Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Hai người cùng sửa ảnh và trạng thái cảm xúc, cùng đăng lên vòng bạn bè.
Sau khi tải lại, hai bài viết mới một trước một sau xuất hiện.
Đầu mèo: Bạn gái bảo tôi đăng /Hình ảnh.
Chiếc đầu mèo còn lại: Bạn trai bảo tôi đăng /Hình ảnh
Lâm Chiết Hạ nhấn thích bài viết của anh, cô đang định nói ‘Như vậy em chính là người đầu tiên nhấn thích rồi’, kết quả khi quay đầu sang nhìn màn hình điện thoại của Trì Diệu, phát hiện hai người vô cùng ăn ý, anh cũng nhấn thích bài viết của cô.
Trên đường về trường, điện thoại cô không ngừng rung lên.
Sau khi hẹn hò với Trì Diệu, đây là lần đầu tiên họ công khai trên vòng bạn bè.
Trước kia hai người đều không đặc biệt đăng gì, chủ yếu là vì quá thân quen, hơn nữa những người nên biết đều cũng đã biết, cũng không nhất thiết phải đăng bài.
Lâm Chiết Hạ mở thông báo, vào phần bình luận.
Người bình luận đầu tiên là Hà Dương: [Cảm ơn, no rồi.]
Sau đó là những người bạn thân khác, còn có cả nhóm Từ Đình.
Từ Đình: [???]
Từ Đình: [Đệch, có phải là mạng của tôi chậm quá rồi không…]
Đường Thư Huyên: [Wo, chúc mừng hai cậu!]
…
Trong rất nhiều bình luận, có bốn dòng đến từ phụ huynh.
Lâm Hà: [Lần sau đừng chụp nữa, đã không đẹp được như bạn trai rồi, lúc chụp trông càng xấu hơn.]
Nguỵ Bình trả lời Lâm Hà: [Con gái chúng ta cũng rất xinh mà, trông hệt như trai tài gái sắc.]
Trì Hàn Sơn trả lời Lâm Hà: [Chị nói gì vậy, Trì Diệu mới xấu, cả ngày bày cái mặt thối kia ra, nhìn đã thấy chán rồi.]
Bạch Cầm trả lời Trì Hàn Sơn: [Mặc dù quả thật là nhìn đã thấy chán nhưng cũng đừng nói thẳng ra như vậy chứ, cho con trai anh chút mặt mũi đi.]
Lâm Hà trả lời Bạch Cầm: […..]
Lâm Chiết Hạ đọc những dòng bình luận, về đến kí túc, cô nằm trên giường cười nửa ngày.
–
Sau kì nghỉ đông thời gian trôi qua rất nhanh, giống như khoảnh khắc giao mùa vậy, nhanh đến mức khiến người ta không nắm bắt được.
Mùa xuân ngắn ngủi qua đi, mặc dù làn gió khô khan vẫn thổi đến, nhưng những tiếng ve đầu tiên cũng đã vang lên.
Chớp mắt, mùa hạ lại đến.
Mọi người đã cởi bỏ lớp áo khoác dày, trong cái nóng nực, khuôn viên trường như trở nên tràn ngập sức sống hơn.
Hôm nay sau khi tan học, Lâm Chiết Hạ đến sân bóng xem Trì Diệu chơi bóng.
Cuối cùng Trì Diệu bị bạn cùng phòng trước kia kéo vào câu lạc bộ bóng rổ, ngược lại là cô chọn tới chọn lui, không biết chọn câu lạc bộ nào nên cũng đành thôi.
“Thôi bỏ đi,” Lúc đó cô khổ não nói với Trì Diệu, “Năm nay em không tham gia đâu, để sang năm rồi tính.”
Trì Diệu không bày tỏ ý kiến.
Cô lại nói: “Đúng lúc em càng có nhiều thời gian hơn dành cho việc học tập.”
“Có đạo lý,” Giọng điệu của Trì Diệu rất thiếu đánh.
“Dù sao thì chim ngốc phải học bay trước.”
“…” Nói như kiểu cô giống như hồi cấp ba, cố ý lập một kế hoạch cho riêng mình vậy.
