Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Trên đường trở về, ở trên xe, Lâm Chiết Hạ lại chìm vào giấc ngủ.
Bọn họ ngồi chuyến xe cuối cùng nên có rất ít người, bên ngoài xe trời đã tối đen như mực.
Cô đã mơ một giấc mơ dài, rất dài.
Trong mơ có cô và Trì Diệu.
Trong giấc mơ này, là bắt đầu từ khi cô đi theo Lâm Hà xuống xe, nhìn lên tấm bảng ghi tên phố Ngõ Nam, sau đó cô ngồi ở trước cửa tòa nhà đối diện với mọi thứ vô cùng lạ lẫm xung quanh.
Cô nghe thấy một “cạch” sau lưng.
Ngay sau đó, thời quay ngược trở lại, cuối cùng chuyển tới Trì Diệu, người đã đứng nhìn cô trong một đêm mùa hè đầy đom đóm.
–
Lâm Chiết Hạ tỉnh dậy đi xuống xe, sau khi về nhà mới phát hiện trên cổ tay mình không biết đã có một chiếc vòng tay bằng bạc rất tinh xảo từ lúc nào.
Cô không biết Trì Diệu đã đeo cho cô khi nào.
Có lẽ là lúc ở xe, khi cô đang ngủ.
Lâm Chiết Hạ nghĩ đến cảnh tượng đó, bèn hối hận bởi lúc ấy mình lại ngủ quên mất.
Cuối cùng cô thở dài, nghĩ, thôi bỏ đi.
Chúc mừng sinh nhật tuổi mười tám, Lâm Chiết Hạ tự nói trong lòng.
Mặc dù trưởng thành cũng có nhiều phiền não, nhưng những điều đó dường như không đáng kể khi so với hạnh phúc đang ở trước mắt.
–
Tốc độ chuyển trường rồi chuyển nhà của Trì Diệu nhanh hơn cô nghĩ rất nhiều, trong vòng chưa đầy nửa tháng, mọi thủ tục gần như đã hoàn tất.
Căn hộ của cậu đang ở được hạ giá để bán gấp, hơn nữa căn nhà này còn có vị trí đắc địa trong khu Thành An nên đã có rất nhiều người đến xem.
Ngày hôm sau sau khi bán nhà, một chiếc xe tải lớn đã đậu trước cửa để chuyển một số đồ đạc cần thiết đi.
Bởi cũng chỉ có Trì Diệu sống trong căn nhà này nên cũng không có quá nhiều thứ.
Cuối tuần, Lâm Chiết Hạ nhìn chiếc xe dừng ở đầu phố Ngõ Nam một hồi lâu, nhà của Trì Diệu nhanh chóng được dọn sạch.
Hà Dương mãi sau mới biết được chuyện nhà Trì Diệu, nhưng khi nói chuyện với Lâm Chiết Hạ, tất cả những lời có thể nói được chỉ là một lời an ủi bất lực: “Đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Trong trường lại xuất hiện một số lời đồn.
Dù sao thì ngay từ ngày đầu tiên nhập học Trì Diệu đã là người được toàn trường chú ý tới, nhưng lại đột ngột chuyển trường vào thời điểm cuối cấp quan trọng này, việc ấy khiến không ít người bàn tán xôn xao.
“Trì Diệu chuyển trường ư? Sao đột ngột vậy.”
“Hả? Vậy sau này khi tôi đi ngang qua lớp 11-1 không thể nhìn thấy cậu ấy nữa rồi.”
“Không phải cậu luôn cảm thấy tính cách cậu ta không được tốt hay sao?”
“Tệ thì có tệ, nhưng khuôn mặt thì không có gì để nói, đẹp mắt.”
