Editor: Đá bào
Beta: Gió
–
Thời gian sau đó trôi qua rất nhanh.
Lâm Chiết Hạ biết được Bạch Cầm đã xuất viện, sau đó Trì Hàn Sơn cũng tìm được một người bạn cũ để hỗ trợ, chuyển nhượng dây chuyền sản xuất mới mà trước đó không thể vận hành tốt cho một nhà sản xuất khác với giá thấp, tuy rằng tổn thất rất nhiều, về cơ bản đã tiêu tốn hết số tiền bao năm qua kiếm được, nhưng cũng may không bị ảnh ảnh tới trục chính.
Cả hai quyết định bắt đầu lại từ đầu, chỉ là trong kế hoạch lần này, không còn chỉ có công việc nữa.
Hai người bọn họ dự định sẽ bước chậm lại, tìm lại những điều trong cuộc sống mà họ đã bỏ qua trước đó.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, trải qua một lần “mất mát”, nhưng thứ “đạt được” lại rất nhiều.
Chuyện nhà Trì Diệu giờ đây đã không cần cậu quá nhọc lòng, ở trường bắt đầu thời gian luyện tập trước kỳ thi đại học, các trường học ở Kinh Thị nghiêm cấm học sinh mang theo điện thoại đến trường,
Vì vậy, lịch sử trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở hai tháng trước kỳ thi.
Dừng lại ở đoạn Trì Diệu nói xong những chuyện diễn ra sau đó cho cô biết, Lâm Chiết Hạ trả lời câu “Tôi biết rồi, kỳ thi đại học này, cố lên nhé”.
Kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra vào tháng 6.
Trước kì thi, thành tích của Lâm Chiết Hạ duy trì ở trạng thái ổn định, không tiếp tục tiến bộ thêm nữa.
Bản thân cô cũng biết rõ, chuyện tiến bộ về mặt điểm số hơn nữa quả thật rất khó, cô không thể chỉ trong hơn một năm mà lọt vào top 10 của trường được.
Mấy người trong top 10 kia, ngay từ đầu năm lớp 11 đã tạo ra khoảng cách chênh lệch khá lớn về mặt điểm số với mấy người phía sau rồi.
Từ Đình chính là một điển hình.
Đầu óc thông minh, tiếp thu nhanh.
Đương nhiên, trước đó trong mắt đám người này cũng có một sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ…người mà trước đó không chịu vào học trường cấp ba số Một, lại chạy tới cấp ba số Hai để đả kích lòng tự trọng của bọn họ.
Lâm Hà nhận ra sự sa sút tinh thần của cô, trong lúc ăn cơm nói: “Hạ Hạ, không sao, thành tích này đã là rất tốt rồi, mẹ nằm mơ cũng không nghĩ tới đột nhiên con lại có thể chọn thi được ở những ngôi trường tốt như vậy.
Cũng không giấu gì, từ ngày đầu tiên con nhập học mẹ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cả việc chẳng may con thi trượt rồi.
”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Thi trượt, vậy cũng không đến mức đó.
“Nhưng con muốn tới Kinh Thị.” Lâm Chiết Hạ chọc chọc vào bát cơm, trong lòng tự nhủ, ngôi trường có chuyên ngành vật lý tốt nhất ở Kinh Thị, “Thành tích hiện tại của con, cách điểm số thấp nhất của Kinh Thị tận mười điểm.”
Cách đây không lâu Ngụy Bình vừa mới đến trường học họp phụ huynh cho cô, nói: “Đại học Liên Vân cũng không tệ nha, hôm đó chú đi họp phụ huynh, thầy cô của con đã tìm chú nói chuyện, muốn con nộp nguyện vọng ở trường đại học đó, trường ấy rất tốt, hơn nữa với điểm số hiện tại của con thì nộp vào Liên Vân sẽ an toàn hơn một chút.
Nộp vào Kinh Thị thật sự là quá mạo hiểm, cũng rất dễ ảnh hưởng đến sự phát huy của con trong kì thi.”
Bởi vì nếu không phát huy vượt trội được, khả năng cô thi không đậu chính là 100%.
Loại áp lực tâm lý này, chẳng ai chịu nổi.
“Đại học Liên Vân cũng rất nổi danh, có một số chuyên ngành còn tốt hơn so với Kinh Thị.” Ngụy Bình an ủi cô, “Huống hồ nếu con ở Liên Vân thì chúng ta cũng yên tâm hơn một chút, Kinh Thị xa như vậy lại chỉ có một mình con qua đó, không tránh khỏi việc khó thích ứng.”