Mùa đông bởi vì tiết trời lạnh mà ít người để ý đến việc sân bóng rổ đã được tu sửa lại, lúc này rất nhiều thiếu niên mặc áo thể thao xuất hiện tại đây.
“Anh Diệu, bóng hay…”
Có người nói lớn, sau đó thiếu niên được vô số ánh mắt chú ý đến kéo kéo cổ áo, đứng dưới ánh mặt trời, ngay cả mái tóc cũng bị ánh nắng chiếu sáng, đôi đồng tử màu nhạt của anh càng nổi bật hơn.
Lâm Chiết Hạ cầm một chai nước, chỗ cô ngồi có bóng cây che, không nắng lắm.
Rất nhanh hiệp một đã kết thúc, Trì Diệu xuống sân, giây phút anh đi qua đám đông tiến về phía cô, cô luôn cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc.
Trì Diệu ngồi xuống trước mặt cô, sợi tóc có nhuốm mồ hôi, anh rất tự nhiên nhận lấy chai nước trên tay cô.
Lâm Chiết Hạ ngẩng đầu nhìn yết hầu của anh cử động, đột nhiên nói: “Trước kia hình như cũng là em đưa nước cho anh.”
“Lúc đấy tính tình anh tệ thật,” Cô nhớ đến hồi cấp ba, không nhịn được mà tố cáo, “Còn nói dị ứng với nước người khác đưa, bị người ta đưa lên diễn đàn bàn luận.”
Trì Diệu căn bản chưa lên diễn đàn bao giờ, nhân vật luôn là trung tâm của chủ đề nói chuyện như vậy lại không hề để ý đến những thứ này.
Anh hỏi: “Nói anh thế nào?”
Lâm Chiết Hạ vẫn nhớ rất rõ: “Mắng anh không xứng được uống nước.”
“….”
Cô lại nói: “Nhưng mà lúc ấy anh hơi quá đáng thật.”
Trì Diệu vặn nắp chai lại, hỏi ngược cô: “Anh quá đáng?”
“Chẳng lẽ không quá đáng sao?”
Hiệp hai sắp bắt đầu, có người ở giữa sân gọi tên Trì Diệu.
Trong lúc đứng lên Trì Diệu nhét chai nước vào lòng cô: “Anh chỉ muốn uống nước của người anh thích đưa, quá đáng ở điểm nào?”
Lâm Chiết Hạ theo bản năng dùng hai tay đỡ lấy chai nước, ôm vào lòng, sau đó cô ngẩn người, đến khi anh vào sân rồi mới phản ứng lại.
Cô nhớ ra rằng khi ấy anh đã thích cô rồi, vì vậy…anh chỉ thích uống nước cô đem tới mà thôi, nhưng lại không có cách nào để mở miệng, cũng không biết làm sao để bày tỏ nguyện vọng.
Tình cảm mà anh dành cho cô luôn nằm trong những tình tiết nhỏ mà cô không để ý tới.
–
Nhiệt độ không ngừng tăng cao, tiếng ve cũng ngày càng dữ dội.
Sau khi vào trường gần một năm, hầu hết mọi người đã thích ứng được cuộc sống trong trước, rời xa sự quản thúc của phụ huynh thầy cô, tiếp tục cuộc sống học tập ở Liên Đại.
Sau khi không bị quản thúc nữa, mọi người bắt đầu có thể tự do yêu đương, không ít người thành công ‘thoát ế’.
Người ‘thoát ế’ thứ hai trong phòng Lâm Chiết Hạ là Lam Tiểu Tuyết, vốn dĩ tính cách cô ấy khá hướng ngoại, thường tới lui nhiều nơi, muốn đi đâu thì đi đó, sau khi tham gia câu lạc bộ trượt ván được một tháng, cô về đến phòng ký túc nói lớn: “Các bạn thân yêu, nói cho các cậu nghe một tin, tớ thoát ế rồi.”
Lâm Chiết Hạ hỏi: “Ai vậy.”
Lam Tiểu Tuyết: “Chủ nhiệm câu lạc bộ trượt ván, trước đây các cậu cũng từng gặp qua.”
