Đuổi Hạ FULL


Editor: Gió
Beta: Đá bào

Sau khi cúp máy, Lâm Chiết Hạ rón rén bò xuống giường.

Cô còn chưa cả thay quần áo, trên người mặc bộ đồ ngủ có in hình hoạt hình, đầu tóc tuỳ ý buộc ở phía sau.

Cô nhẹ mở cửa, lén chuồn ra ngoài.

“Tôi thấy như vậy có hơi giống với việc vụng trộm lén lút,” Sau khi xuống lầu cô lập tức thấy Trì Diệu đang đứng đợi ở cửa toà nhà, chạy về phía cậu rồi nói, “Vừa rồi lúc ra ngoài tôi có chút chột dạ.”
Trì Diệu nhìn về phía cô: “Cậu ra gặp tôi thì chột dạ cái gì?”
Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà nhấn mạnh, “Giờ này bố mẹ tôi đều ngủ rồi.”
Trì Diệu không nóng không lạnh đáp, “Vì vậy cậu cảm thấy chúng ta đang lén lút gặp nhau hay sao?”
Cô hoàn toàn không có ý đó.

“Ai lén gặp nhau với cậu chứ.”
Sau khi Lâm Chiết Hạ nghe thấy từ này từ miệng Trì Diệu xong, vành tai chợt nóng lên.

Có lẽ là do cô muốn che dấu, hoặc có lẽ đầu óc lúc này không hoạt động, không suy nghĩ gì mà tuột ra một câu, “Cho dù tôi gặp chó cũng nói thành lén gặp thì gặp cậu cũng không thể.”
Sau khi cô nói xong, bầu không khí bỗng trở nên kì lạ trong chớp mắt.

Một giây sau, Trì Diệu giống như bình thường, cúi xuống nhìn cô, sau đó cất điện thoại đi rồi xoay người bước về phía trước: “Vậy cậu đi lén gặp chó đi.”
Lâm Chiết Hạ khẽ chạy sau lưng cậu: “Tại sao tôi phải lén gặp chó chứ.”
Trì Diệu: “Cậu tự nói vậy mà.”
Lâm Chiết Hạ: “Tôi chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, nói đùa đấy, cậu hiểu không…”
Trì Diệu đột nhiên dừng bước, sau đó cậu đưa tay ra chỉ về chú chó hoang ở bên cạnh thùng rác: “Ở ngay đây có này, cậu suy nghĩ xem.”
“…”
Có những lúc, người này thực sự rất ấu trĩ!
Lâm Chiết Hạ đuổi kịp cậu, hai người men theo con đường trên tiểu khu đi về phía trước, sau khi quẹo ra khỏi tiểu khu, lại đi đến bờ hồ cô thường hay đến.

Cô vừa đi vừa cảm thấy sự căng thẳng trong lòng đã với đi rất nhiều.

Ngày hạ, gió trên mặt hồ, tiếng ve sầu.

Còn có cả bầu trời đầy sao chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy, làn gió oi bức nhưng quen thuộc.

Còn có…
Người đang ở bên cạnh cô lúc này.

Lâm Chiết Hạ: “Cảnh đêm ở đây đẹp thật.”
Trì Diệu ‘Ừm’ một tiếng.

Lâm Chiết Hạ lại nói: “Thực ra tối nay tôi không ngủ được không phải bởi vì căng thẳng mà là người trẻ tuổi như chúng ta thường hay ngủ muộn mà thôi.”
Trả lời cô vẫn là chữ ‘Ừm’ không mang theo cảm xúc ấy.

Lâm Chiết Hạ: “Cậu có thể nói nhiều hơn một chữ được không?”
Trì Diệu lạnh giọng: “Ừm, ừm.”

Lâm Chiết Hạ không còn gì để nói: “Vậy cậu cứ im miệng đi.”
Trì Diệu mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, kiểu dáng năng động khiến cho cả người như cao hơn, một tay cậu đút vào túi quần, sau khi nhận ra người ở phía sau không theo kịp bèn đi chậm lại đợi cô.

Hai người đi thẳng về phía trước, Lâm Chiết Hạ có hơi khát: “Tôi muốn uống nước, chúng ta vào trung tâm thương mại chút đi.”
Còn hơn nửa tiếng nữa sẽ đóng cửa, khi hai người bước vào bên trong đã không còn ai.