Lâm Chiết Hạ: “Nhưng…”
Sau khi cô nói “nhưng”, những lời còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng không thốt ra được.
Nhưng Trì Diệu đang ở Kinh Thị, trường mà Trì Diệu sẽ đăng kí cũng ở đó.
Tại thời điểm này, cô cảm thấy rất bất lực.
Một năm nay cô đã rất cố gắng, nhưng vẫn có một khoảng cách không cách nào với tới được.
Khoảng cách giữa cô và Kinh Thị, giống như khoảng cách giữa cô và Trì Diệu vậy.
Cô chẳng thể đuổi kịp được.
–
Trước khi điền nguyện vọng, Trì Diệu có gọi điện video cho cô.
Lâm Chiết Hạ không biết nghĩ thế nào lại cúp máy.
Có thể là do đã lâu không gặp, so với phần nhớ nhung kia mà nói, nhìn thấy đối phương qua video càng làm cho người ta không biết phải làm sao.
Cô cúp máy và gõ dòng chữ: [Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, không tiện nhấc máy.]
Sau đó, cô gọi một cuộc gọi thoại.
“Trường cậu được nghỉ sao?” Lâm Chiết Hạ cầm điện thoại di động, hạ giọng, nói qua ống nghe, “Bình thường không phải sẽ bị thu điện thoại di động sao?”
Giọng nói của Trì Diệu truyền qua ống nghe vô cùng rõ ràng: “Chưa được nghỉ.”
Lâm Chiết Hạ: “…Vậy sao cậu lại gọi được cho tôi vậy, cậu đến văn phòng giáo viên để ăn cắp điện thoại di động à?”
Đầu dây bên kia nói với cô, “Ừ, tôi cạy khóa lúc nửa đêm.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Một lúc lâu sau, Trì Diệu mới nói: “Tôi xin nghỉ.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ.”
Trầm mặc một lát, Trì Diệu hỏi: “Khi nào thì cậu điền nguyện vọng.”
Lâm Chiết Hạ: “Tuần sau.
”
“Dự định điền vào trường nào?”
“……”
Lâm Chiết Hạ không lập tức trả lời.
Qua điện thoại, dòng suy nghĩ về ngày đó cô bị Lâm Hà và Ngụy Bình đồng loạt ngăn cản trên bàn ăn lại xuất hiện, cô thử thăm dò, lại một lần nữa đuổi theo suy nghĩ điên cuồng không thực tế kia, tay cầm điện thoại căng chặt: “Cậu cảm thấy…Tôi điền Kinh Thị sẽ thế nào?”
Sợ Trì Diệu suy nghĩ nhiều, cô nói thêm, “Chỉ là tôi ở Liên Vân đến phát ngốc rồi, muốn thoát khỏi móng vuốt của Lâm Hà, hơn nữa nhóm Đường Thư Huyên bọn họ cũng định báo danh ở Kinh Thị.”
Nói xong, cô dừng lại.
Thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Trì Diệu.
Giống như chỉ cần cậu nói một tiếng, cô có thể đi làm chuyện mạo hiểm nhất dù cho nó có không được mọi người cho phép.
Nhưng sau một vài phút trầm mặc ngắn ngủi qua đi, giọng nói nhàn nhạt của thiếu niên vang lên: “Cậu nộp vào Liên Vân đi.”
Trái tim Lâm Chiết Hạ rơi thẳng xuống.
“Với điểm số của cậu, nộp vào đại học Liên Vân sẽ tốt hơn.”
Ngay cả Trì Diệu cũng nói như vậy.
Thật ra chính cô cũng biết, cô chỉ có thể đăng kí ở Liên Vân.
Tất cả sự chờ mong của cô đều vụt tắt, tại thời điểm cúp máy cô đã hoàn toàn thừa nhận một thực tế tàn nhẫn: Cô và Trì Diệu đang dần sống một cuộc sống không liên quan đến nhau.
Sau này cuộc đời hai người sẽ không còn giao nhau nữa.
Bọn họ mỗi người sẽ học một ngôi trường, bốn năm đại học sẽ kéo bọn họ xa hơn nữa, xa đến mức, có khả năng mỗi người sẽ đi con đường của riêng mình, mà vài năm sau, những thứ liên quan giữa “bản thân” với đối phương sẽ càng ngày càng ít đi.
