Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Lâm Chiết Hạ cảm thấy cậu không giỏi làm người, nhưng không ngờ lại không làm người đến trình độ này.
Nhất thời cô không biết phản kích ra sao.
Chỉ đành rặn ra một câu hỏi lịch sự, “Cậu về từ khi nào vậy?”
Vừa tắm xong, giọng Trì Diệu có mang theo chút lười biếng, nhưng vẫn không che được màu sắc thiếu niên, “Nửa tiếng trước.”
“Vậy cậu thấy, chúng ta đã lâu không gặp mà cậu vừa về đã nói với tôi như vậy, cậu thấy có thích hợp không?”
“Chỗ nào không thích hợp?”
Lâm Chiết Hạ lên án: “Đấy là lời của con người nên nói sao?”
“Tôi không nói tiếng người,” Trì Diệu nhấc mi mắt, từ tốn bày tỏ vài phần kinh ngạc, “Vậy mà cậu lại nghe hiểu được.”
“…..”
“Xem ra cậu cũng có thiên phú về mặt ngôn ngữ đấy, lúc nào con Golden dưới lầu cắn loạn lên cậu qua nghe giúp tôi xem nó muốn nói gì.”
“……”
Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa rồi.
Nếu như tiếp tục thì sẽ biến thành cô không phải là người.
May là năng lực ứng phó của cô rất mạnh, dù sao quen biết người này cũng không phải một, hai ngày.
Cô chậm chạp nói: “Tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu phải trả lời đúng sự thật đấy.”
Trong lúc nói Trì Diệu đã đi qua cô, mở tủ lạnh ra lấy một lon nước ngọt có gas.
Lon nước không ngừng toát ra hơi lạnh.
Cậu dùng một tay cầm lon nước, ngón tay thon dài giữ thẳng chiếc lon, sau đó dùng ngón trỏ đẩy mở nắp khoen, cùng với tiếng ‘cạch’ khi nắp khoen được mở ra một cách dễ dàng là vài chữ thốt ra từ miệng cậu: “Hỏi đi.”
“Nếu như bây giờ tôi đánh cậu, sẽ có bao nhiêu phần khả năng thắng.”
“Một phần.”
“Nói ra tôi nghe xem nào,” Lâm Chiết Hạ vểnh tai lắng nghe, “Phân tích cụ thể ra đi.”
Một tay Trì Diệu cầm lon nước, tay còn lại khoác lên vai cô, nhìn giống như là đang ôm vai nhưng thực ra là đẩy người về phía cửa.
Rất nhanh chóng cô bị cậu đẩy ra, sau đó cô trợn tròn mắt nhìn đồ ‘tró’ này chặn trước cửa, rũ mi nhìn cô nói: “Bây giờ lập tức quay đầu về nhà, tắt đèn lên giường, sau đó cố gắng tối nay mơ thấy tôi.”
Dứt lời, cậu thậm chí còn cong miệng lên nói một câu, “Ngủ ngon.”
–
Lâm Chiết Hạ về đến nhà, sau khi tắm giặt xong nằm lên giường lật đi lật lại.
Cô vẫn chưa tan cục tức, mở ô trò chuyện với “Trì Cẩu” ra.
Gửi một loạt nhãn dán đánh người để trút giận.
[Đánh người.]
[Đập đầu.]
[Tay cầm con dao dài mười mét chém giết dọc đường.]
[Aaaa]
*Trong dấu ngoặc vuông là từ miêu tả các nhãn dán ấy.
…
Cuối cùng cô cũng học theo Trì Diệu, tự cho rằng mình lạnh lùng kiêu ngạo mà gửi một câu: Ngủ ngon.
Sau khi gửi xong, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Cô là người rất ít khi mang theo cảm xúc đến hôm sau, nếu không đã không thể làm bạn bè nhiều năm với Trì Diệu như vậy được.
Sau khi ngủ dậy, cô lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Lúc mọi người gửi tin nhắn trong nhóm ‘Phân đội ngõ Nam’ hỏi xem có đến nhà Trì Diệu xem phim hay không, cô cắn chiếc bánh quẩy rồi đáp, “Có.”
Nơi bọn họ sống gọi là “Ngõ Nam.”
Ngõ Nam chỉ là tên của đầu con đường dẫn vào tiểu khu.
Trong nhóm không có nhiều người.
Sở dĩ gọi là “Phân đội ngõ Nam” chủ yếu là vì trước kia Lâm Chiết Hạ đề nghị rằng dùng tên tiểu khu nghe có vẻ phổ thông bình thường, không toát ra được khí thế, nhưng nếu dùng tên đường sẽ đem lại cảm giác là bá chủ khi nghe.
Đây là phát ngôn ấu trĩ của Lâm Chiết Hạ khi còn học tiểu học nhưng lại được chấp thuận ngay lập tức, hơn nữa họ cũng không đổi tên mà dùng đến tận bây giờ.
“Mẹ, chốc nữa con qua nhà Trì Diệu một lát,” Lâm Chiết Hạ nói, “Hôm nay bọn con hoạt động tổ chức.”
Lâm Hà và chú Ngụy đang ngồi ở phía đối diện ăn sáng.
Lâm Hà biết mấy đứa trẻ trong khu rất thân thiết, cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Trì Diệu về rồi sao?”
Ba người ngồi cùng một chỗ.
Giọng điệu của Lâm Chiết Hạ trầm ổn hơn một chút: “Vâng, cậu ấy vừa về tối qua.”
Chú Ngụy cũng rất khách sáo nói: “Đúng lúc tối qua chú có mua dưa hấu, lát nữa cháu xách qua cho mọi người cùng ăn.”
Lâm Chiết Hạ uống ngụm sữa đậu nành, cũng đã ăn xong rồi, chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc, “Cảm ơn chú Nguỵ.”
Không ngờ trước khi đi, Lâm Hà không quên nhét cho cô thứ còn nặng hơn cả dưa hấu.
“Bài tập hè của con,” Lâm Hà vội vàng sắp xếp mấy cuốn bài tập trong phòng Lâm Chiết Hạ, “Mang qua tranh thủ làm, tránh việc chơi quá muộn mà quên mất bài tập ngày hôm nay.”
Lâm Chiết Hạ nhìn về chồng bài tập đã hành hạ cô vài ngày nay.
Cô kì kèo mè nheo: “Như vậy không ổn lắm mẹ ơi.”
“Có gì không ổn?”
“Con đem bài tập qua,” Lâm Chiết Hạ có thể mường tượng ra được Trì Diệu sẽ trào phúng cô như thế nào, “Sẽ rất mất mặt.”
Lâm Chiết Hạ thử thuyết phục Lâm Hà, “Mẹ nghĩ mà xem, như vậy giống như việc đi chơi mà mang theo người lớn ấy, rất không thích hợp.”
Cuối cùng đáp lại cô….
Là một tiếng ‘ầm’, tiếng đóng cửa chắc nịch vang lên.
—
Cuộc họp nhỏ đột ngột của tổ chức này, Lâm Chiết Hạ là người đầu tiên có mặt.
Nhà cô gần nhà Trì Diệu nhất.
Vài phút sau.
Trì Diệu mở cửa cho cô, nhìn cậu giống như vừa mới ngủ dậy.
Đầu tóc có hơi rối, nhưng lại giống như cố tình dùng tay vò đầu mà rối lên.
Nhiệt độ điều hoà rất thấp, hơi lạnh theo đó phả vào mặt.
Cậu rũ mắt liếc qua chỗ đồ cô cầm đến, sau khi nhận lấy dưa hấu vẫn chưa lên tiếng, Lâm Chiết Hạ bèn ra mặt, “Thấy đống bài tập trên tay tôi rồi chứ.
Con người tôi ấy à, nhiệt tình yêu thích việc học.”
“Cho dù có ra ngoài chơi cũng không quên việc học hành.”
“….”
Trì Diệu “Ồ” một tiếng.
“Hôm nay tôi phải vừa chơi vừa làm hai mươi trang,” Lâm Chiết Hạ xách tập sách, cố gắng tỏ ra ung dung bình tĩnh, “Đây là thái độ học hành của tôi.”
“Rất tốt đấy.”
Lâm Chiết Hạ nghe được thì cảm thấy, trực giác mách bảo nào có đơn giản như vậy.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Trì Diệu chính là: “Dù sao vừa đủ điểm chuẩn vào được trường cấp ba số Hai, quả thực nên bày tỏ chút thái độ học hành.”
Cậu tưởng rằng,
Cậu hơn mức điểm chuẩn chín mươi điểm,
Là rất trâu bò sao?
Lâm Chiết Hạ nghiến răng nghiến lợi nghĩ vậy.
Đương nhiên câu nói này cô không mở miệng nói ra nổi….
Bởi vì cao hơn điểm chuẩn chín mươi điểm, quả thực rất trâu bò.
“Cậu thì trâu bò rồi, cậu lợi hại như vậy,” Lâm Chiết Hạ cùng cậu đi vào nhà, tự mình nhỏ giọng lẩm bẩm làu bàu: “….Sao cậu lại nộp vào trường số Hai chứ?”
Rất nhanh mọi người đã đến đầy đủ.
Lần tụ tập này có tổng cộng năm người đến, trong chớp mắt đã ngồi kín chiếc ghế sô pha lớn ở giữa phòng.
Đại Tráng là người đầu tiên đến, nhưng thực ra cậu ấy không hề cường tráng, ngược lại còn khá gầy, mắt một mí, mang đậm hơi thở thiếu niên.
Bình thường mọi người đều xưng hô là huynh đệ, Đại Tráng bước vào cửa gọi “Anh Diệu” xong, lại quay sang gọi một câu, “Anh Hạ.”
“Anh Hạ làm bài tập cơ đấy, đây không phải là phong độ của cậu.”
“Tôi thấy đống đồ ăn vặt này giống với phong cách của cậu hơn.”
“…” Cái gì mà giống chứ.
Chỗ đồ ăn vặt này là cô để lại quên không cầm đi.
Lâm Chiết Hạ không chen cùng bọn họ mà ngồi qua chiếc sô pha lười rộng rãi bên cạnh, bày bài tập lên đùi, trợn mắt, “Nói nhiều như vậy, có phải muốn chia sẻ một chút với tôi hay không?”
Chỉ bằng một câu này, tất cả mọi người đều không lên tiếng, không dám trêu chọc bài tập của cô nữa.
Mọi người cùng tụ tập, bắt đầu chọn phim xem.
Chọn tới chọn lui cuối cùng chọn ra một bộ phim hành động, “Phim này hay này, nhiệt huyết, xem cái này đi.
Anh Hạ của tôi chắc cũng không có ý kiến gì, nhất định cậu ấy cũng là một người nhiệt huyết.”
Nói xong, có người đứng dậy tắt đèn.
Khúc nhạc dạo đầu của bộ phim vang lên.
Lâm Chiết Hạ vội vàng làm nốt đề bài đang làm dở, ngẩng đầu lên thấy Trì Diệu cầm vài lon nước ngọt có gas đi qua.
Khi cậu đi đến phòng khách, ánh sáng xanh từ máy chiếu ập qua người cậu.
Người này vốn dĩ đã đẹp trai đến mức khiến người ta phải đố kị, lúc này ánh sáng màu lạnh vô tình chiếu lên cậu, khiến ngoại hình toát ra vẻ ngạo mạn không ai sánh bằng.
Sau khi Trì Diệu ném nước qua cho bọn họ, cậu đi đến bên cạnh Lâm Chiết Hạ.
Sau đó, chỗ bên cạnh cô lún xuống.
Lâm Chiết Hạ không muốn chen chúc cùng cậu, cho dù chiếc ghế này khá rộng rãi: “Cậu không thể ngồi qua chỗ khác được sao?”
Trì Diệu nhàn nhạt hỏi: “Nhà cậu à?”
“….”
Nói xong, cậu lại đưa lon nước có gas trên tay qua hỏi, “Uống không?”
“Có.”
Lâm Chiết Hạ đang định nói “Cảm ơn” theo thói quen, nhưng từ ‘Cảm’ còn chưa thốt ra, bàn tay cầm lon nước đột nhiên xoay một vòng rồi thu lại, sau đó giọng điệu thanh thoát mang theo chút tuỳ ý vang lên một lần nữa: “….Vậy tôi nên ngồi đâu?”
Lâm Chiết Hạ cắn răng, trong lòng thầm nói người này bụng dạ vẫn hẹp hòi như thường ngày.
Cô trực tiếp đầu hàng, phối hợp nói: “Cậu muốn ngồi đâu thì ngồi đấy, bây giờ cậu ngồi ở đây, cũng, rất thích hợp.”
Nhận được đáp án, Trì Diệu buông lỏng tay đưa nước ngọt có gas cho cô.
Tạm thời Lâm Chiết Hạ không định uống.
Bài làm trên trang giấy còn thiếu bước cuối cùng, cô đã ghi những điều kiện đề bài cho xuống, vì vậy bây giờ mò mẫm, cúi đầu tiếp tục tính toán.
Sau khi đoạn mở đầu kết thúc, tình tiết đầu tiên chính là nhân vật chính bị nhốt trong hang động, ánh sáng yếu ớt hơn rất nhiều.
Nhạc phim dồn dập, nghe rất k1ch thích.
Tránh bỏ qua tình tiết phim, cô tính toán xong rồi khoanh vào đáp án “C”.
Cô không có yêu cầu gì nhiều đối với việc xem phim, khẩu vị rất dễ dãi, phim hành động cũng rất thú vị, còn ở bên cạnh Đại Tráng bày tỏ cảm xúc khi xem, đoán đông đoán tây tình tiết sau đó, “Người này đã cắm flag rồi, mười phút sau nhất định anh ta phải chết.”
*Cắm flag: Ngôn ngữ mạng phổ biến bên Trung, chỉ việc đề ra mục tiêu.
“Quả nhiên chết rồi.
Tôi, Lâm mỗ đây, nhà tiên đoán.”
“Tôi thấy ấn đường vị thí chủ này đã đen rồi, có lẽ ông ta cũng cách cái chết không xa.”
Lại hơn mười phút trôi qua.
Lâm Chiết Hạ lại tiếp tục lẩm bẩm: “….Tôi đợi lâu lắm rồi đấy, sao ông ta vẫn sống vậy.”
Khi xem phim Trì Diệu rất ít nói chuyện, khiến người ta có cảm giác chăm chú lạnh lùng.
Vốn dĩ cậu đã là người kiệm lời, cho dù bình thường lúc nói móc cô, cũng nói móc một cách vô cùng cao ngạo.
Lúc này cả người cậu gần như hoà vào trong bóng tối, qua ánh sáng mờ nhạt chỉ có thể thấy được sườn mặt thiếu niên.
Vẫn là chiếc T-shirt tối qua, nhưng chân cậu rất dài giống như không có chỗ để mà khom lại, cậu mặc một chiếc quần rách gối màu đen, sau khi ngồi xuống thuận tay chống lên đùi.
Tuy nhiên Lâm Chiết Hạ cũng không cần cậu đáp lời, dù sao khi bày tỏ cảm xúc lúc xem phim có ai tiếp lời hay không cũng không quan trọng.
Cô có thể ngồi nói một mình.
Vì vậy cô ngầm mặc định rằng Trì Diệu tập trung xem phim nên không muốn đánh mất sự tập trung vào những việc khác.
Xem được một nửa cô mới thấy khát.
May là lon nước được để bên ngoài một hồi lâu, cũng không lạnh nữa.
Giây phút cô cầm lon nước lên, không hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh tối qua Trì Diệu dễ dàng mở được lon nước.
Dùng một tay kéo nắp khoen,
Hình như,
Rất đẹp trai…
Nói không chừng cô cũng làm được?
Lâm Chiết Hạ mô phỏng động tác tối qua của Trì Diệu, thử dùng một tay kéo nắp khoen, nhưng sức cô rất yếu lại không rõ động tác cụ thể, căn bản không nắm được điểm mấu chốt…
Cô…hình như….không làm được.
Sau đó bất giác cô cảm thấy hành động này có chút mất mặt.
May là mọi người đều đang xem phim, không có ai chú ý đến cô.
Tuy nhiên ngay lúc cô định từ bỏ, lặng lẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, bàn tay của người bên cạnh đột nhiên đưa ra, bàn tay ấy giữ lên ngón tay cô đang định buông ra, ba ngón tay giữ lấy nắp lon, sau đó ngón trỏ nhấn lên tay cô, hướng dẫn cô đưa ngón trỏ vào móc nắp khoen.
Ngón tay trỏ mạnh mẽ hơn cô rất nhiều khẽ dùng lực, cho cô mượn dùng chút sức lực ấy.
“Cạch.” Nắp khoen vòng trên ngón trỏ của cô.
Cô thành công mở được lon rồi.
Tiếng bọt gas khẽ vang lên, một hương chanh nhàn nhạt tuyền đến.
“IQ này của cậu,” Khi Trì Diệu thu tay lại có nói, “Ba cuốn bài tập có lẽ cũng không đủ.”
- -----oOo------.