Cả không gian rộng rãi vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài ba người qua đường.

Lâm Chiết Hạ nhìn bốn phía chung quanh, muốn tìm tiệm trà sữa.

Trì Diệu lại đi về phía trước vài bước, đứng trước vài chiếc máy gắp thú màu trắng, nói với cô: “Cậu qua đây.”
“Gì vậy,” Lâm Chiết Hạ đi qua, “Máy gắp thú?”
Trì Diệu: “Có gắp không?”
Lâm Chiết Hạ: “Có.” Nhưng cô lại nhanh chóng bổ sung một câu, “Nếu cậu mời tôi thì có, vì tiền tiêu vặt tháng này của tôi hết mất rồi.”
Nhân lúc Trì Diệu đang quét mã thanh toán, Lâm Chiết Hạ chú ý đến tên của chiếc máy gắp thú này: Máy gắp gấu hiệu [May mắn].

“Nếu như gắp được,” Lâm Chiết Hạ tiện miệng nói một câu, “Có phải đại diện cho việc ngày mai tôi sẽ rất may mắn hay không.”
Trì Diệu nhét đồng xu vừa mua vào tay cô.

“Muốn gắp con nào?”
Lâm Chiết Hạ nhìn một vòng, vốn cô muốn nói ‘Con gấu bông bên kia trông cũng được đấy’ thì Trì Diệu đã khom lưng qua nhìn máy gắp thú ở vị trí cuối cùng.

Bên trong bày đầy những chú thỏ nhỏ màu trắng.

Thực sự rất nhỏ, chỉ bằng một phần ba bàn tay mà thôi, được gắn lên chiếc móc khoá, tiện cho việc mang theo bên người.

Sau đó cô nghe thấy Trì Diệu nói: “Cái này đi.”
Bây giờ Lâm Chiết Hạ luôn có cảm giác đặc biệt với ‘thỏ con’, cô rất dễ liên tưởng đến câu chuyện trước khi ngủ Trì Diệu kể ngày hôm đó, còn có ba chữ ‘đồ nhát gan’ Trì Diệu thường hay treo bên miệng nữa.

Cô mang theo chút cảm xúc phức tạp nào đó, cố ý muốn tránh khỏi thỏ con này, hỏi: “Tại sao chứ, tôi thấy gấu nhỏ bên kia cũng không tồi.”
“Bởi vì tôi là người trả tiền.”
“…”
Được.

Lý do rất thoả đáng.

Lâm Chiết Hạ cầm chiếc túi đầy đồng xu ngồi xuống: “Cậu trả tiền, cậu nói sao thì là vậy.”
Cô đút hai đồng tiền vào máy, khi chiếc máy sáng lên đột nhiên gọi một tiếng: “Trì Diệu.”
Trì Diệu cũng ngồi xuống, nhưng cho dù là ngồi thì cậu vẫn cao hơn cô rất nhiều.

Trì Diệu: “?”
Lâm Chiết Hạ cầm chiếc cần điều khiển: “Tài năng gắp gấu của tôi không giấu được nữa rồi, thể hiện cho cậu xem một chút thế nào mới là cao thủ gắp thú chính hiệu.”
Lời vừa buông xuống, lập tức gắp trượt.

Trì Diệu mặt không biểu cảm khen ngợi: “Đây là cái tài năng mà cậu không giấu được nữa?”
Lâm Chiết Hạ: “Đã lâu không luyện nên kĩ thuật có hơi thụt lùi, lần tới chắc chắn sẽ được, cậu đừng có chớp mắt mà nhìn đây.”
Nói xong dưới thao tác của cô, động cơ máy hạ xuống, sau đó móc được chiếc móc khoá, nhưng một giây sau lại rơi xuống.


Trì Diệu quay đầu qua nhìn cô: “Lợi hại thật đấy, lần đầu tiên tôi gặp được cao thủ gắp gấu giỏi như vậy.”
Lâm Chiết Hạ bối rối: “…Cậu nói chuyện đừng có kiểu mỉa mai châm chọc như vậy.”
Cô gắp rất nhiều lần, mãi cho đến khi chiếc túi nhỏ chỉ còn lại hai đồng xu.