Sau khi hai đường thẳng giao qua nhau tại một điểm nào đó, nó sẽ chỉ trở nên xa hơn và xa hơn, càng khó để tìm thấy một giao điểm tiếp theo.
–
Vào ngày điền đăng kí, học sinh các lớp được phân đến phòng máy.
Lâm Chiết Hạ ngồi trước máy tính, con chuột trong tay bỗng trở nên nặng trĩu, cô cứ như vậy một hồi, kéo chuột ở lại “Kinh Thị” trong chốc lát.
Sau khi đăng kí xong, ra khỏi phòng máy, cô không trở lại lớp học.
Trần Lâm và Đường Thư Huyên phát hiện ra cô không có ở đây nên ra ngoài tìm cô.
Khi hai người tìm thấy cô, họ thấy cô đang co lại ngồi một mình ở góc cầu thang.
“Làm sao vậy?” Trần Lâm và Đường Thư Huyên đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, mới đầu bọn họ còn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi ngồi xuống, phát hiện bả vai Lâm Chiết Hạ đang run rẩy, nếu như nghe kĩ sẽ thất tiếng nức nở rất khẽ.
Lâm Chiết Hạ vùi mặt vào đầu gối, giọng nói vụn vặt: “Tớ…Tớ chỉ hơi buồn một chút.”
Trì Diệu đã đi hơn một năm.
Hơn một năm nay, cô chưa bao giờ khóc.
Mỗi ngày cô đều cười, tiếp tục sống tốt, việc học tập cũng rất cố gắng, giống như chuyện Trì Diệu rời đi đối với cô mà nói không phải là chuyện gì quá khó chấp nhận.
Hơn một năm nay
Đây là lần đầu tiên cô không kìm chế được.
“Tớ thi không đỗ Kinh Thị được, ” Cả người Lâm Chiết Hạ đều phát run, “Tớ vẫn còn kém mười điểm nữa.”
“Tất cả mọi người đều bảo tớ nên đăng kí Liên Vân.”
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Cô nói đến đây, nghẹn ngào nói không được.
Nhưng Liên Vân thật sự quá xa cậu.
Cô còn chưa nói xong, Trần Lâm và Đường Thư Huyên đã hiểu.
Trần Lâm hỏi: “Trì Diệu muốn đăng kí Kinh Thị sao?”
Lâm Chiết Hạ vùi đầu, không nói gì.
Trần Lâm luống cuống an ủi: “Không sao đâu… Các cậu vẫn có thể…”
Trần Lâm nói đến đây, không nói tiếp được nữa…
Bởi vì cô nghĩ đến chuyện Trì Diệu đã đi một năm nay, câu “Còn có thể gặp mặt”, tại giờ phút này có vẻ không còn đúng nữa.
Hơn nữa mấy người họ cũng phải tiếp nhận dần sự chia li, cô, Lâm Chiết Hạ, Đường Thư Huyên, nếu ba người thi vào các trường đại học khác nhau, cô cũng không biết họ “còn có thể thường xuyên gặp mặt hay không?”.
–
Sau khi Lâm Chiết Hạ khóc xong lại giống như hết thảy mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.
Dường như cô đã gửi gắm tất cả những cảm xúc của mình vào thời khắc đó.
Cuối cùng cô điền vào Liên Vân.
Kỳ thi đại học kết thúc, lúc Lâm Chiết Hạ từ phòng thi đi ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, tiếng ve đã trở lại, lại là một mùa hè sôi động bắt đầu.
Tất cả mọi người đang bận rộn ăn mừng vì bản thân vừa được thoát khỏi biển khổ, cũng có những người vừa hạnh phúc vừa buồn bã nuối tiếc vì sắp phải xa bạn bè.
Lâm Chiết Hạ nghĩ, thì ra sau mười tám tuổi, cô không thể vô lo vô nghĩ mà mơ mộng nữa.
Cô làm gì cũng cần phải suy xét nhiều hơn, phải nghĩ cho Lâm Hà và Ngụy Bình, nếu đăng kí ở Kinh Thị bọn họ sẽ lo lắng.
Nếu như nộp vào Kinh Thị, rất có thể cô sẽ phải học lại thêm một năm nữa, nếu học lại, Lâm Hà lại phải vì cô mà vất vả thêm một năm.
