Trong các, Thu Sương quỳ trước gương, lấy ra một cuốn sổ ở bên dưới.
Tê Trì ngồi bên cạnh, nhận lấy sổ mở ra, tay cầm bút vạch mấy đường, thêm vào khoản chi tiêu gần đây rồi gập lại trả cho nàng ta.
Thu Sương cất đi, lại nói: “Gần đây gia chủ chi tiêu mạnh tay quá, khoản sau lớn hơn khoản trước.”
Tê Trì gật đầu: “Đúng thế.”
Nếu không phải còn rất nhiều chỗ kinh doanh có thu nhập, thì tiêu xài như thế e là đã sạt nghiệp rồi.
Tuy Thu Sương cảm khái nhưng lại nghĩ đến một chuyện vui, thế là cười bảo: “Kể ra thì, hôm qua nô tỳ thấy người của Ung vương tức điên rời đi, cả ông lão lần trước đuổi theo đến khách xá xin người tha cho thế tử cũng có mặt, nghe nói người mua là huyện chủ Thanh Lưu thì lúng túng khó xử lắm.”
Tê Trì chỉ cười mà không nói gì.
Nàng luôn cho rằng chỉnh một trận là đủ rồi, chỉ cần bọn họ không nhiều lần kiếm chuyện thì nàng cũng không bỏ đá xuống giếng.
Bên ngoài có tiếng chiêng trống ồn ào, nàng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện hôm nay trời quang đãng.
“Hôm nay là ngày tốt gì à?”
Thu Sương nghe nàng hỏi thì nghĩ ngợi: “Nghe bảo hôm nay có lễ hội gì đấy, hình như là của người Hồ ở Cao Lan Châu.”
Tê Trì đã rõ, nàng từng nghe bảo ở Cao Lan Châu có nhiều người Hồ, nên tưng bừng sôi nổi như thế cũng không lạ gì.
Chợt nhớ hôm nay Lý Nghiên lại tập cưỡi ngựa ở ngoài trang trại, nàng muốn đi xem nên đứng dậy mặc thêm áo, bảo Thu Sương không cần đi theo rồi đi ra cửa phòng.
Ra khỏi đỉnh các, lần theo con đường mà La Tiểu Nghĩa đã dẫn nàng đi lần trước, băng qua biệt viện đi thẳng tới chuồng ngựa.
Vừa đi không được bao xa thì đã trông thấy Lý Nghiên ngồi trên lưng ngựa, bên cạnh là La Tiểu Nghĩa đang dạy cậu cưỡi.
Xem chừng ngựa của Lý Nghiên vẫn còn sợ người lạ, nhấc vó liên tục.
La Tiểu Nghĩa muốn giúp cậu giữ ổn định nên đuổi theo một đoạn, vạt áo nới lỏng, vô tình thứ gì đó ở trước ngực rơi ra.
Thứ kia bị gió thổi đi xa, rồi rơi xuống bên chân Tê Trì.
Tê Trì trông thấy là một cuốn sổ dày, những trang giấy bị gió thổi mở ra.
Nàng đến gần xoay người nhặt lên.
Cầm cuốn sổ trong tay, đập vào mắt là những con chữ dày đặc to nhỏ không đều, xiên xẹo méo mó – tất cả đều là số.
Chỉ nhìn qua thôi nàng cũng nhận ra, đây là sổ ghi lại những khoản chi tiêu.
Lúc này La Tiểu Nghĩa đã chạy đến.
Nàng hỏi: “Huynh viết mấy thứ này à?”
Hắn giơ tay rút lấy sổ về, xấu hổ cười bảo: “Là ta viết đấy, đã để tẩu tẩu chê cười rồi, ta ít đọc sách nên chữ xấu lắm.”
Tê Trì trả sổ lại cho hắn, không nói không rằng.
Trong lòng thầm thấy buồn cười: Có lẽ đây là sổ sách loạn nhất mà nàng từng thấy.
Thật ra La Tiểu Nghĩa cũng không muốn để nàng thấy cuốn sổ này, hắn cất vào trong ngực, nhét hai cái rồi nói lảng đi: “Tẩu tẩu thấy tiểu thế tử cưỡi ngựa thế nào?”
Tê Trì nhìn cháu trai.
Lý Nghiên đã thúc ngựa tới gần, cậu mặc áo dày, ngồi trên ngựa nắm chặt dây cương, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên vì lạnh.
Từ khi đến Cao Lan Châu, cậu càng thêm sùng bái đàn ông như dượng hay La Tiểu Nghĩa, ngày nào cũng chạy tới chuồng ngựa để tập cưỡi.
Tê Trì thấy cậu có lòng chuyên tâm tập luyện nên cũng kệ cậu.
Giờ thấy cậu như thế thì không khỏi thương xót.
“Vẫn còn cương quyết muốn tập nữa hả?” Nàng hỏi.
Lý Nghiên gật đầu.
La Tiểu Nghĩa cười bảo: “Ta thấy thế tử thật sự quyết tâm muốn cưỡi được ngựa, hôm nay đã ngồi ngựa mấy canh giờ liền mà chưa xuống.”
Tê Trì cười nói: “Được, đây mới là đấng nam nhi phủ Quang vương.”
Ngữ khí nàng đầy xúc động, có lẽ là vì nghĩ đến anh trai mình.
Nghĩ đến việc nếu anh nàng thấy con trai quyết chí như thế thì chắc cũng sẽ vui lắm.
Khi nàng đang thất thần thì chợt ngựa dưới người Lý Nghiên bỗng nâng vó chồm lên.
Tê Trì giật mình né tránh, bất thình lình bên cạnh có bàn tay đưa ra giữ miệng ngựa lại, kéo mạnh một cái.
Nàng ngoái đầu lui, trông thấy Phục Đình.
Không biết chàng đã đến từ lúc nào, bất chợt từ phía sau nàng đi tới.
La Tiểu Nghĩa vội chạy đến giúp: “May mà tam ca đến kịp.”
Đợi con ngựa bị hoảng sợ yên ổn lại, Phục Đình mới buông tay ra, hết nhìn nàng lại nhìn Lý Nghiên.
Lý Nghiên hốt hoảng, mặt trắng bệch, vội hỏi: “Cô ơi, cô có sao không ạ?”
Tê Trì lắc đầu, giơ tay phủi vạt áo.
Nàng biết cưỡi ngựa nên vừa nãy vẫn có thể tránh được, chỉ là nếu không có ai ra tay kịp thời thì chắc vẫn sẽ kinh động.
Lý Nghiên sợ lại làm nàng bị thương nên đi ra xa tập luyện.
Lúc này Tê Trì mới nhìn sang bên cạnh.
Phục Đình đứng đó hoạt động mấy ngón tay.
Vừa nãy do dùng lực nên khớp tay bị kéo mạnh.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn tới, chàng ngước mặt lên.
Nàng hỏi: “Chàng bị thương hả?”
“Không có.” Chàng nắm tay lại, buông xuống.
Nàng tự nhủ đúng là người đàn ông mạnh miệng, đến vết thương trên cổ nặng như vậy mà vẫn gồng chịu đựng, thì vết thương nhỏ này dĩ nhiên là “không có” rồi.
“Thật sự không sao?” Nàng lại hỏi một câu.
Bị thương do cứu nàng, nàng không ngại chữa trị cho chàng thêm lần nữa.
Phục Đình nhìn nàng, giơ tay kia ra nắm lại để trước mặt nàng.
Ý là nàng xem đi.
Tê Trì trông thấy gân xanh trên mu bàn tay chàng, năm ngón tay vừa dài vừa mạnh mẽ, bỗng nhớ lại lần trước chàng nắm chặt tay mình.
Bụng nhủ, chẳng trách khỏe như thế, đây đúng là bàn tay mạnh mẽ.
Nàng nhìn mấy lần, hình như là không sao thật, lúc này mới chậm rãi dời mắt nhìn Lý Nghiên.
Phục Đình thu tay về, cũng nhìn Lý Nghiên.
Trang trại không bằng phẳng nên không dễ đi, cậu cưỡi ngựa nhổm lên nhổm xuống nghiêng qua nghiêng về, vừa nãy lại còn bị giật mình, thế mà vẫn cúi đầu giữ chặt dây cương, không có vẻ gì là muốn xuống.
Không nhìn ra đấy, thằng bé này trông hiền thế mà lại quật cường đến vậy.
Thấy ngựa lại nâng vó, chàng rảo bước đi nhanh tới.
Bỗng trong tầm mắt Tê Trì xuất hiện bóng dáng một người đàn ông.
Phục Đình đi tới giữ ngựa ổn định, đi theo Lý Nghiên một quãng, sau đó giơ tay vỗ vào thắt lưng cậu: “Ngồi thẳng lên.”
Lý Nghiên giật mình, ngẩng đầu thấy bên cạnh không phải là La Tiểu Nghĩa, vội gọi một tiếng: “Dượng.”
Phục Đình lại phát vào chân cậu: “Thả lỏng.”
Lý Nghiên lần lượt làm theo, không ngờ dượng bỗng dưng đến dạy mình cưỡi ngựa, cậu bèn ngẩng đầu nhìn về phía Tê Trì.
Tê Trì mỉm cười với cậu, ánh mắt từ trên người cậu chuyển sang trên mặt Phục Đình.
Chàng nhìn xuống chân Lý Nghiên đang giẫm trên bàn đạp, sắc mặt đăm chiêu.
Bây giờ hai nam tử này là người thân nhất của nàng.
Nàng mong hai người có thể càng gần gũi với nhau hơn nữa, tốt nhất là thân như cha con.
Phục Đình dạy một lúc, thấy Lý Nghiên đã cưỡi tốt hơn thì đi về, từ xa đã thấy Tê Trì nhoẻn miệng cười.
Chàng hỏi: “Nàng cười gì đấy?”
Tê Trì cười cười, đoạn thở dài bảo: “A Nghiên không có cha mẹ, chỉ được thiếp dạy dỗ, thấy chàng chịu dạy nó nên thiếp vui thôi.”
Phục Đình nghĩ bụng, chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt mà cũng vui cho được.
Chàng không khỏi nghĩ nhiều, nhìn nàng nói: “Không lẽ nàng sợ ta không tốt với nó?”
Tê Trì mấp máy mắt, muốn nói là sợ thật, nhưng như thế thì lại ra vẻ không tin tưởng chàng, bèn cười qua qua: “Không có.”
Phục Đình lại nhìn Lý Nghiên, chợt cảm thấy dường như nàng rất coi trọng người cháu này.
…
La Tiểu Nghĩa thay Phục Đình dạy Lý Nghiên tiếp, đợi đến lúc cậu cưỡi tới vòng thứ ba thì không dạy nữa, dừng lại nói mấy câu với cậu.
Tê Trì thấy Lý Nghiên nghe hắn nói vài câu thì nhổm người dậy, có vẻ muốn xuống ngựa, nhưng sau đó lại do dự rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống yên.
Tiếp đó, La Tiểu Nghĩa đi về bên này.
Hắn vừa đi vừa cười nói: “Tẩu tẩu, hôm nay ở Cao Lan Châu có lễ hội, không ngờ năm nay chúng ta tới trễ mà lại tới đúng lúc, hiện tại là thời điểm sôi nổi nhất, đáng tiếc tiểu thế tử quyết tâm tập cưỡi chứ không muốn đi, tẩu tẩu có muốn vào thành xem không?” Hắn nói rồi chỉ về đầu bên kia.
Đô đốc Cao Lan đang từ bên kia đi tới, y thấy bên này đông người nên mới tới.
Tê Trì nhớ lại tiếng chiêng trống mình nghe trước đó, đúng là có vẻ rất rộn rã.
Nàng quay đầu, nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Chàng có đi không?”
Phục Đình lắc đầu.
Chàng vốn có việc nên sắp về phủ Hãn Hải, lại còn cần nghị sự với quan viên trong châu.
Tê Trì thở dài: “Thế thì thiếp cũng không đi, chàng đi thiếp mới đi.”
Phục Đình không khỏi nhìn nàng.
Lúc này đô đốc Cao Lan đã tới trước mặt, dạm hỏi: “Không biết phải chăng Đại đô hộ và phu nhân muốn vào thành xem lễ hội.”
Tay chàng xoay roi ngựa, nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn gật đầu.
Nghĩ nàng mới tới đây không lâu, chưa được xem đây xem đó, đi một chuyến chắc cũng không sao.
Đô đốc Cao vội đi chuẩn bị.
Tê Trì hứng ánh nhìn của người đàn ông kia, nàng đã đạt được như ý, thế là đội mũ trùm lên.
La Tiểu Nghĩa cũng có ý tốt thấy chuyện mua ngựa lần này không có vẻ khiến tam ca tức giận, thế là nảy ra ý mượn cơ hội lần này để tẩu tẩu và tam ca xí xóa chuyện lần trước, gần gũi nhau hơn, cho nên mới ân cần đề nghị như vậy.
Hắn đi đầu dẫn đường ra khỏi trang trại, thấy tẩu tẩu cứ nhìn Lý Nghiên, nghĩ nàng lo lắng nên bảo: “Trong trang trại sẽ có người để ý, tiểu thế tử không ngã thật đâu, tẩu tẩu có thể yên tâm.”
Tê Trì gật đầu, theo Phục Đình rời khỏi trang trại.
Trong thành Cao Lan là khung cảnh tưng bừng chưa từng có.
Dòng người trên đường chật như nêm, tạp âm hỗn loạn tưởng chừng điếc tai.
Một chiếc xe ngựa chạy đến đầu đường, không tiến tới được nữa nên đành phải dừng lại.
Màn xe được vén lên, Tê Trì bước xuống.
Nàng đứng yên, tay giữ mũ trùm nhìn trên đường, không ngờ trong thành lại đông đúc như thế, hèn gì xe không nhúc nhích thêm được tí nào.
Hiện tại mặt trời vẫn lên cao, nhìn tình hình này, khéo ban đêm cũng không cần cài then cửa nữa rồi.
Nàng nhìn Phục Đình đứng cạnh mình.
Tuy đông người nhưng chàng lại rất cao, cơ thể rắn rỏi, dù quanh mình có rất nhiều người Hồ cao to đi qua thì chàng vẫn là người nổi bật nhất.
Ngựa cũng không đi được, chỉ có thể đi bộ.
Phục Đình giao cương ngựa cho cận vệ phía sau, sợ dọa người khác nên cũng tháo đao trên thắt lưng xuống, đưa luôn cho cận vệ giữ.
Đô đốc Cao Lan mặc y phục thường ngày đi ở phía trước với La Tiểu Nghĩa, không thấy hai người bắt kịp thì vội quay đầu lại mời.
Tê Trì chậm rãi đi theo.
Có đám đông đang tấu khúc nhạc Hồ, trải thảm nỉ trên mặt đất.
Đang giữa mùa đông nhưng cô gái người Hồ chỉ mặc bộ cánh ngắn nhảy múa trên thảm, khiến người qua đường rốt rít dừng xem.
La Tiểu Nghĩa thấy thế thì cũng không nhịn được chậc chậc hai tiếng.
Tê Trì nhìn lướt qua, thoáng nhìn bóng dáng người đàn ông bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Đẹp không?”
Phục Đình ngẩng đầu nhìn sang thì mới biết nàng đang hỏi gì.
Thế là chàng nhìn cô gái đứng một bên, nghĩ bụng, rõ ràng là nàng kêu chàng tới đây mà bây giờ lại hỏi chàng người khác có đẹp không.
Chàng nhìn mắt cá chân đỏ bừng vì lạnh của cô gái người Hồ kia, không hiểu sao lại bất giác nhớ đến những ngón chân trắng muốt tựa tuyết khác, rồi lại nhìn sang người con gái bên cạnh, cố ý nói: “Đẹp.”
Tê Trì nhìn chàng, chàng ngẩng đầu mắt nhìn thẳng, như thể thực sự đang nhìn cô gái người Hồ kia vậy.
Nàng không biết thực hư, cúi đầu đưa tay vào trong tay áo lấy ít bạc vụn ném ra ngoài.
Cô gái người Hồ phát hiện có người thưởng tiền thì lập tức dừng lại, quay sang Tê Trì cám ơn.
Tê Trì dùng tay giữ mũ, cười bảo: “Phải thưởng chứ, ai bảo phu quân ta khen cô múa đẹp.”
Nói rồi lại nửa cười nửa không nhìn sang bên.
Nhất thời khiến La Tiểu Nghĩa và đô đốc Cao Lan cũng nhìn sang.
Phục Đình nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng giật giật, đành quay đầu bước đi.
Giờ chàng lại càng hiểu thêm về sự láu cá của cô gái này rồi.
Tê Trì theo chàng đi ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước thì trông thấy một đám người ở cuối đường đeo mặt nạ nhiều màu đi về phía này.
Tức khắc tiếng chiêng trống vang vọng bốn phía, chính là âm thanh mà nàng đã nghe thấy trước đó.
Đường bị chiếm hết, bách tính lùi về hai bên.
Nàng bị đẩy tới cạnh Phục Đình, siết chặt cánh tay chàng, hỏi: “Đó là gì thế?”
Phục Đình nhìn thấy mình gạt tay nàng ra, vội nghiêng người để nàng đứng trước mặt mình, lại cúi đầu, cằm kề trên mũ nàng.
Trên mũ có vòng lông nhung trắng phau, cạ vào cằm chàng ngưa ngứa, chàng nghiêng đầu nói: “Lễ cúng bái của người Hồ.”
Vất vả lắm đám người kia mới đi qua, mọi người tản ra, xung quanh lại thông thoáng.
Đô đốc Cao Lan che trước mặt bọn họ, nghe thấy Tê Trì hỏi thì ngoái lui nói: “Có lẽ phu nhân không biết, đó là lễ cúng xua dịch bệnh.”
Nói đến đây lại bất giác nhắc tới trận ôn dịch ngày trước.
Năm đó ôn dịch bùng lên, Cao Lan Châu là một trong những nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, dân sinh khốn khổ khó mà hình dung.
Đột Quyết thừa cơ xông đến cướp bóc đốt giết, khiến những tiếng kêu lầm than vang khắp nơi, quả thực là địa ngục trần gian.
Dù Tê Trì chưa tận mắt chứng kiến, chỉ nghe vài ba câu cũng đã thấy bùi ngùi, nàng hỏi: “Thế hiện tại sao rồi?”
Đô đốc Cao Lan đáp: “Dĩ nhiên là đỡ hơn nhiều rồi, nhờ có Đại đô hộ để ý, lại mạnh mẽ kiêu dũng nên đất Bắc mới có thể yên ổn, nếu không e là cũng không thấy được cảnh tượng hôm nay.”
La Tiểu Nghĩa tiếp lời: “Dĩ nhiên rồi, đám chó Đột Quyết kia còn tưởng chúng ta dễ chơi, đâu biết tam ca nói chiến là chiến, giết sạch bọn chúng không có đường lui.”
Phục Đình đã đi mấy bước, nghe thế thì quay đầu nói: “Đệ có công phu đó thì không bằng tới mà mở đường.”
Nói xong lại nhìn Tê Trì, nói mấy chuyện dịch bệnh chiến tranh trước mặt nàng làm gì, không sợ dọa nàng sao.
La Tiểu Nghĩa còn đang muốn kể cho tẩu tẩu nghe sự tích anh dũng của tam ca nhà mình, nhưng bị chàng ngắt lời thì cũng chỉ đành cười cười đi đến.
Tê Trì theo sau, nhìn người đàn ông đó, đầu mường tượng cảnh mà La Tiểu Nghĩa nói.
Ở trong phủ Hãn Hải thì không nhận ra, ra ngoài rồi mới biết được địa vị của chàng trong lòng quan dân đất Bắc rộng lớn mênh mông này.
Rồi nàng lại nghĩ, chàng đã vì đất Bắc mà giữ chặt đai lưng, trọng bên này nhẹ bên kia*, nếu không có địa vị này thì đúng là không công bằng.
(*Ý là Phục Đình xem trọng bách tính hơn cuộc sống của mình.)
Nàng đi sau lưng chàng, nhỏ giọng nói: “Chàng không sợ chút nào ư?”
Phục Đình nghi là mình đã dọa nàng sợ, bèn ngoảnh đầu lại nói: “Sợ cái gì?”
Nàng nhìn hai bên trái phải, khẽ mím môi, tròng đen xoay vòng, đứng trước mặt chàng nói nhỏ: “Thiếp còn trẻ mà, chàng không sợ khiến thiếp trở thành quả phụ à?”
Phục Đình nhìn vào mắt nàng, lần đầu tiên phát hiện mặt mày nàng linh động như thể biết nói.
Chàng đè thấp giọng như rất muốn cười, bảo: “Mệnh ta kiên cường lắm.”
Tê Trì tự nhủ nói gì thế không biết, rồi quay qua nhìn sang bên cạnh.
Như thể người nói những lời vừa nãy không phải là nàng.
…
Đi một lúc lâu, mọi người dừng lại dưới mái hiên bên đường.
Là đề nghị của đô đốc Cao Lan, y lo vị phu nhân Đại đô hộ yếu đuối thấy mệt nên không dám đi lâu.
Bốn phía trên đường vẫn toàn người là người, những cửa hàng xung quanh cũng đã kín chật chỗ.
Bên tai nghe đô đốc Cao Lan và Phục Đình bàn về dân sinh ở đất Bắc.
La Tiểu Nghĩa đi tới, thấy nàng nhìn vào đồ vật trong cửa hàng chăm chú thì cũng nhìn theo, đoạn nói: “Cái cửa tiệm lần trước tẩu tẩu dẫn thế tử vào thành đi dạo cũng là của hiệu buôn này, nay sao lại nhìn trúng nhà này nữa thế.”
Tê Trì tự nhủ sao lại trùng hợp thế, đất Bắc hoang vu hơn Trung Nguyên nhiều, các mối kinh doanh của nàng ở đây cũng khá ít, cũng coi như là có duyên.
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Cũng không biết đồ ở cửa tiệm này như thế nào.”
La Tiểu Nghĩa nhìn tam ca nhà hắn, thấp giọng nói: “Kể ra cũng trùng hợp, lần trước chuyện lưu dân đó, tẩu tẩu bảo ta ra ngoài thành trấn áp ấy, thì hơn nửa đều là của hiệu buôn này.
Ta chỉ biết hiệu buôn này mua bán rộng lại đa dạng, chắc chắn là giàu lắm.”
Nói đến chữ giàu, tâm trí của hắn lại có phần mơ mộng.
Đã nghèo nhiều năm, có ai mà không muốn phất lên.
Tê Trì mỉm cười, còn gật đầu phụ họa, nói: “Chắc là thế.”
La Tiểu Nghĩa càng muốn thở dài.
Tê Trì nhìn sắc mặt hắn thì lại càng buồn cười, vội giơ tay áo lên che giấu, chợt nhớ trước đó bọn họ có nói đến chiến sự Đột Quyết.
Nàng nghĩ: Đất Bắc tiếp giáp ngoại bang, nếu không có chiến sự, yên ổn hành thương thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ kiếm lời ổn định.
Ý nghĩ buôn bán vừa dấy lên, nàng lại không khỏi thấy tiếc nuối.
Chợt trên đường có tiếng hét.
Tê Trì quay sang nhìn, chỉ thấy đám đông bắt đầu di chuyển.
Mấy người Hồ cao to bị đẩy tới khiến nàng phải lùi ra sau mấy bước như bị nhốt lại.
La Tiểu Nghĩa giơ tay đẩy: “Làm gì đấy, tránh ra!”
Còn chưa nói hết câu thì cổ tay nàng xiết chặt.
Là Phục Đình nắm lấy tay nàng.
Tay chàng tách mấy người Hồ kia ra, kéo nàng lại gần mình, nói: “Đi theo ta.”
Lúc Tê Trì theo chàng tránh xa chỗ này, đô đốc Cao Lan đã sai người đi tra hỏi nguyên nhân.
Phục Đình dẫn nàng đi, né tránh người đi bộ trên đường.
Chàng dáng cao chân dài nên bước đi nhanh.
Nàng không theo kịp, cảm thấy chàng như không phải dẫn phu nhân của mình đi, bèn đưa tay kéo dây buộc trên tay áo chàng: “Chàng chậm thôi.”
Phục Đình thấy mũ trùm trên đầu nàng bị gió thổi tốc lên, vì đi quá nhanh nên mặt ửng hồng.
Chàng nhìn hai bên, không muốn lôi kéo ở trên đường nên thu tay về, nắm lấy nàng, nói: “Đi qua đoạn này trước đã.”
Tê Trì bỗng bị tay chàng kéo tới dán lên lồng ngực chàng, chợt con tim nảy lên, quên luôn thứ khác, chỉ có thể bước nhanh theo chàng.
Trên đường suýt có người va phải, nhưng đều bị Phục Đình cản lại.
Tới khi người thưa bớt, chàng giơ tay đẩy cửa ra, đưa nàng vào một con đường bên cạnh quán trọ thì mới buông tay.
Chàng đi một vòng trong quán, nhìn quanh bốn phía, cảm thấy an toàn rồi thì mới quay qua bảo: “Nàng ở đây chờ ta.”
Vì đi gấp nên Tê Trì vẫn đang thở lấy hơi, nghe chàng bảo vậy thì gật đầu, giơ tay sửa lại tóc mai.
Phục Đình nhanh chân đi ra ngoài.
Trong quán yên ắng, có người đang pha trà.
Dân chúng bình thường chẳng mấy khi hưởng thụ loại trà đắt đỏ này, thế nên khách tới rất ít.
Tê Trì ngồi xuống, gọi món thượng hạng.
Người hầu nhận tiền của nàng ra vẻ cung kính, vội vàng chọn đồ pha trà.
Nàng ngồi nghỉ một lúc thì mới bình ổn lại.
Nhìn ra ngoài, trận hỗn loạn đột nhiên ban nãy vẫn chưa hết, còn loạn hơn so với đầu đường phủ Hãn Hải lần trước.
Làm xong một tách trà, người hầu bưng đến mời phu nhân nếm thử.
Tê Trì cầm trong tay ngửi nhẹ hương trà, nhấp một ngụm rồi ngẩng đầu lên, vô tình trông ra ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy một người mặc áo gấm đội ngọc quan.
Là thế tử Hà Lạc hầu Thôi Minh Độ.
Y dẫn theo tùy tùng, bị bao vây trên đường, bước chân rất gấp, xem chừng cũng là đến để nấp.
Tê Trì thấy thế thì dời mắt đi chỗ khác.
Nàng đặt tách trà trong tay xuống, đứng dậy đội mũ trùm lên rồi sải bước đi thẳng ra ngoài.
Phục vụ thấy tách trà thượng hạng thế mà vị phu nhân đây chỉ nhấp một ngụm rồi đi ra, không khỏi líu lưỡi.
***
Phục Đình đánh ngựa đi đầu một vòng, đô đốc Cao Lan thấy tình trạng hỗn loạn đã dừng lại.
Có người Hồ nuôi dã thú dắt đến gánh xiếc trong thành, do không để ý nên vô tình cắn người ta bị thương, vì vậy gây ra lộn xộn.
Tuy là như vậy, Phục Đình vẫn dẫn La Tiểu Nghĩa đi quanh một vòng trong thành.
Xác định không có nguyên do khác thì mới thôi.
La Tiểu Nghĩa biết chàng vốn có lòng phòng bị kỹ càng, đánh ngựa đi theo chàng nói: “Yên tâm đi tam ca, không phải là đám mật thám Đột Quyết đâu, bọn chúng mới bị ta truy đuổi, đâu dám nhanh thế đã lại chui vào Cao Lan Châu.”
Nói đến đây, hắn lại vội bảo: “Tam ca vẫn mau đi xem tẩu tẩu đi, nếu tẩu ấy bị dọa sợ thì sao?”
Phục Đình gật đầu, kéo dây cương trong tay phi ngựa ra ngoài.
Chẳng mấy chốc đã đến quán trọ kia.
Chàng xuống ngựa, nhưng khi đi vào thì không thấy người đâu.
Phục vụ trong quán vẫn còn nhớ chàng, một là vì vị khách quý kia mặc trang phục người Hồ bó sát, có vẻ là người trong quân, hai là vì vị phu nhân của người này ra tay quá hào phóng, muốn quên cũng khó.
Thế là vội nói với chàng biết, người đã đi sớm rồi.
…
Gần đó có tòa đình cao, lưng quay về thành hướng trông ra núi, tầm nhìn thoáng đãng.
Tê Trì lánh ở chỗ hẻo lánh một lát, mắt thấy người đi đường không còn lộn xộn thì biết đã ổn, vậy là đi tới đây.
Nàng ngồi dựa vào lan can, bỗng cảm giác trên lưng cấn cấn, đưa tay ra sờ thì sờ thấy túi thơm của mình.
Bên trong là hạt châu mà lúc ấy nàng đã bảo Phục Đình mua cho.
Nàng lấy ra, vân vê trong tay nhìn xem.
Phục Đình nhanh chân đi tới, trông thấy một cô gái đang ngồi trong đình thì mím môi.
Suýt nữa đã tưởng chàng lạc mất phu nhân của mình.
Chàng đi đến dưới đình, đứng đối diện nàng.
Nàng vẫn chưa phát hiện ra chàng, người dựa vào lan can, cầm hạt châu trong tay ngắm nghía.
Chàng nhìn một lúc, bỗng lên tiếng: “Thứ đồ rẻ tiền này thì có gì mà xem?”
Lúc này Tê Trì mới phát hiện ra chàng, ngẩng đầu nhìn chàng, cuộn tay lại nắm lấy hạt châu trong lòng bàn tay, hỏi ngược một câu: “Rẻ thì không phải là tiền à?”
Phục Đình không đáp.
Nhưng trong lòng tự giễu: đúng thế, chàng có tiền bạc gì mà đứng trước mặt nàng nói đồ rẻ.
Với số tiền của nàng thì e là thứ gì cũng rẻ.
Tê Trì cầm hạt châu trong tay, thuận tiện nhớ lại chuyện trước đó.
Chợt nói: “Thiếp đã thấy cuốn sổ trên người Tiểu Nghĩa.”
Nàng biết đó là gì, lúc trước Thu Sương nói với nàng La Tiểu Nghĩa hỏi số tiền đuổi Đỗ Tâm Nô đi, nàng lại nhìn con số kia là lập tức hiểu ra.
Bên trên đều là số lượng gần đây nàng chi tiêu, khoản gần nhất là mua đám ngựa kia.
Phục Đình cụp mắt, bụng nhủ La Tiểu Nghĩa làm việc càng lúc càng không chắc chắn, lại để nàng phát hiện ra.
Lại nhìn cô gái trước mặt, chàng mím chặt môi không nói gì.
Tê Trì nhìn chàng.
Người đàn ông vẫn mặc trang phục Hồ xà đen như trước, đứng trước mặt nàng, tay cầm roi ngựa.
Nàng nhìn xương mày anh tuấn cùng hai mắt sâu hoắm, lại đảo qua đôi môi mím mỏng của chàng, cũng thấy được sự bất khuất của người đàn ông này.
Nàng cười cười, sau đó gật đầu: “Được thôi, cứ coi như chàng hỏi mượn thiếp, hôm khác trả lại thiếp là được.”
Thành toàn cho sự cứng cỏi của chàng vậy.
Dẫu gì cuối cùng cũng sẽ có ngày đó mà.
Đúng là Phục Đình nghĩ như thế thật, dù trước mắt có vất vả nhưng chưa chắc sau này vẫn vậy.
Nhưng khi nghe nàng nói thế, chàng không khỏi nhoẻn miệng, nghĩ về khoản tiền kia thì bỗng hỏi: “Không sợ ta không trả nổi hả?”
Làn mi Tê Trì rung lên, lòng chợt hiểu, trong nháy mắt bên tai vang vọng lại câu nói thô lỗ của người đàn ông này —
Ông đây không tin không qua được ải này.
Dạng đàn ông như thế sao có chuyện không qua được*.
(*Bản gốc câu này có hai ý, một là như ý trên, hai là ‘làm gì có chuyện không trả nổi tiền’.)
Nàng bật cười, tay gác lên cột đình, đầu nghiêng nghiêng: “Không sợ, chỉ cần là Phục Đình chàng thì chắc chắn có thể trả nổi.”
Phục Đình dừng lại, ngước mắt nhìn lên.
Tê Trì ngồi dựa vào đó, áo khoác trên người khép chặt, một vòng tuyết trắng trên cổ tựa như lông cáo gắn vào.
Tay nàng vắt lên lan can, mặt gối lên cánh tay, xoay về phía chàng mỉm cười duyên dáng.
Trong chớp mắt ấy, thậm chí chàng cứ ngỡ mùa đông ở vùng đất Bắc bao la này tưởng chừng đã qua..