Lần này cô do dự rồi: “Phải làm sao đây, tôi thấy có thể tôi không gắp được mất.”
Máy gắp gấu hiệu [May mắn].

Nếu không gặp được, hình như đại diện cho việc ngày mai sẽ không may mắn vậy.

Ngay trong lúc cô do dự thì một bàn tay ở bên cạnh đã đưa qua, sau khi đút đồng xu vào, những chiếc đèn nhỏ rực rỡ sắc màu sáng lên, tiếp đó cậu vòng tay qua sau lưng cô, phủ tay lên bàn tay cô đang điều khiển chiếc máy.

Chỗ có thể nắm cần điều khiển có hạn, vì vậy không thể tránh được việc chạm vào tay nhau.

“Gắp được.” Chủ nhân đôi bàn tay nói.

Lâm Chiết Hạ nhìn với ánh mắt hoài nghi: “Chỉ còn cơ hội cuối cùng nữa thôi, cậu lấy đâu ra tự tin vậy?”
Bên tay truyền đến giọng điệu nhàn nhạt của Trì Diệu: “Bởi vì tôi cũng là cao thủ.”
Cô đang muốn trào phúng thì liếc thấy ánh đèn chiếu lên chiếc khuyên bạc của thiếu niên, sau đó cô cảm nhận được chiếc cần điều khiển trong tay chuyển động.

Chiếc móc gắp bên trong máy dần dần di chuyển đến chiếc lỗ.

Trì Diệu chọn một chú thỏ bị kẹt gần lỗ ra, phía trước chú thỏ ấy còn có một chú khác gần lỗ hơn, nếu như để Lâm Chiết Hạ chọn, cô sẽ chọn chú thỏ ở gần hơn.

Cô đang định nói ‘Cậu làm vậy sẽ không gắp được đâu’ thì một giây sau chiếc móc gắp hạ xuống.

Chú thỏ ấy bị móc trên chiếc móc gắp khoảng hai giây, ngay trong lúc nó chuẩn bị rơi xuống thì chú thỏ gần lỗ ra bị động tác ấy làm cho chuyển động, chiếc đầu nghiêng ra rơi xuống lỗ.

“Cạch” chú thỏ ấy lăn từ trong chiếc lỗ ấy ra ngoài.

Sau đó lăn đến bên tay Trì Diệu.

Cậu buông tay ra, dùng một ngón tay móc chiếc chìa khoá lên, đầu ngón tay khẽ cong, để chiếc móc khoá thỏ con đến trước mặt Lâm Chiết Hạ.

“Tôi không giống với vị cao thủ nào đó.”
Cậu móc chiếc móc khoá thỏ con nói: “Gắp con thỏ đơn giản như vậy mà cả nửa ngày cũng không được.”
“Đồ nhát gan.” Khi Lâm Chiết Hạ ngây người nhận lấy móc khoá, Trì Diệu đứng dậy nói thêm một câu: “Ngày mai cậu sẽ không đen đủi đâu.”
Một chú thỏ bông nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay cô.

Vào giây phút này cô đã hoàn toàn quên mất tâm trạng lo lắng căng thẳng của nửa tiếng trước khi vẫn còn đang nằm ở trên giường.


Ngày hôm sau.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống.


Bữa sáng Lâm Chiết Hạ ăn rất nhiều, Nguỵ Bình gắp bao nhiêu cô ăn bấy nhiêu.

Nguỵ Bình: “Chú đoán được hôm qua con ăn ít quá nên hôm nay đặc biệt chuẩn bị cho con vài loại bữa sáng, ăn thêm một chút, vẫn còn đang lớn mà, không ăn sao được chứ.”
Lâm Hà thấy trạng thái của Lâm Chiết Hạ không tồi cũng yên tâm hơn: “Chiều nay con đừng quá căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được, chúng ta cũng không nhất định phải giành được giải thưởng.”
Lâm Chiết Hạ gật đầu, đặt đũa xuống nói, “Mẹ, con qua đi học cùng Trì Diệu đây”, trước khi ra khỏi nhà cô đột nhiên nhớ ra gì đó, lại quay về phòng mình.

Tối qua về muộn, cô đặt móc khoá thỏ con bên gối rồi ngủ thiếp đi luôn.

Cô cầm thỏ con bên gối lên rồi bỏ vào ba lô.

Chiều nay, hầu hết học sinh khối mười một đều được chọn đi cổ vũ cuộc thi diễn thuyết.

Sau giờ nghỉ trưa, những học sinh tham gia cùng tập hợp sau khán đài để chuẩn bị.

Đường Thư Huyên mượn son của bạn học cùng lớp, trong thời gian chuẩn bị có nhờ Lâm Chiết Hạ cầm gương cho cô soi.

Lâm Chiết Hạ: “Không nhất thiết phải vậy chứ.”
Đường Thư Huyên:  “Cậu không hiểu được đâu, con gái làm đẹp vì người mình yêu.”
Lâm Chiết Hạ: “Lát nữa dưới khán đài nhiều người như vậy, cậu có nhìn thấy anh ấy được không?”
Đường Thư Huyên: “Anh ấy nhìn thấy tớ là được.”
Đường Thư Huyên thoa son xong bèn hỏi cô: “Thế nào, có phải nhìn tươi tắn hơn hẳn hay không?”
Thực ra loại son không bị thầy cô phát hiện này, màu sắc rất nhạt.

Nhưng Lâm Chiết Hạ vẫn nói: “Rung động lòng người, bốn chữ này chính là để miêu tả cậu, lát nữa nhất định anh ấy vừa nhìn đã yêu rồi.”
Rất nhanh sau đó cuộc thi diễn thuyết chính thức bắt đầu, bọn họ ở sau khán đài có thể nghe được giọng của ban giám khảo và người dẫn chương trình.

Còn có cả âm thanh cổ vũ sống động, hơn một nghìn người vỗ tay, cả không gian cũng như rung lên.

Âm thanh này khiến cho Đường Thư Huyên vốn bình tĩnh cũng trở nên có chút căng thẳng.

Lần này lại đến lượt Lâm Chiết Hạ động viên cô ấy: “Không sao cả, nghĩ đến đàn anh kia của cậu, bình tĩnh một chút.”
Đường Thư Huyên: “Sao cậu lại bình tĩnh như vậy?”
Có những lúc Lâm Chiết Hạ sẽ bất giác mà học theo giọng điệu của Trì Diệu: “Ồ, tớ không giống cậu, trước lúc gặp nguy tâm sẽ không loạn.”
Giọng điệu giông giống này Đường Thư Huyên nhận ra được ngay.

Đường Thư Huyên nhìn cô: “Sao cậu nói chuyện lại có mùi của Trì Diệu vậy?”
“….”
Đường Thư Huyên bước lên diễn thuyết trước cô.

Dù sao cô ấy cũng có kinh nghiệm, bình thường cũng năng nổ hoạt bát nên rất nhanh đã điều chỉnh được trạng thái, ngẩng đầu thẳng lưng đi ra bên ngoài.

Ở sau khán đài Lâm Chiết Hạ nghe thấy giọng của Đường Thư Huyên truyền đến, chỉ là khi truyền đến đây bởi có cách một bức tường nên trở nên trầm và mơ hồ: “Xin chào mọi người, tôi là Đường Thư Huyên học sinh lớp 11-7…”
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc rèm dày dẫn vào khu chờ sau khán đài được kéo mở: “Người tiếp theo chuẩn bị.”
Người ngoài cửa nhìn tình hình trên sân khấu, lại nói: “Người tiếp theo có thể lên sân khấu rồi.”
Cô đi từ phía sau khán đài ra, khẽ hít sâu. 
Nói không căng thẳng là giả, đối diện với nhiều người như vậy sao có thể không căng thẳng được chứ.

Nhưng trước khi bước lên sân khấu cô lén nhìn chú thỏ con mình giấu đem đi, sau đó phát hiện, hình như cũng không còn căng thẳng như vừa rồi nữa.

Nắm lấy thỏ con, từ sâu thẳm cô như bộc phát một loại sức mạnh nào đó, sức mạnh ấy rất ấm áp, đủ để cô có thể đối diện với tất cả mọi thứ.

Sân khấu rất lớn.

Đối với cô của năm mười bảy tuổi mà nói, đây là bục sân khấu rất rất lớn, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.


