Đuổi Hạ FULL


Editor: Đá bào
Beta: Gió

Ngày hôm sau, thời tiết oi bức đã bắt đầu thực sự có gió. 
Gió thổi trên đường chạy điền kinh nóng bỏng, thổi qua ngọn cây, lướt qua toàn bộ sân vận động, mang lại một cảm giác mát mẻ hiếm hoi.

Bộ môn chạy tiếp sức của Lâm Chiết Hạ là hạng mục thi cuối cùng vào buổi sáng hôm nay.

Cô dán biển số dự thi sau lưng và bắt đầu chờ đợi loa gọi tên.

“Mời các tuyển thủ tham gia chạy tiếp sức nữ của khối lớp 11 đến khu A để chuẩn bị…”
Các tuyển thủ dự thi cần phải xếp hàng trước mười lăm phút, Lâm Chiết Hạ nghe thấy tiếng loa vang lên rồi đi theo những người khác đi xuống từ bên cạnh khán đài.

Kết quả là sau khi cô đến khu A, mới vừa xếp hàng xong đã nhìn thấy hai người cực kỳ quen mắt đang ngồi bên đường chạy.

Từ Đình vẫy tay với cô: “Này, Lâm thiếu.”
Lâm Chiết Hạ có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
Nói xong, cô lại chuyển hướng sang một người khác, “Còn cả cậu nữa, không phải lúc này cậu nên ở trên khán đài hay sao?”
Hôm nay Trì Diệu không mặc đồng phục học sinh, cũng có rất nhiều người khác không mặc, mọi người đều là ỷ vào ngày đại hội thể thao này có nhiều trường cùng tham gia nên không ai quản hết được, hơn nữa khi xuống sân còn phải thay trang phục, cho nên những ngày như thế này, nhà trường mặc định có thể không phải mặc đồng phục.

Hôm nay cậu mặc trên người một chiếc áo thun đơn giản phối với quần jeans, người cao khiến chân dài quá mức, có thể là do sợ bị cháy nắng, trên đầu gối còn phủ một chiếc áo khoác, đang ngồi cạnh Từ Đình ở ngay cạnh đường chạy.

Gần như cùng một lúc, người và ‘chó’ đồng thời lên tiếng.

Từ Đình: “Chúng tôi xuống cổ vũ cho cậu.”
Trì Diệu thờ ơ: “Nhàn rỗi đến nhàm chán, xuống xem rùa thi chạy.”
“……”
“Cậu cả ngày đi cùng Từ Đình,” Lâm Chiết Hạ tức nghẹn nói, “Học người ta nói tiếng người như thế nào đi.”
Từ Đình dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cậu: “Nghe thấy không?”
Trì Diệu: “Không nghe thấy, điếc.”
Lâm Chiết Hạ: “Cậu mới là rùa ấy.

Tôi nhận gậy số bốn, đợi lát nữa sẽ cho cậu thấy thế nào gọi là tốc độ đáng kinh ngạc.”
Trì Diệu không nói gì, cả người đều biểu đạt ra một ý tứ, một cái ý nghĩa đầy châm biếm: Cậu mà khiến tôi kinh ngạc được à. 
Trong lúc nói chuyện, đội của cô bắt đầu điểm danh quân số.

Lâm Chiết Hạ không nói chuyện với Trì Diệu nữa, nếu là trước kia cô sẽ thầm niệm ở trong lòng, “Sự nghi ngờ của kẻ địch chính là động lực lớn nhất để mình tiến lên phía trước, nhất định phải để cho tên cẩu họ Trì kia phải rửa mắt nhìn.”, nhưng bây giờ cô phát hiện ra, suy nghĩ của cô hoàn toàn không phải như vậy.

Càng đến gần đường chạy, cô càng lo lắng.


Nhưng sự căng thẳng này không phải vì tiếng súng vang lên của trọng tài, mà là bởi vì cô ý thức được Trì Diệu đang ở bên cạnh dõi theo cô.

Hơn nữa còn là chăm chú theo dõi suốt quá trình thi đấu của cô.

Thật kỳ lạ.

Ý nghĩ này làm cho cô đột nhiên bắt đầu căng thẳng.

Quá trình thi chạy tiếp sức diễn ra rất nhanh, lúc cô chuẩn bị nhận gậy tiếp sức, đồng thời tự điều chỉnh tâm lý: Không phải chỉ là cách cô rất gần sao, không phải chỉ là đang ngồi bên cạnh nhìn cô chạy sao?
Không phải chỉ là…
Lâm Chiết Hạ mang theo ý nghĩ như vậy chạy về đích, nhưng chạy đến một nửa cô lại phát giác ra có gì đó không đúng.

Chưa khởi động, lại còn có áp lực tâm lý, hơn nữa lúc bắt đầu chạy cô còn dùng quá sức, chạy được mấy bước, phần bắp chân của cô bắt đầu bị chuột rút.

Đến khi cô phản ứng lại, đầu gối đã bị cọ xát mạnh lên đường chạy bằng cao su, nóng rát đau đớn.

Từ Đình hô một câu “Thôi xong.”
“Sao lại ngã vậy.”
Cậu ta theo bản năng định xông lên giúp đỡ nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, muốn đi giúp đỡ cũng nên là Trì Diệu đi, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện ra Trì Diệu vẫn ngồi im không nhúc nhích, “Cậu không đi giúp cậu ấy một chút sao?”
“Chờ cậu ấy chạy xong đã.”
Từ Đình cảm thấy cậu hơi thái quá, nhịn không được nói: “Đã ngã rồi còn chạy…”
Cậu ta muốn nói Trì Diệu máu lạnh, lại phát hiện ra hiện tại cả người Trì Diệu đang cực kì căng thẳng.

Cậu thiếu niên khi nói chuyện, dùng lực rất nặng nề: “So với việc được người khác dìu đi giữa chừng, cậu ấy sẽ càng muốn chạy nốt.

Bởi vì đây là chạy tiếp sức, toàn đội không chỉ có một mình cậu ấy, với tính cách của cậu ấy, không hoàn thành đường chạy sẽ tự trách mình.”
“Cho nên…phải chờ cho đến khi cậu ấy chạy xong.”
Từ Đình ngây ngẩn cả người.

Cậu lại nhìn về phía đường đua, phát hiện ra quả nhiên Lâm Chiết Hạ không cho người khác đỡ mình, cô chống tay xuống mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

Chỉ là vừa rồi bị ngã như vậy, lớp 11-7 của cô ban đầu xếp hạng phía trước giờ đã bị tụt lại phía sau những người khác một đoạn.

“Đây là biểu hiện của những người lớn lên cùng nhau từ nhỏ sao?” Từ Đình sờ sờ mũi nói, “Thật đúng là không giống người bình thường.

Trước kia tôi chỉ đơn giản là cảm thấy hai người rất thân thiết, không nghĩ tới có thể gần gũi đến mức này, không cần phải nói cũng biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.”
Không nghi ngờ gì, cuối cùng Lâm Chiết Hạ cũng vượt qua vạch đích.


Trì Diệu đang ở vạch đích chờ cô, ngồi xổm xuống: “Lên đi, đến phòng y tế.”
Lâm Chiết Hạ nằm sấp trên lưng cậu, còn nhấn mạnh nói: “Nếu vừa rồi tôi không ngã, nhất định sẽ về nhất.”
Lúc này Trì Diệu không đôi co với cô nữa, từ trong cổ họng thốt ra một tiếng “Ừ”.

“Cái ‘Ừ’ này của cậu tốt nhất không phải là qua loa cho có.”
“Ừm.”
“……”
Lâm Chiết Hạ không muốn nói chuyện nữa.

Trì Diệu cõng cô đến phòng y tế.

Lâm Chiết Hạ nằm sấp trên lưng cậu, ngửi thấy một mùi hương nước xả vải bị ánh mặt trời phơi khô.

Sau đó bất giác, cảm thấy tai mình trở nên rất nóng.

“Thật mất mặt mà.”
Lâm Chiết Hạ vùi mặt vào lưng cậu mà nói, “Nhiều người nhìn như vậy.”
“Cậu đã hoàn thành đường chạy,” Trì Diệu nói, “Không mất mặt.”
Nhưng đã bị cậu nhìn thấy.

Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong Lâm Chiết Hạ là điều này.

Vốn dĩ trước khi cô chạy đã không hiểu tại sao cứ luôn để ý đến chuyện cậu sẽ ở bên cạnh xem, kết quả còn bị ngã trước mặt cậu.

Phòng y tế nằm ở phía sau sân vận động.

Sau khi Trì Diệu cõng cô đi ra khỏi đám đông, cô nhịn không được hỏi: “Vừa rồi tôi…”
“Cái gì.”
“Bộ dạng té ngã đó có phải rất xấu xí không?”
“……”
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên trầm mặc.

Lâm Chiết Hạ hỏi xong thì bắt đầu hối hận, bởi vì những lời này rất không giống những lời cô sẽ hỏi.

Ở trước mặt Trì Diêu chưa bao giờ cô để ý mấy cái này, dù là trời mưa không cẩn thận bị rơi vào vũng nước thì lúc đứng lên cô cũng sẽ không hỏi “Vừa rồi tôi ngã có phải rất xấu không?”.

Nhưng gần đây cô bắt đầu trở nên không giống mình của lúc trước nữa, cô bắt đầu để ý đến hình tượng của bản thân trước mặt Trì Diệu.


Cô có chút muốn giải thích cho mình: “Dù sao có nhiều người ở đó như vậy, tôi cũng có sĩ diện, đường đường là Lâm thiếu, không thể để mất mặt được.” 
Một lúc lâu sau, Trì Diệu phá vỡ sự trầm mặc: “Cũng bình thường.” 
Lâm Chiết Hạ: “…Cũng bình thường?”
Trì Diệu lại nói: “Cũng không tính là xấu.”
Lâm Chiết Hạ uy hiếp nói: “Cho cậu thêm một cơ hội, trả lời lại lần nữa.”
Trì Diệu dùng thực lực biểu hiện cái gì gọi là trả lời lại: “Có hơi xấu, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.”
“Bảo cậu trả lời lại có nghĩa là muốn cậu đổi đáp án,” Lâm Chiết Hạ nói, “Không phải để cho cậu đem ba chữ ‘không tính là xấu’ này mở rộng thêm ý nghĩa của nó.”
Trì Diệu: “Ồ, tôi còn tưởng cậu nghe không hiểu ý tứ của ba chữ này.” 
Lâm Chiết Hạ: “…”
Lâm Chiết Hạ: “Dù sao cậu cũng phải đổi đáp án.”
Người cõng cô hỏi ngược lại: “Cậu có chắc không?” 
Lâm Chiết Hạ “Ừ” một tiếng.

Trì Diệu hơi ngừng lại, trả lời một lần nữa: “Rất xấu.”
“…………”
Càng lúc càng gần phòng y tế.

Cô nằm trên lưng Trì Diệu, hai người đều không nhìn thấy mặt đối phương.

Lâm Chiết Hạ không cần cố ý che giấu vành tai đang nóng bỏng của mình, cô cũng không nhìn thấy vẻ mặt Trì Diệu lúc này khi nói chuyện, nhưng câu “Rất xấu” kia là cố ý chọc tức cô, nhưng ngữ khí lại tựa hồ có chút dịu dàng.

Sau khi đến phòng y tế, y tá của trường mặc áo blouse trắng kiểm tra qua vết thương của cô.

“Vẫn ổn, chỉ bị trầy da, sát trùng xong là không có vấn đề gì nữa.” Y tá mở hòm thuốc ra, “Khử trùng có thể sẽ hơi đau đấy vì diện tích bị trầy xước ở đầu gối của em cũng tương đối lớn.”
Lúc sát trùng thực sự là có một chút đau đớn, nhưng có thể chịu đựng được.

Theo bản năng, Lâm Chiết Hạ nắm lấy cánh tay Trì Diệu, nhắm mắt lại, một lát sau cảm giác đau đớn cũng dần dần biến mất.

“Sát trùng xong em có thể nghỉ ngơi một lát, lúc đi lại cẩn thận một chút là được.

Em cũng không có hàng mục thi đấu nào đằng sau đúng không, không có thì tốt, tình hình này thì không thể chạy được nữa.”
Y tá đóng hộp thuốc lại, cuối cùng dặn dò, “Nếu sau có vấn đề gì khác thì đến phòng y tế tìm tôi.”
Trên sân dường như lại có tình huống bất ngờ khác nữa, y tá không ở trong phòng y tế nữa, rất nhanh đã xách hòm thuốc đi ra ngoài.

