Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Phải dỗ…thế nào đây
“…”
Lâm Chiết Hạ ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh cửa sổ, nghe được những lời này, trong nháy mắt đại não tạm thời ngừng vận động.
Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu không tự biết ngủ sao, cậu lớn như vậy rồi mà còn không cả biết ngủ?”
“Làm sao bây giờ.”
Trì Diệu nói, “Hôm nay tôi không ngủ được, cho nên không biết lắm.”
Lâm Chiết Hạ cảm thấy bầu không khí hiện tại còn kỳ quái hơn so với vừa rồi.
Mùa hè ở miền Bắc đáng ra sẽ tương đối mát mẻ mới đúng, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy hơi nóng.
“Hay là cậu nằm xuống, tự mình cố gắng đi.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Hoặc như vậy đi, tôi sẽ bật cho cậu một bài BGM để k1ch thích giấc ngủ, như vậy cậu nằm lên giường, nhắm mắt lại, phòng có nhạc nền như vậy chắc hẳn sẽ có tác dụng hỗ trợ.”
*BGM= Background music: nhạc nền (nhạc không lời) giúp thư giãn, k1ch thích giấc ngủ
“……”
Trì Diệu bị hai chủ ý này của cô làm cho bật cười.
Thiếu niên cực kỳ không nghiêm túc mà nhếch khóe miệng nở nụ cười: “Cậu thật dỗ như vậy sao.”
Lâm Chiết Hạ trầm mặc một lát: “Vậy, tôi cho cậu đếm vịt nhé?”
Trì Diệu đánh giá gì thêm về mấy cái đề nghị của cô nữa, hiếm khi cậu biểu hiện ra dáng vẻ nghe lời, đưa tay ấn công tắc bên cạnh tủ đầu giường, đèn trong phòng vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
Sau đó Lâm Chiết Hạ nghe thấy có động tĩnh, là Trì Diệu đang xốc chăn lên giường.
Bóng tối giúp che giấu cảm xúc của người ta rất tốt.
Ngay khi Lâm Chiết Hạ thanh giọng chuẩn bị đếm “một con vịt”, người trên giường đã lên tiếng nói: “Tôi không muốn nghe đếm vịt, đếm cái khác đi.”
“Vậy cậu muốn nghe cái gì?”
Lâm Chiết Hạ suy nghĩ một chút, “Đếm dê? Đếm…”
Cô còn chưa được đưa ra hết các ví dụ đã bị cắt ngang: “Đếm thỏ.”
“……”
“Tại sao phải đếm thỏ?”, Lâm Chiết Hạ giãy nảy, “Đếm dê không tốt sao?”
Nhưng thái độ người đối diện không đổi: “Cậu đếm đi.”
“Đếm dê có chỗ nào không tốt chứ?”
Lúc này đối phương lại “chậc” một tiếng: “Đây là thái độ dỗ người khác ngủ của cậu à?”
Không phải cô không muốn đếm, chỉ là mỗi khi nhắc tới thỏ, cô lập tức nghĩ đến chú thỏ nhỏ tên Hạ Hạ.
Và cả hôm gắp thú kia, cô cũng cùng cậu gặp được một chú thỏ bông may mắn.
Từ thỏ, bởi vì những kỉ niệm chung giữa hai người mà đã trở nên vô cùng đặc biệt.
Hơn nữa, mỗi khi từ này cất lên, cô sẽ không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn một nhịp: “Được rồi, đếm thỏ thì đếm thỏ.
Một con thỏ.”
“Hai con thỏ.”
“Ba con thỏ.”
Giọng cô gái cố ý hạ thấp, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cậu, nhẹ nhàng mà đếm.
“Mười chín con thỏ.”
“Hai mươi con thỏ…”
Trì Diêu nằm nghiêng, nửa khuôn mặt chìm vào chiếc gối mềm tựa như bông, mái tóc rối phủ xuống.
Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể nhìn thấy một góc của chiếc cằm gầy, xuống dưới chút nữa là đường nét rõ ràng của xương quai xanh.
Cậu nghe mấy thanh âm này, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Cậu rõ ràng là chưa ngủ mà lại giống như rơi vào mộng cảnh, cậu phảng phất nghe thấy một thanh âm khác cũng cực kỳ giống với hiện tại, xuyên qua thời gian không gian bỗng nhiên lại lần nữa vang lên bên tai.
—— “Nếu như tạm thời tôi vẫn chưa có mơ ước gì, vậy thì bảo vệ ước mơ của người khác có được tính là ước mơ hay không?”
Khi đó giọng nói của Lâm Chiết Hạ còn rất non nớt.
Cô vừa làm bài tập làm văn vừa ủ rũ, nằm sấp trên bàn, vẽ một đống người có hình dạng kỳ lạ trên giấy nháp, còn đánh số cho chúng.
Khi đó cậu đang định khinh thường mà nói “Này tính là ước mơ gì đây?”.
Nhưng những lời này vẫn chưa nói ra, người nằm sấp trên bàn kia đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía cậu: “Vậy ước mơ của tôi là, bảo vệ ước mơ của cậu.”
Ánh nắng mặt trời buổi chiều rất rực rỡ.
Nó cũng làm chói đôi mắt của cô: “Dù sao bây giờ tôi cũng không có ước mơ gì, tôi hy vọng cậu có thể hoàn thành ước mơ của bản thân, đây cũng chính là mơ ước của tôi.”
……
Lâm Chiết Hạ đếm thỏ được khoảng hơn mười phút, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Trì Diệu, nghĩ rằng có lẽ cậu đã ngủ rồi, vì thế ngừng lại, khẽ thăm dò mà gọi cậu một tiếng: “Trì Diệu?”
Gọi xong, cô đợi một lát, lại mở miệng: “Trì Diệu là chó.”
“Không đúng, Trì Diệu còn không bằng cả chó.”
“…”
Hai câu này nói xong, tiếng hô hấp vẫn bình bình như trước.
“Thật sự đã ngủ thiếp đi rồi.” Lâm Chiết Hạ nhỏ giọng nói,” Rõ ràng rất mệt mỏi mà còn chống chế không chịu đi ngủ.”
Cô nhấn màn hình điện thoại di động, thấy thời gian hiển thị ở trên đó đã là 12:30.
Sau khi xác nhận là Trì Diệu đã ngủ, cô mới rón rén từ trên ghế đứng dậy, đi tới cửa, cố gắng làm chậm động tác mở cửa, lúc đứng ở cửa, cô lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Hy vọng ngày mai cuộc thi của cậu diễn ra thuận lợi.”
–
Lâm Chiết Hạ từng theo dõi bài viết của lão Từ, bên trong có ghi lịch thi đấu.
Trước khi đi ngủ, cô xác nhận thời gian thi một lần nữa, sau đó tính toán trước, đặt sẵn đồng hồ báo thức cho yên tâm.
Cô sợ ngày mai nhỡ đâu Trì Diệu không dậy được, cô phải qua gọi cậu sớm một chút.
Giấc ngủ này của Trì Diệu rất sâu.
Lúc Lâm Chiết Hạ gọi điện thoại đến lần thứ ba, cậu mới tỉnh.
“Dịch vụ đánh thức đây,” Hơn tám giờ sáng hôm sau, Lâm Chiết Hạ ở trong điện thoại hét lên, “Nên rời giường rồi.”
Thanh âm bên phía Trì Diệu rất lộn xộn.
Cô nghe được thanh âm khá mềm mại, nghe như thiếu niên đang không muốn ngồi dậy, vùi mặt vào trong gối sâu hơn.
Quả nhiên, một giây sau giọng nói của Trì Diệu khàn khàn ngái ngủ: “Mấy giờ rồi thế?”
“Tám giờ mười lăm.”
“Cúp máy đây, tám giờ hai mươi lại gọi tôi.”
“……”
Lâm Chiết Hạ cảm thấy buồn cười: “Sao cậu vẫn còn nằm trên giường được chứ?”
“Vậy cho cậu ngủ thêm năm phút, ” Cuối cùng cô nói, “Năm phút sau tôi sẽ đến gõ cửa.”
Năm phút sau, Trì Diệu đầu tóc rối bời ra mở cửa cho cô, cả người lười biếng, cảm giác vẫn chưa tỉnh ngủ.
Bình thường vào cuối tuần Lâm Chiết Hạ đến nhà cậu cũng thường xuyên thấy bộ dáng này, nhưng hiện tại cậu đang ở một mình trong một căn phòng xa lạ, địa điểm cũng xa lạ, cô khó có được cảm giác như ngày thường.
Cô dời mắt: “Cậu ăn đồ trong khách sạn hay gọi đồ bên ngoài?”
Trì Diệu trông giống như một người chưa tỉnh táo mới rời giường, nhưng cô hỏi gì vẫn đáp nấy, mở cửa nhà vệ sinh và nói: “Gọi đồ bên ngoài.”
Lâm Chiết Hạ “Ồ” một tiếng: “Vậy tôi mở app xem qua một chút.”
Sau khi xem một lượt, cô trực tiếp đặt đơn.
Giống như việc Trì Diệu hiểu rõ khẩu vị của cô, bình thường Trì Diệu ăn cái gì hay không, cô cũng không cần hỏi.
Ngay cả khi người này thực sự rất kén ăn.
Sau khi đặt đồ, tiếng nước trong nhà vệ sinh cũng ngừng lại.
Trì Diệu rửa mặt xong rồi kéo cửa đi ra, tóc bị nước làm ướt một chút, cậu ngồi xổm xuống rồi mở vali ra, lại nói với cô hai chữ: “Ra ngoài.”
“?”
“Tôi vừa đặt đồ ăn cho cậu xong, cậu đã muốn đuổi người.” Lâm Chiết Hạ tố cáo, “Con người cậu sao mà qua cầu rút ván nhanh vậy.”
Trì Diệu cầm trong tay một bộ đồng phục học sinh, không nóng không lạnh nói: “Tôi muốn thay quần áo.”
Một lát sau, cậu lại bổ sung một câu: “Cậu nhất định muốn đứng ở đây nhìn cũng được.”
……
Ai muốn nhìn chứ?
Lâm Chiết Hạ từ trên ghế đứng lên: “Tôi đi ra ngoài.”
Sau khi đi ra ngoài Lâm Chiết Hạ trở về phòng, thuận tiện chờ đồ ăn mang đến rồi xách qua cho Trì Diệu, chẳng qua lúc này cô đẩy cửa đi vào, nghe thấy trong phòng tựa hồ có nhiều người, có người lên tiếng nói một câu “Tôi đi”.
Từ Đình kinh ngạc nhìn cô: “Lâm thiếu?”
“……”
Lâm Chiết Hạ đặt đồ ăn xuống: “Nhìn thấy tôi, kinh ngạc vậy sao?”
Từ Đình: “Rất kinh ngạc, sao cậu lại ở đây?”
Ngoại trừ Trì Diệu, trước mặt những người khác, Lâm Chiết Hạ cơ bản đều có thể duy trì được vẻ bình tĩnh: “À, gần đây áp lực học tập của tôi quá lớn, có chút bức bách, cố ý đến Hải Thành, muốn nhảy xuống biển.”
Từ Đình: “…??? ”
Lâm Chiết Hạ: “Nhưng vào phút chót, suy nghĩ muốn sống sót đã vượt qua ý định nhảy xuống biển này, tôi cảm thấy cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, tôi nên tiếp tục mạnh mẽ mà sống tiếp.”
Những lời này k1ch thích quá lớn, Từ Đình cẩn thận nói: “Nhìn không ra cậu…lại bị áp lực lớn như vậy.”
Lâm Chiết Hạ nhìn cậu ta một cái: “Cậu tin à? Chỉ số IQ của cậu, tham gia vào cuộc thi ngày hôm nay thực sự không có vấn đề gì chứ?”
Từ Đình: “……” Con người của Lâm thiếu này, sao có những lúc lại giống Trì Diệu như vậy?
Từ Đình chuyển đề tài: “Các cậu đều gọi đồ rồi sao? Tôi cũng muốn ăn.”
Trì Diệu cũng liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt quét qua cũng giống Lâm Chiết Hạ: “Cậu không có điện thoại di động sao?”
“……”
“Tôi đi đây.” Từ Đình đứng dậy, “Cáo từ, hai người các cậu không hổ là thanh mai trúc mã, nhất trí đối ngoại thì lực sát thương tăng gấp đôi.
Tôi không thể ở lại trong phòng này thêm một phút nào được nữa.”
Cơm nước xong, đợi đến thời gian tập hợp, đội thi đấu sẽ tập trung ở đại sảnh dưới lầu.
Các đội tham gia phải ngồi xe đến địa điểm thi đấu trước một tiếng.
Từ lúc mua vé xe đến bây giờ, Lâm Chiết Hạ vẫn luôn cảm thấy ngày này trôi qua quả thật rất khó tin.
Cô trở về phòng, bỏ chứng minh thư trên bàn vào túi xách, sờ vào trong túi, còn có thứ bị cô lãng quên.
Dây buộc đỏ, túi cầu may.
Lâm Chiết Hạ sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ rằng mình đã quên đưa bùa may mắn cầu được cho cậu.
Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn chưa đầy hai phút nữa là tập hợp, cô nắm chặt túi cầu may trong lòng bàn tay, không chút nghĩ ngợi chạy nhanh ra ngoài.
Băng qua hành lang dài của khách sạn.
Xuyên qua những tốp năm tốp ba những người đang đi trên hành lang.
Cô không biết liệu mình có thể bắt kịp hay không, nhưng tại thời điểm này cô không có bất kỳ ý nghĩ nào khác, suy nghĩ đều là: Phải đuổi kịp trước khi tập hợp, tìm được cậu.
Cô không có thời gian chờ thang máy, trực tiếp đẩy cửa lối thoát hiểm ra, chạy xuống từ tầng tám.
Chạy thẳng xuống tầng một, đứng ở trong cầu thang thoát hiểm, vừa lúc nhìn thấy đội ngũ thi đấu của Thành An đang từ thang máy đi ra.
Lão Lưu dẫn đội, vừa mang theo các đội viên phía sau đi về phía trước, vừa dặn dò: “Lát nữa không cần phải quá căng thẳng, cố gắng phát huy trạng thái như ngày thường là được…đối thủ chủ yếu của chúng ta lần này vẫn là trường số Một Liên Vân.”
Một đội sáu người, đều mặc đồng phục học sinh của Thành An.
Trì Diệu đi cuối cùng.
Chiếc áo gió màu đen khoác bên ngoài bộ đồng phục học sinh, vạt áo màu đen buông xuống cổ tay, có thể là do tối hôm qua ngủ say, tóc vẫn có chút lộn xộn, Từ Đình đi trước cậu thỉnh thoảng cùng cậu nói chuyện luyên thuyên, đôi lúc cậu cũng sẽ nhàn nhạt đáp lại cậu ta mấy chữ cho có.
Vị trí hiện tại của Lâm Chiết Hạ cách đại sảnh ngày càng gần, đội ngũ thi đấu muốn đi qua hành lang dài cần phải đi qua phía cầu thang thoát hiểm chỗ cô, cô dán lưng vào tường giấu mình, cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy công khai gọi Trì Diệu lại.
Tiếng bước chân cùng giọng nói của lão Lưu càng ngày càng gần…
“Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, trường số Một Liên Vân cũng không quá đáng sợ.”
Từng người lại từng người đi lướt qua.
Lâm Chiết Hạ trốn sau cửa, một giây sau khi bóng dáng cậu thiếu niên mặc áo gió màu đen xuất hiện, cô quả quyết vươn tay, túm lấy cổ tay Trì Diệu.
Trì Diệu cảm giác được có một lực đang kéo cậu, bước chân hơi dừng lại, nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn từ phía sau cửa thoát hiểm vươn ra.
Sau khi biết được người này là ai, cậu không có giãy dụa, gần như để mặc cho cô kéo mình vào.
Lão Lưu còn đang dõng dạc hùng hồn mà nói chuyện, không hề phát hiện ra ở cuối đội bị thiếu một người: “Tôi tin vào các em, các em cũng phải tin tưởng chính bản thân mình!”
Ở góc khuất và hẹp phía sau cánh cửa.
Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này cô mới phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần.
“Cái kia…tôi,” Lâm Chiết Hạ muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng đã là tường, vì thế cô chỉ có thể giơ tay lên, nâng túi cầu may trong tay, cũng mượn chuyện này để tạo ra khoảng cách giữa hai người, “Có thứ quên đưa cho cậu.”
Túi cầu may rất nhỏ, cùng với chiếc túi xách của cô đập vào mắt cậu.
“Hôm tôi và đám Trần Lâm ra ngoài chơi, thuận đường đến chùa cầu may cho cậu, nghe nói nó rất linh nghiệm, có thể mang đến cho người ta vận may.”
Lâm Chiết Hạ biết, với tính cách của Trì Diệu có lẽ sẽ giễu cợt là cô mê tín dị đoan, vì thế lại nói: “Tuy rằng với thực lực của cậu có thể cũng không cần nó, nhưng thà tin vẫn hơn mà.
Nếu không cậu cứ thử mang nó theo xem có linh nghiệm không.”
Ngược lại Trì Diệu không nói gì, nhận lấy túi cầu may từ trong tay cô.
Túi cầu may màu đỏ trông càng nhỏ hơn khi ở trong tay cậu.
“Biết rồi.”
Cậu nhận lấy rồi nói, “Cho cậu chút mặt mũi, miễn cưỡng mang theo thử xem.”
Lâm Chiết Hạ không nói gì: “Cảm ơn cậu.”
Trì Diệu vẫn là giọng điệu thiếu đánh như cũ: “Không cần khách sáo.”
Nói xong, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Bởi vì khoảng cách quá gần cùng với không gian chật hẹp mang đến cảm giác khác thường lại một lần nữa thổi đến cô.
Rất nhanh cô đã phát hiện ra loại cảm giác khác thường này có thể còn xuất phát từ người trước mặt mình.
Người này quá cao, không khí xung quanh cô giống như bị bao lấy, lúc cậu rũ mắt nhìn cô lại có cảm giác áp bức vô hình…
Rõ ràng là cô kéo người tới, nhưng giờ phút này lại có cảm giác cô như bị người ta kéo vào.
Trước khi Lâm Chiết Hạ không chịu nổi, muốn chạy trốn, Trì Diệu đã giơ tay lên, vỗ đầu cô.
“Nhờ phúc của một kẻ nhát gan nào đó, tối hôm qua tôi đã ngủ được một giấc ngon,” Bàn tay kia nhẹ nhàng đặt len đỉnh đầu cô nói, “Hôm nay giành được giải nhất cũng không phải vấn đề khó.”
- -----oOo------.