Người dẫn trương trình nói xong bèn lui ra khỏi vị trí trung tâm, cả sân khấu rộng như vậy chỉ còn lại mình cô.

Hàng ghế đầu tiên trước mặt cô là chủ nhiệm của các khối và lãnh đạo nhà trường.

Phía sau là hàng loạt các hạn học, gần một nghìn người ngồi phía dưới, vào giây phút này, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

Cô không nói rõ được cảm nhận của mình vào giây phút này, không sợ hãi, không muốn rút lui, không có bất kì suy nghĩ nào khác, hoặc có thể nói là tất cả những suy nghĩ khác đều bị một dòng suy nghĩ áp xuống, đó là: Trì Diệu đang ở phía dưới sân khấu.

Trong những người ấy, có Trì Diệu.

Sau khi ý thức được điều này cô không còn sợ hãi nữa.

Vị trí ngồi được sắp xếp theo từng lớp, cô dễ ràng tìm ra được khu lớp 11 ngồi, sau đó nhìn qua xung quanh đó.

Trước khi lên sân khấu cô có nói với Đường Thư Huyên một câu, ‘Lát nữa dưới khán đài nhiều người như vậy, cậu có nhìn thấy anh ấy được không?’.

Cô không biết ban nãy Đường Thư Huyên có nhìn thấy được hay không, nhưng cô thì có.

Trong cả nghìn người, cô có thể tìm thấy được bóng hình Trì Diệu ngay lập tức.

Ánh mắt của Lâm Chiết Hạ xuyên qua nhóm người, rơi xuống người nào đó ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Ở trong góc ánh sáng rất mờ, vóc dáng thiếu niên hơi gầy, có chút lười biếng dựa lên ghế.

Trước khi cất lời nhịp tim Lâm Chiết Hạ như đập nhanh hơn, cô nắm chặt lấy micro, “Xin chào thầy cô và các bạn, tôi là Lâm Chiết Hạ học sinh lớp 11-7, chủ đề diễn thuyết hôm nay của tôi là [Thanh xuân].”
Giọng cô không khỏi thể hiện ra được bản thân mình đang cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó cô nhìn thấy bóng người kia khẽ động, ánh mắt hai người dường như giao nhau trong một giây.

Ngày hôm ấy cũng giống như vậy, trong phòng khách có rất nhiều người, giữa mọi người, ánh mắt của cô và Trì Diệu giao nhau.

Xung quanh là âm thanh cổ vũ nhộn nhịp của nhóm bạn quen thân từ nhỏ.

Đứng giữa ánh mắt của gần một nghìn người, trái tim Lâm Chiết Hạ đập nhanh hơn.

Nhưng sau khi cô giới thiệu xong, phần diễn thuyết không còn là bản thảo với những câu văn thừa thãi trước đó nữa mà là nội dung mới cô vừa viết lại vào buổi tối hôm qua: “Thanh xuân của tôi có thể không giống với mọi người, bởi đối với tôi mà nói nó là một điểm bắt đầu.

Điểm bắt đầu ấy là ba chữ vô cùng đặc biệt, đó là [Đường Ngõ Nam].”
Giọng cô bắt đầu trở nên bình tĩnh hơn.

“Thanh xuân của tôi bắt đầu từ con ngõ ấy…”
Đối với Lâm Chiết Hạ mà nói, thế giới sau khi trưởng thành có rất nhiều thứ kì quái, không hề giống với khi còn nhỏ, có thể không hề sợ hãi mà đi đánh nhau.

Trong vô hình con người trở nên nhát gan, yếu đuối hơn.

Thậm chí khi đối diện với những sự việc vốn dĩ bản thân có thể làm được, mới đi được bước đầu đã tự giới hạn bản thân.

Nhưng khi cô gặp những chuyện vô cùng khó khăn, phải cố gắng lấy hết dũng khí để đối mặt, từ đầu đến cuối vẫn luôn có người tin tưởng cô, cho cô lòng can đảm để thử đối mặt với nó.

Vậy nên cô phát hiện, cuồng phong bão táp trong suy nghĩ thực ra căn bản không thể làm mình bị ướt được.

Bởi vì tất cả những điều ấy mà cô trở nên dũng cảm hơn nhiều so trước đó.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận