúc này đang nằm lên bàn ngủ, cậu cướp áo khoác của Từ Đình để che nắng, chiếc mũ đen che đi hầu hết gương mặt cậu, từ góc này nhìn qua cô chỉ nhìn thấy được bàn tay của thiếu niên đặt bên mép bàn.
Cô gõ hai cái lên cửa kính, gọi cậu: “Trì Diệu!”
Lời vừa buông xuống, bàn tay kia vô cùng không tình nguyện động một chút, nhấc tay lên bịt tai.
Lâm Chiết Hạ: “…”
Cô hít sâu một hơi, gọi càng lớn tiếng hơn: “…Trì Diệu, Trì Diệu, Trì Diệu.”
Trì Diệu đang ngủ trưa bị làm ồn mà tỉnh giấc, tâm tình không tốt cho lắm: “Cậu có chuyện gì?”
“Tặng ấm áp qua cho cậu đây,” Lâm Chiết Hạ ở bên cửa sổ đung đưa chiếc túi trên tay, “Không cần cảm ơn, cũng không cần phải cảm động quá đâu.”
Trì Diệu liếc nhìn qua, không nhận lấy: “Cảm ơn, cậu cố tình đem đống đồ mình không thích ăn qua cho tôi, tôi khá cảm động đấy.”
Trong túi, quả thực đều là, những món đồ ăn vặt cô không thích ăn.
Lâm Chiết Hạ trực tiếp buông tay, để lên bàn cậu: “Cái tôi thích ăn cậu lại không thích, hơn nữa quan trọng không phải là bản thân món quà mà là một phần tâm ý của tôi ở trong này.”
Cô nói xong lại hỏi: “Hôm nay sao ngoài lớp cậu không có ai vậy?”
Trì Diệu: “Cậu không phải là người sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Ngoài tôi ra ấy.
Dù sao tôi cũng nhận ra được bọn họ đều vòng qua lớp cậu…Cậu ngồi ngay cạnh cửa sổ chẳng lẽ không nhận ra sao?”
Chiếc áo khoác trùm trên người Trì Diệu trượt xuống, cậu đưa tay túm lấy tóc, nhàn nhạt nói ra vài chữ: “Tôi lười quản họ.”
Được đấy.
Rất phù hợp với phong cách của người này.
Trên đường từ lớp 10-1 về, Lâm Chiết Hạ phát hiện có rất nhiều người đang nhìn cô, cô có chút bối rối, đến khi cô về đến lớp 10-7 mới có vài bạn học nữ muốn nói lại thôi qua hỏi cô: “Vừa rồi cậu qua lớp 10-1 sao?”
“…” Lâm Chiết Hạ tưởng rằng họ lại muốn xin phương thức liên lạc của Trì Diệu.
Cô đang muốn nói hay là cậu qua hỏi Đường Thư Huyên đi.
Nhưng cô nhìn một vòng lại không thấy Đường Thư Huyên đâu, cô chỉ có thể tự mình trả lời.
“À,” Cô nói, “Nhưng mà cậu ấy…” Không thích thêm bạn với người lạ lắm.
Lâm Chiết Hạ còn chưa nói xong, mấy người kia đã chen lời: “Thế nên chuyện kia là thật hay sao? Sau khi tan học cậu ấy thích đến con phố phía sau trường đánh nhau, hôm qua một mình cậu ấy đánh ba tên côn đồ thật à?”
Cô không biết tin đồn này truyền ra từ đâu, nhưng có thể truyền ra được, có vẻ cũng không kì lạ.
Hơn nữa…cụ thể mà nói, hình như cũng không phải hoàn toàn là ‘tin đồn’, bởi có một phần lớn trong đó là sự thật.
“Ngầm truyền đi rồi,” Sau khi Lâm Chiết Hạ về chỗ ngồi, Trần Lâm nói nhỏ, “Vốn dĩ Trì Diệu đã rất được chú ý đến, chuyện đánh nhau hôm qua bị truyền đi rồi, bây giờ mọi người đều cho rằng cậu ấy là kiểu người không tốt đẹp gì cho cam, trước đây còn có người muốn xin phương thức liên lạc của cậu ấy, bây giờ còn không cả dám đến gần.”
Lâm Chiết Hạ: “Sao truyền ra ngoài lại lố như vậy chứ, vừa rồi tớ có giải thích cho bọn họ nhưng không có tác dụng.”
Trần Lâm: “Quan hệ giữa cậu và Trì Diệu không tồi, cậu nói vậy đương nhiên họ sẽ cho rằng cậu đang che giấu cho cậu ấy rồi.”
Sự nổi tiếng của Trì Diệu, sau chuyện đánh nhau này đã có rất nhiều thay đổi.
Tính chất của việc đánh nhau và trèo tường không giống nhau, thiếu niên khi tan học sẽ đi đánh nhau, phần lớn mọi người đều không dám lại gần.
Người chú ý đến cậu càng nhiều, nhưng người dám đến gần lại ít đi.
Sau đó có vài lần Lâm Chiết Hạ đến lớp 10-1 tìm cậu, luôn cảm thấy có ánh mắt mang tính đánh giá nhìn mình.
Có lúc Trì Diệu cầm bình nước đi ngoài hành lang, trên đường về có rất nhiều người dè dặt tránh đi, nhưng sau khi đụng phải vai cậu lại quay đầu lén nhìn một cái.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đăng nhập vào diễn đàn của trường, mở những bài đăng có liên quan đến Trì Diệu lên.
Những bài đăng gần đây đều là: [Cậu, ấy, rất, đẹp, trai, nhưng bây giờ tôi lại không cả dám nhìn cậu ấy.]
[Lầu trên ơi, cậu không cô đơn đâu.]
[Mặc dù nói lời này không được tốt lắm, nhưng tôi lại rất muốn xem soái ca đánh nhau…]
[Dẹp đi dẹp đi, từ xa nhìn là được rồi.]
…
Hiếm khi Lâm Chiết Hạ mới đăng kí một tài khoản, cô dùng tài khoản ẩn danh ấy trả lời: [Thực ra cậu ấy hành hiệp trượng nghĩ đó, không giống như mọi người nghĩ đâu.]
Nhưng dòng bình luận này căn bản không có ai để ý, rất nhanh lập tức giống như đá chìm đáy biển.
–
Mùa hạ qua đi, tiết trời dần mát mẻ lên.
Không biết tự khi nào tiếng ve đã biến mất, phiến lá chuyển vàng, nhiệt độ dần dần hạ xuống.
Rất nhanh sau đó học sinh trong trường mặc quần áo ngày càng dày hơn, đổi sang bộ đồng phục mùa đông của trường cấp ba số Hai, đồng phục mùa đông chỉ là một chiếc áo khoác dày màu đỏ, còn quần có thể tự mặc đồ của mình.
Sau khi Lâm Chiết Hạ bọc mình cẩn thận xong, Trì Diệu lại như không sợ lạnh vậy, cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên trong áo khoác đồng phục, khiến cả người càng thêm gầy, bên dưới mặc chiếc quần bò, đôi chân vừa dài vừa rắn chắc.
“Cậu không lạnh sao?” Trên đường đến trường Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà hỏi.
“Có phải là cậu cố ý hay không,” Cô nói, “Trong lúc mọi người đều mặc thật dày như vậy, vì tỏ ra đẹp trai mà cậu cố ý mặc ít đồ.”
Trì Diệu nhìn cô.
Cô gái trước mắt bởi vì sợ lạnh mà hơn nửa gương mặt trốn trong chiếc khăn quàng cổ màu gạo, chỉ lộ ra đôi mắt lanh lợi.
“Cậu có bệnh đấy à?”
“…Nói không chừng, cậu thực sự có bệnh đấy.”
Lâm Chiết Hạ càng nghĩ càng thấy đúng: “Thực ra cậu đang lạnh vô cùng, nhưng bởi vì mặt mũi mà cố gắng chịu lạnh ra oai.”
Đáp lại cô là tiếng cười lạnh của Trì Diệu: “Thời tiết như vậy mà cậu còn không chịu lo xem não mình có bị đông cứng hay không trước.”
Lâm Chiết Hạ muốn tự mình kiểm chứng xem: “Não cậu mới dễ bị đông cứng ấy, cậu đưa tay ra đây mau.”
Trì Diệu cảm thấy cô rất nhạt nhẽo nhưng vẫn đưa tay về phía cô.
