Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Vào ngày khai giảng.
Lâm Chiết Hạ đã ăn sáng xong từ sớm, cầm theo hộp sữa bò chưa uống hết, đeo balo chạy về phía nhà Trì Diệu.
Đi bộ một đoạn ra khỏi cổng tiểu khu có một trạm xe bus, qua tám trạm dừng là đến trường cấp ba số Hai, trước đó cô và Trì Diệu đều cùng đi học, Lâm Hà và người nhà không có gì lo lắng cả: “Ừ, đi đi, đến trường nhớ nghiêm túc nghe giảng.”
Hai ngày trước cô đã nhận được sách giáo khoa và đồng phục mới.
Đồng phục của trường cấp ba số Hai rất đơn giản, chủ đạo là màu trắng, chỉ có cổ áo và ống tay là màu đỏ đen phối hợp.
Một màu áo trông chín chắn trưởng thành hơn bộ đồng phục màu hồng trắng của trường cũ rất nhiều, hơn nữa còn vô cùng ngầu.
Lâm Chiết Hạ mặc đồng phục mới, cảm thấy bản thân cũng theo đó mà trưởng thành hơn.
Con gái ở độ tuổi này vô cùng khao khát đối với hai chữ ‘trưởng thành’.
Khi cô chạy đến trước cửa nhà Trì Diệu, đúng lúc cậu cũng mở cửa toà nhà đi ra, cô nhảy chân sáo qua bậc cầu thang đến trước mặt cậu, cười nói: “Cậu nhìn tôi đi.”
Trì Diệu đóng cửa lại, không bị việc Lâm Chiết Hạ ập đến phía trước làm cho giật mình.
Nguyên nhân không bị giật mình chính là….Cho dù Lâm Chiết Hạ có mạnh mẽ xông tới, nhưng bởi vì khoảng cách chiều cao nên sẽ không tới mặt cậu, chỉ vừa chạm đến cằm dưới.
Cô gái trước mắt chỉ buộc kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, mái tóc mềm mại.
Nhìn xuống dưới cũng không có gì đáng bất ngờ, gương mặt vẫn còn chút non nớt.
Ngoại hình Lâm Chiết Hạ không phải kiểu mạnh mẽ, cô mang những nét điển hình của con gái phương nam, trắng trẻo thuần khiết, chiếc cằm nhỏ nhắn, đôi mắt có mang chút lạnh nhạt nhưng khi cười lên lại giống hồ ly nhỏ.
“Nhìn gì chứ,” Trì Diệu cúi đầu nói, “Nhìn đồ lùn à?”
“….”
Một ngày tâm trạng tốt của Lâm Chiết Hạ bị hai chữ ‘đồ lùn’ làm cho vụn vỡ, cô cắn răng nói: “Nhìn đồng phục mới của tôi.
Ngày đầu tiên đi học, tôi muốn làm một học sinh tốt, cậu đừng ép tôi phải động tay.”
“Vậy cậu lùi về phía sau một chút,” Trì Diệu kéo dài giọng điệu, “….Cậu như vậy tôi không nhìn thấy.”
Lâm Chiết Hạ nuốt cục tức nói: “Vậy thì cậu cũng thật đáng thương, còn trẻ như vậy đã mù rồi.”
Mặc dù có chút tức giận, nhưng đã lâu rồi Lâm Chiết Hạ không cùng tên này đi học rồi, hồi cấp hai mặc dù hè nào hai người cũng dán vào một chỗ, nhưng vừa khai giảng cô đã phải lẻ loi một mình đi đến trường nữ sinh, vừa nghĩ đến điều này, cô lập tức không còn giận nữa.
Ở phía xa.
Nhóm Hà Dương cũng chuẩn bị đến trạm xe buýt, nhìn thấy họ từ xa, vẫy tay chào: “Anh Diệu, anh Hạ…Hai người đợi tôi với….”
Lâm Chiết Hạ đang cùng Trì Diệu bước qua, chào hỏi nói: “Cậu cũng đến trạm xe buýt sao? Cậu bắt tuyến xe nào vậy?”
Hà Dương không còn gì để nói: “Hai người các cậu có thể quan tâm tôi nhiều hơn một chút được không, tôi cùng đường với hai cậu, đều bắt tuyến số 3.”
Trì Diệu cũng vì điều này mà bày tỏ vài phần ngạc nhiên, phương thức biểu đạt cụ thể là, cậu chiếu cố nhấc mắt lên, nhìn qua Hà Dương một cái.
“….”
Theo kinh nghiệm nhiều năm quen biết, Hà Dương mẫn cảm hiểu ra được ngụ ý của ánh mắt ấy: “Không phải đấy chứ, không ai biết tôi thi đỗ vào trường thí điểm phụ thuộc cách cấp ba số Hai ba trạm sao?”
Trì Diệu thu lại ánh mắt: “Bây giờ đã biết rồi.”
Hà Dương: “….”
Lâm Chiết Hạ nói theo: “Bây giờ tôi cũng đã biết rồi.”
“Thì ra cậu thi đỗ trường thí nghiệm phụ thuộc à,” Trì Diệu ném câu này ra xong thì không nói nữa, Lâm Chiết Hạ suy nghĩ cho tâm trạng của Hà Dương, cô vỗ vỗ vai cậu nói thêm vài câu: “….Mặc dù cách trường cấp ba số Hai một khoảng không ngắn, nhưng tôi tin chỉ cần cậu không ngại khó ngại khổ học tập thì vẫn sẽ có cơ hội đuổi kịp được bọn tôi, cố lên, Đại Tráng.”
Tâm tình Hà Dương càng phức tạp hơn, “Anh Hạ, không biết cách nói chuyện thì có thể bớt nói vài lời.”
Hà Dương không suy nghĩ được bao lâu, lại ríu rít không ngừng, “Nói ra thì lần này hai cậu lại học cùng một trường đấy, thật ngưỡng mộ.”
Lâm Chiết Hạ: “Không cần phải ngưỡng mộ, cậu miễn cưỡng có thể được coi là bạn cùng trường ‘tinh thần’ của chúng tôi.”
Hà Dương không hiểu được cách nói đùa này của cô.
Nhưng sau khi Trì Diệu nghe xong lại cười một tiếng.
Lâm Chiết Hạ giải thích nói: “Bởi vì trường thí điểm phụ thuộc ở ngay gần cấp ba số Hai, chỉ cách có ba trạm xe buýt, nửa được coi là bạn cùng trường ‘tinh thần’.”
Hà Dương: “….Cảm ơn.”
Họ trò chuyện vẫn giống như trước kia, vừa nói vừa bước ra khỏi cửa tiểu khu, tấm biển màu xanh chữ trắng ‘Đường Ngõ Nam’ vẫn thẳng đứng trên đầu con đường.
Nhưng lần này khi Lâm Chiết Hạ đi qua ngã tư lại có cảm giác không nói thành lời, giống như có điều gì đó đã khẽ khàng thay đổi.
Có lẽ là bởi bộ đồng phục mới trên người.
Có lẽ là do ba chữ ‘Học sinh cấp 3’.
Cũng có lẽ, là bởi vì bọn họ đã mười sáu tuổi.
Loại cảm giác này giống như một người bình thường luôn chìm trong cuộc sống hàng ngày, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Sau đó ngay cả bản thân mình cũng không rõ, thì ra đã bước tới ngã tư tiếp theo của cuộc đời.
—
Bước xuống trạm xe buýt, cổng trường tấp nập người qua lại.
Bảng tin ngoài cửa có dán danh sách phân lớp.
Tất cả mọi người đều vây quanh đó tìm tên của mình.
Cấp ba số Hai có tên đầy đủ là ‘Trường cấp ba số Hai Thành An’, nằm ở trung tâm thành phố Liên Vân của Thành An, cũng là nơi hiện tại Lâm Chiết Hạ đang sinh sống.
Danh tiếng của cấp ba số Hai cũng không tồi, cũng không quản thúc học sinh quá mức nghiêm ngặt, không hề ép buộc phải ở lại trường.
Mà trường cấp ba số Một Liên Vân mà cô đã ‘bỏ lỡ mất’ lại vô cùng nghiêm khắc, quản lý học sinh theo hình thức của quân đội, đến cả điện thoại cũng không được mang theo.
Lâm Chiết Hạ kéo Trì Diệu vào, đột nhiên nghĩ: Sở dĩ Trì Diệu không đến cấp ba số Một có lẽ không chỉ vì muốn học gần nhà, hơn hết là do cậu có một trái tim yêu thích sự tự do.
Lâm Chiết Hạ nhiệt tình nói: “Mau xem xem ở lớp nào đi.”
Người bị cô kéo vào đám đông rõ ràng không có sự nhiệt tình như vậy.
Trì Diệu có chút mất kiên nhẫn: “Cậu không thấy rất chật chội sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Vậy cậu đi ra đi, tôi tự xem.”
Điều cô không chú ý đến chính là, cho dù người này nói như vậy, nhưng vẫn ở sau lưng cô mặc cô kéo vào, một tay khẽ cầm lấy cánh tay cô, tránh việc cô bị người bên cạnh đẩy ra chỗ khác.
Lâm Chiết Hạ vừa nhìn đã thấy tên của Trì Diệu trong danh sách lớp 10-1.
Cô kích động dùng sức kéo góc áo cậu, nói cho cậu biết: “Trì Diệu Trì Diệu, cậu ở lớp 10-1.”
Cùng với lúc đó, gần như cùng một thời gian, Trì Diệu cũng nói một câu: “10-7.”
Lâm Chiết Hạ không kịp phản ứng: “10-7 gì vậy?”
Trì Diệu: “Cậu.”
Có những lúc hai người sẽ có thần giao cách cảm mà làm những việc như vậy, giống như ngay lúc này, giống như việc tìm lớp vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là tìm tên của đối phương.
Lâm Chiết Hạ nhìn về phía sau, quả nhiên tìm được tên mình ở hàng cuối cùng: “….10-7 à, xa vậy sao.”
Cô sợ câu vừa rồi của mình hiểu được bằng ý khác, nghe có vẻ như đang không nỡ, vì vậy lại giải thích, “Ý của tôi là, cách xa cậu như vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Đáp lại cô là một tiếng cười rất nhẹ.
Bị Trì Diệu đoán trúng rồi, quả nhiên cấp ba số Hai phân lớp dựa trên điểm số.
Bởi vì điểm đầu vào, hai người không chỉ không cùng lớp, còn bị phân vào một đầu một cuối, cách nhau một khoảng cách xa nhất.
Dựa theo hình thức dạy học của cấp ba số Hai, lớp 10-1 có lẽ là một lớp ít học sinh, những lớp còn lại đều là lớp đại trà.
Lâm Chiết Hạ cũng không nói rõ được bản thân mình hy vọng sẽ cùng lớp với cậu hay là không.
Quan hệ giữa cô và Trì Diệu thuộc kiểu, nếu ở cạnh sẽ nhìn không vừa mắt, nhưng thực sự tách ra rồi lại có chút không quen.
Trong sân trường có vài bức tượng của những người nổi tiếng, đi qua sân trường, bước lên bậc cầu thang là đến toà nhà dạy học.
Cô và Trì Diệu không cùng lớp, sau khi đi đến toà lớp học thì không cùng đường nữa.
Ở trước cầu thang sau khi tách ra, vốn dĩ Lâm Chiết Hạ đã chạy lên, nhưng được nửa đường lại quay lại, cô gọi Trì Diệu, gương mặt nghiêm túc nói: “Tôi có câu này muốn nói với cậu.”
Trực giác mách bảo Trì Diệu đây không phải là câu nói tốt đẹp gì.
Quả nhiên, Lâm Chiết Hạ nghiêm túc nói: “Vừa khai giảng nên còn lạ lẫm, nếu như cậu có chuyện gì cứ đến 10-7 tìm đại ca đây, đại ca bảo kê cho cậu.”
“….”
“Nói xong rồi?” Một lát sau, Trì Diệu hỏi.
Lâm Chiết Hạ nghĩ ngợi, “Lời đại ca đây muốn nói có vậy thôi, tạm thời không còn gì khác nữa.”
Trì Diệu dựa vào bức tường ở khúc quẹo cầu thang, hơi ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Thực ra ở trong trường tôi có không ít kẻ thù.”
“?”
“Cũng không nhiều lắm, có khoảng hơn mười tên thôi.”
Trì Diệu nghĩ ngợi: “Nếu như cậu bằng lòng, lát nữa tôi tạo một nhóm chat, bảo họ sau khi tan học đợi cậu ở khu rừng nhỏ, hôm nay đánh luôn một trận, bảo kê cho tôi.”
Nói đến đây Trì Diệu khẽ ngừng lại, kéo dài đuôi câu: “Cậu xem xem thế nào…Đại ca?”
“….”
Lâm Chiết Hạ không nói hai lời, lập tức cút luôn.
–
Cho dù Lâm Chiết Hạ dám ra oai ở trước mặt người trông có vẻ giống đại ca hơn cô nhiều, nhưng thực ra tính cách cô không quá hướng ngoại.
Sau khi mò tìm được lớp 10-7, cô lặng lẽ ngồi xuống vị trí có dán tên mình, chủ động chào hỏi đơn giản với người ngồi cùng bàn bên cạnh tên là Trần Lâm, chậm rãi lấy sách từ trong balo ra để làm vơi bớt sự ngượng ngùng này.
Ngược lại bạn cùng bàn mới của cô, chưa đến ba phút sau đã thân thiết chia sẻ cho cô một tin tức nhỏ: “Nghe nói hôm nay chúng ta không học bài mới mà kiểm tra tổng quát đầu năm luôn, hơn nữa không chỉ thi kiến thức trước đây mà còn có một vài nội dung bài lớp 10 chưa được học nữa.”
Lâm Chiết Hạ kinh ngạc trước khả năng tình báo của cô ấy: “Sao cậu biết được vậy?”
Trên gương mặt Trần Lâm có vài chấm tàn nhang nhỏ, con người cô ấy mang theo vẻ cởi mở nhiệt tình.
Cô ấy lắc lắc chiếc điện thoại giấu dưới cuốn sách.
“Diễn đàn của trường,” Trần Lâm giải thích nói, “Các anh chị lớp trên có đăng bài, trên đó nội dung tình báo gì cũng có.”
Lâm Chiết Hạ không đam mê lên mạng như Trần Lâm, ngay cả việc theo đuổi thần tượng cô cũng chưa từng, bình thường dùng điện thoại nhiều nhất clà ho việc tìm nội dung xem phim, ngoài ra còn để nói chuyện với Trì Diệu nữa.
Trần Lâm thấy cô không có phản ứng gì, lại nói: “Cậu điềm tĩnh thật đấy.”
Lâm Chiết Hạ ‘Ừm’ một tiếng: “Con người tôi ấy à, gặp chuyện gì cũng tương đối là bình tĩnh.”
Trần Lâm tưởng rằng con người Lâm Chiết Hạ đặc biệt bình tĩnh, đột nhiên nghe thấy câu trả lời khác thường này của cô, có chút kinh ngạc.
Một lát sau.
Giáo viên bước vào, quả nhiên sau khi đơn giản giới thiệu bản thân xong, cô chủ nhiệm họ Từ, tóc xoăn, đeo kính bắt đầu phát đề: “Mỗi người một tờ, mã số học sinh thì viết lại số bàn, thời gian làm bài 120 phút, làm xong nộp lên tôi sẽ chấm ngay tại đây.”
Lời vừa dứt, trong phòng học có người không nhịn được mà đau khổ than vãn.
Thầy Từ cảnh cáo: “Trong thời gian làm bài không được thì thầm to nhỏ, tôi rất hiểu được tâm trạng muốn làm quen với bạn mới của các em, buổi chiều sẽ dành hẳn ra một tiết học để mọi người tự giới thiệu bản thân mình.”
Đề thi được truyền từ dãy bàn đầu đến dãy bàn cuối.
Lâm Chiết Hạ cầm chiếc bút mực màu đen, sau khi nhận được đề bài, cô đọc qua các câu hỏi một lượt.
Thói quen này của cô giống với Trì Diệu như đúc.
Đây là thói quen Trì Diệu tạo thành cho cô từ khi còn nhỏ, mặc dù thành tích của cô không được xuất sắc như cậu, nhưng thói quen khi làm đề lại rất giống nhau.
Sau khi đọc qua xong các câu hỏi thì phát hiện, có rất nhiều câu trong đề….cô đã làm qua trong kỳ nghỉ hè.
Trong đó thậm chí còn có câu Trì Diệu ‘lười không thèm giải’ kia, gần như giống như đúc, chỉ sửa vài số liệu.
“Vậy thì,” Khi Lâm Chiết Hạ viết tên mình lên góc trái của đề thi, lặng lẽ lẩm bẩm, “Vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ việc sáng nay cậu nói tôi là đồ lùn.”
Sau khi thi xong, bài thi nộp lên được chấm ngay tại lớp.
Phần lớn mọi người đều vừa đủ điểm chuẩn nhập học, điểm số thảm đến không nỡ nhìn.
Điểm tối đa là 120, Trần Lâm chỉ được 81 điểm, sau khi được trả bài trạng thái có chút sụp đổ: “Cái này có lẽ không cần đem về cho phụ huynh xem đâu nhỉ.”
Cô vừa nói xong, thầy Từ đọc tên của Lâm Chiết Hạ.
“Lâm Chiết Hạ,” Thầy Từ khẽ đẩy kính mắt, sau khi học sinh được đọc tên đứng dậy bà nhìn nhiều hơn vài lần, “110, người duy nhất đạt điểm số có ba chữ số trong lớp ta, rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.”
Bạn học phía dưới sau khi nghe được một loạt điểm số với hai chữ số xong, khi nghe được con số ‘110’, không nhịn được mà ầm ĩ lên, “Ôi vãi, 110 đấy.”
“Đề bài như ác quỷ thế này mà lại có người kiểm tra được ba con số.”
“Tôi tưởng rằng 99 điểm vừa nãy là đã xếp đầu lớp rồi cơ.”
“….”
Lâm Chiết Hạ không ngờ vì bài kiểm tra tổng quát ngày đầu tiên nhập học đã bị mọi người chú ý đến.
Nhưng việc bị chú ý đến không phải là việc ngượng nhất.
Mà ngược nhất chính là, thầy Từ cũng rất hài lòng về thành tích của cô, muốn cô phát biểu một chút cảm nghĩ.
Thầy Từ: “Em có gì muốn chia sẻ với những người bạn học mới không?”
Lâm Chiết Hạ đứng ở bên cạnh bục giảng, cầm bài kiểm tra trên tay, đầu óc lúc này là một mảng trống rỗng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Dưới ánh mắt của mọi người, cô không biết mình đã nghĩ gì, cuối cùng thốt ra một câu, “Em không có gì đặc biệt muốn nói cả, nhưng nếu nhất định phải nói thì em chỉ có thể nói là, mọi người có thể học tập tôi.”
Dưới bục giảng bỗng yên tĩnh trong giây lát.
Sau đó có người dần đầu vỗ tay: “Trâu bò!”
Sau khi đi xuống dưới, Trần Lâm cũng không nhịn được mà nói: “Cậu lợi hại thật đấy.”
Lúc này Lâm Chiết Hạ muốn xuyên không đến vài phút trước b0p chet bản thân mình: “Có lẽ vừa rồi não tôi bị cái gì đó kẹp vào.”
Trần Lâm: “Không đâu, bộ dáng phát biểu của cậu vừa rồi rất ngầu, quả nhiên cậu là người rất điềm tĩnh.”
“….” Lâm Chiết Hạ không có mặt mũi nào nhớ lại, “Cậu cứ coi như không nhìn thấy tôi đi.”
Bây giờ, cô rất muốn, mở khung trò chuyện với Trì Diệu lên, sau đó gõ một dòng chữ “A” thật dài.
Nhưng không được, trong giờ học không được nghịch điện thoại.
Cô và Trần Lâm lại bởi vì chuyện đáng xấu hổ này mà trở nên thân thiết.
Sau tiết học, Trần Lâm vẫn chưa hiểu được những câu mình làm sai, Lâm Chiết Hạ giảng qua cho cô một lần.
Trần Lâm cầm lại đề bài nói: “Cảm ơn cậu, đợt nghỉ hè cậu có học thêm sao? Kiểu mời gia sư ấy đúng không?”
Lâm Chiết Hạ nghĩ đến gương mặt mà mình không có tiền mời nổi của Trì Diệu, “Cũng coi như là vậy….”
Trần Lâm: “Vậy thầy gia sư của cậu nhiệt tình nghiêm túc thật đấy, ngay cả những câu này cũng từng dạy qua.”
“Cậu ấy nào có tốt như vậy,” Dù sao Trì Diệu cũng không ở đây, Lâm Chiết Hạ mở miệng nói: “Cậu ấy vừa xấu, tính khí lại không tốt.”
Trần Lâm: “Hả?”
“Còn rất thích tỏ ra là mình ngầu nữa.” Cuối cùng Lâm Chiết Hạ nói: “…Dù sao cũng chẳng ra sao cả, chủ yếu là do tớ thông minh vốn sẵn tính trời.”
Điều không ai biết được đó chính là, trong tiết học cô trộm mở điện thoại ra, mở khung trò chuyện với ai kia lên, nghiêm túc gửi đi một nhãn dán hình ‘tiểu nhân quỳ lạy’, sau đó gõ vài dòng chữ.
(Quỳ lạy)
[Trì Diệu đại soái ca bất khả chiến bại.]
[Cậu giỏi thật đấy.]
[Có cậu thật tốt.]
[Cậu, chính, là, bố, tôi!!!]
Mà vị đại soái ca bất khả chiến bại đối diện lại rất kiêu ngạo lạnh lùng đáp lại năm chữ:
[Phát điên nữa thì block.]
- -----oOo------.