“Gu thẩm mĩ của cậu, tớ đã không muốn bàn luận gì thêm rồi,” Trần Lôi kéo mở rèm giường, thò đầu ra nói, “Tớ chỉ hy vọng anh ấy là người tốt, dù sao nếu sau này anh ta làm tổn thương cậu, bọn tớ đều sẽ thay cậu ra mặt.”
Lam Tiểu Tuyết phất tay: “Anh ấy không phải người như vậy.”
Trần Lôi: “Tốt nhất là vậy.”
Kết quả chuyện tình cảm của Lam Tiểu Tuyết giống như dự đoán của tất cả mọi người.
Hai tháng sau, cô ấy tuyên bố chia tay: “Các bạn của tớ ơi, nói cho các cậu nghe một tin, tớ lại độc thân rồi.”
“…”
Lâm Chiết Hạ ngồi trước bàn học, từ một đống bài tập ngẩng đầu lên, lại hỏi một câu: “Nguyên nhân là gì thế?”
Lam Tiểu Tuyết cảm thán một câu: “Tình cảm phai nhạt quá nhanh.”
“…”
Trần Lôi: “Phiền cậu nói tiếng người.”
“Thời kỳ lạnh nhạt,” Lam Tiểu Tuyết nói, “Tớ thấy chán chết nên chia tay rồi.”
Lâm Chiết Hạ đặt bút xuống: “Thời kì lạnh nhạt?”
Mấy chữ ấy quá lạ lẫm với cô, cô và Trì Diệu hẹn hò lâu như vậy rồi, trước giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Cô tính toán thời gian, lại nói: “Nhưng các cậu mới…hẹn hò hai tháng mà.”
Lam Tiểu Tuyết hoàn toàn không có bộ dạng thất tình, ngược lại lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, nằm lên giường: “Hai tháng đã là rất lâu rồi! Cả hai tháng, tổng cộng sáu mươi ngày liền, đủ để nảy sinh những sự thay đổi.”
“…”
Lam Tiểu Tuyết không thấy có vấn đề gì cả: “Đây không phải rất bình thường sao, hai người mới quen nhau sẽ có rất nhiều lời để nói, chuyện gì cũng rất mới mẻ, ngay cả việc đối phương gọi gì về ăn cũng có thể nói một tràng.
Nhưng thời gian qua lâu rồi, cảm giác mới mẻ cũng phai đi, bước vào thời kỳ lạnh nhạt thì không còn gì muốn nói nữa.”
“Từ tuần trước tớ và anh ấy đã rất ít nhắn tin cho nhau rồi,” Lam Tiểu Tuyết nhớ lại, “Tớ cũng cố gắng tìm chủ đề nói chuyện, sau đó phát hiện ngoài câu lạc bộ ra thì bọn tớ không có điểm chung nào khác.
Hơn nữa cho dù là cùng chơi trượt ván, câu lạc bộ cũng không phải ngày nào cũng có hoạt động, thời gian rảnh rất nhiều.
Tớ cảm thấy không còn thú vị nữa nên đề nghị chia tay.”
“Anh ta cũng không có níu kéo gì tớ, mọi người đều biết rõ lòng nhau nên chia tay rồi.”
Lâm Chiết Hạ ‘Ồ’ một tiếng, sau đó buổi tối trước khi đi ngủ cô không nhịn được mà nghĩ, không biết giữa cô và Trì Diệu sẽ có thời kỳ lạnh nhạt hay không.
Cô và Trì Diệu ở bên nhau một khoảng thời gian dài rồi, hơn nữa cũng đã rất hiểu nhau, liệu trong một giây phút nào đó anh sẽ cảm thấy ‘nhàm chán’ hay không?…
Lâm Chiết Hạ suy nghĩ vớ vẩn rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, cô đến nhà Trì Diệu ngồi.
“Em có muốn ra ngoài không?” Trì Diệu hỏi cô.
Lâm Chiết Hạ lắc đầu: “Trời nóng lắm, em đi được đến đây đã là điều không dễ dàng gì rồi.”
Hai người bàn bạc một lát rồi quyết định ở nhà xem phim.
Cô chọn một bộ phim cũ được đánh giá rất cao mà trước kia chưa có cơ hội xem, sau đó tắt đèn trong phòng khác đi.
Điều hòa trong phòng rất lạnh, trên đùi cô có đắp một tấm thảm.
Bộ phim vừa bắt đầu, theo ánh sáng từ màn ảnh phản chiếu tới, Trì Diệu nắm lấy tay cô theo thói quen.
Anh dựa vào phía sau, nhìn có vẻ đang xem phim, nhưng động tác tay lại không hề ngừng lại, anh đan tay vào tay cô, có lúc nắm chặt, có lúc vân vê ngón tay, giống như tay cô còn thú vị hơn bộ phim đang chiếu vậy.
Chơi một lát, anh cúi đầu nhìn bàn tay đặt trong lòng bàn tay mình.
Lâm Chiết Hạ không có thói quen sơn móng tay, móng tay cô vô cùng sạch sẽ gọn gàng, móng tay thon dài, lúc cầm nắm còn thấy mềm mềm.
Lâm Chiết Hạ đang xem phim, đầu óc đột nhiên hiện lên lời Lam Tiểu Tuyết nói, vì vậy cô mang theo cảm xúc mà mình cũng không hiểu được, rút tay ra khỏi tay anh.
Qua một lát, lại bị Trì Diệu nắm lấy.
Cô lại rút ra.
Sau đó anh đưa tay ra, bàn tay nắm lấy tay cô càng chặt hơn.
Lâm Chiết Hạ dãy dụa một lát, lúc muốn rút tay ra nhưng lại không rút được.
Cô ngẩng đầu nhìn Trì Diệu, phát hiện Trì Diệu cũng đang nhìn cô.
Sau khi kéo rèm cửa lại phòng khách trở nên rất tối, khiến ánh mắt anh càng sâu hơn.
Một hồi sau anh mở miệng: “Em tăng động đấy à?”
“….”
“Không phải.”
Cô thành thật: “Nghe nói các cặp đôi ở bên nhau lâu rồi sẽ rơi vào thời kỳ lạnh nhạt, em muốn xem xem anh có lạnh nhạt với em không?”
So với nói là ‘muốn xem xem’, cô càng muốn nói rằng mình sợ rằng Trì Diệu sẽ có thời kì lạnh nhạt.
Trì Diệu rời ánh mắt đi: “Anh thu lại câu nói vừa rồi, em không phải tăng động.”
Lâm Chiết Hạ gật đầu, muốn nói “Đương nhiên em không phải tăng động rồi”.
Ngay sau đó.
Câu tiếp theo của Trì Diệu là: “Là đầu óc của em có vấn đề.”
“…”
Còn không cả bằng nói cô tăng động.
Trì Diệu thực sự muốn vạch đầu cô ra xem bên trong có chứa cái gì.
Lâm Chiết Hạ cảm thấy vừa rồi mình thăm dò rất ngốc, muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, lờ chủ đề này đi, vì vậy chỉ vào màn hình chiếu phim: “Nam chính đánh nhau với người ra rồi, đoạn phim này rất quan trọng, em thấy chúng ta không nên bỏ lỡ.”
Nhưng lời cô vừa buông xuống, ‘cạch’ một tiếng, Trì Diệu trực tiếp tắt TV đi.
Sau khi màn hình TV vụt tắt, cả căn phòng càng trở nên tối hơn, trong căn phòng với vài tia sáng mờ mờ, có một loại áp lực vô hình bỗng hiện lên.
Trì Diệu nắm tay cô đi về phía dưới, dừng lại ở một nơi nào đó, ánh mắt khoá chặt cô: “Không phải muốn xem xem anh có lạnh nhạt hay không sao?”
Lòng bàn tay Lâm Chiết Hạ nóng bỏng, cô muốn rụt tay lại nhưng không động được.
Khác với ngày đông, quần áo mùa hè rất mỏng, lớp vải mỏng không thể che được cái nóng bỏng ở nơi nào kia, ngay cả xúc cảm nơi lòng bàn tay cũng trở nên rõ rệt hơn.
Cho dù nhiệt độ điều hoà có hạ thấp hơn nữa, nhiệt độ cơ thể vẫn không ngừng tăng lên.