Lâm Chiết Hạ chạm lên mu bàn tay cậu, phát hiện quả thực không hề lạnh.
Cô khó mà tin được lại chạm lên lần nữa, lần này dừng lại lâu hơn một chút.
Đủ để cô nhận ra được một vết sẹo rất mờ trên tay Trì Diệu và nhiệt độ bàn tay của thiếu niên.
Độ ấm ấy khiến cô nhớ đến hình ảnh khi mình giúp Trì Diệu thoa thuốc.
“…” Lâm Chiết Hạ thu tay lại, lúc mở lời hơi thở gấp gáp bị chặn lại trong chiếc khăn ấm, hơi nóng ấy sau đó truyền đến bên tai, “Cái kia, xe đến rồi.”
Thời gian trước lúc thi cuối kì trôi qua rất nhanh.
Học bài trong sách, bổ sung kiến thức, giữa lúc đó có một kì thi tháng, sau đó kì thi cuối kì đã tới.
Thời tiết quá lạnh, Lâm Chiết Hạ hắt hơi, bị cảm lạnh suốt ba ngày thi.
Thi xong cô nhận bài tập nghỉ đông, mê man đi về đến nhà vùi đầu ngủ.
Trong lúc mơ màng cô nghe thấy Lâm Hà bước vào phòng mình nói: “Hạ Hạ, mẹ và chú Nguỵ của con phải qua thành phố bên cạnh một chuyến.”
Cô mang máng nhớ được có chuyện này.
Nguỵ Bình phải qua thành phố bên cạnh công tác vài ngày, Lâm Hà cũng xin nghỉ để qua cùng ông, hiếm khi hai người mới có dịp cùng đi du lịch một lần.
“Con ở nhà cẩn thận nhé, mẹ có làm sủi cảo cho con đấy, nhớ đem ra ăn, còn có cả mì nữa, trong tủ lạnh cái gì cũng có.”
“Chú ý an toàn, đóng cửa cẩn thận, ra ngoài nhớ đem theo chìa khoá, nếu không không có ai mở cửa cho con đâu…Phải nhớ kĩ đấy.”
Lâm Hà không ngừng dặn dò những điều cần chú ý.
Lâm Chiết Hạ chỉ đáp một tiếng.
Đến khi cô tỉnh dậy, trong nhà chỉ còn có một mình.
Cô mở tủ lại ra, cô nhìn chỗ sủi cảo đã được mẹ gói xong trong tủ lạnh trầm mặc một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Diệu.
[Tít tít tít.]
[Cậu ăn cơm chưa vậy?”]
[Nếu chưa thì mình cùng ăn đi?? (^??^*)]
Mười phút sau.
Lâm Chiết Hạ ngồi bên bàn ăn nhà Trì Diệu, tay cầm đôi đũa nhìn về phía nhà bếp.
Trong phòng bếp, Trì Diệu chỉ mặc một chiếc áo len đảo sủi cảo trong nồi nước sôi bốc khói nghi ngút, bàn tay từng đánh nhau với ba tên côn đồ kia đang gói từng chiếc sủi cảo cho vào nồi.
Thực ra gương mặt của cậu không giống với người đảm việc nhà lắm, cũng không giống người biết vào bếp, mà ngoại hình tựa như đang đợi người ta đến hầu hạ…
Lâm Chiết Hạ đang nghĩ đến đây thì nghe thấy gương mặt kia chủ động hỏi: “Muốn dấm hay là nước tương.”
“Dấm!”
“Có muốn thêm dầu cay không?”
Lâm Chiết Hạ gật gật đầu: “Có.”
“Cậu còn dám nói có,” Trì Diệu nói, “Chê bị cảm chưa đủ lâu, ho chưa đủ nặng à?”
“…” Thế cậu hỏi làm gì.
Trong lúc ăn cơm Lâm Chiết Hạ nói, “Hay là, chút nữa để tôi rửa bát đi.”
Trì Diệu không có phản ứng gì.
Lâm Chiết Hạ nhắc cậu: “Tôi cũng chỉ khách sáo một chút thôi, cậu phải từ chối tôi.”
Trì Diệu: “Tại sao tôi phải từ chối?”
Lâm Chiết Hạ chậm chạp đáp: “Bởi vì tôi đến nhà cậu làm khách, mà đã là khách thì cậu không thể để tôi rửa bát được.”
“Ngại quá,” Trì Diệu nói, “Nhà tôi không có nhiều quy định như vậy, không ngăn cản khách đến rửa bát.”
Lâm Chiết Hạ câm miệng, không muốn tiếp tục đôi co với cậu nữa.
Tốc độ ăn của cô rất chậm, đợi cô lề mề nuốt xong, ngẩng đầu lên nhìn thời gian thì đã gần tám rưỡi rồi.
Trong lúc hai người ăn cơm, tivi ngoài phòng khách có phát bản tin dự báo thời tiết, tuy nhiên âm thanh bị điều chỉnh nhỏ xuống, chỉ mơ hồ nghe thấy được: “…Ban đêm khu vực phía bắc có thể sẽ đổ mưa lớn trong một khoảng thời gian ngắn, dự đoán mưa to gió lớn sẽ kéo đến, hy vọng người dân ra ngoài chú ý an toàn.”
Một rưỡi đêm hôm đó.
Lâm Chiết Hạ bị âm thanh tiếng sấm làm tỉnh giấc.
“Đùng, đoàng…”
Tiếng mưa như một lưỡi dao sắc nhọn chặt lên màn đêm đen, khắp xung quanh đều là tiếng sấm chớp rền vang.
Cả người cô trốn trong chăn, mơ hồ nhớ đến cơn ác mộng vừa rồi, mở mắt ra, khi nghe thấy tiếng sấm chớp không kiếm chế được mà phát run lên.
Nhưng việc cơ thể run rẩy lại không đến từ cơn ác mộng ấy.
Mà là âm thanh tiếng sấm.
Lâm Chiết Hạ nghĩ, ban ngày vẫn đang yên ổn, sao đến tối lại có sấm rồi.
Ngay sau đó cô lại nghĩ đến việc lúc này trong nhà chỉ có một mình mình…
Có rất ít thứ khiến cô sợ hãi, tiếng sấm là một trong số ít đó.
“Đùng, đùng, đùng….” Từng tiếng sấm liên tục vang lên, không có dấu hiệu dừng lại.
Bên tai Lâm Chiết Hạ dường như lặp đi lặp lại tiếng sấm ấy, kí ức cũng vì vậy mà ùa về.
Đó là một đêm mưa sấm chớp.
Giọng điệu non nớt của một đứa bé bốn, năm tuổi, mang theo âm thanh thút thít nói lớn: “Bố ơi.”
“…Bố ơi, bố đừng đi mà, bố ơi.”
Những mảnh ký ức vụn vặt nối tiếp nhau, sau đó vang lên giọng điệu cứng rắn của Lâm Hà.
“Anh muốn đi thì đi đi, sau này anh không còn bất kỳ mối liên quan nào với mẹ con tôi nữa, không cần phải liên lạc, cũng không cần phải xuất hiện trước mặt chúng tôi.”
“…Mang theo đồ của anh đi, cút ngay!”
Đầu óc trĩu nặng, đợi khi cô phản ứng lại mới nhận ra được bản thân mình đang ở trong chăn run lên.
Lâm Chiết Hạ đưa tay mò lấy chiếc công tắc đèn ở đầu giường, cô muốn mở đèn lên nhưng lại không thể với tới được.
Cuối cùng cô rũ tay xuống, lòng bàn tay đè lên chiếc di động bên gối.
Cô nắm chặt lấy điện thoại tựa như bắt chặt lấy ngọn cỏ cứu mạng, nhờ vào ánh sáng của màn hình di động, cô nhấn vào chiếc ảnh đại diện hình chú mèo quen thuộc, cả người cuộn tròn trong chăn, chậm chạp gõ chữ: [Cậu đã ngủ chưa, nếu chưa ngủ thì cậu có thể…]
Có thể đến nhà tôi tìm tôi hay không?
Cô còn chưa gõ xong những lời muốn nói ấy thì đã có cuộc gọi gọi đến.
[‘Trì Cẩu’ đang gọi cho bạn…]
“Tôi ở ngoài cửa,” Sau khi nhấn nghe, âm thanh quen thuộc của thiếu niên truyền đến bên tai cô, làm mờ đi tiếng sấm ngoài cửa sổ, “Ra mở cửa đi.”
- -----oOo------.