Tưởng Ly không ngờ có ngày mình lại bị nghi ngờ là kẻ đạo thiết kế.
Bản thiết kế mà cô dày công chuẩn bị, sửa tái sửa hồi nhằm đạt đến độ hoàn mỹ nhất hiện đã nằm chễm chệ trên bàn của quản lý.
Cả hai bản đều giống nhau đến chín mươi phần trăm, chỉ khác mỗi màu sắc.
Bất ngờ hơn cả, người nộp không ai khác chính là Tưởng Diệu Nghi.
"Tôi không ăn cắp bản thiết kế.
Đây vốn dĩ là bản thiết kế của tôi."
"Cô có chứng cứ gì không?"
"Chứng cứ? Tôi có biết trước mình sẽ bị vu oan đâu mà chuẩn bị chứng cứ?"
Có trách thì cũng trách cô đã quá hời hợt.
Lúc trước ở trường từng nghe qua những vụ như thế này.
Song, vì trình độ của cô đã vượt xa bạn bè đồng trang lứa nên nếu có lấy cắp cũng chẳng ai dại dột chọn lấy cắp bản thiết kế của cô.
Nhưng ở nơi này thì khác.
Tưởng Ly vốn không có kiến thức về thời trang, trong khi đó Tưởng Diệu Nghi tốt nghiệp ngành hội họa.
So về nền tảng cô đã thua rồi.
Tiếp đó, Tưởng Diệu Nghi đã nhanh tay nộp trước.
Còn chu đáo chuẩn bị cả bản thuyết trình về sản phẩm nữa.
Cô thì chẳng có gì.
Đến một nhân chứng, vật chứng cũng không có.
"Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì các người mới tin tưởng tôi?"
Cô bất lực ngồi phịch xuống ghế.
Giá như bản thân cẩn thận một chút thì tốt biết mấy.
"Tưởng Ly, tôi nói thẳng mong cô đừng giận.
Trong chuyện này cô rất ít phần thắng.
Cô không có bằng chứng gì cả.
Tôi sẽ nể mặt Tống Nam, không làm lớn chuyện này.
Bản thiết kế của Tưởng Diệu Nghi sẽ được thông qua."
Tưởng Ly siết tay thành nắm đấm.
Cô không cam tâm.
Đây rõ ràng là công sức của cô tăng ca bất kể ngày đêm tại sao lại phải cắn răng nhẫn nhịn dâng cho người khác?
"Tôi không đồng ý!"
"Chuyện này không đến lượt cô quyết định.
Tưởng Ly, đừng trách tôi không nhắc cô, làm lớn việc này người gặp rắc rối chỉ có bản thân cô thôi."
Bản thiết kế và trình bày ý tưởng của Tưởng Diệu Nghi tốt ngoài mong đợi, mấy ngày trước ai cũng cười nhạo cô ta không có năng lực, chỉ giỏi nịnh hót để giữ công việc thì hiện tại họ lại khen lấy khen để cô ta nào là tài năng hơn người, nào là tiền đồ xán lạn.
Mỗi năm Thiên Phú nhận được vô số bản thiết kế nhưng để được chọn xuất hiện trong bộ sưu tập cuối năm không phải chuyện dễ.
Tưởng Diệu Nghi có thể xem là một bước lên mây.
Tưởng Ly ấm ức trở về nhà.
Cô vừa bước vào cửa đã bật khóc nức nở.
Người làm cũng phải hoảng hốt một phen.
"Bà chủ, có chuyện gì vậy?"
"Bà chủ, làm sao vậy? Là bị thương hay không khỏe chỗ nào ư?"
Tưởng Ly vẫn ngồi đó khóc như một đứa trẻ.
Mãi đến khi có giọng nói trầm ấm vang lên từ trên đỉnh đầu: "Nhà có tang hay sao mà khóc ghê vậy hả?"
Độc mồm độc miệng như này còn ai khác ngoài Tống Nam nữa đâu.
Tưởng Ly khóc to hơn, gần như cố sức rống lên.
Cô không quan tâm hình tượng, nước mắt nước mũi tèm lem khiến Tống Nam cũng dè chừng.
"Bẩn chết đi được."
Cái tên khốn này lại dám chê cô bẩn ư?
"Anh mới bẩn đó.
Anh cút đi.
Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt khó ưa của anh."
"..
Ờ, nhưng đây là nhà tôi mà."
"Ừ vậy tôi cút được chưa!"