“…”
Chàng trai có “tính cách tệ” kia thế mà lại được rất nhiều người bàn tán một lần nữa vào ngày cuối cùng xuất hiện ở trường, cậu không mặc đồng phục học sinh, chỉ mặc một chiếc áo phông, nổi bật hẳn so với những người khác, cậu đứng trong văn phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, chờ thầy đóng dấu xác nhận cho mình.
Lão Lưu đã dẫn dắt cậu hai năm, lúc này khi đóng dấu xác nhận cho cậu, tâm trạng của ông cũng rất phức tạp.
Trước khi đưa hồ sơ chuyển trường cho cậu, ông không kìm được mà căn dặn: “Sau khi chuyển sang bên kia, có gì thắc mắc cứ tìm thầy, có thể ban đầu chưa thích ứng được với môi trường mới… Nhưng tuyệt đối đừng để việc này ảnh hưởng đến việc học tập.
Thầy tin rằng em có thể đạt được thành tích cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Còn nữa, em rất có năng khiếu vật lý, đừng từ bỏ lý tưởng của mình.”
Trì Diệu nhận lấy tập hồ sơ, chân thành nói: “Cảm ơn thầy.”
Cậu cất tập hồ sơ rồi đi ra ngoài, lúc này Từ Đình đang dựa vào bức tường đối diện phòng làm việc đợi cậu.
Từ Đình đặt nhẹ tay lên vai cậu: “Nhớ về thăm bọn tôi đấy.”
Sau đó, cậu ta cố làm ra vẻ thoải mái, cười nói: “Cũng may, Lâm thiếu đã thuyết phục được cậu lên sân khấu biểu diễn vào lễ kỷ niệm trường.”
“Cấp ba,” Từ Đình nói, “Được biểu diễn chung sân khấu với cậu…Tôi rất vui.”
Trì Diệu không nói gì, chỉ là vào lúc Từ Đình muốn ôm cậu, hiếm khi không đẩy cậu ta ra: “Tôi đi đây.”
Chẳng mấy chốc, chỗ ngồi bên cửa sổ ở hàng ghế sau của lớp 11-1 đã để trống.
Lúc Trì Diệu đi lấy dấu xác nhận thì lớp 11-7 đã vào lớp, Lâm Chiết Hạ nhìn chằm chằm lên bảng đen, không khỏi thất thần.
Cô dần nhận thức rõ được, Trì Diệu đang thực sự chuẩn bị rời đi.
Trần Lâm yên lặng quan sát phản ứng của cô, trong lòng không khỏi lo lắng: “Bạn cùng bàn, cậu không sao chứ?”
Lâm Chiết Hạ hoảng hốt nói: “Không sao.”
Trần Lâm: “Nhìn dáng vẻ này của cậu không giống không sao cho lắm.”
Lâm Chiết Hạ trầm mặc.
Sợ cô không vui, Trần Lâm và Đường Thư Huyên đến căng tin mua cho cô vài thứ để ăn trong giờ nghỉ trưa, trong đó có một cây kẹo mút.
Lúc Lâm Chiết Hạ nhận lấy thì trùng hợp chiếc kẹo ấy có vị chanh.
Cô còn cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng cho rằng mình có thể mạnh mẽ đối mặt với mọi chuyện.
Nhưng khi mọi thứ liên quan đến Trì Diệu đều dần rời khỏi cuộc sống của cô từng chút một, cô phát hiện rằng sự thật bản thân vẫn rất khó để tiếp nhận, giống như có một đôi bàn tay vô hình cướp đi một số thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Cô giống như một chú cá đột ngột bị lôi khỏi mặt nước.
Cả thế giới đột nhiên thiếu đi oxy…
–
Có lẽ tiềm thức đã dần hình thành ý nghĩ muốn trốn tránh.
Hôm đó Trì Diệu thu dọn mọi thứ cuối cùng để rời đi, mặc dù cô đã nói sẽ tiễn cậu, nhưng trước hôm đó cô lại sốt nặng phải đến bệnh viện truyền dịch, sau đó tiếp tục nằm ngủ ở nhà mê man.
“Mẹ,” Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nhắc Lâm Hà, “Khi nào Trì Diệu đi mẹ nhớ gọi con nhé.”
Lâm Hà thuận miệng đáp lại.
Lâm Chiết Hạ nhấn mạnh: “Mẹ nhất định phải gọi con đấy, cho dù con có ngủ say mẹ cũng phải đánh thức con dậy.”
Lâm Hà nói: “Được rồi.
Con cứ ngủ thêm một lát nữa, vẫn chưa hạ sốt mà.”
Ngày hôm đó Lâm Hà không đánh thức cô bởi vì Trì Diệu đã đến nhà cô trước giờ hẹn.
“Dì Hà, chú Ngụy,” Có lẽ là phải nhanh chóng rời đi, cậu thiếu niên trông có vẻ hơi vội vàng, vừa vào cửa đã nói: “Cháu tới đây chào tạm biệt mọi người.”
Sau khi nói xong, cậu hơi dừng lại và nói thêm, “Nhân tiện, cũng tạm biệt cậu ấy…”
Ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, đối với họ Trì Diệu có thể nói là đứa trẻ cùng lớn lên với Lâm Chiết Hạ.
Lâm Hà có phần nuối tiếc không nỡ, bà và Ngụy Bình đã kéo cậu lại và căn dặn rất nhiều điều.
“Khi đến đó chắc là sẽ theo kịp chương trình học thôi đúng không? Dì thì không biết nhiều về Kinh Thị nhưng mà nội dung của kỳ thi tuyển sinh đại học ở đó có giống như ở đây không?”
“Đừng tự tạo áp lực cho bản thân quá,” Ngụy Bình cũng nói chen vào, “Cháu vẫn còn là một đứa trẻ, đừng ép bản thân gánh những việc quá sức của mình.”
Ngụy Bình nói rồi lấy trong ví ra một tấm thẻ: “Chú có…”
Trì Diệu cắt ngang: “Chú Ngụy.”
Lúc sau Trì Diệu nói có phần khó khăn, “…Sao cháu có thể dùng tiền của chú dì được.”
Ngụy Bình cũng nhận ra rằng hành động của mình đã quá vội vàng.
Ông cất lại tấm thẻ ngân hàng, nhưng cũng không nhịn được mà nói: “Dù khả năng của chú có hạn nhưng sau này nếu cần sự giúp đỡ, cháu không cần khách sáo với chú.”
Trì Diệu rũ mắt xuống, biết ông có ý tốt, cũng không nói gì thêm.
Một lúc sau, cậu hỏi: “Cậu ấy sốt thế nào rồi ạ?”
Lâm Hà kịp phản ứng, vội vàng nói: “Còn chưa đỡ, cháu chờ chút, để dì đi gọi nó.”
“Không cần đâu ạ,” Trì Diệu đứng dậy, “Để cháu vào xem cậu ấy thế nào.”
Lâm Hà biết giữa bọn trẻ sẽ có chuyện muốn nói, so với việc tạm biệt bà và Ngụy Bình, người mà cậu muốn nói lời tạm biệt nhất chính là Lâm Chiết Hạ: “Đương nhiên là được rồi, cháu vào đi, dì và chú Ngụy sẽ không quấy rầy hai đứa, cháu hãy vào tạm biệt Hạ Hạ, nó biết là cháu phải rời đi nên đã không ngừng nhắc dì nhớ đánh thức nó.”
Trì Diệu đẩy cánh cửa quen thuộc bước vào.
Trong trí nhớ của cậu, lần đầu tiên cậu bước vào phòng Lâm Chiết Hạ là khi cậu còn học tiểu học.
Một lần nọ, cậu bị ốm mới từ bệnh viện trở về.
Cậu vừa mới truyền nước xong, trên tay vẫn còn dán băng vết thương, theo thói quen tự bắt taxi từ bệnh viện trở về “căn nhà” trống trải của mình, chỉ thấy Lâm Chiết Hạ đang ngồi xổm ở trước cửa chờ cậu.
“Cậu về rồi”, Cô bé cong mắt cười khi thấy cậu xuất hiện, không biết đã đợi bao lâu rồi: “Cậu có muốn đến nhà tôi không?”
Cô bé nói thêm: “Tôi có thể cùng chơi với cậu, buổi tối, cậu cũng có thể ngủ cùng với tôi”.
…
Trì Diệu hơi ngẩn người khi nghĩ đến điều này, cậu bước vào phòng ngủ, nhìn đồ đạc được bày biện trong phòng của con gái, không khác mấy so với khi còn bé, cả căn phòng đơn giản nhưng ấm áp, đống búp bê màu hồng mà cô không dám từ chối trong mỗi lần chú Nguỵ mua về được sắp xếp ngay ngắn trong phòng, trong góc bên cạnh còn có bày một kệ sách.
Thỉnh thoảng Lâm Chiết Hạ cũng ngẫu hứng mua rất nhiều cuốn sách nổi tiếng, nhưng cuối cùng những cuốn sách này chỉ lật được hơn mười trang rồi lại vứt trên giá mà không hề đụng đến lần nào nữa.
Thứ duy nhất cô đọc hết chắc là một vài cuốn truyện cổ tích trên giá.
Cậu nhìn sang chỗ khác, thấy túi đồ ăn vặt cô vứt trên bàn đã mở ra nhưng chưa ăn hết.
Cuối cùng, cậu đưa mắt về phía giường…
Cô gái đang chìm vào giấc ngủ, đầu tóc có hơi lộn xộn, hơi thở gấp gáp.
Có vẻ cô ngủ không được ngon, đôi mày nhăn lại, thỉnh thoảng sẽ phát ra một vài âm thanh mê man…
–
Trong phòng khách.
Sau khi nhìn thấy Trì Diệu bước vào, Lâm Hà đang định vào bếp thì lại có tiếng gõ cửa.
Lúc này người đứng ở cửa chính là Hà Dương: “Dì Hà.”
Sau khi chào hỏi, Hà Dương thăm dò: “Hai cậu ấy đang ở cùng nhau phải không ạ? Cháu muốn đi tiễn Trì Diệu, nhưng khi cháu đến nhà cậu ấy thì không có ai ở nhà.”
Lâm Hà nói: “Có, để dì đi gọi hai đứa cho cháu.”
Hà Dương khẽ “suỵt”: “Không cần ạ, dì Hà, để cháu lẻn vào, cháu muốn nghe trộm xem các cậu ấy có nói cái gì sau lưng cháu không.
Thường ngày hai người bọn họ thân thiết thì thôi.” Cậu càng nói, càng tức giận, “Nhưng đã đến lúc này rồi mà còn bỏ rơi cháu…”
Hà Dương cố ý bước chân thật nhẹ, đi tới cửa, chậm rãi đẩy cửa ra tạo thành một khe hở.
Nhưng nói tới nói lui, thực ra cậu ta cũng không hề muốn nghe trộm bọn họ, cậu định ho một tiếng như một lời nhắc nhở, nhưng còn chưa kịp hắng giọng, đã vô tình thấy cảnh tượng trong căn phòng qua khe cửa…
Ánh nắng mùa hè chiếu vào qua khung cửa sổ.
Cô gái nằm trên giường ngủ say sưa, thiếu niên đứng cạnh giường cúi xuống, đặt một tay lên gối của cô gái, khoảng cách giữa họ thực sự rất rất gần, gần đức mức đôi môi chỉ cách nhau một khoảng ngắn ngủi, nhìn từ xa trông như thể họ sắp hôn rồi.
Khi thiếu niên rũ mắt nhìn xuống cô gái, màu sắc của con ngươi trở nên rất tối, cậu cúi đầu, ngón tay căng chặt vì phải kiềm chế, cuối cùng vẫn duy trì khoảng cách này, trì trệ một lúc, cũng không tiếp tục sát gần thêm nữa.
Không biết qua bao lâu, yết hầu cậu khẽ nhúc nhích, lùi về phía sau, tới khi cậu lại cúi xuống, nụ hôn rơi xuống trán cô gái một cách kiềm chế và nhẹ nhàng.
Hà Dương ở trong lòng thốt lên một từ “Đệch”.
Dựa vào bản năng, cậu ta nhẹ nhàng khép cửa lại, để cửa trở về lại trạng thái nh lúc đầu.
Sau đó, não bộ cậu ta mới chậm chạp hoạt động lại.
Vừa rồi, Trì Diệu, suýt nữa thì hôn Lâm Chiết Hạ.
Đó là muốn hôn mà.
Sắp chạm vào môi rồi…
Hà Dương đã sống được mười mấy năm, nhưng chưa từng có một giây phút nào sững sờ đến như vậy.
Trì Diệu là anh em tốt của cậu, Lâm Chiết Hạ cũng là anh em tốt của cậu ta.
Nếu có thể, cậu thà tin rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng sau khi sự bàng hoàng qua đi, Hà Dương, với nhận thức muộn màng, đã nhớ ra rất nhiều chi tiết nhỏ…
“Sao tự nhiên cậu lại bắt đầu tập tập luyện vậy? Lén tập lên cơ bụng sau lưng tôi bao lâu rồi?! Đẹp trai đã không nói, giờ cậu còn lén tập cơ bụng sau lưng tôi, cậu thật quá đáng.”
Đó là tiếng rống đầy giận dữ của Hà Dương hồi cấp hai khi nhìn thấy Trì Diệu đang tập thể dục.
Nhưng cậu ta cũng quên mất rằng trước đó Lâm Chiết Hạ đã suýt bị một nhóm côn đồ bên trường dạy nghề gần đó bắt nạt.
Bọn họ bị nhóm côn đồ chặn ở góc tường, không chút năng lực phản kháng.
“…Tôi cũng không điên, trên thế giới này có nhiều cô gái như vậy, cho dù tôi có thích ai bất kể trong số đó thì cũng không thể là anh Hạ.
Cậu nói xem có đúng không?”
Mấy lời cậu ta thuận miệng nói khi đó, Trì Diệu không hề đáp lại.
Dựa theo thói quen thường ngày của người này, lẽ ra cậu ta nên chế nhạo tằng “Ai thèm thích Lâm Chiết Hạ chứ”, nhưng cậu lại không làm vậy, lúc ấy cậu chỉ bảo cậu ta cút đi.
Còn nữa.
Cẩn thận nghĩ lại, Trì Diệu thường chỉ thích trả lời tin nhắn của Lâm Chiết Hạ.
Luôn phá lệ với cô.
Một người rất lười quan tâm đến những người khác, nhưng lại rất nhạy cảm khi nghe chuyện “Lâm Chiết Hạ dường như có chút không đúng”.
Có rất nhiều chi tiết như thế nữa.
“Tôi cho cậu mượn tay.”
“Cậu có thể chỉnh ảnh.”
…
Trong đầu cậu ta lúc trước chậm hiểu, cứ nghĩ rằng Trì Diệu luôn âm mưu phá đám mình?
Nhưng sau sự kiện chấn động này, cậu cũng đã biết tại sao người anh em của mình lại có thể giấu kĩ nhiều năm như vậy.
Bởi vì cậu thích ai không thích, lại thích đúng Lâm Chiết Hạ.
Mà Lâm Chiết Hạ lại cùng bọn họ lớn lên từ nhỏ.
Như cậu ta đã nói lúc đầu vậy, trên thế giới này có rất nhiều con gái, nhưng riêng Lâm Chiết Hạ, cậu ta không thể thích được.
Hà Dương đang đứng ở cửa, còn chưa kịp nghĩ xem nên vào trong như thế nào, Lâm Hà ở phía sau đã lên tiếng hỏi: “Cháu không vào sao?”
Hà Dương cố ý lùi lại mấy bước, sau đó lớn tiếng nói: “Dì Hà, cháu vào nhà vệ sinh rửa tay đã rồi sẽ vào.
Ban nãy không biết cháu chạm phải cái gì, tay đều dính dính.”
Đợi cậu ta làm bộ làm tịch đi rửa tay xong, Trì Diệu cũng vừa ra khỏi phòng ngủ của Lâm Chiết Hạ.
Hà Dương tiếp tục giả vờ không biết: “Hai người nói xong chưa?”
Trì Diệu: “Cậu ấy đang ngủ, không có nói chuyện.”
Hà Dương phản ứng tự nhiên đến mức chính cậu ta còn thấy tự lừa được mình, vừa rồi suýt chút nữa còn định thốt ra rằng mình không nhìn thấy cái gì cả.
Hà Dương: “Ồ.
Tôi còn tưởng rằng hai người ở sau lưng tôi lén lút nói mấy chuyện bí mật cho nên mới tới đây, nhưng cũng may là hai người không có nói gì.”
Cuối cùng, Hà Dương tiễn Trì Diệu ra ngoài đợi xe.
Lúc chia tay, người ta vẫn luôn nghĩ rằng sẽ có rất nhiều điều để nói, nhưng thực tế, so với rất nhiều lời ấy, chia tay chính là sự im lặng.
Giống như chuyện cậu không hề đánh thức Lâm Chiết Hạ.
Giống như một vài lời nói giữa cậu ta và Trì Diệu.
Hà Dương vỗ vỗ vai cậu: “Đi đi người anh em.”
“…” Trì Diệu lạnh lùng nói, “Người không biết còn tưởng rằng tôi sắp chết đó.”
Hà Dương nở nụ cười: “Tôi đâu có nói thế.”
Cậu ta nói xong, đứng dưới tấm biển đề tên đường Ngõ Nam thở dài: “Khó có thể tưởng tượng ra ngày bé lần đầu tiên khi tôi gặp cậu, chính là lúc còn học tiểu học.”
Mặc dù hồi tiểu học, cậu ta và Trì Diệu có không hợp nhau.
Lúc đó cậu ta cảm thấy mình là lão đại của tiểu khu này, cậu muốn nhận Trì Diệu là đàn em của mình, nhưng không ngờ tên ốm yếu này lại có tính tình rất kỳ quái.
Sau đó, Lâm Chiết Hạ đến làm “hổ mẹ” che chở, bảo vệ Trì Diệu.
“Khi rảnh nhớ quay về…”
Nói tới đây, Hà Dương dừng một chút, nghĩ đến chuyện cậu đã bán nhà, lời nói ít nhiều lại trở nên có phần ngượng ngùng.
Cuối cùng cậu ta nói, “Về gặp bọn tôi.”
–
Lâm Chiết Hạ ngủ không được bao lâu, chợt nhớ tới cái gì đó, lúc ép mình tỉnh lại, Trì Diệu đã đi rồi.
Cô vội vàng chạy ra ngoài, nhưng lại nghe thấy Lâm Hà nói: “Trì Diệu có đến nhà chúng ta, đã vào phòng gặp con.
Mẹ tưởng hai đứa đã nói chuyện rồi chứ.”
Cô đang đứng ở dưới lầu, không khí nóng như thiêu đốt vì ánh mặt trời.
Tiếng ve sầu kêu lên không ngớt.
[Cậu đã đi rồi sao?]
[Tại sao không gọi tôi dậy?]
[Cậu đã…vào phòng rồi, sao không đánh thức tôi?]
[Tôi còn muốn đi tiễn cậu.]
Cô ngồi xổm dưới lầu gửi tin nhắn cho Trì Diệu, một lúc sau, Trì Diệu mới trả lời:
[Vốn dĩ cậu đã không được thông minh cho lắm.]
[Sốt mà còn không được nghỉ ngơi tốt sẽ dễ ảnh hưởng đến chỉ số IQ.]
Lâm Chiết Hạ: […]
Tại sao người này đi rồi mà còn không quên công kích cô, nhưng câu nói quen thuộc này tự dưng lại khiến cô bớt buồn hơn.
Lâm Chiết Hạ: [Cậu lên xe rồi sao?]
Trì Mỗ: [Ừm]
Lâm Chiết Hạ: [Vậy cậu…ăn cơm chưa?]
Trì Mỗ: [Tôi ăn rồi.]
Sau một hồi tán gẫu vô nghĩa, Trì Diệu giục cô về nhà ngủ.
Lâm Chiết Hạ quay lại, ngủ li bì cả ngày.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô nhận ra mình sẽ phải bắt đầu cuộc sống mới mà chỉ có một mình, không có Trì Diệu ở bên.
Thoạt nhìn có vẻ cô không bị ảnh hưởng một chút nào, cô vẫn cười hì hì trêu ghẹo Lâm Hà, vẫn nói chuyện với Ngụy Bình rằng cô thực sự rất vui khi nhận được quà sinh nhật từ ông.
Mỗi ngày cô đều ăn sáng rồi đi học, còn Hà Dương thì đợi cô ở trạm xe buýt, nhưng sau khi Hà Dương xuống xe ở trạm dừng, cô là người duy nhất còn lại trên hai điểm dừng giữa Trường Thực nghiệm và Trường Thành An số Hai.
Trong xe có rất nhiều người, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng rất phồn hoa, xung quanh vô cùng náo nhiệt.
Lúc đầu, cả Trần Lâm và Đường Thư Huyên đều không dám nói chuyện với cô về Trì Diệu, họ sợ cô buồn.
Nhưng ngược lại, Lâm Chiết Hạ sẽ chủ động nhắc tới Trì Diệu một cách tự nhiên: “Trì Diệu đã đến Kinh Thị rồi.
Trường học mới của cậu ấy là trường trọng điểm ở đó, nhưng quản lý rất nghiêm ngặt, đi học không được dùng điện thoại.”
“Cậu ấy đã được chọn để tham gia cuộc thi vật lý ở Kinh Thị.”
“…”
Cho dù những chuyện này có liên quan đến Trì Diệu, nhưng bắt đầu không liên quan đến cô.
Cô trông vẫn giống như trước đây.
Chỉ là bỗng nhiên bắt đầu học chăm chỉ.
Trước đây, mặc dù Lâm Chiết Hạ cũng rất nghiêm túc đối với việc học tập của mình, nhưng lại không thích sử dụng đầu óc.
Sau khi Trì Diệu rời đi, thế giới của cô dường như không có gì khác ngoài học tập.
Mỗi ngày cô không có trò giải trí nào khác, thỉnh thoảng cuối tuần Trần Lâm và Đường Thư Huyên có rủ cô đi chơi, nhưng cô cũng từ chối: “Các cậu đi đi, tớ muốn ở nhà luyện đề.”
Mùa hè này trôi qua rất nhanh, kỳ thi cuối cùng của năm lớp 11 trong nháy mắt kết thúc, kỳ nghỉ hè trôi qua, bọn họ đã là học sinh năm cuối cấp ba, học kỳ 1 của lớp cuối cấp rất bận rộn, thoáng cái cũng đã đến cuối hè.
Ban đầu Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu còn nói chuyện phiếm.
Tuy nhiên, do sự quản lý nghiêm ngặt của trường học ở Kinh Thị và việc Trì Diệu phải chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện, dần dần, tần suất liên lạc thay đổi từ một ngày một lần thành vài ngày một lần.
Mặc dù vào ngày sinh nhật Lâm Chiết Hạ nói rằng cô muốn cậu gửi cho mình ít nhất 50 tin nhắn mỗi ngày, nhưng cô biết cậu đang bận và cũng không muốn làm phiền cậu quá nhiều.
Sẽ chỉ nói chuyện với cậu vào cuối tuần.
Cuối tuần này, nhiệt độ không khí bắt đầu hạ xuống, cô mặc áo khoác mùa thu, làm vài tờ đề, kiểm tra lại câu trả lời cẩn thận, sau khi tìm ra chỗ sai mới mở điện thoại bấm vào avatar hình chiếc đầu mèo.
[Trì Diệu.]
[Hôm nay tôi giỏi quá]
[Tôi làm hết ba bộ đề thi rồi, tính điểm tất cả đều trên 120.]
[Cho cậu nửa tiếng, tôi muốn nghe lời khen từ người anh em tốt.]
Nửa tiếng sau, cô cô tiếp tục nhắn: [Nhân tiện, có quán trà sữa ngon mới mở ở tiểu khu, tôi mời …]
Trong tiềm thức cô muốn gõ chữ “mời cậu uống”.
Nhưng trước khi gõ hết, cô chợt nhận ra rằng cô không thể mời cậu uống như trước được nữa.
Rất nhiều lần, cô làm những điều mà cô biết rõ rằng cậu đang không có ở bên cạnh, nhưng vẫn không thể kiểm soát được phản xạ có điều kiện của mình là “chúng ta có thể làm điều đó cùng nhau”.
Cô xóa những dòng chữ này và gõ lại: [Tôi có thể cho cậu một cơ hội, cậu gửi tôi một bao lì xì đi.]
Một lúc sau, Trì Diệu đã thật sự gửi cho cô một phong bao đỏ.
Lâm Chiết Hạ bấm “Hoàn trả”: [Tôi chỉ đùa thôi.]
Lâm Chiết Hạ hỏi lại: [Cậu đang làm gì vậy?]
Trì Mỗ: [Ở trong bệnh viện.]
Trì Mỗ: [Tôi nhắn lại cho cậu sau.]
Lâm Chiết Hạ hiếm khi thấy mình bắt đầu không tiếp được lời, vì vậy cô đáp một tiếng “Ừ”.
Vào mùa thu, đối diện với toà nhà cô ở, ngôi nhà mà cô quen thuộc nhất đã chuyển đến một gia đình mới.
Vào ngày gia đình đó chuyển đến, Lâm Chiết Hạ không biết đã suy nghĩ gì mà chạy tới xem.
Cô chủ của ngôi nhà cùng đứa nhỏ đứng ở cửa ngạc nhiên nhìn cô: “Cô bé, cháu không sao chứ? Cháu đang tìm ai vậy?”
Lâm Chiết Hạ đứng ở cửa nhà người nào đó, trong tay giấu một chiếc chìa khóa, nói: “Cháu xin lỗi.”
Ổ khóa cửa trước mặt cô đã được thay thành một ổ khóa điện tử hoàn toàn mới.
Chìa khóa trong tay cô thành vật vô dụng, và lúc này cô cũng không có lý do gì để được bước vào căn nhà trước mắt cả
Cô lùi lại một bước: “Cháu…đi nhầm tầng rồi.
Không có gì ạ, làm phiền mọi người rồi.”
Lúc cô bước xuống lầu, gió mùa thu ập đến.
Cô chợt phát hiện ra rằng âm thanh của ve sầu đã biến mất.
Ngay lúc đó Lâm Chiết Hạ nghĩ, mùa hạ cô nghĩ rằng sẽ dài mãi mãi, hóa ra cũng đã trôi đi.
Hình như mùa hạ kết thúc thật rồi.
- -----oOo------.