Phòng y tế không lớn, chỉ có ba, bốn cái giường, ở giữa có tấm rèm màu trắng làm ngăn cách.

Lâm Chiết Hạ ngồi ở trên giường nói: “Tôi muốn ngủ một lát, khoảng một tiếng đồng hồ.

Nếu tôi dậy được thì cậu nhớ đến gọi tôi dậy.”
Trì Diệu thay cô kéo rèm lên, nói: “Biết rồi.”
Nói xong, Lâm Chiết Hạ phát hiện ra Trì Diệu hình như không hề có ý định rời đi.

“Cậu không đi sao.”
Cách một lớp rèm, Trì Diệu ngồi ở chỗ ngồi bên ngoài: “Tôi ở đây xem.” 
Lâm Chiết Hạ chậm rãi nói: “Cũng không cần lo lắng cho tôi như vậy.” 

“Ai lo lắng cho cậu,” Trì Diệu nói, “Bên ngoài nắng quá.”
Cuối cùng, Trì Diệu lại nói: “Cậu cũng không cần tự mình đa tình như vậy.”
“……”
Ồ.

Lâm Chiết Hạ nằm xuống giường, điều hòa phòng y tế hơi lạnh, cô hơi kéo chăn lên.

Đại khái là hai ngày nay ở trên sân vận động phơi nắng liên tục, quả thật quá mệt mỏi, không bao lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này của cô rất sâu.

Trong cái nóng bức của mùa hè này, lén ngủ một giấc lại rất ngon, Trì Diệu ngồi cùng cô chỉ cách một tấm rèm trắng.

Lâm Chiết Hạ dường như đã mơ một giấc mơ về mùa hè, nhưng rất mơ hồ, trong giấc mơ có một cô gái đang gọi tên “Trì Diệu”.

Hình như cô gái ấy đang nói: “Cậu là Trì Diệu phải không?”
Khi ý thức của cô dần dần trở lại, mở mắt ra, phát hiện bản thân đã tỉnh ngủ, nhưng “giấc mơ” dường như vẫn chưa kết thúc.

Bởi vì giọng nói của cô gái truyền đến rõ ràng qua lớp rèm cửa: “Hôm qua có xem cậu chơi bóng rổ, tôi là bạn cùng lớp của Hà Dương, cũng là người hỏi cậu ấy về phương thức liên lạc của cậu…Tôi không ngờ lại có thể gặp được cậu ở đây.”
Lâm Chiết Hạ phản ứng lại, đây không phải là mơ.

Thật sự có nữ sinh đang nói chuyện với Trì Diệu, cô bị giọng nói đánh thức.

Cô gái vẫn tiếp tục nói: “Cậu không khoẻ sao?”
Nghe đến đây, Lâm Chiết Hạ lại cảm thấy có chút buồn bực nói không nên lời.

Nhưng lần này cảm giác ngột ngạt ấy còn chưa kéo dài bao lâu…
Bên ngoài rèm cửa, giọng nói quen thuộc của Trì Diệu cất lên: “Cậu có việc gì không?” 
“……”
Thái độ vẫn xấu như mọi khi.

Lâm Chiết Hạ nghĩ thầm, nếu cô là nữ sinh kia, khẳng định sẽ quay đầu bỏ đi.

Nhưng cô bạn kia có năng lực phòng thủ mạnh hơn cô nghĩ, gặp đòn khó vẫn đứng lên: “Còn có chút việc.” 
“Cậu từ chối thêm bạn bè,” Cô gái nói, “Có thể thêm tôi không?”
Trì Diệu vẫn là giọng điệu kia: “Không thể.” 
“Chúng ta làm quen kết bạn.”
“Tôi không thiếu bạn bè.”
“Vậy…”
Nữ sinh kia còn muốn nói gì đó, ánh mắt dừng ở chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay cậu.

“Tôi không có điện thoại,” Trì Diệu thờ ơ duỗi tay, nhét di động vào túi, nói, “Quá nghèo, điện thoại di động đang sử dụng bây giờ là đi mượn.”
“…………”
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận