Edit: Củ Cải Đường
Tranh chấp giữa tập đoàn Hướng Hằng và công ty quản lý công trình kiến trúc Hoàn Vũ phức tạp hơn nhiều so với Đường Uẩn dự tính. Chỉ riêng hợp đồng mà hai công ty ký kết đã có hơn 600 trang, số chữ xấp xỉ một cuốn tiểu thuyết. Cộng thêm tình hình dịch bệnh nên tiến độ thi công liên tục bị trì hoãn, nhiều điều khoản trong hợp đồng đã bị sửa đổi giữa chừng. Anh phải mất cả đêm để tìm ra những điều khoản liên quan tới điểm đang tranh chấp.
Do dự án bị đình chỉ nên tất cả công nhân viên của Hoàn Vũ đều rút về, Đường Uẩn tìm Diêm Sở xin số điện thoại của quản lý dự án, nhưng anh gọi mấy cuộc cũng không có ai bắt máy. Bất lực, Đường Uẩn đành phải lái xe suốt hai giờ liền đưa Diêm Sở cùng đến trụ sở công ty Hoàn Vũ.
Có hai cô gái trẻ ngồi ở quầy lễ tân, sau khi gọi điện thoại thì thông báo là quản lý đang đi vắng.
"Vậy bao giờ quản lý về?"
"Việc này chúng tôi cũng không rõ ạ."
"Vậy phiền cô nói lại với quản lý, chúng tôi tới đây với thái độ giải quyết vấn đề." Diêm Sở chỉ sang Đường Uẩn đứng cạnh, "Đây là luật sư của công ty chúng tôi, muốn tới để biết thêm một số chi tiết. Nếu có thể hòa giải thì chúng tôi sẵn sàng hòa giải, còn nếu mấy người khăng khăng chọn con đường kiện tụng thì chúng tôi hoàn toàn ok."
Diêm Sở rất cao, mắt một mí, mũi thẳng tắp và vẻ ngoài nam tính, khi nói chuyện cô luôn vô thức nhăn mặt, ngay cả khi giọng điệu rất bình thường thì cũng khiến người nghe cảm thấy bị uy hiếp.
Trông giống như sếp đang nói chuyện với cấp dưới vậy.
Một trong hai cô gái lại quay vào gọi điện thoại, sau đó đi ra nói: "Quản lý của chúng tôi về rồi, xin mời anh chị ngồi chờ ở khu vực nghỉ ngơi ạ."
"Vậy phiền cô rót cho chúng tôi cốc cà phê." Diêm Sở nói.
Nửa tiếng sau, người đó thực sự đã quay lại.
Quản lý là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, đặc điểm rõ nhất là béo và hói đầu, có lẽ là do hút thuốc lá quanh năm nên giọng ông ta khản đặc như trộn cát.
Quản lý dẫn bọn họ vào phòng làm việc, thái độ khá lịch sự nhưng vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận việc tài liệu có vấn đề, trái lại còn đổ lỗi cho Hướng Hằng cố tình gây sự, dịch bệnh diễn biến phức tạp mà không cho bọn họ nghỉ ngơi, có công nhân mệt mỏi đến mức ngất xỉu, thời gian thi công thì đột ngột rút ngắn năm tháng, bọn họ hoàn toàn không theo kịp, sau này còn đưa ra ý kiến cải cách chỉnh sửa càng khiến ai nghe xong cũng thấy rất khắt khe.
"Vật liệu cách nhiệt chúng tôi sử dụng hiện nay đa số là bông thủy tinh. Không biết các cậu có biết tấm bông thủy tinh không, nó cách nhiệt và chống cháy nổ rất tốt, không có mùi lạ, rất an toàn. Nhưng không biết bọn họ chạy đi tham khảo chuyên gia ở đâu mà xem xong lại nói là không hài lòng, muốn đổi tất cả thành sơn PU, nhất định phải là loại mà bọn họ chỉ định, hơn hai trăm mỗi mét vuông, ai mà mua được? Hơn nữa, khối lượng công trình cần sơn rất lớn, bọn họ lại không chịu cho thêm thời gian."
Vừa nói chuyện, ông ta vừa nhìn Đường Uẩn, dường như đang kể khổ với anh.
Diêm Sở phản biện lớn tiếng hơn cả ông ta: "Các anh dùng bông thủy tinh cũng được, nhưng bông thủy tinh các anh dùng là nhãn hiệu gì? Tôi chưa bao giờ nghe thấy tên hãng này. Chất lượng có đảm bảo không? Sau này có vấn đề gì, chủ doanh nghiệp tìm tới chúng tôi thì chúng tôi phải giải quyết thế nào? Làm ăn không thể chỉ nhìn vào cái trước mắt được. À, các anh nhận tiền là xong, thế sau này công trình rò rỉ nứt vỡ thì chúng tôi chùi mông cho các anh à? Mơ đẹp đấy. Hơn nữa, việc chậm trễ tiến độ là do chúng tôi sao? Vấn đề là nhà thầu bên các anh cắt xén tiền lương nhân công, khiến công nhân nghỉ việc hàng loạt nên phải tìm công nhân tạm thời đến làm việc, anh đừng tưởng chúng tôi không biết gì."
Quản lý sững sờ, đánh trống lảng: "Không thể nào có chuyện rò rỉ nứt vỡ, chúng tôi làm việc bao nhiêu năm nhưng chưa từng có cư dân nào báo cáo rò rỉ nước cả."
"Nhưng trên hợp đồng chúng tôi đã ghi rõ, phải làm theo yêu cầu của chúng tôi." Diêm Sở hơi bất lực với những lý lẽ cả vú lấp miệng em này, "Các anh nghĩ chất lượng không có vấn đề, phòng xây lên đủ che mưa che gió là ở được, nhưng đối với chúng tôi thì không. Bán nhà cũng như bán xe, từng chi tiết đều ảnh hưởng đến trải nghiệm cuối cùng của người mua. Nói như anh thì thay hợp kim nhôm trên xe chống va chạm thành sắt cũng được, chỉ cần chủ xe không đâm xe tai nạn là được à?"
Thái độ quản lý rõ ràng đang mất kiên nhẫn: "Cô gái, tôi nói cho cô biết, trên đời này không có sản phẩm nào là hoàn hảo, toàn vẹn mọi mặt..."
Diêm Sở cau mày: "Đừng có lảng sang chuyện khác."
Quản lý châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nói: "Dù sao các cô lật lại tài liệu thấy không ổn nên phải thay đổi, nhưng chuyện này tôi cũng đã đề cập với cấp trên rồi, ý của bọn họ là, các cô đã muốn đổi thì chút tiền này các cô tự lo liệu."
Diêm Sở xua tay: "Bây giờ các anh không cần phải thay đổi gì hết, chúng tôi đã thuê một bên khác dỡ bỏ và thi công lại rồi. Các anh chỉ cần hoàn trả tiền dự án và bồi thường phí chậm trễ thôi."
Quản lý ngậm thuốc rít một hơi thật sâu, hậm hực hỏi: "Các cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng chừng này..." Đường Uẩn giơ ngón tay, lão quản lý còn tưởng là 3 triệu tệ (gần 10 tỷ VNĐ), sau khi biết đằng sau còn một số 0 nữa thì điên cuồng xả ra toàn tinh hoa ngôn từ, gọi bảo vệ tới đuổi bọn họ ra khỏi văn phòng, ném lại một câu: "Xã hội đen cũng không ăn cướp tiền như các người."
Suốt bao nhiêu năm hành nghề của Đường Uẩn, đây là lần đầu tiên anh bị khách hàng đuổi ra khỏi cửa, quả là nhếch nhác.
Lúc quay về là Diêm Sở lái xe, Đường Uẩn vừa ăn một chiếc sandwich kẹp thịt nguội giá rẻ mua trong cửa hàng tiện lợi, vừa nhắn tin cho Khuông Diên Hách thông báo Hoàn Vũ không muốn hòa giải.
Đường Uẩn: [Bây giờ chỉ còn cách kiện thẳng thôi, trước tiên tôi cần tìm một bên trung gian để thẩm định một số thứ.]
Khuông Diên Hách: [Ừ, tôi biết rồi.]
Đúng là kiệm lời như vàng.
Không biết có phải cố ý hay không mà hắn không đề cập tới phí thẩm định. Phải biết là phí thẩm định của bên thứ ba thường rất cao, Đường Uẩn cũng không muốn gánh số tiền đó.
Anh nói lại với Diêm Sở, phí thẩm định sẽ rơi vào khoảng 30 đến 40 nghìn (khoảng 100 – 130 triệu VNĐ), Diêm Sở ngạc nhiên: "Đắt vậy sao? Tôi không phê duyệt được, anh hỏi ý kiến chủ tịch Khuông xem sao."
"Được rồi."
[Phí thẩm định mất khoảng 30 40 nghìn, tôi cần anh thanh toán trước.] Đường Uẩn sợ Khuông Diên Hách nhờ anh ứng tiền trước, bèn cố ý nhắn thêm một câu [Tôi không có sẵn tiền.]
Lần này, nửa tiếng sau Khuông Diên Hách mới trả lời: [30 hay 40?]
Đường Uẩn: [Anh cứ chuyển trước 40 đi, còn thừa tôi sẽ hoàn lại.]
Khuông Diên Hách: [Cậu không mặc cả được à?]
Đường Uẩn nghiến răng, trong lòng thầm nhủ sao người giàu nào cũng kẹt xỉ quá vậy.
[Anh trai ơi, đây là cơ quan thẩm định uy tín, không phải quầy hàng trong chợ.]
Khuông Diên Hách: [Cậu tới phòng tài vụ lấy đi.]
Đường Uẩn cũng đoán được từ lâu, phàm là nhắc tới tiền nong thì anh sẽ bị người ta đá qua đá lại như quả bóng.
Lúc quay về Nam Thành đã là bốn giờ hơn. Đường Uẩn tới phòng tài vụ của Hướng Hằng làm một loạt các thủ tục để nhận tiền, sau đó liên hệ với cơ quan thẩm định để kiểm tra đánh giá. Suốt cả ngày dài chưa làm được bao nhiêu việc mà chân đã rã rời.
Thấy đã hơn sáu giờ, Đường Uẩn vội vàng bắt xe về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi ra ngoài.
Nhà hàng do Lương Tụng giới thiệu là một nhà hàng mang hương vị phương bắc đặc trưng, không gian tương đối yên tĩnh, quan trọng nhất là mỗi bàn đều có vách ngăn riêng tư, thích hợp cho các cặp đôi trò chuyện thân mật, thậm chí còn có thể ôm ấp hôn hít.
Đường Uẩn nghe xong thì chửi y biến thái, nhưng vẫn không hề do dự đặt ngay một bàn.
Khi anh tới nơi thì người câm nhỏ nói hắn cũng đã đến. Đường Uẩn bước vào, bên trong rất đông người nhưng anh chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra hắn.
Hôm nay hắn không đeo mặt nạ, thay vào đó là một cặp kính râm bản to và khẩu trang, mũ lưỡi trai đội trên đầu và cả áo len hắn đang mặc đều có màu đen, trang bị mang đậm "phong cách tù nhân", cộng thêm bờ vai dài rộng và dáng người cường tráng, ai không biết còn tưởng là sát thủ do vị tài phiệt nào thuê.
Đường Uẩn cất mặt nạ trong ba lô, nhưng hiện tại anh cũng không định lấy ra. Lúc ở khách sạn anh sợ bị quay lén nên mới đeo, chứ anh không ngại để người câm nhỏ nhìn thấy khuôn mặt thật của mình.
Cửa kính nhà hàng phản chiếu bóng của anh, Đường Uẩn chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tung, đi đường khác vòng ra sau lưng người câm nhỏ, rón rén định hù hắn một cái.
Ai ngờ chưa đợi anh đến gần, người câm nhỏ bỗng quay đầu lại.
Kính râm rất tối, che hết biểu cảm trên mặt, nhưng Đường Uẩn biết chắc người câm nhỏ đang nhìn anh.
Cả hai đều sững sờ, một người là vì trò đùa không thành công, một người ngạc nhiên vì người kia thế mà lại lộ mặt thật.
Vậy chẳng phải là Đường Uẩn cũng nhận ra hắn rồi sao?
Trong lúc bối rối, Khuông Diên Hách nặn ra được một nụ cười, suýt thì quên mất mình đang đóng vai người câm. May mà hắn đeo khẩu trang, hơn nữa trong nhà hàng còn bật nhạc nên hẳn là Đường Uẩn không nghe thấy tiếng "Chào" hắn vừa thốt ra.
"Xin lỗi, đường hơi tắc nên tôi tới muộn." Đường Uẩn ngồi xuống trước mặt hắn, nở một nụ cười thật tươi.
Đây là nụ cười mà Khuông Diên Hách chưa bao giờ thấy. Trước đây ở khách sạn Đường Uẩn rất ít khi cười, còn trong video thì lại mang nụ cười gượng gạo và khách sáo, không có gì đặc biệt.
Bởi vậy bây giờ hắn mới nhận ra, thì ra Đường Uẩn cười lên sẽ thấy một lúm đồng tiền nhỏ, nhưng lúm đồng tiền chỉ có một bên, kết hợp với đuôi mắt cong cong, trông anh càng có nét trẻ con đặc biệt như cơn gió khẽ thoảng qua.
Nụ cười không mang theo bất kỳ toan tính hay ý nghĩa sâu xa gì khác, đủ để Khuông Diên Hách xác nhận Đường Uẩn chưa nhận ra hắn.
Một bữa ăn rất đơn giản.
Đường Uẩn không biết đôi mắt dưới cặp kính râm đang nhìn chằm chằm vào mình, anh chỉ cảm thấy thái độ của người câm nhỏ hơi lạnh lùng. Hắn chỉ rót nước, lấy giấy ướt mà không hề nói gì để hâm nóng bầu không khí. Ít nhất cũng nên khen ngợi anh một chút chứ, dù chỉ là khách sáo thôi cũng được.
Anh lo lắng không biết có phải mặt mình không được đẹp hay không, chẳng lẽ người câm nhỏ không thích ngoại hình như anh? Nhưng bản thân hắn cũng bị hỏng mặt, chắc sẽ không đến mức ghét anh đâu nhỉ?
"Anh đã gọi món gì chưa?" Đường Uẩn hỏi.
Người câm nhỏ lắc đầu, sau đó đưa chiếc điện thoại đã được mở sẵn menu cho anh, ý bảo anh hãy chọn món.
Đường Uẩn qua loa chọn hai món đắt khách nhất của nhà hàng rồi trả điện thoại cho hắn, người câm nhỏ cũng thêm vài món nữa.
Đường Uẩn nhắc: "Nhà hàng phương bắc thường phục vụ khẩu phần lớn, anh đừng gọi nhiều, gà hầm nấm của bọn họ phải nhiều đến mức...đầy cả một bát tô thế này này."
Anh làm ra động tác mô tả bát tô to hơn cả khuôn mặt mình.
Người câm nhỏ ngoan ngoãn gạch đi một suất mì.
Đường Uẩn nếm thử nước ép ngô trên bàn, có vẻ ngô mới được xay nên rất thanh khiết đậm vị. Anh hơi đói bụng nên uống liền tù tì nửa cốc, ấy thế mà người câm nhỏ vẫn không nhúc nhích gì.
"Anh định đeo khẩu trang ăn cơm à?" Anh đùa hắn.
Người đối diện hơi cúi đầu cởi khẩu trang ra, lẳng lặng nhấp một ngụm nước ngô.
Ánh đèn trong nhà hàng rất sáng, Đường Uẩn nhìn rõ làn da không đều màu bên dưới cặp kính râm kia, trông như từng lớp da được dán đi dán lại chồng lên nhau, vùng da bị bỏng hiển nhiên là sâu hơn các lớp xung quanh, trên đó còn để lại vết khâu rất rõ ràng.
Mặc dù Đường Uẩn rất ngạc nhiên nhưng anh không dám nhìn kỹ. Không chỉ sợ hắn thấy mình bất lịch sự mà anh còn sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người câm nhỏ.
"Cho tôi xem anh chọn món gì đi." Anh ngẫu nhiên gợi một chủ đề.
Khuông Diên Hách đưa điện thoại sang, nhẹ nhàng đẩy kính râm, sợ làm trôi lớp trang điểm trên mặt.
Vết bỏng trên mặt hắn là do một thợ trang điểm vẽ cho, phải mất ba giờ đồng hồ mới làm xong. Em trai hắn – Khuông Hựu Hòe là phó đạo diễn trong đoàn phim, quen biết rất nhiều chuyên gia trang điểm và tạo hình. Tối qua sau khi chốt hẹn với Đường Uẩn, hắn đã nhờ em trai hẹn giúp mình một người trong số đó. Chiều nay lúc Đường Uẩn hỏi xin kinh phí, mí mắt và khắp hai má hắn đều đang phủ đầy phấn bột dinh dính, không thể dùng điện thoại ngay được nên tin nhắn đó là Khuông Hựu Hòe gửi giúp.
Chuyên gia trang điểm này có tay nghề rất cao, chỉ cần không ghé sát vào mặt kiểm tra thì chắc chắn Đường Uẩn sẽ không phát hiện ra điều gì.
"Anh thanh toán rồi sao?" Đường Uẩn ngạc nhiên nhận ra.
"Ừ."
"Tôi còn đang định hôm nay mời anh đấy." Đường Uẩn cảm thấy hơi áy náy, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói, "Hay là lát nữa tôi mời anh đi xem phim nhé."
Người ngồi trước mặt làm động tác "OK".
Đồ ăn được phục vụ khá chậm. Hai người nhìn nhau không nói gì, mỗi người nhấp một ngụm nước ngô.
Đường Uẩn lúng túng xoa xoa đầu gối, cười nói: "Cảm giác cứ như đang xem mắt vậy."
Người câm nhỏ ngẩng mặt lên, nhưng tóc mái của hắn rất dài, vành mũ lại kéo xuống thấp nên lông mày cũng bị che khuất.
[Cậu đi xem mắt bao giờ chưa?] Hắn hỏi.
"Chưa, tôi sống xa gia đình, họ không thúc giục được tôi." Đường Uẩn hỏi ngược lại, "Còn anh thì sao?"
[Hoàn cảnh của tôi cũng rất đặc biệt, bình thường sẽ không có ai giới thiệu cho tôi.]
Đường Uẩn cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi vừa ngu ngốc vừa dễ gây tổn thương, bèn nói sang chuyện khác: "Hôm nay nhìn thấy mặt tôi, anh nghĩ sao? Có khác xa so với...tưởng tượng của anh không?"
Thật ra anh đang hỏi, khuôn mặt tôi có làm anh thất vọng không.
Người câm nhỏ cúi đầu gõ chữ: [Đẹp lắm.]
Bấy giờ lông mày Đường Uẩn mới giãn ra, anh hài lòng cười cười: "Lúc vừa mới đến thấy anh thờ ơ không có phản ứng gì, tôi còn tưởng anh không thích ngoại hình của tôi."
Người câm nhỏ do dự một lúc rồi gõ: [Tôi đang lo lắng.]
"Sao anh lại dễ thương thế này chứ!"
Khóe môi Đường Uẩn cong lên, đuôi mắt tràn đầy ý cười, hàm răng trắng bóc, giọng nói trong trẻo khiến không gian nhỏ ngập tràn niềm vui.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người khen Khuông Diên Hách dễ thương, hắn rất ngạc nhiên nhưng không hề khó chịu.
Hắn nhìn chăm chú vào lúm đồng tiền nho nhỏ bên má Đường Uẩn, cảm thấy nó rất đặc biệt, hấp dẫn hệt như một đóa hoa bỉ ngạn trắng.
"Đây là thịt ướp mắm chiên*, gà hầm nấm và mì hoành thánh. Còn ba món nữa chúng tôi sẽ lên sau ạ."
*锅包肉 (Guō bāo ròu): Đây là một món ăn đặc trưng của vùng Đông Bắc TQ, được làm từ thịt lợn thăn, ướp trong gia vị mặn rồi chiên giòn. Món này có vị chua ngọt.
Người phục vụ đến làm gián đoạn tiếng cười của Đường Uẩn. Khuông Diên Hách đẩy đồ ăn ra giữa bàn.
"Tôi ăn đây nhé, anh cũng mau ăn đi!" Đường Uẩn không khách sáo gắp một miếng thịt gà lên, "Trưa nay tôi chưa ăn gì, đói chết mất."
Khuông Diên Hách đã ăn nhẹ một bữa trà chiều nên không đói lắm, nhưng nhìn Đường Uẩn ăn uống vui vẻ, không hiểu sao hắn cũng hơi thèm ăn.
Trong bát canh hoành thánh có hành lá mềm nổi lên. Khuông Diên Hách không thích ăn hành, hắn dùng thìa vớt từng lá ra đặt lên giấy ăn.
Đường Uẩn thấy vậy bèn nói: "Ôi, biết thế đã dặn nhà bếp không cho hành, anh có kiêng món gì nữa không?"
Khuông Diên Hách: [Không sao, gắp hành ra là được. Nhưng sao trưa nay cậu không ăn cơm?]
"Văn phòng luật sư của chúng tôi đang tiếp nhận một vụ án..." Đường Uẩn ý thức được mình vừa lỡ lời, anh lúng túng nhìn người câm nhỏ, do dự một lát rồi thẳng thừng bày tỏ, "Xin lỗi, trước giờ tôi chưa nói thật với anh. Tôi không làm thiết kế sản phẩm, tôi là luật sư... Không phải tôi cố ý nói dối anh đâu, chẳng qua là vì trên mạng lừa đảo nhiều quá nên tôi tạm thời bịa ra, nghề luật sư này mới là thật. Tôi có thể cho anh xem giấy phép hành nghề."
Khuông Diên Hách: [Không sao, tôi không để bụng.]
Dù sao chính hắn cũng nói dối.
Bây giờ Đường Uẩn thẳng thắn như vậy khiến hắn hơi áy náy, chẳng lẽ Đường Uẩn muốn nghiêm túc với hắn sao?
"Haha, anh thật tốt tính." Đường Uẩn rút khăn giấy lau nước canh tràn ra khóe miệng, nói. "Hôm nay tôi chạy đôn chạy đáo cả ngày, lại còn bị người ta mắng cho một trận."
Khuông Diên Hách hoàn toàn không biết những chuyện này, hắn chau mày, hỏi: [Họ mắng cậu thế nào?]
Vì tuân thủ quy tắc nghề nghiệp, Đường Uẩn không muốn tiết lộ nội dung liên quan tới vụ án. Anh lắc đầu: "Thôi, không quan trọng đâu. Dù sao thì khách hàng của tôi cũng quyết định khởi kiện rồi, thế là tôi sắp kiếm được tiền."
Khuông Diên Hách gật đầu, ăn hết hai đũa mì. Hắn nghĩ tới điều gì đó nên lại gõ vào ghi chú: [Vậy cậu thấy khách hàng của cậu thế nào? Có dễ nói chuyện không?]
"Người đó à..." Khóe môi Đường Uẩn bỗng nhếch sang một bên, giọng điệu cũng đanh lại như thể rất ghét người nọ.
Khuông Diên Hách dừng lại, chăm chú nhìn anh.
Cẩn thận suy ngẫm ba giây, Đường Uẩn nhận xét: "Không tốt lắm."
Khuông Diên Hách khá bất ngờ với câu trả lời này. Hắn cho rằng mình đã rất lịch sự khi nói chuyện với Đường Uẩn, phí uỷ thác anh muốn thu 3% mà hắn không hề mặc cả. Sau này Diêm Sở nói lại với hắn, có một công ty luật khác chỉ lấy 2.5% nhưng hắn cũng không định thay Đường Uẩn thành người khác.
Thế mà...lại bị nhóc con vô lương tâm này đánh giá là không tốt lắm!?
Khuông Diên Hách lập tức nhấc điện thoại lên: [Vì sao? Anh ta xấu xa lắm à?]
Đường Uẩn đáp lại rất có lý: "Tư bản thì làm gì có ai tốt, nhưng mà...sao anh biết người đó là nam mà không phải nữ?"
Khuông Diên Hách không nghĩ mình là loại người như Đường Uẩn nói, nhưng nếu xét trên phương diện tình cảm thì đúng là hắn không phải người tốt lành gì.
[Đoán. Tôi đoán sai à?]
"Không sai. Anh ta là một phú nhị đại rất trẻ, trông cũng trạc tuổi tôi." Đường Uẩn gắp một miếng thịt vào bát Khuông Diên Hách, nói, "Này, thịt gà này mềm lắm, anh ăn nhiều một chút."
Khuông Diên Hách ăn thêm, nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi: [Vậy anh ta trông thế nào?]
Nói về ngoại hình, Đường Uẩn muốn chấm cho Khuông Diên Hách đạt điểm tối đa, đó là khuôn mặt mà anh thấy giống mô hình nhân tạo được người ta nặn ra nhất, hoàn hảo đến mức không chân thực nhưng lại không khiến người khác ganh ghét đố kỵ. Chỉ cần Khuông Diên Hách không nói gì thì hắn chính là một kiệt tác nghệ thuật.
Nhưng Đường Uẩn cảm thấy thật lố bịch khi khen ngợi một người đàn ông khác trước mặt đối tượng mập mờ của mình, vậy là anh đành phải nói lời trái với lương tâm: "Trông anh ta không đẹp trai lắm, mồm miệng đã xấu xa rồi mà nhan sắc cũng vậy, nếu không phải vì hợp tác thì trên đường có gặp nhau tôi cũng không nhìn lại lần thứ hai đâu."
Sấm sét đùng đùng đánh ngang tai, Khuông Diên Hách sững sờ bất động.
Đường Uẩn vẫn đang gắp thêm thức ăn cho hắn, còn nói với hắn "Anh vẫn dễ thương hơn nhiều", nhưng tai hắn như bị một cục bông gòn bịt lại, nghe gì cũng thấy ù ù, trong đầu chỉ đọng lại câu nói "Không tốt lắm" kia.
– – –
Khuông trước khi gặp nhau: Tôi mê em ấy chết mất.
Khuông sau khi gặp nhau: Tôi tức ẻm chết mất.