Nói rồi thì chậm rãi bò dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng Tống Nam đã kịp bắt cánh tay cô, hắn không cà rỡn như ban nãy nữa mà thay vào đó là dáng vẻ nghiêm túc: "Có chuyện gì thì bình tĩnh đối mặt.
Cô chạy trốn như vậy có ích gì chứ?"
"Trông tôi có giống loại người trộm cắp không?"
"Hả?"
Đột nhiên bị hỏi khiến Tống Nam nghệt mặt ra.
Hắn ậm ừ chốc lát mới kịp phản ứng: "Đương nhiên là không rồi."
Đây không phải trả lời lấy lệ để an ủi cô mà thật tâm hắn cũng nghĩ như vậy.
Tưởng Ly không phải loại người trộm cắp.
Cô có thể ích kỷ, lắm mưu mô, không màng liêm sỉ nhưng từ nhỏ đến lớn đều được chiều chuộng, muốn gì cũng có nên không bao giờ sinh tật trộm vặt.
"Nếu anh bị người ta đổ oan là ăn cắp, anh sẽ làm gì?"
Hắn bật cười thành tiếng: "Là ai chê cuộc đời dài quá vậy hả? Dám nghi ngờ tôi ăn cắp?"
"Tôi chỉ đặt giả thuyết thôi.
Anh trả lời đúng trọng tâm được không?"
"Nếu là tôi, đương nhiên sẽ âm thầm bày kế để kẻ đó tự lộ mặt.
Tôi cũng không ngại ngụy tạo để khiến kẻ đó không còn đường chối."
Tưởng Ly gục mặt: "Anh nói đơn giản một chút đi.
Tôi không hiểu gì hết!"
* * *
Tưởng Ly nhâm nhi cốc trà trong tay, mắt nhìn xa xăm.
Kể từ ngày bị vu oan là đạo thiết kế của Tưởng Diệu Nghi, lòng cô như chết lặng.
Cô không thiết tha nỗ lực nữa, cứ để mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Không có Tưởng Ly, sự yếu kém trong nhóm dần bộc lộ.
Đầu tiên là sai sót về màu sắc.
Mười bản phác thảo đem nộp đều bị trả về hết thảy, đã thế còn bị mắng một trận khiến mọi người tái hết mặt mũi.
"Quê mùa.
Mấy người rốt cuộc có hiểu chủ đề lần này hay không?"
"Cái thứ rác rưởi như này cũng dám nộp lên.
Cút hết đi!"
"Nội trong ngày mai nếu không làm cho ra hồn thì các người tự nộp đơn xin nghỉ việc.
Rõ chưa?"
Kế đó, khâu chất liệu cũng gặp rắc rối.
Vì nguồn cung cấp cuối năm không đủ, trong lúc cấp bách mọi người tự ý chọn chất liệu voan thay thế chất lưới, còn tự đắc cho rằng voan đắt tiền hơn nên nhất định sẽ đẹp, tạo hiệu ứng tốt.
Nào ngờ khi nhìn đến thành phẩm, bọn họ chỉ muốn cắn lưỡi cho xong.
Một chất liệu không đúng khiến khí chất của bộ trang phục bị giảm đi mấy phần.
Bộ váy này nếu nộp lên cho quản lý, chắc họ không thể trụ lại đây quá hai mươi bốn tiếng mất.
Quản lý của Thiên Phú không phải đồ ngốc, cô ta bắt đầu nhìn ra việc không đúng.
Song, vì lúc trước cãi nhau với Tưởng Ly nên không tiện ra yêu cầu.
Phía nhà tài trợ bắt đầu mất kiên nhẫn ra chỉ thị: "Nếu không được cứ chọn Tưởng Diệu Nghi theo sát bộ sưu tập lần này đi."
Tưởng Diệu Nghi có nằm mơ cũng không dám tin mình lại trở thành nhà thiết kế chủ đạo cho bộ sưu tập lần này.
Đúng là ông trời có mắt mà! Nhưng rất nhanh cô ta bắt đầu hối hận.
Bởi cô ta phát hiện bản thân không thể thiết kế ra mẫu váy nào ra hồn.
Chuyện gì đến cũng phải đến, vị lãnh đạo cấp cao nổi tiếng nghiêm khắc - Tuệ Di đã gặp riêng cô ta, vừa nhìn hai bản thiết kế trên tay liền hỏi thẳng: "Tưởng Diệu Nghi, đây thực sự là bản thiết kế của cô hả?".