Cô cũng bắt đầu tiếp nhận thế giới sau mười tám tuổi sẽ không còn sự xuất hiện của Trì Diệu.
Cô bước ra khỏi phòng thi, báo cáo tình hình cho Trì Diệu: [Tôi thấy tôi làm bài rất tốt, chắc là không có vấn đề gì cả, còn cậu thì sao, thi thế nào rồi?]
Buổi tối Trì Diệu trả lời cô.
Trì Mỗ: [Cũng được.]
Trì Mỗ: [ Mấy lần trước tôi có thi đề thi thử của thành phố, không có vấn đề gì quá lớn.]
Lâm Chiết Hạ trả lời: [Nhắc nhở cậu một lần nữa, nói dối sẽ bị sét đánh.]
Vào ngày tốt nghiệp, tất cả các giáo viên thay phiên nhau lên sân khấu phát biểu: “Xin chúc mừng các em đã tốt nghiệp, cũng xin chúc mừng tất cả mọi người đã có được kết quả tốt, lần này kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của trường chúng ta không tồi, sau này các em sẽ tiến vào môi trường mới, tiếp tục công cuộc học hành, hy vọng rằng tất cả mọi người sẽ không quên ba năm học tập tại Thành An.
Hãy mang theo hồi ức ở Thành An tiếp tục đi đến điểm dừng tiếp theo nhé.”
Lâm Chiết Hạ nhìn thoáng qua vị trí lớp 12-1, Từ Đình đang ngồi với một đám nam sinh đeo kính.
Khoảnh khắc cô thu hồi tầm mắt, chợt nghĩ đến một ngày trong quá khứ, ngày đó là năm lớp 10, cô kéo Trì Diệu chen vào đám người đông đúc xem danh sách phân lớp.
Sau lễ tốt nghiệp, lớp trưởng lớp 12-7 tổ chức một buổi liên hoan.
Lâm Chiết Hạ chụp ảnh bàn ăn gửi cho Trì Diệu.
Trì Diệu cũng gửi ảnh tụ tập ăn uống ở bên đó.
Quả thật Lâm Chiết Hạ cũng không quá hứng thú chia sẻ những thứ này với Trì Diệu, bởi vì cô cũng không biết chuyện của Trì Diệu ở trường lớp bên kia.
Trong ảnh, giáo viên và học sinh vô tình lọt vào khung hình, tất cả đều là những gương mặt xa lạ.
Điều này càng khiến cô cảm thấy rằng dường như tất cả mọi người không cùng chung một thế giới.
Sau khi tụ tập xong, Lâm Chiết Hạ đang định về nhà thì chợt bị một người ngăn lại ở hành lang khách sạn.
Trước mặt cô là cậu bạn bàn sau.
Nam sinh có chút khẩn trương: “Tôi thi vào thành phố Hải Đô.”
Lâm Chiết Hạ gật gật đầu: “Chúc mừng cậu.”
Nam sinh bàn sau: “…Tuy rằng trước đó đã nói với cậu, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn nói lại một lần nữa.
Tôi thích cậu.”
Lâm Chiết Hạ lại nói một câu “Cảm ơn cậu.”
Bây giờ họ đã thi xong, không còn bị cấm cản yêu đương, cũng không tồn tại những cái cớ như cần chú tâm vào học hành nữa.
Vừa rồi ở trên bàn ăn Lâm Chiết Hạ có uống một chút rượu, lúc này đầu óc hơi phiêu phiêu, lúc này, có thứ gì đó vẫn luôn đè ở sâu trong nội tâm cô từ rất lâu bỗng nổi loạn, vào ngày tốt nghiệp cấp ba, lần đầu tiên cô nói ra những trong lòng: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
–
Kỳ nghỉ hè này, Lâm Chiết Hạ vốn cho rằng cô và Trì Diệu có thể gặp mặt nhau một lần.
Nhưng cô thực sự không còn mong đợi như trước nữa.
Xa cách đã được một thời gian, đối với cô mà nói, việc gặp mặt lại trở thành một chuyện cô có muốn cũng không dám làm.
Cô sợ những im lặng vô số lần trong điện thoại sẽ xuất hiện trong vào thực tại.
Thật khó để cô có thể chấp nhận sự trầm mặc này, bởi vì người trước mắt từng là bạn thân nhất của cô, cũng là người cô luôn thầm thích.
Không biết nên nói là mất mát hay may mắn, kỳ nghỉ hè này Lâm Hà có dẫn cô ra nước ngoài một lần.
Nhà họ có một người thân ở nước ngoài tổ chức hôn lễ có mời mọi người qua, Lâm Hà nghĩ đến việc Lâm Chiết Hạ vừa thi đại học xong cũng cần thư giãn, vì thế ở lại thêm rồi dẫn cô đi thăm thú xung quanh.
Trong kỳ nghỉ Lâm Chiết Hạ vẫn sẽ liên lạc với Trì Diệu, nhưng cô vẫn cố tình né tránh các câu hỏi về nguyện vọng.
Trong tiềm thức của cô, với thành tích đó, nhất định Trì Diệu sẽ đăng kí ở Kinh Thị.
Hơn nữa chú dì cũng đang đó, nhất định cũng hy vọng cậu sẽ học ở ngôi trường kia.
Sau này sẽ càng khó gặp mặt hơn.
Lâm Chiết Hạ nghĩ, qua vài năm nữa, hai người sẽ từ lâu ngày không gặp rồi biến thành người xa lạ.
–
Hà Dương cũng ở lại Liên Vân, rất trùng hợp, lại trở thành “bạn cùng trường tinh thần” của cô.
Lúc này bọn họ còn gần hơn so với hồi học trung học, bởi vì mấy trường đại học đều ở cùng một khu, quây thành một “làng đại học” với diện tích cực lớn.
“Cậu có thể quan tâm đến tôi một chút hay không.” Ngày tân sinh viên nhập học, Hà Dương đi cùng cô, “Bạn bè nhiều năm như vậy, cậu lại không biết tôi thi vào trường nào.”
Lâm Chiết Hạ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Tôi tưởng nhiều năm như vậy, cậu đã quen rồi.”
Hà Dương: “…”
Trước khi vào đại học, Lâm Hà đã đưa cô đi mua rất nhiều thứ.
Cô kéo theo vali, đi báo danh cho sinh viên năm nhất.
Hôm nay là ngày tân sinh viên báo danh nên trường học toàn người là người, nhộn nhịp rộn ràng, mọi người mặc quần áo khác nhau, không còn là mấy bộ đồng phục quy củ thời trung học nữa.
Một số người không kiềm lòng được mà nhuộm tóc bởi trước đây ở cấp ba sẽ bị cấm, cũng có người bắt đầu trang điểm, còn có một vài cặp đôi nắm tay nhau bước vào cổng trường.
Tất cả mọi thứ trông mới lạ và đầy háo hức.
Lâm Chiết Hạ nộp phí xong, cầm bản đồ do hội sinh viên phát rồi đi tìm ký túc xá.
Ký túc xá nữ và ký túc xá nam cách nhau nửa khuôn viên trường, lúc cô đi vào phòng, ở đó đã có hai người, một người tóc ngắn, còn có một bạn nữ sinh nhuộm tóc xanh, hai người đang ngồi nói chuyện phiếm, thấy có người đi vào thì nhiệt tình nói: “Xin chào, phòng ký túc xá của chúng ta tổng cộng có sáu người, cậu là người thứ ba đến đó.”
Lâm Chiết Hạ có chút không tự nhiên: “Xin chào các cậu.”
Mấy người tự giới thiệu, cô bạn tóc ngắn là Tần Lôi, học ngành tài chính, cô bạn tóc xanh thì học nghệ thuật, tên là Lam Tiểu Tuyết.
Ngành Lâm Chiết Hạ chọn là ngôn ngữ học.
“Tóc của cậu thật đẹp.” Lâm Chiết Hạ nhịn không được mà khen ngợi.
Rất nhanh những người khác trong ký túc xá cũng đến, có khá nhiều người, Lâm Chiết Hạ tạm thời chưa quen được với tất cả mọi người nên cả ngày cũng nói không nhiều.
Cô dọn dẹp giường ngủ xong, đặt hết đồ dùng sinh hoạt hàng ngày xuống, lúc này mới có thời gian xem điện thoại, thấy Trì Diệu gửi tới một tin nhắn: [Cậu đến đâu rồi.]
Tin nhắn đã được gửi từ hơn hai tiếng trước.
Nội dung tin nhắn ít nhiều có chút thân mật.
Cô và Trì Diệu xa cách đã hơn một năm, rất ít khi có loại đối thoại không có cảm giác khoảng cách này.
“Cậu đi đâu rồi,” Như thể cậu đang đợi cô vậy.
Lâm Chiết Hạ bỏ đi ý niệm không thể nào xảy ra này, trả lời: [Tôi vừa mới đến ký túc xá.]
Lúc này, Lam Tiểu Tuyết gọi bọn họ: “Buổi tối chúng ta cùng đi tìm một chỗ ăn tối đi, đại học mà, thời trung học đã chèn ép chết tớ rồi, chỗ nào cũng không thể đi, bây giờ dù sao cũng đã là sinh viên đại học, phải ăn mừng một chút chứ.”
Nói xong, cô ấy lại hạ thấp âm lượng, “Nghe nói gần trường chúng ta có một con phố, bên trong có quán bar.
”
Tần Lôi nói: “Ngày đầu tiên đi học đã đến quán bar, con người cậu thật sự rất hoang dã.”
Lam Tiểu Tuyết trưng cầu ý kiến mọi người, Lâm Chiết Hạ bình thường dưới sự quản thúc của Lâm Hà, ít khi chạm đến rượu, cũng chưa từng đi tới mấy chốn này, có chút tò mò nên lén bỏ phiếu tán thành: “…Cũng được.”
“Toàn bộ vé đều thông qua, vậy lát nữa chúng ta đi thôi.”
–
Là sinh viên đại học, rõ ràng Lâm Chiết Hạ cảm giác được một loại khác biệt khó tả.
Rất kỳ quái, rõ ràng mới hai, ba tháng trước, cô còn vùi đầu làm đề trong lớp học.
Trong chớp mắt, cô đã rời khỏi phố Ngõ Nam, bước vào một cuộc hành trình mới.
Có rất nhiều quy định để mở một quán bar gần trường học, không được phép hoạt động mờ ám, vì vậy nó trông giống như một nơi để ăn uống và trò chuyện hơn là so với một “quán bar” thông thường ở bên ngoài.
Không có bầu không khí nặng nề đặc trưng của một quán bar thông thường nên cách trang trí ở đây cũng rất đơn giản và sạch sẽ, sáu người bọn họ tìm thấy một cái bàn và gọi một số đồ ăn nhẹ.
Sau bảy giờ, bên ngoài trời đã tối, ánh đèn trong cửa hàng sáng lên.
Ai đó đang chơi guitar trên sân khấu.
Lâm Chiết Hạ chưa thích ứng được với hoàn cảnh này, yên lặng cúi đầu gặm cánh gà, nghe mấy người họ nói chuyện phiếm.
Màn hình điện thoại di động đặt bên cạnh bàn sáng lên.
Trì Mỗ: [Bây giờ thì sao?]
Lâm Chiết Hạ lau tay trả lời: [Cái gì bây giờ cơ?]
Trì Mỗ: [Bây giờ cậu vẫn còn trong ký túc xá sao?]
Lâm Chiết Hạ: [Không còn nữa.]
Cô ngẩng đầu, không biết có nên nói cho Trì Diệu biết mình đến quán bar hay không.
Cuối cùng nghĩ ngợi một lát, cô vẫn nói sự thật: [Tôi đang ở một nơi rất bí ẩn.]
Trì Mỗ: [?]
Lâm Chiết Hạ: [Quán bar nhỏ sau trường.]
Lâm Chiết Hạ: [Thế nào, mới lạ chứ?]
Sau khi cô trả lời tin nhắn của Trì Diệu xong thì không xem điện thoại nữa mà chuyên tâm gặm cánh gà, một lát sau, Lam Tiểu Tuyết nhắc đến chuyện bát quái: “Đúng rồi, các cậu biết không, trường chúng ta có một sinh viên mới.”
“Vừa mới nhập học nhưng hơn một nửa nữ sinh trong trường đều âm thầm tìm hiểu xem cậu ta là ai.”
Tần Lôi cảm thấy điều này không thực tế cho lắm: “…Có tới mức ấy không, còn hơn một nửa nữa, cậu đừng nghe mấy loại lời đồn lung tung này, không chừng lại là ai đó nhàn rỗi bịa đặt ra.”
Lam Tiểu Tuyết: “Không phải bịa đặt, bạn tớ đã tận mắt nhìn thấy.
Theo nguyên văn thì chỉ cần liếc mắt đã thấy được người kia nổi bật trong đám người, soái ca kia nhìn vào danh sách tân sinh viên, đẹp trai đến độ trời đất căm phẫn, cô ấy nói lúc đó chắc phần mộ tổ tiên đời trước của mình đã bốc khói xanh rồi nên mới có thể có diễm phúc thi vào đại học Liên Vân, làm bạn học cùng khóa với người này.”
