Editor: Đá bào
Beta: Gió
—————
Một phòng ký túc xá dành cho nam sinh sẽ có tám người, là giường tầng.
So với kí túc xá của nữ sinh ở bên kia thì điều kiện có vẻ kém hơn, bên này một phòng sẽ nhiều hơn hai giường, rất chật chội.
Căn phòng cũng tối đen như vậy, đám nam sinh bên này càng ồn ào hơn.
Trì Diệu nửa ngồi ở trên giường, cậu vừa tắm rửa xong, trên người đang mặc một bộ đồ của mình.
Đám nam sinh này vì lập tổ đội chơi game nên thêm bạn bè với nhau: “Tôi chơi ở vị trí đường trên, anh Diệu, thêm bạn đi.”
Trì Diệu ở trên giường nói ra một dãy số.
Nam sinh kia: “Được rồi.”
Sau khi cậu tớ nhập số ID tìm kiếm, nhìn thấy hình ảnh đại diện hiện ra thì rất sửng sốt: “Ảnh đại diện này của cậu… rất đáng yêu nha.”
Trì Diệu không tiếp lời.
Cậu đang xóa người kỳ quái vừa thêm vào danh sách bạn bè kia, lúc này mới nói tiếp: “Ảnh do người nào đó chọn.”
“Em gái cậu sao?” Nhìn loại ảnh đại diện đáng yêu này, phản ứng đầu tiên của nam sinh kia chính là trong nhà Trì Diệu không chừng còn có em gái, “Con gái quả thật thích loại avatar này, nhưng mà nếu là tôi, tôi không chịu nổi mà để quá lâu được, sẽ tìm cơ hội đổi ảnh khác.”
“Không đổi được.”
Trì Diệu không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Cô ấy là kiểu không nói đạo lý, không chỉ thích náo loạn, mà còn hay khóc.”
Ở phía bên kia.
Đường Thư Huyên nhìn thông báo “Bạn không còn là bạn bè của đối phương” cùng với dấu chấm than màu đỏ đột nhiên xuất hiện, cô trầm mặc: […]
Đường Thư Huyên: [Được lắm.]
Đường Thư Huyên: [Cậu ấy đã xóa tớ rồi.]
Lâm Chiết Hạ không biết phải an ủi cô bạn như thế nào, chỉ có thể gõ vài chữ nói: [Con người cậu ấy là như vậy, cậu có biết biệt danh tớ đặt cho cậu ta là gì hay không?]
Đường Thư Huyên: [Là gì?]
Lâm Chiết Hạ: [Trì Cẩu.]
Đường Thư Huyên: [Vô cùng phù hợp.]
Đường Thư Huyên: [Trước khi tớ đến, trên diễn đàn đã có rất nhiều người khuyên tớ.]
Đường Thư Huyên: [Đó là một nữ sinh đưa nước cho Trì Diệu, cậu ấy nói, đề nghị mọi người không nên đi đưa nước cho Trì Diệu, để cho cậu ấy khát chết đi.]
Không biết vì lý do gì, rõ ràng người cự tuyệt là Trì Diệu, nhưng Lâm Chiết Hạ lại có loại cảm giác tội lỗi khó hiểu, một lát sau cô lại gửi qua một tin nhắn: [Cậu đừng tự làm khổ bản thân.]
Đường Thư Huyên ngược lại vô cùng kiên cường, rất nhanh đã bình tĩnh lại: [Tớ không tự làm khổ, đàn ông trên thế giới này có ngàn vạn người, tại sao phải đi gặm xương cứng chứ, khối lớp 11 có một học trưởng cũng rất đẹp trai, hôm nào tớ qua thử xem.]
Lâm Chiết Hạ: […]
–
Kì huấn luyện quân sự trong vài ngày nay bắt đầu tăng cường độ lên, mỗi ngày tập hợp đều phải đứng một tiếng đồng hồ.
Không biết có phải vì sợ cái gì cái 4y đến hay không, sĩ quan huấn luyện lớp Lâm Chiết Hạ vô cùng hung dữ, yêu cầu hà khắc, không hài lòng điều gì lập tức bắt toàn bộ bọn họ phạt đứng.
Hôm nay lớp cô đi đội hình đội ngũ không đồng đều, buổi trưa các lớp khác đều đã đi ăn cơm, chỉ có họ bị huấn luyện viên phạt ở lại.
Giữa trưa nắng gắt, phơi nắng đến mức mũ đội quân sự cũng nóng lên.
Đường Thư Huyên khẽ lẩm bẩm nói với Lâm Chiết Hạ: “Tuy rằng tớ luôn ghét bỏ và chê đồ ăn trong căng tin không ngon, nhưng có ăn so với không ăn vẫn còn tốt hơn.”
Trải qua chuyện xin phương thức liên lạc lần trước, quan hệ giữa cô và Đường Thư Huyên bỗng được kéo gần lại, trở thành bạn bè thân thiết.
Lâm Chiết Hạ: “Tớ sắp chết đói rồi.”
Đường Thư Huyên: “Bụng tớ vừa rồi kêu một tiếng, chắc là không có ai nghe thấy đâu.”
Một lát sau
Trần Lâm ở hàng phía sau nói: “Tớ nghe thấy rồi.”
Lâm Chiết Hạ tự an ủi mình, cũng là an ủi các bạn: “Tớ cảm thấy thầy ấy cũng không đến mức thật sự không cho chúng ta cơm…”
Sĩ quan huấn luyện nghe được bên các cô có âm thanh xì xào, ánh mắt đảo qua, lớn tiếng chất vấn: “Ai đang nói chuyện, đứng ra đây.”
“…”
Không ai nhúc nhích.
Lâm Chiết Hạ to gan đi về phía trước một bước: “Em.”
Sĩ quan: “Đang bàn tán điều gì? Nói tôi nghe xem.”
Lâm Chiết Hạ: “Phát biểu một ít ý kiến nhỏ thôi ạ.”
Sĩ quan: “Em nói đi.”
Dù sao đứng cũng đứng ra rồi, Lâm Chiết Hạ dứt khoát kiên trì nói: “Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, cho nên ăn cơm là chuyện rất quan trọng ạ.”
Nhưng mà cô đã đánh giá thấp trình độ tàn nhẫn độc ác của thầy huấn luyện rồi, những lời này của cô không có tác dụng gì, lớp bọn họ vẫn bỏ lỡ giờ cơm trưa.
Đói bụng chờ đến tối, buổi tối vừa ăn cơm xong, không bao lâu lại cảm thấy đói.
Cái đói này không chỉ là bởi vì buổi trưa hôm nay không có cơm ăn, nó giống như là điểm bùng phát nào đó, dù sao mấy ngày liền không được ăn ngon, tối nay cảm giác “ăn không no” này kéo đến lại càng mãnh liệt.
Buổi tối hôm nay nội dung trò chuyện đêm trong kí túc trở thành chuyên mục kể tên các món ăn.
“Tớ muốn ăn lẩu, muốn ăn thịt nướng…”
“Thật ra tình huống hiện tại của chúng ta, thích hợp nhất vẫn là mì ăn liền, bên ngoài hành lang có chỗ lấy nước nóng, các cậu có ai mang theo mì tôm không.”
“…”
Một mảnh yên tĩnh.
“Thế thì vẫn là nên đi ngủ đi, trong mơ thì cái gì cũng đều có.”
Ngoài miệng nói đi ngủ, thực tế không ai có thể ngủ nổi.
Càng không ngủ thì lại càng đói.
Gần mười giờ, Lâm Chiết Hạ ở trong chăn, mở khung chat có avatar của Trì Diệu lên
Giao diện trò chuyện lập tức hiển thị dòng chữ”Gõ một cái”.
Cô cho rằng lúc này Trì Diệu đã ngủ, không nghĩ tới đối phương lại trả lời một dấu [?], hơn nữa còn rất nhanh.
[Cậu không ngủ đi, nửa đêm còn chưa ngủ, đang làm gì vậy!]
Mấy giây sau đối phương trả lời.
[Chơi game.]
Lâm Chiết Hạ: [Ồ, vậy cậu chơi tiếp đi.]
Trì Cẩu: [Cậu không ngủ à?]
Lâm Chiết Hạ: [Tôi không ngủ được.]
Lâm Chiết Hạ không còn sức lực, gõ chữ: [Đói đến không ngủ được.]
Nói xong câu này, cô nhịn không được chửi bới sĩ quan huấn luyện: [Ông thầy quả thực là một tên bi3n thái, buổi trưa không cho chúng tôi ăn cơm, tôi nói với ông ấy sức khỏe là tài nguyên của cách mạng, nói xong ông ấy lại càng tức giận hơn.
Trì Diệu không trả lời nữa.
Lâm Chiết Hạ ngẫm nghĩ, chắc ván game bắt đầu rồi, vì thế không quấy rầy cậu nữa.
–
Trong khi đó, ở ký túc xá của nam sinh.
“Để tôi đi dẫn dụ, làm chậm bước đi của đối thủ.”
“Đối phương kìa, đuổi theo mau.”
“Anh Diệu, cứu mạng nhanh”, có nam sinh hét lên, “Sao cậu lại bất động trong khu rừng hoang dã vậy? Mạng lag à?”
Trì Diệu: “Trả lời tin nhắn.”
“Cậu thế mà có thể dành ra thời gian trả lời tin nhắn, đây chính là sự tự tin của kẻ mạnh mà người ta thường nói sao.” Trận game đang diễn ra được một nửa, đúng thời khắc mấu chốt, nam sinh kia nói, “Vào thời điểm này, cho dù là có người cầm đao tới chém tôi, tôi cũng phải đứng tại chỗ, chờ đánh xong trận này, lúc ấy mới chạy.”
Một nam sinh khác nói: “Không đến mức đó, con người vẫn phải có một chút lý trí mới được, nếu là tôi, tôi sẽ vừa chạy vừa đánh xong trận này.”
“…”
Hai người này nói xong, một giây sau, nhận được thông báo bạn bè rời khỏi trò chơi.
Trên giường truyền đến một chút động tĩnh.
Trì Diệu chống tay xuống giường, không cần đi bằng thang leo bên cạnh, chân cậu dài, trực tiếp trèo xuống từ bên trái: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
“? ”
“Giờ này rồi mà cậu còn muốn đi ra ngoài?”
“Cậu định làm gì?” Hơn nữa cửa của khu huấn luyện quân sự cũng đã đóng, không cho bất kỳ ai ra khỏi nơi này.
Trì Diệu đẩy cửa phòng ngủ, trực tiếp đi ra ngoài.
–
Trong phòng ngủ của Lâm Chiết Hạ yên tĩnh gần hai mươi phút.
Tất cả mọi người đều cố gắng đi vào giấc ngủ để chống lại cơn đói, nhưng hai mươi phút sau, phòng ngủ yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng “ọt ọt”.
Trần Lâm mở mắt ra: “Bụng tớ kêu rồi.”
Đường Thư Huyên cũng mở mắt ra: “Căn bản không ngủ được.”
Không biết là ai đi đầu, mấy người bởi vì tiếng bụng kêu kia mà cười một tràng, hoàn toàn không còn tâm tư ngủ.
Lâm Chiết Hạ cũng cười mất nửa ngày.
Lúc này, màn hình điện thoại di động đặt bên cạnh gối bỗng nhiên sáng lên.
Là một thông báo có tin nhắn mới.
Cô mở điện thoại ra, thấy Trì Diệu chỉ gửi tới hai chữ:
[Xuống lầu.]
Xuống cầu thang?
Hay đi xuống tòa nhà nào?
Phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy khó hiểu.
Khu tập quân sự có quy định nghiêm ngặt, ký túc xá tắt đèn không được phép ra ngoài.
Hơn nữa đêm hôm thế này…
Đi xuống lầu để làm gì?
Nhưng với sự hiểu biết của cô về Trì Diệu, tuy rằng cậu thường xuyên không làm người, nhưng không có khả năng tùy tiện gửi tin nhắn này cho cô để đùa giỡn.
Vì thế Lâm Chiết Hạ lên tiếng hỏi những người khác: “Cửa dưới tòa nhà của chúng ta có khóa không?”
Trần Lâm: “Không khóa đâu, hình như đến 12 giờ mới khóa, sao vậy?”
Lâm Chiết Hạ: “…Tớ có thể sẽ phải đi xuống một chuyến.”
Nói xong, cô đứng dậy thay quần áo, sau đó cầm điện thoại di động, giống như một tên trộm rất nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn để lại một câu: “Các đồng chí, nếu tớ không may không thể trở về, các cậu phải nhớ rõ, hung thủ chính là Trì Diệu lớp 10-1.”
Vào lúc này, cho dù là hành lang tòa nhà hay đại sảnh dưới lầu đều không bật đèn, chỉ có mấy ngọn đèn đường bên ngoài sáng lên, ánh đèn yếu ớt phủ lên bốn phía tòa nhà.
Lâm Chiết Hạ mặc áo ngủ rộng thùng thình, phía dưới mặc một cái quần rộng màu lam lục.
Cách ăn mặc này vô cùng tự nhiên, không chút cầu kì.
Sau khi cô đi ra ngoài thì nhìn bốn phía xung quanh, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Lối đi trước lầu ký túc xá trống rỗng, bên cạnh kí túc xá của nam sinh cũng đã tắt đèn, căn bản không có người.
[Tốt nhất là cậu,]
[Đừng có mà đùa giỡn với tôi.]
[Bằng không thì cậu chết chắc.]
Lâm Chiết Hạ ngồi xổm, từng chữ từng chữ hung ác gõ lên màn hình điện thoại.
[Tôi sẽ cho cậu không nhìn thấy mặt trời ngày mai.]
[Tôi sẽ giết người.]
[Tôi! Thực sự!! Có thể giết người!!!]
Cô còn không dám đứng gần nơi có nguồn sáng, sợ bị các thầy tuần tra nhìn thấy, chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh tòa nhà.
Xung quanh tối tăm, đầy muỗi.
Sau khi cô ngồi xổm vỗ chết hai con muỗi, Trì Diệu trả lời lại tin nhắn.
Lần này vẫn là mấy chữ ngắn gọn: [Quay đầu lại.]
Phía sau ký túc xá là một bức tường, bao quanh toàn bộ khu vực huấn luyện quân sự.
Lâm Chiết Hạ nhìn câu [Quay đầu lại] này, sửng sốt một chút, một phỏng đoán có chút khó tin xuất hiện.
Cô quay đầu lại, trong bóng tối này, nhìn thấy một bóng người không rõ ràng, bóng người kia đang từ bên ngoài tường trèo vào, bóng người đó giẫm lên mép tường, một giây sau, với ưu thế chiều cao dễ dàng đáp xuống đất.
Chờ cho đến khi cậu thiếu niên đến gần cô mới thấy rõ, trong tay người nọ còn mang theo một túi nilon.
“…Trì Diệu?”
“Sao cậu lại trèo tường vào đây.” Lâm Chiết Hạ hoàn toàn không ngờ tới Trì Diệu sẽ xuất hiện trước mặt cô theo cách này, cô duy trì tư thế ngồi xổm, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu lén trốn ra ngoài Đánh nhau, gây lộn với người khác sao?”
Gió vào ban đêm khác với ban ngày, mang theo chút mát mẻ.
Trì Diệu “Ừ” một tiếng: “Tôi đi ra ngoài đánh nhau.”
“Tâm tình không tốt, ngứa tay, chỉ muốn tìm một cái bao tải đánh một trận.”
Lâm Chiết Hạ há miệng: “Vậy cậu đã đánh mấy người?”
Trì Diệu lãnh đạm: “Ba, bốn người.”
Lâm Chiết Hạ: “Đánh thắng không?”
Trì Diệu: “Không thắng thì bây giờ tôi nên ở bệnh viện rồi.”
“Đánh thắng cũng chưa chắc đã ở chỗ này.” Lâm Chiết Hạ khiếp sợ, chút lý trí còn sót lại, “Có khi phải vào cục cảnh sát…”
Trì Diệu không tiếp tục nói chuyện này với cô nữa, cậu tới gần như bố thí ném túi nilon trong tay cho cô.
Lâm Chiết Hạ thiếu chút nữa dùng mặt đón lấy, túi nilon kia ném thẳng vào lòng cô.
Trời quá tối, hơn nữa phương thức xuất hiện của Trì Diệu quá đặc biệt, cô vẫn không chú ý tới chiếc túi này, càng không thấy rõ trong túi chứa cái gì.
Lúc này cô ôm túi, ngược lại đã thấy rõ.
Bên trong đều là đồ ăn, có bánh quy sữa cô thích ăn, bánh mì sữa bò, hai túi kẹo, đương nhiên trong đó, bắt mắt nhất vẫn là mấy hộp mì thịt bò trong mộng của cô.
Lâm Chiết Hạ ôm đống đồ ăn này, hỏi: “Không phải cậu đi đánh nhau sao.”
“Đánh được một nửa thì có người khóc lóc cầu xin tôi tha cho bọn họ,” Trì Diệu nói, “Mua một đống đồ vô dụng này hối lộ tôi.”
Lâm Chiết Hạ có chậm chạp đến đâu cũng phản ứng lại, hiểu được Trì Diệu nói “đánh nhau” là lừa gạt cô.
Cô có một cảm giác choáng váng khi hạnh phúc đột nhiên đến quá đột ngột.
Lúc nhìn về phía Trì Diệu cũng cảm thấy người này hôm nay, thuận mắt lạ thường.
Lâm Chiết Hạ không có bủn xỉn với lời khen ngợi của mình: “Tôi xin lỗi vì những gì đã nói mấy ngày trước, quả thật cậu lớn lên đẹp trai như Phan An, khuôn mặt anh tuấn của cậu khiến trời đất nghe thấy cũng biến sắc, có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khóc thét, lúc trước tôi là bởi vì quá ghen tị với cậu, cho nên mới nói cậu trông tầm thường.”
* Phan Nhạc, tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương.
Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam Trung Quốc, đứng trên cả Lan Lăng Vương, Tống Ngọc và Vệ Giới.
Người dân Hà Dương dành tặng danh xưng “Hoa huyện lệnh” cho ông, ý chỉ người còn đẹp hơn hoa.
“Ngày tôi nổi điên khen cậu là đại soái ca, thật ra là nhịn không được nói ra tiếng lòng của mình, lại ngượng ngùng không dám thừa nhận.”
Cô nói tiếp, hướng về phía Trì Diệu giơ lên một ngón tay cái.
“Ghen tị, là sự ca ngợi cao nhất của tôi dành cho cậu.”
Trì Diệu: “Tiếp tục đi.”
Lúc này tâm tình Lâm Chiết Hạ vô cùng tốt, đừng nói là nịnh hót một đoạn, cho dù bắt cô nịnh cả đêm cũng được.
“Tôi cũng có thể chuyển sang tiếng Anh.”
Đèn đường khiến bóng hai người hắt dài trên đường.
Lâm Chiết Hạ vất vả mà bắt đầu nói tiếng Anh: “Im sorry about…Ấy, I say you ugly.”
Trì Diệu: “Ngữ pháp sai rồi.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ, tiếng Anh của tôi không tốt lắm, nếu không thì thôi…”
Cô tưởng rằng nếu cậu không muốn nghe thì phiên bản tiếng Anh dừng lại ở đây là được rồi.
Nhưng mà Trì Diệu lại không dễ dàng buông tha cho cô như vậy: “Nếu cậu đã không kiềm chế được tình cảm muốn khen ngợi tôi như vậy…”
“Sau khi trở về, viết một bài viết tiếng Anh không ít hơn ba trăm chữ gửi cho tôi.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Sao lại có thể có người, đối với đoạn văn ngợi ca nhan sắc của bản thân mình…
Lại tiếp nhận được
Một cách thản nhiên như vậy???
- -----oOo------.