Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Tiếng sấm vang lên không ngừng, những giọt mưa như những viên đá nhỏ nặng nề trút xuống.
Trong phút chốc mưa như càng lớn lơn.
Lâm Chiết Hạ đặt bánh kem xuống, mơ hồ có một loại cảm giác không ổn lắm.
“Alo, Đại Tráng,” Cô gọi cho Hà Dương, “Cậu đang làm gì vậy?”
Hà Dương: “Tôi đang ở nhà, mưa lớn như này chẳng lẽ ở bên ngoài chạy bộ à?”
Lâm Chiết Hạ tiếp tục hỏi: “Cậu ở nhà có vui không?”
“….”
“Đang làm bài tập, không được vui cho lắm.”
Nghe thấy câu này, cô nhận ra Trì Diệu không có ở nhà Hà Dương.
Quả nhiên là như vậy, câu tiếp theo của Hà Dương là: “Hôm nay là sinh nhật của anh Diệu, tôi bỏ ra một khoản lớn mua trang phục trong game tặng cậu ấy, nhưng mà vẫn chưa thấy trả lời tin nhắn, qua gõ cửa nhà cũng không mở, con người này, sinh nhật mà chảnh thế.”
Hà Dương lại nói: “Cậu ấy trả lời cậu chưa? Bây giờ hai người có ở cùng chỗ hay không, ngày quan trọng như hôm nay không cần tôi qua ăn bánh kem hay sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Mạng không ổn lắm, tôi cúp đây.”
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, bây giờ đã về đêm rồi.
Kim đồng hồ xoay qua con số 9, tiến đến số 10
–
Mười tám tuổi.
Con số này như bị ông trời phù phép.
Trước đó bọn họ vẫn còn chưa ý thức được, sau khi bước sang mười tám tuổi thế giới rộng mở, nhưng đồng thời con người cũng phải đối diện với nhiều thứ hơn nữa.
Con đường thẳng bỗng có sự thay đổi, xuất hiện những sự việc không thể ngờ tới.
–
Khoảng mười phút sau, Lâm Chiết Hạ đưa ra một quyết định, một mình cô đứng giữa căn phòng trống trải, bên tai là tiếng sấm khiến bản thân sợ hãi.
Nhưng trong chốc lát, tiếng sấm lại như cách cô rất xa, trong lòng cô nảy lên một ý nghĩ: Cô muốn đi tìm cậu, cho dù bên ngoài đang sấm chớp, cho dù ngoài trời đã là đêm đen, cho dù cô không biết Trì Diệu đã xảy ra chuyện gì, cậu đang đi đâu.
Cô đều muốn đi tìm cậu.
Sau khi suy nghĩ này nảy lên, cô cầm chiếc ô ở huyền quan lên đi ra ngoài trời.
Trong đêm khuya mưa gió khiến tiểu khu càng trở nên vắng vẻ, cô đi thẳng qua hoa viên, đến đầu con ngõ.
Nước mưa không ngừng gột rửa tấm biển tên đường.
Chiếc biển đường Ngõ Nam nền xanh chữ trắng thì ra đã trở nên cũ kĩ đến vậy, khác xa so với kí ức của cô.
Lâm Chiết Hạ đứng ở đầu đường, phía trước là ngã tư, cô nắm chặt lấy chiếc ô, nhất thời không biết nên chọn con đường nào.
Bởi vì mưa gió mà chiếc ô trên tay càng trở nên nặng nề hơn, những giọt mưa từ phía trên rơi xuống nặng trĩu.
–
Đêm nay Lâm Chiết Hạ đi trong mưa tìm khắp nơi, cô đi không có mục đích, đến những nơi bình thường cô và Trì Diệu thường đến, có tiệm tạp hoá hai người thường tới, quán ăn sáng, quán game, còn cả tiệm cắt tóc với bác chủ quán có tay nghề rất tệ kia nữa.
Dòng chữ [Tiệm cắt tóc Mỹ Quyên] đang sáng lên, bên trong tiệm vắng vẻ đìu hiu.
Mỗi lần đi cắt tóc Lâm Chiết Hạ đều rất đen đủi, cho dù có nói với thợ cắt tóc thế nào, cho dù đem theo tấm ảnh với kiểu tóc đẹp ra sao tới tham khảo, nhưng dưới tư duy nghệ thuật kỳ lạ của chủ tiệm cũng đều tạo ra những kiểu tóc kỳ quái.
Vì vậy mỗi lần cô đến tiệm cắt tóc đều rất căng thẳng, luôn kéo Trì Diệu đi cùng mình,
“Tôi đi cùng cậu,” Lúc ấy mỗi lần Trì Diệu nhìn cô đều lạnh nhạt nói, “Có thể thay đổi trình độ của thợ cắt tóc sao?”
“…”
Lúc đó Lâm Chiết Hạ kéo lấy áo cậu không buông, “Mặc dù không được nhưng ít nhất cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hơn nữa, tôi sợ không nhịn được.”
Trì Diệu: “Không nhịn được mà đánh người?”
Lâm Chiết Hạ: “Nhịn không được mà khóc ở tiệm cắt tóc.”
Mặc dù miệng Trì Diệu nói ‘Vậy thì cậu cứ khóc đi’, nhưng vẫn sẽ đi cùng cô.
Cậu sẽ ngồi trên chiếc sô pha trong góc tiệm, có lúc đợi quá lâu sẽ đắp áo khoác lên mặt ngủ.
Trong tiệm có một chú cún màu trắng, thỉnh thoảng sẽ nhân lúc Trì Diệu ngủ mà gặm ống quần cậu.
Có lần vì tư thế ngủ quá phách lối mà Trì Diệu bị một bà dì tưởng rằng là học viên của tiệm: “Nhóc, dì muốn gội đầu.”
Trì Diệu kéo áo trên mặt xuống: “…Dì muốn gội đầu thì tìm nhân viên của tiệm ấy.”
Bà dì với bộ tóc xoăn tít màu đó: “Cậu không phải nhân viên sao?”
Trì Diệu: “….”
Hôm đó Lâm Chiết Hạ cắt tóc vẫn bị hỏng, nhưng không có buồn như mấy lần trước nữa, cứ nhớ đến cuộc đối thoại ấy là bật cười khanh khách.
“Đinh đang…”
Lâm Chiết Hạ vội vàng đẩy mở cửa tiệm, lúc cánh cửa được mở ra có vang lên vài tiếng kêu.
Cô nhìn qua một vòng cửa tiệm, cả chiếc sô pha trống trải không có người ngồi ở kia nữa.
Thợ cắt tóc nam không còn giống trong ký ức lắm đứng dậy, vừa nhìn đã nhận ra cô: “Đây không phải là tiểu Hạ ư, đến cắt tóc sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Không ạ, cháu chỉ đến xem thôi, làm phiền chú rồi, Mỹ Quyên.”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, tên chú không phải là Mỹ Quyên! Cháu đừng có mà vì tên tiệm là Mỹ Quyên mà suốt ngày gọi chú là Mỹ Quyên, mẹ nó chú có tên đàng hoàng,” Thợ cắt tóc sửng sồ sau lưng cô, “Chú có tên đó, tên là Daniel…Daniel!”
Trước khi rời đi Lâm Chiết Hạ phát hiện không thấy chú chó trong tiệm đâu: “Chú cún đâu rồi ạ?”
Thợ cắt tóc khựng lại: “Đi rồi, đã bao nhiêu năm rồi chứ, nó cũng già rồi, chú có dẫn nó ra ngoài tản bộ hóng gió, hai tháng trước nó đã ra đi rồi.”
–
Nơi cuối cùng cô tìm đến là bên hồ trong công viên.
Đây là nơi từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp phải chuyện gì xong cô cũng đều thích đến, thật ra đây là nơi cuối cùng cô có thể nghĩ tới.
Nếu như vẫn không tìm thấy Trì Diệu, cô thực sự cũng không biết phải đi đâu tìm cậu.
May sao khi cô đến bên hồ, từ phía xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô chỉ cần nhìn thấy mái tóc thôi cũng có thể nhận ra được.
Gần chiếc ghế dài có mái che, nhưng vì mưa quá lớn mà thiếu niên bị nước mưa hắt vào, ngay cả mái tóc cũng ướt theo, quần áo trên người bị nước mưa thấm ướt thành từng mảng, một chân cậu co lại đạp lên mép ghế, nhìn rất giống một loài động vật không nghe lời, đi lang thang bị mưa làm ướt sũng.
“…”
Trì Diệu rũ mắt, trên đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô.
Lâm Chiết Hạ cầm ô nghiêng về phía cậu, che đi nước mưa từ chiếc tấm mái bên trên rơi xuống.
Nước mưa rơi xuống ô, phát ra âm thanh ‘tách tách…’.
Trong màn mưa mơ hồ, cậu nhìn thấy Lâm Chiết Hạ với bộ dáng thở hổn hển, lại có chút gấp gáp.
“Thì ra cậu ở đây,” Tại giây phút nhìn thấy cậu, trái tim Lâm Chiết Hạ cuối cùng cũng buông lỏng, cô cầm ô qua, “Tôi còn tưởng rằng…tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì, sợ không tìm thấy cậu.”
Dường như cậu không ngờ rằng cô sẽ lại xuất hiện ở đây, có vài phần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, nhìn cô thật lâu, yết hầu khẽ cuộn, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Vô số ánh đèn bên đường bị cơn mưa làm nhòe đi.
Qua ánh sáng mờ mờ, cậu nhìn thấy cô gái cầm chiếc ô trên tay, còn có cả cổ tay gầy gò, nhìn lên trên nữa là đôi mắt sáng của cô.
Bờ mi của Trì Diệu có dính nước mưa, cậu chớp mắt: “Sao cậu lại đến đây vậy.”
“Tôi gửi tin nhắn cho cậu mà cậu không trả lời.” Lâm Chiết Hạ nói, “Tôi có đến nhà cậu tìm.”
Trì Diệu nghe vậy, nhìn chiếc điện thoại ở bên cạnh, nặn ra vài lời: “Tôi trả lời rồi.”
“?”
“Tin nhắn.” Trì Diệu giải thích, “Chắc là do tín hiệu không tốt nên không gửi được.”
Lâm Chiết Hạ ngẩn người: “Cậu trả lời tôi rồi, nhắn gì vậy?”
“Lừa cậu rằng tôi qua chỗ bố mẹ.”
Lúc Trì Diệu nói hai chữ ‘lừa cậu’ có chút áy náy, cậu biết hôm nay là sinh nhật mình, nhất định Lâm Chiết Hạ sẽ tới tìm cậu, ngoại trừ dùng lý do này ra thì gần như rất khó lừa được cô.
Nói rồi cậu đưa tay cầm điện thoại lên, thử khởi động rồi nói: “Chưa thấy cậu trả lời nhưng điện thoại hết pin rồi.”
Cậu còn muốn nói: “Sao có thể không trả lời tin nhắn của cậu được chứ.”
Nhưng lời này quả thực quá ái muội, mấy chữ ấy nghẹn lại trong lòng, cuối cùng vẫn không thốt ra được.
Mưa một, hai tiếng đồng hồ liên tục, cuối cùng mưa cũng ngớt dần.
Lâm Chiết Hạ không biết có nên hỏi gì không, do dự một lát, nghĩ rằng nếu như Trì Diệu không chủ động muốn nói thì cô sẽ không hỏi.
Giữa họ có thể không cần quá nhiều lời giải thích và trình bày.
Vì vậy cô nói: “Lần trước cậu còn dám nói tôi, tôi thấy tình trạng của cậu còn nặng hơn tôi nhiều.
Trời mưa ra ngoài không đem ô, nửa đêm ngồi đây dầm mưa…Cậu không biết tìm lấy một chỗ trú mưa hay sao?”
Đúng vậy.
Sao lại đến đây?
Trì Diệu nghĩ.
Đây là căn cứ bí mật của Lâm Chiết Hạ, không biết từ khi nào lại trở thành nơi cậu đến để trốn tránh theo bản năng.
Từ khi bị đám người kia chặn lại, tất cả những hành động cậu làm đều rất khác thường.
Trì Diệu kéo cổ áo, nước mưa dọc theo cằm rơi xuống….
“Mày là Trì Diệu đúng không?”
“Con trai của Trì Hàn Sơn?”
“Tìm mày cũng không làm gì cả, chỉ là nhà mày có xảy ra chút chuyện, tao ấy à, không muốn nhìn ông ta sống quá tốt nên đến đây gặp mặt mày trước.
Dù sao nếu như bố mày không trả được tiền cho bọn tao thì sau này có lẽ chúng ta còn thường xuyên gặp nhau đấy.”
“À đúng rồi, mẹ mày vì chuyện này mà ngã bệnh rồi, chắc mày vẫn chưa biết đúng không? Tao tốt bụng nói cho mày biết, mày còn phải cảm ơn tao nữa ấy chứ.”
Lúc ấy khi đối diện với đám người kia, lập tức nhớ dòng tin nhắn của Trì Hàn Sơn gửi tới hơn hai tháng trước và cả cuộc điện thoại có chút kỳ lạ kia nữa.
“Phải chú ý an toàn, đừng có tuỳ tiện tiếp chuyện người lạ…”
“Nói xong chưa.” Cậu nhớ lúc ấy mình đã nói mấy lời này.
“Nói xong rồi thì có thể đi được rồi.”
Đám người đối diện ngẩn ra, bọn họ tưởng rằng người mới chỉ mười bảy tuổi trước mắt này chắc sẽ kinh ngạc hoặc hoảng loạn, không ngờ đổi lại chỉ là hai câu kia: “Tiểu tử này cũng rất cứng đấy.”
Ngón tay Trì Diệu khẽ cong lại, không lộ ra chút cảm xúc nào: “Tôi sẽ tự tìm hiểu tình hình.”
“Những gì cần phải đối diện, tôi cũng sẽ không trốn tránh.”
…
“Trong nhà xảy ra chút chuyện,” Trì Diệu cũng không định giấu cô, nhưng cậu lược bỏ nội dung cụ thể, tự giễu nói, “Cũng một khoảng thời gian rồi.”
Cậu đã nói ‘cần phải đối diện’, nhưng lúc này đối với cậu mà nói, ‘đối diện’ không phải là một việc dễ dàng.
Lâm Chiết Hạ nói: “Chắc chú và dì sợ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu.”
“Người lớn mà, đều như vậy cả, mẹ tôi và chú Nguỵ bình thường có gặp khó khăn gì trong công việc cũng sẽ không nói cho tôi biết.
Trong mắt họ, cho dù tôi đã lớn ra sao thì cũng chỉ là trẻ con.”
Lâm Chiết Hạ không biết phải nói gì, nhưng lúc như thế này cô càng lộ ra vẻ ngu ngốc.
Hơn nữa cho dù cô có nói gì, hình như cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Ngoài việc ở bên cạnh cậu ra, Lâm Chiết Hạ không nghĩ ra được cách nào khác.
Hơn nữa hai từ ‘trẻ con’ này, dường như bắt đầu từ hôm nay đã dần xa cách với bọn họ.
Đứa trẻ nào cũng sẽ trưởng thành.
Cách một lát, Lâm Chiết Hạ hỏi cậu: “Trì Diệu, cậu có lạnh không?”
“Nếu lạnh thì,” Cô tiếp tục, “Đại ca đây có thể cho cậu mượn áo khoác mặc.”
Trì Diệu cho dù dính mưa cũng ít khi khiến cho người ta cảm thấy cậu nhếch nhác, cậu vẫn là Trì Diệu đầy kiêu căng: “Không cần đâu.”
Lâm Chiết Hạ cẩn thận tiếp lời cậu: “…Bởi vì cậu muốn ra vẻ soái ca ngời sáng dưới trời mưa sao?”
Cô lại tiếp tục: “Gánh nặng hình tượng của cậu cũng nặng quá rồi đấy.”
“Đừng nói cái khác, lát nữa về sẽ bị cảm mất.”
“…”
Cuộc đối thoại quen thuộc này khiến hai người lập tức nhớ tới mùa đông năm lớp 10.
Mùa đông năm ngoái, cũng tại nơi đây, Trì Diệu mặc chiếc áo mỏng nhường áo khoác lại cho cô, chịu đựng cái lạnh mà nói bản thân như vậy trông đẹp trai hơn.
Bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Trì Diệu có vẻ như bị cô chọc cười, một tay chống xuống mép ghế, nghiêng đầu qua khẽ cười một tiếng.
Trong lúc nói chuyện Lâm Chiết Hạ đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Trì Diệu nhắc: “Điện thoại tôi hết pin rồi.”
Cô vội vàng moi điện thoại ra, nhấn vào màn hình, màn hình hiển thị 23:58.
“Sắp đến mười hai giờ rồi.” Cô có hơi sốt ruột mà nói.
“Mười hai giờ thì làm sao?”
“Sinh nhật cậu chứ còn gì nữa! Tôi muốn chúc mừng sinh nhật cậu vào đúng mười hai giờ.”
Còn có hai phút nữa là đến mười hai giờ, kế hoạch của cô loạn hết rồi.
Kế hoạch ban đầu là cô sẽ tặng bánh kem cho Trì Diệu vào đúng mười hai giờ.