Tần Lôi: “Phóng đại quá ha.”
Lam Tiểu Tuyết: “Cậu đừng có không tin, tớ cá với cậu, hôm nay cậu ấy nhất định sẽ lên diễn đàn trường.”
Lam Tiểu Tuyết nói xong, lại quay đầu hỏi Lâm Chiết Hạ, như khẩn trương muốn tìm người đồng tình: “Cậu cũng không tin tớ sao?”
Lâm Chiết Hạ gặm cánh gà chợt khựng lại: “…Ừm”
Lam Tiểu Tuyết: “Bỏ đi! Không ai trong các cậu tin tớ hết!!!”
Lâm Chiết Hạ tuy rằng không tin, nhưng cô không nhịn được mà nghĩ tới người nào đó.
Một người vào ngày khai giảng năm lớp 10, từng “đại sát tứ phương” ở Thành An.
Lam Tiểu Tuyết ngồi nghe hát, cảm thấy vừa rồi không phát huy tốt, lại khẩn cấp liên lạc với bạn bè, vội vàng lên diễn đàn trường tìm kiếm từ khóa kia: “Không được, tớ vẫn muốn tìm cho các cậu xem, tớ cảm thấy không cần đợi đến ngày mai, không chừng bây giờ đã có, để tờ tìm cụm từ ‘năm nhất’, ‘Tân Sinh viên’ cùng ‘Soái ca’ thử xem.”
Tần Lôi khuyên cô: “Bỏ đi, đừng phí công nữa.”
Lâm Chiết Hạ ngồi bên cạnh, im lặng xem náo nhiệt suốt cả quá trình.
Sau khi ăn xong, cô ngồi yên lặng trên ghế.
Điện thoại di động giữa chừng sáng lên một chút, nhưng cô không nhận ra.
Khi Lam Tiểu Tuyết hô “Hình như tớ đã tìm được rồi”, Lâm Chiết Hạ đứng dậy nói: “Tớ đi toilet một chút.
”
Tại thời điểm này, ánh sáng trong quán bar càng ngày càng tối.
Cô đi xuyên qua lối đi giữa các bàn ăn, phía trước có một số vị trí ngồi đơn, còn có một số người đứng tụ tập cùng một chỗ nghe nhạc, trong lúc nhất thời cô không tìm được phương hướng, đang muốn tìm ai đó để hỏi đường, chợt, trong đám người đông đúc kia, cô nhìn thấy có một người đẩy cửa tiến vào.
Thứ cô thấy đầu tiên là bàn tay của người kia đặt lên mép cửa, rất kỳ quái, chỉ là một bàn tay mà thôi, tuy rằng bàn tay này có đẹp hơn bình thường một chút, nhưng không hiểu sao tim cô lại đập thình thịch, bản thân cô cũng không hiểu vì sao, liếc mắt nhìn qua một cái.
Sau đó, cánh cửa “kẹt” một tiếng rồi bị đẩy ra.
Người nọ bước vào trong ánh sáng mờ đầy màu sắc.
Vóc dáng cao, đôi chân dài.
Giữa hè, thiếu niên mặc một chiếc áo thun màu đen đơn giản, cảm giác ngây ngô của thiếu niên trên người cậu hơi phai đi một chút, nhưng cả người vẫn rất mảnh khảnh.
Cậu có một khuôn mặt đẹp mắt, sườn mặt bị ánh sáng phác họa thật sâu, ánh đèn chiếu vào đôi đồng tử sáng màu, lãnh đạm mà tùy ý.
Ánh sáng lờ mờ của quán bar chiếu lên chiếc khuyên tai màu bạc của thiếu niên, Lâm Chiết Hạ đứng giữa ánh sáng thực ảo đan xen, dường như còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Một lát sau khi bị thất thần, cô nhìn thấy Trì Diệu lướt qua những người khác, đi về phía cô, dưới ánh đèn đột nhiên sáng lên, cậu rũ mắt xuống nhìn cô, gọi một tiếng: “Đồ nhát gan.”
Lâm Chiết Hạ vẫn không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo ảnh.
Bởi vì,
Lần trước khi nghe thấy từ nhát gan này, đã là từ rất lâu rồi.
- -----oOo------.