“Em thử xem có lạnh nhạt hay không.”
Lâm Chiết Hạ cố gắng dịch người sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “…Em không muốn thử nữa rồi.”
“…”
Cho dù cô có nói rằng mình không muốn ‘thử’ ra sao thì vẫn bị anh d3 xuống sô pha ‘thử’ một lần.
Ấn tượng của cô vào ngày hôm đó là Trì Diệu dừng lại ở giây phút quan trọng, ở bên tai cô hỏi một câu: “Anh có ‘lạnh nhạt’ không?”
Không,
Không lạnh nhạt một chút nào.
Đôi mắt Lâm Chiết Hạ ửng lên, bàn tay không chút sức lực đặt lên vai anh, chỉ ngấp ngứ được vài tiếng, không thốt lên được lời nào.
Sau khi kết thúc, Trì Diệu ôm cô vào lòng, ở dưới sô pha là vài nắm giấy đã nhàu nát, trong bầu không khí vẫn còn vương vấn hơi thở của hai người, anh không tiếp tục làm cô nữa mà cúi đầu hôn l3n đỉnh đầu, hỏi cô: “Tại sao em lại cảm thấy anh sẽ lạnh nhạt với em?”
“Bởi vì,” Lời cô có hơi nghèn nghẹn, “Chúng ta quen nhau đã lâu, ở bên nhau cũng lâu vậy rồi…”
“Người ta nói, có rất nhiều người sau khi ở bên nhau sẽ có thời kỳ lạnh nhạt, vì vậy em sợ có một ngày anh cũng sẽ không giống như thời điểm mình mới hẹn hò, có thể vào một ngày nào đó cũng cảm thấy nhàm chán.”
Trì Diệu không trực tiếp trả lời, anh hỏi ngược lại cô: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi.”
Lâm Chiết Hạ thầm đếm, bắt đầu từ năm bảy tuổi.
“Mười hai năm.” Bọn họ đã quen nhau mười hai năm rồi.
Cả mười hai năm thật dài.
“Mười hai năm này anh chưa từng cảm thấy chán khi ở bên cạnh em, vậy nên cho dù là mười hai năm nữa,” Giọng Trì Diệu truyền đến bên tai cô, “Mười hai năm lại mười hai năm nữa, cũng sẽ không bao giờ nhàm chán.”
“Hoặc có lẽ anh cảm thấy trên thế giới này có rất nhiều chuyện sẽ dần dần trở nên nhàm chán, nhưng ngoại trừ em ra, sẽ không bao giờ.”
Lâm Chiết Hạ sững người, ngẩng đầu nhìn Trì Diệu.
Cô quên mất rồi, bọn họ khác với tất cả những người khác.
Bộ phim hồi nhỏ cô thích xem bây giờ đã không còn xem nữa, trò chơi từng mê mẩn một thời, còn khổ sở năn nỉ Trì Diệu nhận vật phẩm giúp, cũng bất giác mà bỏ quên trong một góc, chưa từng đăng nhập lại thêm lần nào.
Ở cửa tiểu khu có một tiệm đồ ngọt, khi ấy cô thích nhất bánh mì khoai môn, tưởng rằng bản thân ăn mãi cũng không chán, kết quả ngày thứ bảy kéo Trì Diệu đi ăn đã tuyên bố đời này không muốn nhìn thấy nó nữa rồi.
Cô cũng nhớ hồi nhỏ Trì Diệu thích chơi rubik, sau đó cũng không động đến nữa.
Có một thời gian anh vô cùng thích việc cải tạo lại đồ đạc, nhiệt huyết kéo dài chưa được ba tháng…
Còn có vô số câu chuyện nhỏ khác nữa.
Trong quá trình trưởng thành, quả thực bọn họ đều cảm thấy có rất nhiều thứ ‘không còn thú vị nữa’.
Ngoại lệ duy nhất đó là, trừ đối phương ra.
Giống như Trì Diệu nói vậy, hai người đã cùng nhau đi qua những tháng năm dài, vậy nên cho dù là mười hai năm hay lâu hơn nữa, cũng vĩnh viễn sẽ không có ngày ‘lạnh nhạt’.
- -----oOo------.