Nhưng bây giờ bánh kem không có ở đây, cô và Trì Diệu còn ở đây dầm mưa…
Lâm Chiết Hạ đang nghĩ xem phải làm sao, khi cô nhét tay vào túi áo bỗng sờ thấy có gì đó cưng cứng, còn được bọc trong một lớp nilong nữa.
Qua hai giây cô đã nhớ ra, buổi chiều chủ tiệm quên cho nến và bật lửa vào hộp bánh, đuổi với đưa nó cho cô.
“Tôi có cách rồi,” Lâm Chiết Hạ đưa ô cho Trì Diệu: “Cậu cầm một chút.”
Trì Diệu ngồi đó nhận lấy chiếc ô, tay cậu có dính nước mưa, cánh tay đưa lên, nghiêng ô về phía cô.
“Sao nào, lại tính làm ảo thuật à?”
Trước kia có một năm nào đó Lâm Chiết Hạ tổ chức sinh nhật cho cậu còn đặc biệt đi học làm một chiêu ảo thuật.
Trò ảo thuật ấy gọi là tay không biến ra hoa hồng.
Mặc dù hôm đó tình hình không được khả quan cho lắm, hoa hồng không xuất hiện trong lòng bàn tay cô mà từ trong chiếc ống tay áo rộng.
Lâm Chiết Hạ nhớ đến lịch sử đen tối ấy, nói: “Phép thuật lần này chắc chắn sẽ không thất bại, cậu nhìn đây.”
Nói rồi, cô lấy nến và bật lửa từ trong túi ra.
“Cạch” một tiếng xong, từ trong làn mưa tối mờ bỗng hiện lên một ánh sáng yếu ớt.
“Trì Diệu, chúc cậu sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
“Vốn dĩ còn chuẩn bị bánh kem cho cậu nữa, nhưng chắc chỉ có thể đợi cậu tự về cắt bánh rồi…Nhưng may là không cần bánh kem cũng có thể ước nguyện được,” Lâm Chiết Hạ cầm cây nến đang đốt cháy, thúc giục: “Cậu mau ước đi.”
“Điều ước trong ngày sinh nhật là linh nghiệm nhất đấy.” Cô lại nhấn mạnh.
Chiếc ô có hơi nhỏ, cơn gió bèn luồn qua.
Trì Diệu nhìn ánh nến, ngẩn người: “Cậu lấy nến ở đâu ra vậy.”
Lâm Chiết Hạ: “Đây là bí mật của ảo thuật gia.”
Trì Diệu lại nhìn cô.
Cô không luyên thuyên nữa, thành thật nói: “Lúc tôi rời đi, chủ tiệm quên đưa, tôi chỉ đành nhét vào túi.”
Mưa vẫn tuôn rơi.
Trong chốc lát đáy mắt Trì Diệu được ánh nến làm cho sáng lên.
Cậu nhìn ánh nến yếu ớt trong đêm giông và cả sườn mặt của cô gái qua ánh nến ấy nữa.
Trước khi Lâm Chiết Hạ đến đây, đối với cậu mà nói mấy tiếng vừa rồi đều rất trống rỗng.
Nhưng sau khi cô xuất hiện, thời gian như hoạt động trở lại.
Lâm Chiết Hạ nhìn ngọn nến sắp tắt, nhắc cậu: “Lúc ước phải nhắm mắt.”
Yết hầu Trì Diệu khe động, sau đó nhắm mắt lại.
Vào giây phút này, cậu rất khó để nghĩ ra mình có ‘ước nguyện’ gì.
Cậu rơi vào trạng thái không có bất kì thứ gì, nhưng bỗng lại có ảo giác vô hình như được tất cả mọi thứ bao quanh.
Độ ấm của ngọn nến kia mang lại, mềm mại ấm áp, lấn át đi cái điên cuồng của đêm mưa bão, vô hình mang lại cho cậu một loại cảm giác, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng đều có thể dũng cảm đối mặt.
“Cậu ước xong chưa?” Lâm Chiết Hạ hỏi.
Trì Diệu ‘Ừm’ một tiếng.
“Cậu ước gì vậy?” Cô lại hỏi.
Nói rồi cô mới phản ứng lại: “Đúng rồi, ước nguyện ngày sinh nhật không được nói ra, cậu đừng…”
Đừng nói cho tôi biết.
Cô còn chưa nói xong Trì Diệu đã mở mắt ra, gọi tên cô: “Lâm Chiết Hạ.”
Trong giây phút cậu mở mắt ra, ngọn nến cũng vụt tắt.
“Cho tôi ôm một lát.”
- -----oOo------.